Bạn đang đọc Vô Danh Đại Lục – Chương 15: Chuyện cũ về các vị thần
“Ta ngủ bao lâu rồi !?”
Trung Thành mở mắt tỉnh lại, dựa lưng vào tường, uể oải hỏi.
“Ba giờ !”
Arent ngồi ôm gối ở bên cạnh hắn, vẫn còn đang lơ mơ ngủ, trả lời như có như không.
“Tại sao lại lâu vậy !?”
“Cơ thể ngươi mới được thay đổi lại để tương thích với ta, dĩ nhiên là cần thời gian để thích nghi.”
Trung Thành nghe thấy vậy nhíu mày liên tục, cẩn thận vạch áo ra xem, bên vùng ngực trái, một dấu săm hình ngôi sao sáu cánh khắc sâu vào da thịt, lưu quanh nhè nhẹ chuyển động, thỉnh thoảng lại sáng lên ánh sáng xanh lục.
[Vẫn còn đây.]
Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc này mới tĩnh tâm lại được một chút. Sự kiện trước khi ngất xỉu quá rối loạn, cần một thời gian để sắp xếp lại. Hơn nữa cơ thể mệt nhoài, thật không muốn làm gì.
Bọn họ đang ở một hang đá nhỏ, tương đối ẩm thấp, ánh sáng leo lét từ những đốm cầu lân tinh bay lơ lửng quanh Arent cũng đủ soi rõ cảnh vật trong hang. Nhìn những đốm lửa này, Trung Thành tặc lưỡi, hắn rất nhạy cảm với những gì thuộc về xác chết, mấy thứ này không ngờ đều là lân tinh cả.
“Này.”
“Sao !?” Arent buồn bực đáp. Lúc hắn ngủ thì cô làm việc, lúc cô muốn ngủ rồi thì hắn lại làm phiền, đạo lý gì vậy !?
“Cô thật sự là thần chết hả !?”
“Chứ ngươi nghĩ ta là thứ gì !?”
“Một con bé lập dị nào đó !”
“Oy, ta sắp được một vạn tuổi rồi đấy nhé !”
“Vậy mà vẫn cố mang dáng vẻ thiếu nữ, lão yêu bà !”
“Ngươi nói chuyện nhất định phải chọc tức ta mới được đúng không !?”
Trung Thành liếc nhìn trần hang không đáp, hắn muốn đi ngủ tiếp, cơ thể vẫn còn rất mệt.
“Thực ra năm mười tám tuổi ta đã bị phong ấn, ngủ vùi đến giờ mới tỉnh dậy được khoảng một năm thôi.”
Trung Thành nghiêng đầu, ngạc nhiên một chút, nhìn kỹ Arent một lượt, nhẹ giọng nói:
“Xin lỗi !”
Sau đó lại nghĩ, thế quái nào mà mình phải xin lỗi, hắn bị bất tỉnh đến giờ này toàn là nhờ phước cô ta ban cho cả. Cơ thể vẫn còn tê, mấy chỗ bị đánh vẫn đang âm ỉ kêu đau, giống như vừa bị nắn xương chỉnh cốt vậy, ai mới là người phải xin lỗi !?
Nhưng lời đã ra khỏi miệng, hắn cũng ngại rút lại, thôi thì đành độ lượng một lần.
Arent tất nhiên không thể biết được những suy nghĩ soắn quẩy trong đầu hắn, còn tưởng hắn thành tâm xin lỗi mình, ve ve lọn tóc cười ngại ngùng:
“Thực ra ta cũng có lỗi, bị phong ấn lâu quá nên hơi nóng nảy, ngươi thông cảm nhé !”
Trung Thành muốn trợn mắt, lúc đánh người cô nàng này giống như khủng long bạo chúa, còn khoái khí cười vang sung sướng, nóng nảy đoạn nào không biết. Nhưng nghĩ đến mình giờ không còn sức đâu mà chống trả, hắn gật đầu đáp:
“Không đánh không quen ! Không đánh không quen !”
Vừa nói, mý mắt vừa giật giật, hết sức miễn cưỡng.
