Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy

Chương 44


Đọc truyện Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy – Chương 44

Hóa ra Thẩm Minh Huy mang Thẩm Dục Luận đi gặp một chủ ngân hàng. Thẩm Minh Huy còn là mối tình đầu của người ta, tuy không có đến với nhau, nhung người đàn ông kia luôn ôm ấp tình cảm với mối tình đầu. vì vậy vừa thấy Thẩm Minh Huy vẫn vô cùng nhiệt tình.

Thẩm Minh Huy luôn thẳng đến thẳng đi, trực tiếp nói với người ta ý đồ đến. chủ ngân hàng vừa nghe, khẽ mỉm cười, vẫn dùng loại ánh mắt thưởng thức của năm đó nhìn Thẩm Minh Huy, nói: “Em bằng lòng nhớ cậy anh, anh cảm thấy rất vinh hạnh, chuyện này để anh và cháu nói đi.”

Thẩm Minh Huy thích thú, dẫn Phì Phì đi, đến hoa viên bên ngoài.

“Nhìn ra được, ông ấy yêu cô.” Phì Phì chớp mắt nói, trong đầu nghĩ lại tuổi này còn có người đàn ông kiên trì yêu như vậy, thực hành phúc.

“Đó là chuyện rất nhiều năm trước rồi.” Thẩm Minh Huy chỉ hờ hững nói.

“Nếu con là đàn ông, cũng sẽ yêu cô.” Phì Phì thiệt tình nói.

“Ha ha.” Thẩm Minh Huy cười to: “Đàn ông bây giờ đều thích người đẹp trẻ tuổi như con. Cô già rồi.”

“Nhưng mà cô rất tao nhã.”

Thẩm Minh Huy nhìn Phì Phì, mới nói: “Đến lúc đó con già đi cũng có thể tao nhã, chẳng qua rất nhiều người phụ nữ đều không làm được. con có thể.”

“Cô rất thú vị.” Phì Phì nói.

“Thẩm Dục Luận nói cho cô biết, con cũng rất thú vị.”

“A? anh ấy nói gì con?” lần đầu tiên biết Thẩm Dục Luận đánh giá mình sau lưng, Phì Phì rất có hứng thú tám một phen.

“Còn nói, muốn cưới con.”

Cái này Phì Phì biết, nhưng xem ra, Thẩm Minh Huy sẽ không nói cho Phì Phì những thứ khác, Phì Phì đành thôi vậy.


Thẩm Minh Huy trò chuyện với Phì Phì thật sự vui vẻ, bà cực kì thích vãn bối này.

Đang trò truyện hăng say. Thẩm Dục Luận từ bên trong đi ra, phía sau là chủ ngân hàng.

Phì Phì vừa thấy vẻ mặt của Thẩm Dục Luận, liền biết chuyện đã thành

“Hai đứa về trước đi, cô muốn tụ hợp với bạn già.” Thẩm Minh Huy thay chủ ngân hàng hạ lệnh đuổi khách.

Thẩm Dục Luận về tổng bộ ở HongKong của Dụ Thành, cũng trở về nhà họ Thẩm trống rỗng. sau khi Thẩm Quốc Huy qua đời mọi người ở nhà liền mỗi người ôm tiền bạc tranh giành. Mọi người đều biết Thẩm Quốc Huy chỉ để lại cho Thẩm Dục Luận một cục diện rối rắm, không ai muốn gánh vác nợ nần mà Thẩm Quốc Huy để lại với Thấm Dục Luận, có thể trốn thật xa liền trốn thật xa. An Tử Nghi dù sao cũng là vợ chính thức của Thẩm Quốc Huy, sau khi lo xong việc mai táng Thẩm Quốc Huy, không lâu sau liền mang theo con trai của bà ta mai danh ẩn tích, chắc chắn bà ta có không ít tiền bạc, sợ nhà họ Thẩm bảo bà ta trừ nợ.

