Vô Danh Đại Lục

Chương 17: Điểm chết vạn năng


Bạn đang đọc Vô Danh Đại Lục – Chương 17: Điểm chết vạn năng

Sáng hôm sau, Trung Thành tỉnh dậy, bây giờ toàn thân khỏe khoắn, cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều. Hắn hứng chí đấm đấm vài đường vào mớ không khí trước mặt, không ngờ xương cốt phát ra tiếng răng rắc như bẻ đốt ngón tay, nắm tay đấm vào không khí tạo thành một quầng khí mơ hồ, nổ vang.
Trung Thành trợn mắt nhìn vào đôi bàn tay của mình, sau đó nhíu mày đá đá vào Arent đang ngủ lăn lóc dưới chân.
Bình tĩnh mà nhìn lại, nữ thần với vẻ đẹp kinh tâm động phách ngày hôm qua cũng không thật sự chói lọi như vậy, có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, đã bị cái hào quang của thần kia ám vào, làm hắn sinh ra kính ngưỡng vô hạn, chút nữa thì không thể động thủ.
Còn may, ở thế giới cũ, số thần bị hắn bắn bể gáo cũng không ít, đối với cái hào quang thần thánh, nói kiêu ngạo một chút, hắn là người có lực miễn dịch cao nhất đại lục này.
Bởi vậy, dù thấy vị nữ thần đại diện cho cái chết từng khiến cả đại lục sợ hãi than thở, rồi đồng tâm phong ấn này, hắn vẫn có thể vô tình mặt lạnh mà đá đá mấy cái, hệt như đá đá con mèo già lười biếng trong nhà.
Mà ngẫm lại, cô ta nằm cuộn tròn gối lên tay ngủ, trông cũng thật giống con mèo.
“Ê, dậy coi !”
Trung Thành mất kiên nhẫn đạp mạnh lên bờ mông không to lắm nhưng khá vểnh kia. Ừm, cảm giác không tệ, đàn hồi vừa phải, hắn thích.
“Á, đứa nào muốn chết !”
Vì là thần chết nên chắc mở mồm ra là đòi ban phát cái chết, thế nhưng khi dụi mắt nhìn ra cái mặt hầm hầm chẳng lấy làm anh tuấn gì cho cam của Trung Thành, cô ta lại ỉu xìu. Tên này không sợ thần chết, trái lại còn bắn vỡ mồm đui mắt thần chết cả đêm qua, giờ nghĩ lại vẫn thấy ám ảnh.
“Giải thích cái này coi !?” Trung Thành lại biển diễn nổ pháo một lần nữa, huy động nắm tay đấm lên không khí uỳnh uỳnh, càng đấm càng thấy thoải mái như muốn nghiện.

“Ừm, lần sau ngươi đánh thức ta có thể nhẹ nhàng hơn một chút được không !? Không thể vô sỉ như vậy, thân thể ta còn chưa có đàn ông nào chạm qua đây nha !”
Bốp.
Trung Thành không khách khí vỗ lên mái tóc xanh mượt mềm mại kia, khiến cái cổ trắng ngần của Arent nún xuống, khuôn mặt cô ta nhăn nhó như thiếu nữ bị ức hiếp, rất dễ làm người ta mủi lòng.
“Yên chí đi, anh đây có vợ rồi, không có hứng với trẻ em đâu ! Tỉnh ngủ hẳn chưa !? Tình rồi thì giải thích cái này coi !?”
“Là thần thể !” Arent rưng rưng lệ ôm đầu, có vẻ buồn rầu nói.
Đáng chết, lại có được thần thể. Xong rồi, giết hắn không giết được, dùng phép thì bị Elf Stone vô hiệu hóa, bây giờ đến sức mạnh thân thể cũng không ăn lại hắn. Đời này của ta xem như bế mạc rồi, gả nhầm chồng xấu rồi !! Oa Oa….
“Thần thể là cái chi mô !?” Trung Thành ù ù cạc cạc hỏi.
“Ngươi tích hợp với năng lực của thần, dĩ nhiên cơ thể cũng phải thay đổi để thích nghi với sức mạnh mới, hôm qua ta đã nói rồi còn gì ! Chỉ có điều, tỷ lệ đồng bộ của ngươi quá cao, quá trình đồng bộ biến thành sao chép và chiếm đoạt nguyên bản, có thể nói thân thể ngươi bây giờ không khác gì một vị thần bình thường cả. Chỉ cần điểm chết vẫn còn, cơ thể ngươi chính là kim cương bất hoại…”
“Từ từ để ta tiêu hóa đã !”
Trung Thành lấy ra một quyển sổ, ghi chép lên đó vài chữ mà Arent đọc chẳng hiểu mô tê gì, sau đó mới lại ngẩng đầu lên yêu cầu cô ta giải thích tiếp.
“Tiếp tục đi, lại có khái niệm mới, điểm chết là cái gì vậy !?”

