Đọc truyện Vô Cực Liên Minh – Chương 50: Chuyện của thất đức
“ Phạm Hiếu!? ngươi vừa nãy làm gì vậy?”
Hai người nói chuyện để hai người Nguyễn Huy tỉnh táo lại. Ngoại trừ Thất Đực bình tĩnh, thì Nguyễn Huy ánh mắt khó coi nhìn Phạm Hiếu, trên người bộc phát khí thế mạnh mẽ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đối phương
“ Làm gì!? Tất nhiên là đánh người rồi. Móa nó!! suýt chút nữa ta trinh tiết của ta vì thằng này mà không còn rồi” Phạm Hiếu ánh mắt lần nữa mang theo hung tợn nhìn Lục Đạo, phẳng phất đối phương đối phương đối với mình làm ra chuyện gì thương thiên hại lý vậy
Thấy thế, Lục Đạo cảm thấy không ổn, vội vàng nói
“ Cấm chỉ người dùng ánh mắt đó nhìn ta, cẩn thận ta treo ngươi lên đánh đó. Ngươi biết ánh mắt đó rất dễ để người khác hiểu làm không?”
“ Hiểu lầm? ta không thấy ah. Mới cả đó là sự thật” Phạm Hiếu gãi đầu, có chút không hiểu thì thào
Nghe hai người nói chuyện, Nguyễn Huy tựa như hiểu ra chuyện gì, ánh mắt hết nhìn Phạm Hiếu lại nhìn đại ca mình. Cuối cùng hai tay ôm lấy thân thể, có chút sợ hãi nó
“ Đại ca!! đệ không ngờ đại ca không chỉ mê gái đẹp mà trai đẹp cũng không buông tha ah. Xong!! Ta lớn lên đẹp trai thế này, chẳng lẽ cũng thành đối tượng mà đại ca nhắm tới” Nói tới đây, Nguyễn Huy nước mắt lưng tròng, một bộ ta đây sắp rơi vào “ địa ngục”, cầu xin thượng thiên cứu giúp ah
Lục Dạo: -.-
Phạm Hiệu: -.-
Thất Đức: -.-
– Phanh x2
Lần này, không chỉ Phạm Hiếu nổ súng mà ngay cả Lục Đạo cũng trực tiếp dùng “ Tốc Biến” xuất hiện trước mặt thằng đệ mình, một cước mang theo Tula đạo không chút lưu tình đá lên người Nguyễn Huy
Theo đó, Nguyễn Huy như diều đứt dây bay xa, thân thể trượt dài trên đất.
Ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hai tay ôm lấy mông mình, Nguyễn Huy dùng ánh mắt ủy khuất nhìn Lục Dạo, nghẹn ngào
“ Đại ca!! ta sai rồi”
“ Ngươi biết sai ở chỗ nào không?” Lục Đạo bẻ cổ bẻ tay, chỉ cần Nguyễn Huy nói một câu trái ý hắn, hắn trực tiếp lao tới đánh đập thằng này một trận
Thấy Lục Đạo hung thần ác sát, Nguyễn Huy nội tâm sợ run, vội vàng trả lời
“ Đệ không nên nói đại ca yêu thích nam nhân..”
Nghe vậy, Lục Đạo nội tâm hài lòng. Đang định buông tha cho Nguyễn Huy, thế nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại để Lục Đạo không tha không được
“ … trước mặt quần chúng ah. Dù sao, đại ca vẫn là yêu thích mỹ nữ. Nếu để các nàng biết được đại ca thích nam nhân, đây là cản trở ngài tán gái ah”
– Phanh
Trả lời hắn, là một cú sút nhanh, chuẩn, hung ác của Lục Đạo. Nguyễn Huy chỉ thấy trời đất quay cuồng, sau đó mặt hắn lại cùng mặt sân thân mật tiếp xúc
Nhìn Nguyễn Huy trượt dài trên sân, Thất Đức cùng Phạm Hiếu không khỏi vì Nguyễn Huy một phút mặc niệm. Cái miệng hại cái thân ah!! thằng này một câu, hai câu nói Lục Đạo gay lọ, đối phương không tức giận mới là lạ
Xử lý xong Nguyễn Huy, Lục Đạo vỗ chân hài lòng, quay sang nhìn hai người Thất Đức đứng xem cuộc vui, bất mãn lên tiếng:
“ Mà ta nói… hai người các ngươi không giải thích chuyện này với hắn sao?”
