Vô Danh Đại Lục

Chương 13: Thám án diệt thôn


Bạn đang đọc Vô Danh Đại Lục – Chương 13: Thám án diệt thôn

Twillight và Merlin đi sóng vai trên con đường mòn dưới chân đồi Nibleheim, đột nhiên bắt chuyện.
“Merlin, tại sao em lại bảo vệ hắn !?”
“A… chị nói về ai vậy !?” Merlin thấy hơi bối rối. Trong ấn tượng của cô, ngược với Mark luôn mỉm cười ôn hòa, tạo cho người ta không khí ấm áp, Twillight giống như một cục băng lạnh lẽo, rất ít khi chủ động bắt chuyện.
“Người câm.”
“Em có bảo vệ gì cho anh ta đâu !?” Merlin hốt hoảng, vội vã xua tay.
Twillight cũng khôn gặng hỏi, chỉ lạnh nhạt nói:
“Tên đó cả người toát ra mùi máu tanh nồng đậm, chắc chắn trước đây đã giết rất nhiều người. Hơn nữa, cơ thể hắn có chút kỳ lạ, so với con người bình thường cũng cực kỳ khác biệt. Ở cùng hắn không có kết quả tốt đâu.”
Merlin rất muốn hét lên: “Anh ấy không phải người như vậy”. Nhưng nhìn khuôn mặt đạm mạc của Twillight, cô lại nuốt ngược những lời này vào. Đối thoại với hai người trẻ tuổi này, Merlin cảm giác được một áp lực ngột ngạt, còn nặng nề hơn khi nói chuyện với các trưởng lão. Cô không có dũng khí cãi lại hai người này.
Nhìn ra được Merlin không quá tin tưởng những gì mình nói, Twillight lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
“Đến rồi.” Mark đang lặng lẽ theo sau hai người chợt lên tiếng. Anh ta chen lên phía trước, vung tay gạt đi những đoạn dây leo chắn đường. Trước mặt ba người hiện lên một điện thờ nhỏ.
“Mộc trượng thật sự ở đây rồi.” Mark cười khẽ.
Twillight cũng gật đầu, dắt tay Merlin bước vào.
Bên trong điện thờ, diện tích không lớn lắm, chỉ chừng 16m vuông. Ở sát vách tường đối diện cửa chính có một bệ đá cổ kính, rêu xanh mọc đầy, một ít phấn vôi đã mạt ra, không biết niên đại từ khi nào. Trên bệ đá cỏ cắm một cây gậy gỗ dài chừng một mét, thân cây không sần sùi, nhưng trạm khắc vô số hoa văn và ký tự cổ đại. Lại tinh vi sắp xếp chúng theo những quy luật đặc biệt, giống như hoa văn trang trí trên gậy của các pháp sư hay dùng.
“Đây là… mộc trượng ư !?” Merlin thất thần, cô cảm giác được khi đứng gần cây gậy này, có thứ gì đó trong cơ thể mình đang bị rút ra liên tục.
“Ừm. Đây mới là lớp vỏ thật sự của Elf Stone. Nhưng nhiều năm trước, khi các thần thánh chiến đấu, nó đã bị tổn hại, không thể tự hồi phục nữa. Bởi thế Elf Stone mới cần có một lớp vỏ khác là thân thể cực âm của các thiếu nữ tiên tộc.” Mark giải thích.
“Vậy bây giờ thì sao !? Hai người có cách sửa nó ư !?”
“Cái này phải dựa vào em rồi.” Mark nhún vai đáp.
“Em thì làm được gì đây !?”
“Cơ thể em đã tích lũy âm khí và sức mạnh từ ánh trăng trong mười sáu năm. Hơn nữa lại sống cùng Elf Stone lâu như vậy, bây giờ em cũng trở thành một phần trong lớp vỏ của nó rồi. Ngoại trừ các thiếu nữ thân thể đặc biệt như vậy, cây gậy này không cho phép ai đụng vào nó hết.”
“Bọn tôi cần em nhấc cây gậy ra, sau đó đặt Elf Stone lên phần vỏ rỗng ở đỉnh gậy, rồi cho cả hai vào chiếc hộp này, như vậy là đủ.” Mark lấy trong túi tùy thân ra một hộp ngọc tinh xảo, bên trong để rỗng một vùng tiêu bản vừa khít với chiếc gậy.
“Nếu ghép cây gậy và Elf Stone lại với nhau, nó sẽ lại trở thành thần khí trong một thời gian ngắn, cái này kinh động tới rất nhiều người. Chiếc hộp này sẽ ngăn khí thế của nó toát ra ngoài.”
“Em hiểu rồi.” Merlin gật đầu đáp. Công việc rất đơn giản, lấy rồi ghép, ghép rồi để vào, thế là xong.
Cô cúi đầu thành kính lạy ba cái trước bục đá thiêng liêng, sau đó chầm chậm bước tới bên cây gậy. Hít sâu một hơi, nắm lấy nó, dùng sức nhấc lên.

