Vô Danh Giới

Chương 20: Hồng nhan gây họa


Đọc truyện Vô Danh Giới – Chương 20: Hồng nhan gây họa

Thiên vũ cùng đại sư huynh trở về nhà thì trời cũng chuyển tối, ngay sau đó hắn liền ngồi xuống nội thị tìm hiểu đan điền của chính mình. Càng xem hắn càng nhíu mày thêm, vì Vũ khí bản mệnh của hắn trong đan điền tuy đúng như Tử Mạnh lão sư nói là diệu dụng vô vàn, nhưng hắn bây giờ còn chả biết dùng nó như thế nào thì được coi là diệu dụng.

Càng xem xét hắn càng sầu não vì kiến thức kiếp trước và kiếp này về vũ khí lạnh của hắn chỉ biết đến có đao, kiếm thương cung rìu, khiên. Chứ chưa hề xuất hiện vũ khí cổ quái này.

Ngay tại lúc này, bên ngoài cửa sổ, Tử Du đang theo dõi nhất cử nhất động của Thiên Vũ. Theo lời của Từ Mạnh lão sư, tối nay nàng liền trông coi hắn xem có hành động gì bất thường không. Lão sư sợ hắn vì đả kích mà tâm tính sinh ra tâm ma.

Nàng ta mặc đồ dạ hành, rón rén bên ngoài cửa sổ như một con mèo nhỏ, dáng người thiếu nữ lộ rõ qua bộ đồ bó sát đó. Eo nàng cực kì nhỏ nhắn, đôi chân thon dài mạnh mẽ, bộ ngực thiếu nữ được ép vào trở nên cao vun vút, ngạo nghễ với thiên địa. Một dáng người chuẩn tập gym mà các chị em hằng ao ước.

Thấy Thiên Vũ liên tục nhíu mày, nàng ta lại càng vô cùng lo lắng. Không biêt làm gì cho phải, trong lòng thầm trách lão sư làm chuyện bao đồng…

Thiên Vũ lúc này không hề phát giác có người đang nhìn lén, hắn thần thức tuy có manh mẽ, nhưng cũng không thể nào hơn được Tử Du.

Nghĩ mãi không ra cách sử dụng vũ khí hợp lý, hắn liền không nghĩ nữa. Lấy bồn nước mà hắn chế tạo ra từ túi trữ vật. Rồi bắt pháp quyết tạo nước nóng đổ vào bồn.

Tử Du lúc này đang chăm chú quan sát thiên vũ cũng bất giác nhíu mày, Nàng rất hiếu kì không biết hắn đang chuẩn bị làm gì. Thì bỗng nhiên Thiên Vũ cởi sạch quần áo, cúi xuống ngắm tiểu đệ đệ, lấy tay “thăm hỏi thân thiết” một phen rồi nhảy vào bồn tắm.

Tử Du bên ngoài khuôn mặt đỏ bùng, đầu bốc ra khói vì tức giận. Không ngờ, không ngờ cái tên này lại cởi quần áo đi tắm vào đêm hôm khuya khoắt như vậy. Đã thế còn cái hành động trước đó của hắn… Thật là vô sỉ mà.

Nghĩ tới đây mặt nàng ta sau chiếc khăn che mặt chuyển từ màu đỏ sang màu tím. Cặp núi kia phập phồng lên xuống vì tức giận. Tuy không cố ý, nhưng nàng cũng chỉ là thiếu nữ mười sáu tuổi mà thôi.

Cặp mắt kia đã nhìn thấy bao cảnh tượng ghê rợn, táng tận lương tâm mà vẫn giữ được bình tĩnh. Vậy mà khi nhìn thấy cảnh tượng kia lại đổi sắc mặt liên tục như vậy. Đôi… Đôi mắt này, bị tên ngố kia làm hỏng mất rồi.

Còn Thiên Vũ lúc này thì đang ngả đầu vào thành bồn tận hưởng cảm giác ngâm mình trong nước nóng vô cùng thoải mái. Hắn đâu biết rằng cơ thể trong trắng của mình vừa bị người ta nhìn qua một lượt, hơn nữa tiểu đệ đệ bé nhỏ cũng không tránh khỏi số phận bi thương này.


***

Sáng hôm sau, ngay từ sáng sớm, Huyên Huyên đã trực sẵn tại phòng khách nhà Thiên Vũ. Nàng ta dạo này có hành tung vô cùng bí ẩn, rất hiếm khi có thể gặp được ở trong xóm nhỏ này.

– Thiên Vũ, ngươi ra đây. Ngươi đi học ở nội môn sao không báo cho ta biết. Hôm nay tỉ tỉ sẽ dẫn ngươi đi mở mang kiến thức tại nội môn.

Thiên Vũ sau khi thay quần áo liền vội đi ra, hắn còn chậm chễ thì khéo cô nàng này náo sập căn nhà này mất.

