Đọc truyện Vô Cực Chưởng Khống Giả – Chương 224: Già nam học viện
Nghe Tiêu Viêm đồng ý, Tử Nghiên vẻ mặt tươi cười nói: “Nhưng trong lúc ngươi tu luyện, ta sẽ thường xuyên tìm người nhờ luyện chế đan dược đó nha”
“ Được thôi” Tiêu Viêm mỉm cười nói.
“ Theo ta đi” Tử Nghiên thấy Tiêu Viêm đồng ý thì hớn hở ra mặt, tung tăng đi trước dẫn đường.
Theo sự chỉ dẫn của Tử Nghiên, Tiêu Viêm băng qua quảng trường, đi qua hàng loạt căn phòng có đánh số, càng đi thì càng thấy con số càng nhỏ, cho đến khi đến chỗ sâu nhất, xuất hiện một căn phòng có cánh cửa màu đen.
Tử Nghiên mở cửa phòng, ngay lập tức ánh sáng cực mạnh màu hồng sắc đột ngột tỏa ra làm cho Tiêu Viêm phải nắm chặt mắt lại, sau một lúc mới dám mở ra.
Bên trong phòng tu luyện, hầu như hoàn toàn bị một tầng dày đặc sương mù màu đỏ hồng bao phủ, ánh mắt chỉ có thể nhìn phía trước hai ba mét, còn lại thì đều bị bao phủ.
“ Năng lượng tinh khiết vô cùng” Tiêu Viêm cảm nhận được luồng hồng sắc sương mù này thấm nhanh vào trong cơ thể, hắn tin tưởng ở chỗ này tu luyện sẽ tăng rất nhanh thực lực.
Tử Nghiên nghe vậy thì tỏ vẻ kiêu ngạo, ưỡn bộ ngực nhỏ nói: “ Còn phải nói, nếu không thì mấy tên kia đâu có thèm nhỏ dãi như vậy”
“ À, ta quên nói cho ngươi, nơi này tu luyện mỗi ngày cần 30 hỏa năng đó, phần hỏa năng này ngươi tự lo chứ ta không giúp gì được” Tử Nghiên chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
“ Ngươi yên tâm, ta có chuẩn bị” Tiêu Viêm phất tay nói.
Tu luyện liên tục bảy ngày, Tiêu Viêm mới thoát ra khỏi trạng thái tu luyện, đúng lúc gặp lại Tử Nghiên, nhìn được dáng dấp không vui của tiểu cô nương, hắn cũng hơi xấu hổ vội cười cười, ngay lập tức tiếp nhận dược liệu trong tay nàng rồi luyện chế một ít đan dược, khi cầm được đan dược trên tay thì sắc mặt của Tử Nghiên đã tươi tắn hơn rất nhiều.
Lấy được đan dược xong, nhắc nhở Tiêu Viêm vài câu, Tử Nghiên tung tăng chạy ra khỏi phòng tu luyện số 1.
Tiêu Viêm nhắm mắt lại, chuẩn bị tiếp tục tu luyện, hắn phải tận dụng thời gian trong phòng tu luyện số 1 này.
“ Oành”
Một thanh âm mạnh mẽ vang lên làm rung động cả Thiên Phần Luyện Khí Tháp, năng lượng hồng sắc trong tháp vốn bình lặng nay lại sôi sục lên.
“ Vì sao năng lượng trong tháp lại trở nên cuồng bạo như vậy?” Tiêu Viêm kinh hãi thốt lên.
“Năng lượng trong tháp trở nên mãnh liệt hơn rất nhiều, chắc chắn là do Vẫn Lạc Tâm Viêm gây nên” thanh âm Dược lão vang lên trong đầu Tiêu Viêm.
Tiêu Viêm nghe vậy thì kinh ngạc, vội truyền âm: “Tại sao lại bạo động sớm như vậy? Chẳng phải trưởng lão nói còn mấy tháng nữa mà”
“ Lần này vẫn chưa bạo phát triệt để đâu, nhưng theo ta đoán thì cũng không còn lâu nữa, tầm hai ba tháng mà thôi, đó là cơ hội cho chúng ta cướp đoạt Vẫn Lạc Tâm Viêm” Dược Lão cười nói.