“Hơ…”
Mặc kệ Merlin cố sức đến đỏ mặt tía tai, cây gậy cũng không nhúc nhích.
Mark và Twillight cũng nhìn nhau ngẩn người, sau một lúc, Mark lên giọng cổ vũ:
“Đừng bỏ cuộc, Merlin bé nhỏ. Chắc để lâu quá nên phần gốc nó mọc rễ cắm vào đất ấy mà. Ừm, đúng rồi, đây dù sao cũng chỉ là cái khúc cây, rất có khả năng.”
Mark vừa dứt lời thì đột ngột biến sắc, cả người uốn dẻo như vận động viên Yoga, ngửa mặt về phía sau. Cây gậy trên bục đột nhiên phát sáng, hất văng Merlin ra ngoài, sau đó bắn ra một luồng sáng trắng về phía Mark.
Xoẹt…
Dù đang ngửa người ra sau, Mark vẫn nhìn được trước mắt mình trắng xóa. Rồi tiếng xèo xèo cháy chét của không khí truyền đến bên tai rõ mồn một. Anh ta nuốt khan một ngụm nước bọt, ngồi bệt xuống. Đánh con ngươi căm tức nhìn về phía cây gậy trên bệ đá.
“Mẹ nó, nhiều năm rồi vẫn còn thiêng như vậy.”
Vừa mắng vừa thở hồng hộc, Mark hít sâu vào vài hơi khí lạnh. Đòn vừa rồi chỉ là cảnh cáo, nhưng nếu như thật sự không tránh kịp, chỉ sợ cái đầu đã bốc hơi khỏi cổ.
“Nó từ chối chúng ta !” Twillight nhíu mày nói.
“Ừ. Nhưng tại sao nhỉ !? Merlin đúng là người giữ đá mà !?” Mark bực bội đáp.
Twillight nhìn về phía Merlin đang chật vật đứng lên, hỏi với giọng sắc lạnh:
“Merlin, em còn trinh không !?”
“Khụ…” Mark ho khan vài tiếng rồi giả câm giả điếc.
Merlin đỏ mặt, vội vã lắc đầu nguây nguẩy:
“Em… không có… trước giờ em chỉ ở trong làng, còn chưa cầm tay bất cứ người đàn ông nào.”
“Vậy thật sự rất lạ. Trừ khi Elf Stone bị nhiễm khí tức đàn ông, nếu không chẳng có lý gì người hộ thạch lại không đụng vào được lớp vỏ của nó.” Cả hai người nhìn nhau, cùng trầm ngâm.
Đúng lúc này, một tiếng sét lớn rạch ngang màn đêm u tĩnh vang lên. Sau đó trời đổ cơn mưa như trút nước. Ba người bước ra cửa điện thờ, nhìn mặt trăng khuất hẳn sau đám mây đen, khu rừng tối mờ. Ánh sáng hắt ra từ cửa điện thờ chỉ chiếu được một khoảng nhỏ trước mắt, mặt đất chẳng mấy chốc đã ngập nước, những vòng tròn do hạt mưa rơi xuống loang lổ, liên tục triệt tiêu nhau.
“Bỗng dưng tôi lại nghi ngờ tên giả câm đó. Hắn rất lạ.” Mark nhìn trời mưa tầm tã, bâng quơ nói.
“Ý cậu là hắn tiếp cận Merlin để trộm Elf Stone.”
“Không có khả năng, anh ấy còn không biết em là người hộ thạch.” Merlin chợt nổi nóng, không hiểu dũng khí ở đâu ra, hét lớn lên.
Hai người này cứ mở mồm là nói xấu Trung Thành. Hắn có ơn với cô và cả ngôi làng này, không báo đáp được gì đã đành, lại liên tục để người khác nói xấu hắn, Merlin rất bực bội.