Hai người cùng đi tới nội môn, ý của Thiên Vũ là tới lớp Sơ – luyện thần. Nhưng cô nàng kia lại nhất quyết kéo hắn tới lớp Sơ – luyện cốt. Huyên Huyên nàng ta chủ tu Luyện cốt.

Tới nơi, Thiên Vũ vô cùng ngạc nhiên. Không khí lớp này khác hoàn toàn lớp Sơ – luyện thần kia. Học sinh đếm ra cũng gần một trăm người.

Mới sáng sớm, mọi người đều đã đang hăng say luyện tập, có người tập cước, có người tập quyền. Có người lại chuyên làm bao cát dể người ta luyện tập, hình như đây là một công pháp luyện thể đặc thù nào đó.

Nhìn tổng thể, cái lớp học này như một phòng tập gym vậy. Huyên Huyên đi vào lớp dẫn theo Thiên Vũ làm mọi người trố mắt ngạc nhiên, ẩn ẩn xung quanh còn có vài con mắt bất thiện chiếu thẳng vào người Thiên Vũ làm hắn lạnh cả sống lưng.

– Huyên Huyên, ngươi dẫn ta tới đây làm gì, ta không có luyện cốt ah.

– Gọi tỉ tỉ. Hừ…ta dẫn ngươi đi gặp Lý Bằng lão sư, để hắn xem thân thể cốt cách của ngươi có triển vọng luyện cốt hay không.

– Lý lão sư tháp chủ tháp Bắc, Lý biến thái đó sao?


– Oa haha. Ngươi biết hắn à, vị lão sư này vô cùng thú vị đó nha. Ngươi cứ đi theo ta.

Thiên Vũ ngậm ngùi đi theo Huyên Huyên xuyên qua đám người, đi sâu vào trong hành lang. tới một căn phòng nhỏ thì dừng lại. Trong phòng vang lên tiếng “Ah…ah…ah” vô cùng lớn và đều đặn.

Thiên Vũ chột dạ, chẳng lẽ hắn đang thực hiện “Công việc vĩ đại nhất của loài người”. Nghĩ vậy Thiên Vũ liền cản trước cửa không cho Huyên Huyên đi vào. Hắn là người vô cùng có trách nhiệm với trẻ nhỏ.

Huyên Huyên ngạc nhiên:

– Ngươi bị sao thế, sao cản đường ta?

Nói xong nàng liền bỏ qua Thiên Vũ hô lớn:

– Lý Bằng lão sư, người đổi tiếng hít thở đi, sư đệ ta vô cùng thuần khiết.

Cánh cửa gỗ to lớn tự động mở ra, bên trong phòng Lý Bằng đang nâng một tảng đá vô cùng to lớn, thực hiện hành động đứng lên ngồi xuống liên tục. Hóa ra tiếng “Ah… ah…” ban nãy là do người này hít thở mà ra. Thật là bẫy người mà.

– Huyên Huyên bảo bối, cần ta giúp gì vậy.

– Ngươi kiểm tra gân cốt huyệt vị tên Vũ sư đệ này giúp ta.

Lý Bằng cười, hỏi lại:


– Ta kiểm tra thì ngươi sẽ nhận ta làm lão sư chứ?

– Hừ, ngươi đánh thắng được lão sư Tử Mạnh, ta liền làm học trò của ngươi.

Nghe vậy Lý Bằng biến sắc, hắn nghe câu trả lời này không biết đã bao nhiêu lần rồi, sớm đã quen. Nhưng lần nào nghe tới cũng mang tới cái cảm giác sợ sệt như cũ. Hắn bị Tử Mạnh hành tỏi quá nhiều chăng? Lý Bằng vưa ôm tảng đá, vừa đi tới cửa.

– Hắn?

– Đúng vậy, ngươi mau kiểm tra đi để bản cô nương còn đi chơi.

Thiên Vũ nghe tiểu yêu tinh này đối thoại mà rùng cả mình. Quả thực là ngoài sức tưởng tượng của hắn. Hiện tại hắn chỉ sợ Lý Bằng cơ bắp kia giận cá chém thớt mà cho hắn một quyền. Khi đó thì nằm tĩnh dưỡng cả tháng cũng chưa khôi phục được mất.

Lý Bằng lại gần, nhìn tới nhìn lui trên người Thiên Vũ. Sau đó hắn liền dùng tay kiểm tra tại ba vị trí vai, sống lưng, và bẹn chân của Thiên Vũ.

Xem xong mắt hắn liền mở lớn. Liên tục kiểm tra các huyệt đạo và gân cốt tứ chi của Thiên Vũ…

– Ngươi tên là gì, mà thôi thôi không cần tên. Ngươi có đồng ý nhận ta làm lão sư không. Ta chính là Tháp chủ của luyện cốt tháp đó nha. Đan dược, công pháp, bí kĩ, vũ khí, pháp bảo có thể tùy ý ngươi lựa chọn.