“Điểm chết chính là nguồn lực lượng để ngươi sử dụng sức mạnh của thần chết đó !” Arent trợn mắt, dùng đôi lông mày chớp chớp ném cho hắn ánh mắt như nhìn thằng đần, kết quả là lại bị hắn không khách khí vỗ ột cái vào đầu, lại nước mắt lưng tròng.
Trung Thành thật sự thích cảm giác này, hay đúng hơn là hắn yêu cái cảm giác trả được mối hận bị đánh lên đánh xuống tới mức ngất xỉu mấy lần ngày hôm qua. Con nhỏ bạo lực này sau khi giết không được hắn, giật sét không chết hắn, có vẻ chẳng làm ra phản kháng nào hữu hiệu nữa. Xem ra cơ thể mới được cường hóa này đùng là đồ tốt.
“Được rồi, về cơ bản đã hiểu. Điểm chết chính là xăng, còn năng lực thần chết chính là phương tiện đi lại. Tiếp tục nào, thần chết có những năng lực gì !?”
“Thần chết tất nhiên là đi giết người khác chứ sao !” Arent lại muốn quăng cho hắn một ánh mắt ngu ngốc nữa, nhưng nghĩ đến cục u trên đầu còn chưa lành, lại thành thật cúi mặt xuống đóng vai thỏ non nhu thuận.
“Thống kê lại hết đi, cô có thể làm những gì !?” Trung Thành ray ray trán, con bé này nói chuyện không đầu không đuôi, thông tin toàn kiểu: một cộng một dĩ nhiên bằng hai, ngươi hỏi tại sao nó bằng hai hả !? Vì một cộng một dĩ nhiên bằng hai rồi. Hắn cần phải kiên nhẫn, kiên nhẫn mà khai thác từ từ.
“Xem nào, ta có thể ban phát cái chết này. Tức là ai muốn chết mà cầu xin trước mặt ta, hắn sẽ lăn ra chết ngay ấy. Cũng có thể cưỡng chế ban phát cái chết cho người khác, nhưng cái này cần số điểm chết cao hơn điểm sống của kẻ bị cưỡng chế ban cho cái chết. Ta cũng có thể hấp thu điểm chết từ những cái chết xung quanh, sau đó chuyển hóa nó thành năng lượng nguyên tố, hoặc tạo thành vòng chắn bảo vệ nữa. Nói chung ta là thần toàn năng đó !” Arent nói một thôi một hồi, khoanh tay vểnh mũi có vẻ kiêu ngạo.
“Tức là đám sét cô dùng để giật ta hôm qua, chính là do điểm chết chuyển hóa thành !?” Trung Thành nhớ lại luồng sáng trắng chỉ sượt qua đã phân giải bức tường nhà Merlin và một cây cổ thụ kia, không rét mà run. Nếu như bị đánh trúng trực diện, dám chắc cặn bã cũng chẳng còn.
“Dĩ nhiên !? Mọi năng lực của ta đều đến từ điểm chết. Chỉ cần đủ điểm chết thì ta có lật ngược phiến đại lục này lên cũng được !” Arent đắc ý nói, nhưng rồi lại ỉu xìu:
“Nhưng mà ngày đó còn xa lắm, toàn bộ số điểm chết đã dùng hết vào mười ngàn năm trước rồi, đám thần thánh vốn có thế sống rất dai, ta lại cưỡng chế ban cho chúng cái chết đồng loạt như vậy, tích lũy điểm chết vốn đã dùng hết sạch. Nếu không viên Elf Stone nho nhỏ kia làm sao có thể cản trở đám sét của ta được.”
“Cô không thể kiếm lại được điểm chết nào nữa à !?” Trung Thành ngạc nhiên hỏi. Nữ thần này có vẻ toàn năng, thế nhưng kiểu cạn mana nên yếu xìu này đến hắn cũng phải thương cảm.