“Ồ, phải rồi, ta quên không hỏi ngươi, ấn ký màu lam trước ngực phải của ngươi là gì vậy !? Lẽ ra linh hồn chúng ta có thể tương thông sau khế ước, nhưng vật nhỏ này từ đâu nhảy ra ngăn chặn, báo hại ta phải sửa chữa đoạn thuật pháp lỗi này dưới mưa mấy tiếng lận.”
Trung Thành sửng sốt, nhìn xuống ấn ký màu lam trước ngực mình, cười vui vẻ:
“Tính cách độc chiếm quá ! Thành như vậy rồi vẫn không muốn buông tha à !”
“Oy, ngươi đang nói cái gì thế !?” Arent khó hiểu hỏi.
“Không, ta huýt sáo cho đỡ buồn ấy mà !” Trung Thành giả lả đáp.
“Nói chuyện với ta buồn lắm sao !?” Arent nhíu mày.
“Không, ta buồn vì mãi không cử động được thôi !” Trung Thành nhún vai.
Arent có vẻ đăm chiêu:
“Vì khế ước bị vật nhỏ đó làm gián đoạn, liên kết không hoàn thành được hoàn toàn, nên cả hai ta đều bị phản phệ một chút, nhưng ngươi cũng nghỉ ngơi được khá lâu rồi, có lẽ chỉ nửa giờ nữa là khôi phục được bình thường thôi !”
“Được rồi, tạm thời bỏ qua cái đó, nói về ngươi đi, tại sao một vị thần lại yếu như vậy !? Và tại sao yếu thế rồi vẫn còn cần phải phong ấn !?” Trung Thành cảm thấy hơi có lỗi, người ta thành tâm trả lời từng câu của hắn, còn hắn cứ tảng lờ và nói những câu chẳng liên quan, kể cũng tội. Sẵn tiện Arent sau khi làm khế ước có vẻ rất thích nói, cũng đã nói rất nhiều, chắc là do ở một mình lâu quá nên sắp tự kỉ, hắn đành tạo cơ hội cho cô ta giải phóng.
“Chuyện về ta !?” Arent ngẩng đầu nghĩ ngợi, có lẽ lâu quá rồi, nhiều thứ không còn nhớ rõ ràng, nhưng vẫn đủ để kể một câu chuyện thần thoại.
Số là cái thời xa xưa ấy, xưa lắm rồi. Các vị thần và ngũ đại chủng tộc vẫn còn chung sống với nhau. Thần ở đây là một cá nhân nắm giữ sức mạnh đặc biệt, không phải một loài nào khác với 5 loài trên cả, có thể là con người, cũng có thể là thú nhân, hoặc cũng có thể là một loài hải sản nào đó. Nói chung, những cá thể có được sức mạnh đặc biệt hơn người, đều được gọi là thần.
Mỗi vị thần nắm quyền kiểm soát một sự vật hay một hiện tượng nào đó trên đời. Chẳng hạn lửa thì có thần lửa, nước thì có thần nước, rùa thì có thần rùa, ba ba thì có thần ba ba, nhìn chung là nhiều không đếm xuể. Mỗi vị thần trú ngụ tại một ngôi làng, và được những người tôn thờ kính phụng.
Tất nhiên chỉ để cho vui thôi, thế giới này các thần không cần sức mạnh từ lòng thành kính hay nguyện lực gì đó, trời sinh họ đã là thần, lớn lên là thần lớn, chết đi thì tan biến trở về với chân lý, đợi một vòng chuyển kiếp khác.
Trong số vô vàn vị thần, có những người nắm giữ các sức mạnh cực kỳ khác thường, chẳng hạn như thần sinh mệnh. Nghe đồn bà ta có thể làm cho người chết sống lại, làm cây héo lại căng tràn nhựa sống, làm đất hoang lại mọc cỏ. Vị thần này được đai đa số cư dân đại lục cung phụng vào lúc ấy, tôn sùng như thượng đế.
Cũng phải thôi, kiến tạo sinh mạng là một quy trình phức tạp, phép thuật cũng không thể làm được.