Đôi mắt của Lý Bằng rực sáng cứ như là vừa tìm ra một đại lục mới vậy. Nghe vậy Huyên Huyên liền vui mừng:

– Ha ha. Lão mơ đi, hắn là đệ tử cưng của Tử Mạnh lão sư đó. Tốt Thiên Vũ, đi theo ta. Hôm nay ta dẫn ngươi đi một vòng quanh học viện.

Huyên Huyên nắm tay Thiên Vũ kéo đi, để lại Lý Bằng đang tiếc nuối cố nói với theo:

– Lại là Tử Mạnh, sao chuyện gì tốt cũng tới tay hắn vậy. Ngươi, ngươi có đổi ý thì hãy trực tiếp tới gặp ta. Bái ta làm lão sư, yên tâm với thể chất của ngươi trong một năm ta có thể tạo ra một tuyệt thế thiên tài luyện cốt. Ngươi phải suy nghĩ thật kĩ ah…


Lại đi xuyên qua cái “Phòng tập gym” kia, Lần này Huyên Huyên cầm tay kéo Thiên Vũ đi xuyên qua. Lại một loạt ánh mắt ghen tị còn xen lẫn cả sùng bái chiếu thẳng vào hai người. Dường như Huyên Huyên ở lớp Sơ – Luyện cốt này là một nhân vật cực kì nổi tiếng.

Huyên Huyên dẫn Thiên Vũ đi đông đi tây, một vòng dạo qua tất cả các tháp. Hai người nói chuyện cực kì vui vẻ. Huyên Huyên nói chuyện vô cùng hợp với Thiên Vũ, nàng cứ cười suốt thôi. Điệu cười tuy có chút trẻ con ngây ngô, nhưng ẩn chứa hương vị của một đại mĩ nhân thiên kiều bá mị sau này.

– Oa haha… Thật là trùng hợp, Huyên Huyên tiểu muội muội, hôm nay muội có chuyện gì vui mà cao hứng vậy?

Một thanh niên mặc trường sam màu trắng tinh tiến tới. Khuôn mặt anh tuấn lạ thường, mũi cao mày sắc, miệng nhỏ nhắn, đuôi mắt dài và vô cùng có thần thái. Nếu cho hắn mặc đồ phụ nữ, đeo tóc giả vào thì đúng là không phân biệt nổi giới tính của con người này.

Thấy thanh niên đó tiến tới, vẻ mặt Huyên Huyên bất thiện. Nàng ta chun mũi, vô ý lùi lại hai bước đứng nấp sau bóng lưng rộng lớn của Thiên Vũ nói:

– Ai là muội muội của ngươi. Hừ, Thiên Vũ, chúng ta đi.

Hai người vừa quay đầu thì đã thấy thanh niên kia chắn trước mặt rồi. Thân pháp cực kì khủng bố. Hắn ta đưa tay ra định véo mặt tiểu Huyên Huyên. Thiên Vũ tưởng hắn có ý đồ bất thiện, liền đứng lên vẩy tay hắn ra.

Nhưng đôi bàn tay đó cứng như thép nguội vậy, không hề bị ảnh hưởng chút nào. Tuy vậy cũng vì hành động này của Thiên Vũ mà cánh tay đó đình chỉ tiến tới rồi thu về. Đôi mắt Thanh niên đó quét sang người Thiên Vũ, miệng quát:

– Cút, việc của Hàn Tư ta mà ngươi cũng dám quản.

Uy áp từ Hàn Tư tỏa ra mãnh liệt bức lui Thiên Vũ. Đứng trước con người này, Thiên Vũ giống như một con kiến vậy, trong giây lát hắn cảm thấy mình vô lực chống trả.

Nhưng con mắt kiên nghị của Thiên Vũ thì lóe sáng, nhìn chằm chằm vào Hàn Tư. Hắn sau khi bị đẩy lùi ba bước liền đình chỉ, vận công áp chế rồi đi từ từ bước tới, trở lại bộ dạng ung dung như lúc ban đầu.

Một màn này sảy ra trong chớp mắt, Hàn Tư vô cùng ngạc nhiên và phẫn nộ, một con kiến dám phản kháng hắn như vậy. Tụ lực tại cánh tay, Hàn từ liền vung tay thành chưởng, một đoàn áp lực từ cánh tay hắn bắn ra mục tiêu chính là Thiên Vũ.

Ngay lúc này Huyên Huyên đứng ra chắn trước mặt Thiên Vũ, gương mặt nhỏ nhắn cự kì phẫn nộ và sợ hãi, nàng nhắm tịt đôi mắt đáng yêu mắt lại chuẩn bị đỡ một chưởng này của Hàn Tư. Hàn Tư thấy vậy liền hoảng sợ lo lắng, hiện tại thu hồi đã quá muộn. Dính chưởng này thì Huyên Huyên chín phần sẽ bị trọng thương.

– Bụp…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.