“ A di đà phật. Đại ca thông cảm, tiểu đệ quên mất” Thất Đức gãi cái đầu trơn bóng của mình, không có ý tứ
Lục Đạo….
“ Ta cũng quên. Căn bản là thằng này không hỏi tới ah” Phạm Hiếu mặt dày, mặt không đổi, tim không gấp nói rằng
Lục Đạo….
Trải qua trò khôi hài vừa rồi, Lục Đạo đối với Phạm Hiếu, Nguyễn Huy cùng Thất Đức trở nên thân cận hơn. Đối với tính cách mỗi người có chút lý giải
Nguyễn Huy nhìn như thành thục, lại thêm gương mặt cương nghị cùng khí tràng chính nhân quân tử khiến Lục Đạo luôn nghĩ thằng này là con người chính trực. Nhưng trải qua thời gian ngắn tiếp xúc, hắn thấy thằng này thật cmn bẩn bựa ah.
Chẳng đâu xa, chỉ bằng hai câu đối thoại của mình với Phạm Hiếu mà dám quy kết Lục Đạo bị gay, lại còn đưa Phạm Hiếu vào đời thì thật không có từ nào hình dung thằng này rồi
Thất Đức cũng tương tự, nhìn như đệ tử Phật Môn nhưng bàn về độ bẩn bựa thì không thua Nguyễn Huy chút nào. Lại nói, tài chém gió của Thất Đức, dù là Lục Đạo ở trong hoàng cung, thấy nhiều nịnh thần nhưng không một ai đú lại được hắn. Tài nịnh hót của thằng này, chắc phải phong thánh rồi
Để Lục Đạo khâm phục nhất chính là Phạm Hiếu. Thằng cha này nhìn thì lãnh khốc đấy!! nhìn thì cự người vạn dặm đấy!! nhưng tiếp xúc thì mới biết hắn đê tiện tới mức nào.
Nếu dùng khối băng đi so sánh với da mặt của Phạm Hiếu, thì không phải dùng độ “ lạnh giá” để so sánh mà phải dùng độ “ dày đặc” ah. So với Lục Đạo không kém chút nào
Bất quá, bọn họ làm người cũng không tệ nào. Mà thời điểm hiện tại, Lục Đao đang thiếu khuyết nhân thủ. Nếu có thể thu phục ba người Phạm Hiếu dưới trường, cũng là điều không tệ
Trong lúc nhất thời, một loạt những ý định xuất hiện trong đầu Lục Đạo, để hắn khóe miệng không khỏi kéo ra một nụ cười xấu xa
Nhìn nụ cười xấu xa của Lục Đạo, ba người Nguyễn Huy không khỏi một hồi ác hàn.
“ Sao ta cảm thấy… thằng này đối với ba bọn mình có ý đồ xấu ah. Thất Đức, ngươi giỏi về thôi toán, có tính được Lục Đạo đáng nghĩ gì không?” Phạm Hiếu nói nhỏ
“ A di đà phật. Thôi toán thuật chỉ tính trước tương lai mà không đọc được lòng người, thế nên bần tăng không thể thấy được. Bần tăng chỉ có thể nói, chúng ta cùng đại ca có duyên phận, tương lai theo hắn lăn lộn, hưởng vinh hoa phú quý” Thất Đức nghiêm túc nói.
Trong đầu không khỏi hồi tưởng lại cuộc đối thoại giữa hắn với sư phụ Vô Sắc Thần Tăng
Trước khi xuống núi, Vô Sắc Thần Tăng có gọi hắn lại nói rằng
“ Hà Bắc xuất hiện Chép Vàng/ Ông trời định số, thiên hàng kiếp duyên ”
Lấy trí tuệ của Thất Đức lkhông khó để khám phá ra huyền cơ. Ý của Vô Sắc Thần Tăng, hắn và một người nào đó có duyên kiếp này. Và người đó thì đang ở một nơi có tên là thành phố Hà Bắc.