Đối nghịch với thần sinh mệnh là thần chết. Cũng chính là Arent bây giờ. Vì mang sức mạnh trái ngược, lại sinh sau đẻ muộn nên thường bị tẩy chay và trù dập. Nếu nói Arent là một thiếu nữ yếu ớt thần sinh mệnh là phụ nữ ba mươi như lang như hổ, quân đông cánh nhiều, hoàn toàn không thể so sánh.
Nhưng có một sự thật đáng buồn là, tuy Arent sinh sau đẻ muộn, không ngờ lại nắm giữ một loại sức mạnh nghịch thiên, hoàn toàn không cần biết đối tượng là ai, chỉ cần thi triển, kẻ đó chẳng thể phản kháng chút nào, chỉ đành ngoan ngoãn mà tan biến.
Sức mạnh của thần chết, dĩ nhiên là cái chết.
Chỉ cần Arent muốn, ngoại trừ thần sinh mệnh, tất cả đều phải chết.
Sức mạnh đáng nguyền rủa này khiến cho tất cả các vị thần còn lại đều đứng về phe thần sinh mệnh, mong có được sự che trở từ bà ta. Thần sinh mệnh lúc bấy giờ, cũng tức là thánh Saker hiện tại đã tập hợp toàn bộ các vị thần, những người mạnh nhất trên đại lục lúc đó cùng tổ chức một cuộc bao vây chặn giết.
Được sức mạnh của thần sinh mệnh bao bọc và bảo hộ, sức mạnh cái chết tác động với các thần yếu đi rất nhiều, kết quả là trả giá một nửa quân số, thần chết đã bị bắt giam. Tuy vậy, sinh mệnh và tử vong đều thuộc phạm trù đặc biệt của vòng luân hồi, Arent và Saker không thể luân hồi, nhưng cũng không thể chết, vậy nên sau 49 ngày tra tấn chán chê, nữ tử thần bị phong ấn lại.
Nửa số các vị thần vui vẻ đắc ý tổ chức liên hoan thì đều bị sặc nước mà chết.
À, đấy là thánh Saker kể lại với dân chúng đại lục là như thế.
Thực ra sức mạnh của Arent một khi đã nhắm vào ai, sẽ theo kẻ đó tới tận khi chết. Thần sinh mệnh vừa rút lực lượng bảo hộ của mình về, tất cả các vị thần đang vui mừng tiệc rượu đều hóa thành xương trắng, rơi lả tả xuống sàn, cùng nhau chết tốt hết.
Nữ thần sinh mệnh dĩ nhiên biết hậu quả sau khi mình làm như vậy. Nhưng thế này chẳng phải là tốt nhất ư !? Ngoại trừ thánh Saker, không còn vị thần nào khác trên đời nữa. Giáo hội đi theo thánh Saker là một và chỉ một, duy nhất trên quả đất, ai dám phản kháng chính là dị đoan, giết không tha.
Nữ thần sinh mệnh dang dộng vòng tay với các tín đồ, chu du khắp đại lục, trở thành đấng cứu thế, kẻ ban phát lòng nhân từ, thành tượng đài mẫu mực mà tất cả mọi cư dân đại lục nên thành kính nghe theo.
…
“Nói như vậy, trùm cuối chính là nữ thần sinh mệnh !?” Trung Thành nói với vẻ mặt khó coi.
“Hở, trùm cuối là gì !?” Arent ngẩn ra hỏi lại.
“Chính là đối thủ cuối cùng cần đánh bại, mạnh nhất và khỏe nhất ấy !” Trung Thành bất lực giải thích.
Arent đột nhiên cười ngặt nghẽo, tiếng cười như chuông bạc, lanh lảnh thanh thúy, rất dễ nghe.
“Cười gì vậy !?”
“Chết mất ! Ngươi không nghe kỹ câu chuyện vừa rồi của ta à !? Con mụ đó là nữ thần sinh mệnh, thần sinh mệnh thì mạnh ở đoạn nào chứ !? Năng lực của mụ ta tác động lên ngươi thì ngươi chỉ càng sống dai sống thọ thôi, chẳng có hại gì cả ! Lúc trước ta với mụ ấy đánh nhau cũng chỉ có tát tai, cấu véo với lẳng tóc nhau thôi !” Arent vừa cười vừa giải thích cho Trung Thành, đánh tan ấn tượng về boss cuối của hắn với nữ thần sinh mệnh.