“Có thể kiếm lại được, thế nhưng tốc độ rất chậm. Mỗi một người ta cưỡng chế giết đi cũng chỉ tích lũy được một điểm chết. Trong khi một tên thần nhỏ yếu sơ sơ đã có tới hơn 6 tỉ điểm sinh mệnh, ta đồ sát cả phiến đại lục này cũng chưa đủ giảm một nửa tuổi thọ của hắn nữa !” Arent nhún nhún vai với vẻ bất lực.
“Vậy tia sét mà cô phóng ra như ngày hôm qua, cần bao nhiêu điểm chết !?” Trung Thành hỏi vấn đề quan trọng, tia sét đó hắn quan sát thấy chơi rất được, cao thủ mà không đề phòng trúng phải không chắc chắn cũng phải gỡ xuống một lớp da. Nếu như giá cả phải chăng, đi kiếm vài tên đốn mạt trên đại lục này cho nữ thần nạp nhiên liệu bắn pháo cũng không phải không thể.
“Cần khoảng 1000 điểm chết. Oy, ngươi không định nghĩ biến ta thành máy giật sét chứ !?”
“Nào có !” Trung Thành phẩy phẩy tay nói, hóa ra trúng tim đen cảm giác nó như thế này, ngại quá. Hắn vội lái sang chủ đề khác:
“Tổng kết những điểm cô nói, có mấy điểm kỳ lạ. Năm đó một mình cô đồ sát toàn bộ số thần trên đại lục, cần bao nhiêu điểm chết chứ !? Nếu theo tỉ lệ một điểm chết đổi một điểm sinh mệnh, và sơ sơ một tên thần cần 6 tỷ + 1 điểm chết để làm thịt, vậy năm đó cô có bao nhiêu điểm chết !? Đồ sát cái đại lục này mấy trăm lần cũng không đủ nha !” Trung Thành bị ý tưởng này làm cho toát mồ hôi, nhưng cũng cố gắng hỏi.
Ngẫm lại cảnh tượng một em gái bay lơ lửng trên cười, mồm cười ta đòi điểm chết, giáng sét khắp nơi trên đại lục như ôn thần, thật thiếu mỹ cảm.
“À, ta từ khi sinh ra đã có sẵn một lượng cực lớn điểm chết rồi. Dù sao ta cũng là do vô số cái chết trong mấy vạn năm thai nghén mà hình thành. Với lại, điểm chết cũng không phải chỉ có giết người mới có thể kiếm.” Arent vội vã thanh minh:
“Đúng là giết một mạng người có thể có được một điểm chết, cho dù ta cưỡng chế ban cho hắn cái chết cũng vẫn sẽ được một điểm chết hồi báo, thế nhưng mà làm như vậy rất thủ công, rất thiếu chuyên nghiệp nha. Điểm chết tự nhiên mới đáng giá.”
“Điểm chết tự nhiên !?” Trung Thành tiếp tục ghi chép một khái niệm mới, cẩn thận hỏi.
“Thế nào là điểm chết tự nhiên !?”
“Chính là tự nhiên nó chết !” Arent hồn nhiên đáp.
Bốp.

Lại bị hắn dùng gáy sổ gõ ột cái.
“Au, đau quá ! Huhu, ngươi đúng là tên bạo lực bần tiện, vũ phu thô bỉ… á, đừng đánh nữa, ta nói dài dòng ra một chút là được chứ gì !?”
Trung Thành lúc này mới thu tay lại. Arent sụt sịt nói tiếp:
“Nếu một người vì các nguyên nhân như bệnh, già yếu, hay tai nạn mà chết đi, điểm chết của người đó chính là điểm chết tự nhiên. Hiểu một cách tương đối, chính là chết mà không phải do tử thần giết. Điểm chết tự nhiên tùy theo loại hình người đó chết mà sẽ thay đổi, giá trị cao hơn điểm chết bình thường do ta đồ sát rất nhiều. Chẳng hạn như chết bệnh là 10 điểm, chết già là một trăm điểm. Chết do người khác giết…”
Arent nghiêng đầu với vẻ thích thú:
“Chết do người khác giết, trong chiến tranh, trả thù cá nhân hay thậm chí chỉ cần bị lỡ tay đánh chết thôi, mỗi mạng là 1000 điểm !”
Trung Thành hít một hơi khí lạnh. Hắn cuối cùng cũng đã đoán ra, tại sao miếng bánh ngọt thần thể này lại rơi lên đầu mình.
Bởi vì hắn, chính là tội phạm cả đại lục này truy sát.
Bởi vì hắn, trên phiến đại lục thần bí này, có số lượng kẻ thù nhiều nhất.
Bởi vì hắn, chắc chắn trên quá trình chạy trối chết ở phiến đại lục này, sẽ “lỡ tay” làm chết không ít người.
Như vậy, cứ như vậy….
Hắn chính là công cụ tốt nhất để vị thần chết này cày điểm, rồi sau đó sớm ngày trở lại đồi bại gấp mười, gieo giắc tai ương cho cả đại lục này cho coi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.