Phì Phì an tâm dưỡng thai ở ngay tại nhà, cô tin tưởng Thẩm Dục Luận nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, coi như là vì cô và đứa nhỏ, Thẩm Dục Luận nhất định có thể kiên trì.

Thẩm Dục Luận đi liền đi mấy tháng, chẳng qua là dù bận dù mệt cũng luôn nhớ gọi điện thoại hỏi thăm Phì Phì, cục cưng thế nào.

“Anh chỉ biết hỏi cục cưng, trong lòng anh cũng chỉ có cục cưng, không có em.” Phì Phì oán trách Thẩm Dục Luận.

“Nào có, anh đang chuẩn bị hỏi cục cưng mẹ của cục cưng thế nào, em cắt ngang anh rồi.”

“Vậy sao anh không hỏi em trước, lại hỏi cục cưng trước?” Phì Phì nhất quyết không tha.

Sắt Sắt ở một bên cười khúc khích, quay đầu nói với bà Giả: “Mẹ, mẹ xem Phì Phì chua kìa…”

Phì Phì cúp điện thoại mới nói với Sắt Sắt: “Chỉ sợ đến lúc đó chị còn chua hơn cả em, trước đừng cười em, hừ.”

“Chị không thèm giống em đâu, cục cưng là của chính em, cũng không phải của người khác, xem em chua thành như vậy.”


“Vậy có phải chị cũng có hay không, em xem thử.” Nói xong Phì Phì liền muốn đuổi theo sờ mó bụng Sắt Sắt. dọa Sắt Sắt chạy khắp phòng, bà Giả ở một bên nhìn hai chị đùa giỡn như trước kia, trong lòng lại không có loại phiền toái như lúc trước, chỉ cảm thấy thoải mái.

“Mẹ, sao mẹ không giúp con vậy.” Sắt Sắt vừa chạy vừa kêu, bất chợt tiến vào trong ngực của một người, giương mắt nhìn, đúng là Chu Xuyên.

“Đây là ảo giác của anh sao? Sao anh ngửi được mùi món ăn em làm, liền vội vàng đến đây.” Chu Xuyên cười, tao nhã như trong quá khứ.

Chu Xuyên phẫu thuật chỉnh hình cực kì thành công, tuy hiện tại không đẹp trai anh tuấn như xưa, nhưng với tình trạng phỏng nghiêm trọng mà nói, đã xem như thật tốt, tay phải của anh ta, cũng có thể khẽ động, bác sĩ nói chỉ cần kiên trì, tình trạng sẽ ngày càng tốt, chẳng qua là muốn linh hoạt giống như trước đây, chỉ sợ là khó. Mấy tháng tới, tay trái của Chu Xuyên đã có thể viết chữ, có thể cầm đũa ăn cơm rồi.

Hai ngày nữa là đám cười của Chu Xuyên và Sắt Sắt, sau hôn lễ, hai người họ muốn cùng nhau đến làng Ba Tiêu của Tương Tây.

Lẽ ra lúc trước Phì Phì đã nói, Sắt Sắt đám cưới thì Phì Phì phải làm phù dâu, nhưng mà hiện tại Phì Phì đang mang thai, cũng ngại đi làm phù dâu, bà Giả mới nghĩ tới Giả Kỳ là lựa chọn không tệ.

Giả Kỳ và người thân thích của nhà họ Giả sẽ đến thành phố N trước hôn lễ một ngày. Trong mấy tháng Thẩm Dục Luận rời đi này, Phì Phì cũng không nhàn rỗi, giúp Sắt Sắt chuẩn bị hôn lễ cũng là chuyện lao tâm lao lực nhất, sáng chọn áo cưới Phì Phì liền mệt mỏi nằm xuống, còn phải cố gắng học tập làm sao làm một bà mẹ mới.

Hôn lễ của Sắt Sắt long trọng phức tạp, Sắt Sắt mặc như tiên nữ. tất cả mọi người cảm thán người có tình sẽ thành thân thuộc, Phì Phì liền trốn đến một góc sáng sủa gọi điện thoại.