Khắp Vô Cực Tinh Hệ, cũng chỉ có một nơi duy nhất lấy hai chữ Hà Bắc, đó là thành phố Hà Bắc của Nguyên Việt Tinh
Chỉ là có một điều Thất Đức khó hiểu, hai từ “ chép vàng” ở đây nghĩa là gì
Và khi hắn hỏi sư phụ mình, đã được một câu trả lời rằng: “ Chép Vàng có một tên khác gọi là Kim Lân. Kim Lân Khởi Thị Trì Trung Vật/ Nhật Ngộ Phong Vân Tiện Hóa Rồng”
“ Lời này giải thích thế nào ạ?”
“ Cá vàng là vật trong hồ, một trận phong vân liền hóa rồng” Vô Sắc Thần Tăng nói tới đây liền đuổi Thất Đức rời đi.
Lục Đạo để cho hắn một cảm giác không nhìn thấu, kể cả thôi toán thuật cũng không thấy được tương lai của đối phương.
Nhưng quan trọng hơn, hắn phát hiện tương lai của mình vậy mà cùng đối phương gắn một chỗ. Thời điểm đó, Thất Đức không cần suy nghĩ liền biết Lục Đạo chính là người mà sư phụ nhắc tới
Người nào không tin vào duyên phận, nhưng Vô Sắc Thần Tăng một mạch thì chắc chắn tin. Thế nên, Thất Đực mới chủ động đưa ra yêu cầu trở thành đàn em của Lục Đạo. Hắn tin tưởng sư phụ mình nói, tin tưởng hai chữ “ duyên phận” này
Lời của Thất Đức để Nguyễn Huy cùng Phạm Hiếu giật mình nhìn nhau. Vô Sắc Thần Tăng một mạch, dự đoán như thần, không bao giờ trật. Đó là điều mà giới Nguyên Sư công nhận. Thế nên, ai nói bọn họ có thể không tin, thế nhưng Thất Đức nói, bọn họ chắc chắn tin
“ Cặp đấu tiếp theo: Lục Đạo vs Thất Đức”
Ngay tại thời điểm ba người trầm tư, thì thanh âm máy tính vang lên khiến cả bốn giật mình. Đồng loạt nhìn lên màn hình. Chỉ thấy trên đó hiện ra 10 cái tên, trong đó nổi bật nhất là cặp đấu giữa: Lục Đạo và Thất Đức
“ Thất Đức à. Ca với mày cùng trận rồi ah” Lục Đạo cười ha hả, hai mắt dạt dào chiến ý. Đệ tử của Vô Sắc Thần Tăng ư!? Thật chờ mong ah
“ A di đà phật!! việc này tiểu đệ cũng đã tính ra được rồi. Mong đại ca nương tay ah” Thất Đức không có chút nào kinh ngạc. Việc đối thủ đầu tiên của mình là Lục Đạo, Thất Đức đã thôi toán ra từ trước rồi
“ Yên tâm!! ca sẽ rất nhẹ tay ah” Lục Đạo cười nhe răng. Chỉ có điều mọi người nghe thế nào cũng thấy được, thằng này chắc chắn sử dụng 100% công lực
Cũng phải thôi, Thất Đức là đệ tử chân truyền của Vô Sắc Thần Tăng, há lại không có bản lĩnh phi thường. Lục Đạo mà tin lời Thất Đức, tin tưởng ăn quả đắng chính là hắn
Sau đó hai người đi lên trước, theo bạch quang lóe lên, liền xuất hiện ở Đấu Trường Trên Không
“ Huy. Ngươi thấy trận này ai thắng?”
“ Khó nói. Đại ca thực lực thế nào đến giờ vẫn là ẩn số. Trong khi đó, Thất Đức là đệ tử của Vô Sắc Thần Tăng, thực lực tất không tầm thường. Chỉ có thể nói, đây là một trận đấu đáng xem” Nguyễn Huy có phần do dự, nói rằng
Phạm Hiếu nghe xong không trả lời mà gật đầu. Hiển nhiên, đồng ý với lời nói của Lục Đạo