“Phải hay không, cứ về làng rồi sẽ biết.” Mark trầm giọng đáp. Sau đó anh ta nhún mạnh chân một cái, cả người đã bắn vọt lên như một mũi tên, nhẹ nhàng đáp xuống một ngọn cây, tiếp tục đạp trên đó bước đi, về phía đỉnh đồi.
“Đúng là phải tìm anh ta để nói chuyện lại. Nếu thật sự không phải, chúng tôi sẽ xin lỗi. Nhưng Merlin, Elf Stone là chuyện rất quan trọng, không thể có sự cố gì, em hiểu không !?” Twillight ôm lấy Merlin, cũng làm theo Mark, phóng lên ngọn cây, chạy như bay về phía đỉnh đồi.
Merlin im lặng, không nói gì nữa.
Cho tới khi đặt chân tới chính giữa ngôi làng, bên cạnh giếng nước trong veo, dưới cơn mưa tầm tã. Cô gái ngửa mặt lên trời khóc lớn.
Xung quanh cảnh vật điêu tàn, xác người chết ở khắp nơi. Mảnh tàn chi vương vãi, đầu của những người già lăn lóc, mưa lớn trút xuống không ngừng cũng rửa trôi không hết máu tanh trên mặt đất.
Tràng cảnh thê lương vô cùng. Văng vẳng dưới tiếng mưa, là tiếng cô gái nức nở, đâu đó có tiếng oán khí chất chồng.
Mulu Village, chính thức biến mất khỏi bản đồ lục địa.

Một tiếng trước khi Merlin rời khỏi ngôi làng. Cũng là lúc cơn mưa bắt đầu và là khi Trung Thành ngất xỉu.
Tại cửa làng Mulu – bên cạnh dòng sông Melinau, một nhóm người giáp trụ sáng loáng, đứng vây quanh cỗ xe ngựa xa hoa của Ron Baton.
“Melinau sông chảy rì rầm
Ta nghe như tiếng đàn cầm bên tai.
Xa xa có bóng dáng ai.
Ta đoán chắc là con nai lạc đường !”
Đưa lên môi ngắt một ngọn cỏ thơm chín mọng, ngài quý tộc béo lại tức cảnh sinh tình, ngắm nhìn vùng thiên nhiên hoang dã trước mắt mà làm thơ.
“Thơ của ngài lại tiến bộ, ta nghe ý cảnh dạt dào, thật sự rất *beep* !”
“Vâng, cực kỳ *beep*”
“Làm người ta nghe xong chỉ muốn *beep*”
Lại tiếng đám lính đứng sau phụ họa, Ling đã mãi thành thói quen, lúc này ngắm nhìn quê hương trước mắt, tim cậu đập thình thịch. Cuối cùng ngày đó cũng đã đến. Bên cạnh cậu, Ron Baton đã ngừng làm thơ, ngẩng đầu cảm thán:
“Ah, ta đã chờ mong quá lâu rồi !”