Khi Tiêu Viêm cùng với một số đệ tử nội môn chạy ra ngoài quảng trường thì hắn nghe thanh âm của các vị trưởng lão vang lên: “Tiểu không gian kết kính, phong”
Trong bóng tối, mười vị trưởng lão đang thả ra đấu khí, kết thành một tấm lưới ánh sáng, bao bọc lấy hỏa diễm vô hình như tinh linh đang vùng vẫy dữ dội. Dưới va chạm của vô hình hỏa diễm, mặt ngoài của lưới ánh sáng như gợn sóng, không ngừng rung chuyển, nhìn qua rất giống sắp vỡ, tuy nhiên vẫn chưa hóa thành năng lượng hư vô, trong nhất thời liền cùng với vô hình hỏa diễm bá đạo kia hình thành thế giằng co.
“ Mấy tên tiểu tử các ngươi mau rời khỏi đây, nhanh lên, ở đây rất nguy hiểm” một vị trưởng lão thấy đám người Tiêu Viêm thì lớn tiếng hô.
Tiêu Viêm đang muốn quan sát tiếp cuộc giằng co giữa hỏa diễm vô hình và đám trưởng lão nhưng nghe được vị trưởng lão ra lệnh thì cũng đành tiếc nuối theo đám học sinh chạy ra khỏi Thiên Phần Luyện Khí Tháp.
“ Không biết mấy vị trưởng lão có chống cự nổi Vẫn Lạc Tâm Viêm không, nếu nó xổng ra thì chúng ta phải ra tay ngay” đứng trên một ngọn cây cao cách Thiên Phần Luyện Khí Tháp khoảng trăm mét, Tiêu Viêm nhàn nhạt nói.
“ Không cần gấp gáp, mấy tên trưởng lão đó cũng không phải nỏ mạnh hết đà, sẽ lo liệu được” Dược Trần cười nói.
“ Nhưng mà…” Tiêu Viêm đang định nói thì bỗng nhiên thấy thân ảnh một vị lão giả mặc áo bào đen bay từ trong tháp ra, trên bầu trời, một thân ảnh mặc áo bào màu xanh cũng từ từ xuất hiện.
“ Không ổn, tên Jack đó đã tới” thanh âm Dược Trần thốt lên.
“ Sư phụ, chúng ta làm gì?, tên Jack chắc đã đánh hơi thấy Vẫn Lạc Tâm Viêm nên chạy đến đây, không thể để cho hắn thành công bắt lấy Vẫn Lạc Tâm Viêm được” Tiêu Viêm vẻ mặt hốt hoảng, vội truyền âm.
“ Đừng gấp, chúng ta quan sát tình hình rồi quyết định” Dược Trần lớn tiếng nói.
Trên bầu trời, lão giả mặc áo bào đen vẻ mặt âm trầm nhìn nam tử mặc thanh bào, lớn giọng nói: “ Các hạ là ai? Tại sao vô cớ phá vỡ kết giới của Già Nam Học Viện chúng ta?”
Nam tử mặc thanh bào mỉm cười nói: “Tại hạ tên là Jack, không biết đang được tiếp chuyện với vị nào của Già Nam Học Viện?”
“ Ta tên Tô Thiên, là Đại Trưởng Lão của Già Nam Học Viện này, nơi đây là địa phương của Già Nam Học Viện, các hạ không được mời mà tự tiện tới, thật ra là muốn cái gì?”
Jack nhàn nhạt cười, ánh mắt hướng về phía Thiên Phần Luyện Khí Tháp, ôn tồn nói: “Tại hạ đến đây là vì vật phong ấn dưới đáy tháp kia, Vẫn Lạc Tâm Viêm. Các vị phong ấn nó ở đây đã lâu, hấp thu năng lượng từ nó để tăng cao thực lực cũng đã đủ, ta nghĩ đã đến lúc thả tự do cho nó về với thiên nhiên rồi”
“ Ha ha… ngươi muốn cướp dị hỏa này thì cứ nói thẳng, đừng viện cớ này nọ” Tô Thiên cười phất tay nói.