“Thẩm Dục Luận, em nói cho anh hay, Sắt Sắt rất đẹp, thật sự giống như tiên nữ, hóa ra kết hôn thật hạnh phúc.”

“Em cũng sắp kết hôn mà? Chờ anh về liền cầu hôn em, có được không?”

“Vậy phải xem anh cầu hôn thế nào, Chu Xuyên người ta chỉ cưới đi một người của nhà họ Giả bọn em, anh một hơi liền cưới cả em và cục cưng, cuộc hôn nhân này cũng không thể để anh cầu dễ dàng.”

“Có lý, anh phải suy nghĩ cẩn thận, sắp xếp thật tốt.”


“A, Phì Phì, hóa ra chị trốn ở đây gọi điện thoại!” bị người ta vỗ mạnh lên vai, Phì Phì kinh ngạc quay đầu, hóa ra là Bạo Long.

“Sao cậu ở đây?” Phì Phì cúp điên thoại hỏi Bạo Long.

“Oa, hôm nay bạn gái tôi là phù dâu, tôi có thể không đến cổ vũ cô ấy sao, chị nói đi?” Bạo Long liếc mắt nhìn Phì Phì, giật mình nhảy dựng lên: “Phì Phì, sao bụng chỉ lớn thế?”

“Vô nghĩa, tôi mang thai, đương nhiên bụng càng lúc càng lớn.” Phì Phì tức giận trách móc Bạo Long.

“Hiển nhiên, phải rồi.” Bạo Long xấu hổ sờ sờ đầu.

“Này, Bạo Long, tôi nghe Kỳ Kỳ nói, cậu bán chiếc Ferrari của cậu, quyên tiền cho trường tiểu học miền núi, không tệ nha, Bạo Long.”

Vừa nghe Phì Phì không hề băn khoăn khen ngợi mình như vậy, Bạo Long càng ngượng ngùng, nói: “Thật ra cũng không có gì, tôi chạy xe cũng không sao, có lẽ ngày nào đó có thể thi đạt thành tích tốt, ba tôi lại vui vẻ tặng tôi một chiếc cũng được. nhưng nhiều bạn nhỏ ở miền núi không có trường học, nghĩ đến trong lòng liền khó chịu, lần trước tôi cũng là nghe bạn học nói cô Giả đến miền núi dạy học, kết quả trường học cũng bị người ta đốt…”

“Nghe nói người dân đều rất cảm kích cậu, trường học muốn dùng tên của cậu để đăt á…” nói đến đây Phì Phì cười đau sốc hông: “Nghĩ lại, trường học kia tên là Trường tiểu học ‘Bạo Long’,thật đáng yêu mà, ha ha ha..”

“Chị chỉ nói bừa, cái đó là các thôn dân đề nghị mà thôi, tôi lại không đồng ý, chẳng qua là chờ trường học xây xong, tôi cũng muốn đi xem, lại sợ các thôn dân coi tôi như đại thần, liền không dám đi.”

“Chẳng phải đã xây xong rồi sao?”

“Lớp học thì xây xong, vẫn còn vài căn ký túc xá, nghe nói những bạn nhỏ này đi đường núi đến trường rất xa, nếu trường học có ký túc xá, thì mỗi ngày không cần phải chạy tới chạy lui…”

Ngày đó đưa Sắt Sắt đến sân bay, bà Giả trước đó đã trốn trong nhà khóc, đôi mắt hồng hồng. Sắt Sắt cũng giống bà Già, khóc đến người ta chỉ liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra. Phì Phì biết rõ lại coi như không biết.

Sắt Sắt ôm bà Giả hôn rồi lại hôn, sau đó ôm Phì Phì nói: “Phì Phì, ba mẹ giao cho em, chị cũng sẽ nhớ thường xuyên về thăm nhà.”

“Chị yên tâm, em chẳng những chăm sóc tốt ba mẹ, em còn sinh cục cưng cho họ chơi.”

“Phải rồi, sinh cục cưng phải nói cho chị biết trước nhất, chị cũng là dì ruột của nó nha.”