Ling: Ngài sẽ không thực sự làm như vậy chứ !?
Ron Baton : Ko! Đừng nghĩ nhiều quá, chàng trai ạ.
Ling: Đúng là tôi đã nghĩ nhiều quá, ngài đã hứa rồi mà phải không.
Ron Baton : Dĩ nhiên! Cả ngàn lần cũng ko đủ.
Ling: Vâng, tôi xin lỗi. Người trong làng tôi vẫn luôn lo lắng một khi người ngoài kéo đến sẽ đàn áp nơi này, biến tiên tộc thành nô lệ.
Ron Baton : Hơ, tại sao các người lại suy nghĩ ngớ ngẩn thế
Ling: Bởi vì có lẽ họ không biết vẫn còn những người tốt như ngài.
Ron Baton : Không, đó là do tầm mắt của các người quá hạn hẹp.
Ling: Tôi có thể tin tưởng ngài chứ !?
Ngài Ron Baton nghe vậy ngẩn người ra, rồi chợt ôm bụng cười sằng sặc.
Ling nhíu mày, thấy có chút kỳ lạ, cậu ngạc nhiên nhìn xung quanh, thấy đám linh xung quanh cũng bắt đầu ôm bụng cười như vậy.
Từ trên nóc xe ngựa, một người đàn ông trung niên, vóc dáng cao lớn, lưng đeo đại kiếm nhảy xuống, liếc nhìn Ling bằng ánh mắt thương hại, nhếch miệng cười nói:
“Tiên tộc ngu xuẩn, ngươi thử đọc ngược lại những câu hỏi và trả lời vừa rồi xem nào !?”
Ling: Tôi có thể tin tưởng ngài chứ !?
Ron Baton : Không, đó là do tầm mắt của các người quá hạn hẹp.
Ling: … vẫn còn những người tốt như ngài.
Ron Baton : Hơ, tại sao các người lại suy nghĩ ngớ ngẩn thế.
Ling: … Người trong làng tôi vẫn luôn lo lắng một khi người ngoài kéo đến sẽ đàn áp nơi này, biến tiên tộc thành nô lệ.
Ron Baton : Dĩ nhiên! Cả ngàn lần cũng ko đủ.
Ling: … ngài đã hứa rồi mà phải không !?
Ron Baton : Ko! Đừng nghĩ nhiều quá, chàng trai ạ.
Ling: Ngài sẽ không thực sự làm như vậy chứ !?
“Ah, ta đã chờ mong quá lâu rồi !”
“Các người… các người !!!!” Ling hoảng hốt lắp bắp, khuôn mặt đã trắng bệch vì thiếu máu, nay lại càng xanh lét đầy vẻ khó tin tưởng…
“Tiên tộc, tin tưởng vào lời hứa của con người là điều ngu xuẩn nhất, chưa ai dạy cho ngươi sao !?” Trung niên nhảy từ trên nóc xe ngựa xuống vỗ vỗ bả vai Ling rồi lướt qua người cậu. Đứng đối diện với đám lính vũ trang chỉnh tề đang cười sảng khoái đầy vẻ chế nhạo, ông ta cao giọng:
“Được rồi các chiến sĩ, nam giết, nữ lớn có thể hiếp. Nữ trẻ tuổi thì xích lại hết một chỗ cho ta ! Mỗi con đáng giá cả vạn ngân tệ đấy ! Cấm đốt làng, giữ nguyên vẹn cảnh quan cho ta ! Chỗ này có thể tái tổ chức thành khu du lịch nghỉ dưỡng ! Làm nhanh gọn vào, trước khi hội cung thủ phát hiện.”

“Các người làm như vậy không sợ…” Linh cố gắng ngăn cản bằng giọng yếu ớt.
Người trung niên lưng đeo đại kiếm kia cười lạnh:
“Sợ !? Ai biết mà bọn ta phải sợ !? Cái này cũng phải cám ơn ngươi, không ngờ thực sự có lối tắt vòng qua hội cung thủ ! Bớt đi hẳn một cái phiền phức !”
Ling chết lặng, toàn thân không ngừng run rẩy.
Ngài Ron Baton đột nhiên bước tới, nói với người đàn ông đó:
“Ishzark à Ishzark
Ngươi nói nhiều quá, nói nhiều quá.
Làm việc đi, làm việc đi…
Không có ta trừ lương, ta trừ lương…”
Sau đó ông ta quay lại với Ling thấy thở dài đầy vẻ thông cảm:
“Ling bé bỏng, đừng buồn nữa
Mấy chuyện này ta vẫn làm như cơm bữa.
Nể tình ngươi và ta cùng xe ngựa.
Ta sẽ lựa chỗ tốt trong công hội thưởng cho ngươi.”
“Ta không cần !!!!!!!!!!!!” Ling tức giận gầm lên, nhào vào người lão béo.
Bốp.
Người đàn ông được gọi là Ishzark kia bỗng dưng như quỷ mị xuất hiện bên ngài quý tộc, giơ chân đá ra một cước như đạn pháo.
Ling bị một cước này đá bay xuống chân đồi, lăn lông lốc xuống dòng Melailu chảy xiết, không kịp kêu lên lấy một tiếng.
“Thánh kị sĩ đánh người thường…
Ngài quả là tấm gương mẫu mực, Ishzark ạ !
Ta thích.”
Ngài Ron Baton giơ ngón cái lên cười híp mắt đầy vẻ tán thưởng.
Một trong chín thánh kị sĩ của công hội hiệp sĩ, Ishzark Newtan nhếch miệng cười gằn, đầy vẻ tà ác, gật đầu một cái lấy lệ với ngài quý tộc, ông ta cao giọng thúc giục đám lính:
“Nhanh lên hỡi lũ lang sói ! Các người có hai giờ để làm việc, cố gắng đừng gây ồn ào quá lớn, đánh động tới hội cung thủ ! Rõ chưa !?”
“Rõ…” Đám lính đồng thanh đáp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.