“ Ta sẽ thả nó ra” Jack nói vừa dứt lời, thân hình lóe một cái đã đến vị trí cách Thiên Phần Luyện Khí Tháp mấy chục mét, vươn tay đánh ra một chưởng.
“ Dừng tay lại” Tô Thiên kinh hãi la lên nhưng đã trễ, một cự chưởng hình đấu khí màu vàng to như quả núi đánh thẳng lên đỉnh Thiên Phần Luyện Khí tháp.
“ Oành… Ầm… Ầm…” Thiên Phần Luyện Khí Tháp trong tích tắc đổ sụp xuống, lớp lưới ánh sáng phong ấn cũng bị đánh tan.
Từ phía dưới đống gạch đá vỡ vụn của Thiên Phần Luyện Khí Tháp, một dòng dung nham khổng lồ phun trào ra, bên trong dòng dung nham từ từ bò ra một con hỏa xà khổng lồ, đôi mắt tam giác mấp máy nhìn hướng bầu trời xanh với vẻ vô cùng kích động.
Dẫn đầu đám trưởng lão ngoại viện chạy tới, Phó Viện trưởng ngoại viện Hổ Kiền tập trung phía sau Tô Thiên, vẻ mặt ngưng trọng nhìn thấy Vẫn Lạc Tâm Viêm vậy mà đã hóa hình, đang mạnh mẽ cố thoát ra.
“ Người đâu, mau lập Thiên Tầng Phong Trận” Tô Thiên sắc mặt giận dữ, hướng đám trưởng lão hét lớn, sau đó mắt nhìn chằm chằm Jack, trên thân khí thế Đấu Tông bốc lên ngùn ngụt.
Mười mấy vị trưởng lão cố gắng lập Thiên Tầng Phong Trận để phong ấn trở lại Vẫn Lạc Tâm Viêm, nhưng hoàn toàn phí công vô sức, từng tầng phong trận liên tục bị phá, Vẫn Lạc Tâm Viêm đang thoát ra ngoài.
Đứng ngạo nghễ trên bầu trời, Jack hướng Tô Thiên, nhàn nhạt nói:“ Ta chỉ cần Vẫn Lạc Tâm Viêm, ngươi cùng với người của ngươi hãy tránh ra một bên, nếu không đừng trách ta nặng tay”
“ Đã phá hủy Thiên Phần Luyện Khí tháp của ta còn ăn nói ngông cuồng như vậy, cho dù ngươi thực lực là Ngũ tinh Đấu Tông, hôm nay cũng đừng hòng rời khỏi đây” Tô Thiên mắt mở trừng nhìn Jack, lớn tiếng quát, sau đó song chưởng vươn ra, hướng Jack đánh tới.
“ Vậy thì đừng trách” Jack vươn tay hai tay đánh ra chưởng ấn “ Vạn Phật Triều Tông”
Hàng ngàn cự chưởng màu vàng từ hàng ngàn pháp tướng trên đỉnh đầu Jack đánh thẳng về phía Tô Thiên và các vị trưởng lão Già Nam Học Viện, khí thế như hủy thiên diệt địa.
“ Thiên giai đấu kỹ… ah… ah… ” Tô Thiên kinh hoảng la lớn nhưng đã muộn, thân hình lão đã bị cự chưởng đánh văng ra xa hàng dặm, các Trưởng lão còn lại cũng không ngoại lệ.
“ Thật quá lợi hại” Ở xa xa quan sát, Tiêu Viêm lắc đầu cười khổ nói.
“ Đúng vậy, Thiên Giai Đấu Kỹ dạng chưởng này vô cùng cường mãnh, vào thời kỳ đỉnh phong ta cũng chưa từng thấy qua ở Đấu khí đại lục có người thi triển, vừa nãy tên Jack đó đã nương tay thấy rõ, nếu thật một chưởng toàn lực thì cho dù Đấu Tôn cũng không dám ngạnh kháng” Dược Trần đồng tình nói.
“ Sư phụ, chúng ta phải làm gì đây? Không lẽ cứ chịu trận để tên Jack lấy được dị hỏa?” Tiêu Viêm nhăn mặt, siết chặt nắm đấm nói.