Trung Thành há hốc mồm, vẻ mặt ngây ngốc, có phần dại ra.
Đây mà là nữ thần cái nỗi gì !? Giống nữ sinh trung học…
“Ngày xưa ấy mà, xé áo xé váy nhau coi như đã là nặng tay nhất rồi ấy !” Arent hồn nhiên tiếp tục kể.
Quả nhiên….
Giống nữ sinh trung học đánh bạn cùng lớp vẫn hay được đăng video clip trên mạng…
Vẻ mặt Trung Thành xám xịt. Thần ở đây, sao so với mấy tên trâu bò cục xúc mà hắn biết… lại khác nhau đến thế.
Thần so với thần tức chết người.
…
“Nói như vậy, tức là hiện tại ngoài cô ra, chỉ còn thánh Saker là thần duy nhất còn sống !?” Sau một hồi bình tâm trở lại, Trung Thành tiếp tục đưa ra nghi vấn.
“Có lẽ vậy, mà… ta cũng chẳng biết nữa, không cảm nhận được khí tức của mụ.” Arent nhún vai đáp.
Trung Thành đăm chiêu một hồi, lại trầm ngâm im ỉm thêm khoảng 5 phút, rồi đánh tay nhẹ một cái, nói với giọng không khẳng định:
“Như cô nói thì thần sinh mệnh nếu chỉ có một mình thì rất yếu !?”
“Ừm, mụ đó yếu thấy mồ luôn, ta tát mụ ba cái thì mụ chỉ tát lại được một, nên mới phải kéo đám tôm tép kia ra đối phó ta !” Arent khẳng định với giọng đắc ý.
“Việc nữ thần sinh mệnh rất yếu, có ai biết không !?”
“Ai chẳng biết, cả đại lục lúc đó nâng mụ như nâng hoa kính, sợ xảy tay cái là vỡ mà !” Arent bĩu môi nói.
“Maz, ta hiểu rồi, thế này… chỉ sợ bà ấy cũng giống như cô, bị phong ấn mất tiêu rồi !” Trung Thành cười nói.
“Tại sao !? Mụ ta làm gì còn ai là kẻ địch nữa !? Lúc đó cả đại lục chỉ còn mụ là thần duy nhất thôi mà !”
“Ừ, chính vì bà ấy là duy nhất, lại rất yếu, cô cảm thấy bà ta sẽ trị vì được cả đại lục hỗn loạn này sao !?” Anh lính trẻ cười lạnh, bản chất của loài người, loài người hiểu rõ nhất.
Nếu bảo hắn cam tâm tình nguyện làm bề tôi ột người phụ nữ yếu ớt, cái máu sĩ diện của đàn ông thể nào cũng trỗi dậy, dẵm người đàn bà đó dưới chân.
“Oy, ngươi không phải muốn nói…”
“Ờ, là như vậy đấy, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đằng sau, vợt thợ săn lại càng ở sau nữa. Trong trường hợp này, cô là con ve, đám thần bị thánh Saker điều khiển là bọ ngựa, bà ta là chim sẻ, còn toàn bộ giáo đình lúc ấy, chính là thợ săn !”
“Tại sao ấy hả !? Nếu nữ thần sinh mệnh biến mất bằng ấy năm, giáo đình thờ phụng ai !? Lấy gì mà thờ phụng !? Tung tích của nữ thần sinh mệnh, chỉ sợ bọn họ nắm rõ nhất, lại chưa công bố ra bao giờ !? Là vì cái gì !?”
“Thế giới này, không có thần thánh, chẳng phải sẽ tốt hơn sao !?”
Trung Thành nghĩ đến một người từng nói như vậy, bất giác mỉm cười, có vẻ rất uyên thâm. Suy cho cùng, thần thánh chỉ là những cá nhân mạnh mẽ hơn con người mà thôi, muốn so trí tuệ, làm gì có cửa chứ.