“Sẽ, chỉ hi vọng chị không phải chờ đến cục cưng gọi dì mới về.”


Ông bà Giả thì lại ở một bên dặn dò Chu Xuyên, Sắt Sắt thích gì, không thích gì, Chu Xuyên một mực gật đầu đáp ứng, thật ra so với bất kì ai Chu Xuyên càng biết Sắt Sắt thích gì không thích gì.

Trên đường về nhà, ông Giả thương cảm nói với bà Giả: “Mẹ bọn nhỏ, con gái cũng đã lấy chồng, còn lại hai người chúng ta còn có ý nghĩa gì.”

Phì Phì vừa nghe lời này, trong lòng đau xót, lập tức thề son sắt nói: “Ba. Con không thèm lấy chồng, con cưới con rể về nhà cho hai người “

“Nào có ai nói như con vậy, gái lớn gả chồng, ba và mẹ con đã chuẩn bị tốt tâm lý từ mấy chục năm trước, các con đều gả đi.”

“Ba, mẹ, con nghiêm túc, con thật muốn cưới một người về nhà.” Phì Phì tỏ vẻ nghiêm túc nói.

“Chẳng lẽ Thẩm Dục Luận đồng ý sau khi kết hôn với con vẫn ở nhà chúng ta?” bà Giả không nhịn được kinh hỉ.

“Anh ấy mong còn không được, anh ấy vẫn luôn hâm mộ chúng ta đến chảy nước miếng, lần này nếu chúng ta đồng ý nhận anh ấy, anh còn có gì không muốn.” Phì Phì nói có bài bản hẳn hoi.

“Thật có chuyện này?” ông bà Giả lập tức từ trong nỗi mất mát gả con gái đi ra, vẻ mặt phấn chấn, thảo nào có câu miêu tả mọi người không thể chịu thiệt, gọi là ‘chỉ cưới con dâu, không gả con gái’.

“Đó là đương nhiên. Chẳng qua anh ấy nói muốn đổi cho con căn phòng mới lớn một chút ở, nhưng mà anh ấy cũng nói, con sống tại công viên Thời Phú mấy chục năm, nếu không nỡ, vậy sống tiếp thôi.”

“Bỏ được, bỏ được, có gì không nỡ, con gái mẹ đều gả đi hết rồi, một cái nhà có gì quan trọng.” bà Giả vừa nghe chẳng những có thể cưới con rể về nhà, còn có một căn nhà mới, cười không khép miệng.

Ban đêm, bà Giả ở trên giường lăn qua lộn lại không thề nào ngủ được. ông Giả biết mỗi lần bà Giả như vậy hẳn là có tâm sự, vì thế mở đèn ở đầu giường hỏi: “Mẹ bọn nhỏ, bà làm sao vậy?”

Bà Giả mở to mắt nhìn trần nhà nòi: “Ba bọn nhỏ, ông nói, tôi có nên nói thân thế của Phì Phì cho Phì Phì biết không, Phì Phì cũng sắp làm mẹ, tôi cảm thấy con còn tiếp tục gạt nó, vậy là không công bằng với nó, ông nói, có phải tôi quá ít kỉ không?”

“Mẹ bọn nhỏ, lúc đầu tôi vẫn cho rằng ta nên nói với Phì Phì, nhưng Sắt Sắt vừa đi, trong lòng tôi cũng trống rỗng, nếu Phì Phì biết thân thế của mình, đi tìm mẹ ruột của nó, chúng ta làm thế nào sống, bọn nhỏ ở bên cạnh nhiều năm như vậy, thoáng cái đều đi hết, tôi thật sự khó chịu.” ông Giả lại muốn rơi lệ.

“Vậy, tóm lại chúng ta nói hay không nói.”

Hai vợ chồng nghĩ tới nghi lui, cuối cũng vẫn là quyết định để bà Giả nói thân thế của Phì Phì cho Phì Phì hay. Phì Phì muốn ở lại nhà họ Giả, hay là đi tìm mẹ ruột của cô, đều do chính cô quyết định.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.