Đọc truyện Vô Cực Chưởng Khống Giả – Chương 185: Đổng Uyển Nhi
Trừng tràng pháo hoa bắn thẳng lên trời, phát nổ ra thành những bông hoa khổng lồ đầy màu sắc trên bầu trời đêm, màu xanh, màu đỏ, màu tím, màu cam, màu vàng, tất cả hòa quyện lại làm ra những tràn cảnh kinh diễm động lòng người.
Các cung tần mỹ nữ, các hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan, người nào cũng ngây người, há hốc mồm quan sát một màn này, khung cảnh thật sự quá đẹp mắt, hoa đăng bọn họ cũng đã từng thấy nhưng lại chưa thấy hoa đăng nào đẹp đến như vậy.
“ Hoàng thượng, hoa đăng đẹp quá, sao chàng làm được?” Hoàng Hậu nắm tay Jack cười tươi nói.
Jack nắm chặt tay Dương Thị, cười nói: “ Nàng thích là ta vui rồi”
“ Các con có thích không?” Jack quay sang mấy cô công chúa hỏi.
“ Phụ hoàng, hoa đăng đẹp quá, con rất thích” Lý Lệ Chất ngây thơ nói.
“ Dạ, con rất thích” mấy cô công chúa khác cũng cười tươi nói.
Từng tràng pháo hoa sáng rực trên bầu trời đêm, chiếu sáng cả thành Trường An. Vào lúc này, trên phố xá tấp nập, tất cả mọi người dân đều dừng lại, đứng trong tuyết, ngước mặt lên trời nhìn cảnh tượng kinh diễm xuất phát từ Hoàng cung.
“ Thật quá xinh đẹp, Hoàng thượng vạn tuế”
“ Đại Đường thịnh thế, hoàng thượng vạn tuế”
Dân chúng vui mừng hét vang, có người còn không kìm chế được nước mắt tuôn dài trên má, đây là giọt nước mắt hạnh phúc. Đây chính là quốc gia của bọn họ, bọn họ tự hào vì là con dân Đại Đường.
Màn trình diễn pháo hoa đẹp mắt kéo dài trong mười lăm phút, khi kết thúc, tất cả mọi người đều thổn thức không nguôi, cảnh đẹp này bọn họ muốn được nhìn mãi mãi, không muốn nó dừng lại.
Thấy cảm giác mất mát trong mắt mọi người, Jack cười tuyên bố: “ Trẫm tuyên bố, từ nay, Giao thừa năm nào Trẫm cũng sẽ cho bắn pháo hoa như thế này, đó là phần thưởng cho một năm làm việc chăm chỉ của các vị, Đại Đường càng cường thịnh, Trẫm sẽ cho bắn pháo hoa thường xuyên hơn”
Để chuẩn bị cho màn pháo hoa này, Jack đã tốn 3000 điểm Hệ thống để đổi lấy 3000 ống pháo hoa loại cỡ lớn, tuy giá cả khá đắt đỏ nhưng rất có tác dụng chấn động dân tâm.
“ Hoàng thượng vạn tuế”
“ Tạ hoàng thượng long ân”
“ Đa tạ Bệ hạ”
Giây phút giao thừa đã qua, mọi người luyến tiếc quay trở về nhà, các quan lại cũng lần lượt rời khỏi Hoàng cung, các Hoàng thân quốc thích cũng trở về phủ của mình, trong Hoàng cung phút chốc chỉ còn lại Jack cùng đám phi tần.
Đám công chúa được cung nữ dìu dắt về ngủ, Dương Thị cùng Trịnh Quang Âm thấy mệt trong người nên cũng nghỉ sớm, chỉ còn lại Jack và đám Tần phi, Tiệp Dư.
“ Đây, ta kính các nàng một chung” Jack rót một ly rượu, hướng đám Tần phi cười nói.
“ Tạ ơn Bệ hạ” đám Tần phi vội vàng nâng ly rượu lên uống cạn, người nào ánh mắt cũng lả lơi đưa tình với Jack, bọn họ biết đây chính là thời cơ để tranh sủng.
Jack nhìn qua một lượt, thấy những ánh mắt mỹ nhân nóng bỏng đang chăm chăm nhìn mình thì nhoẻn miệng cười, hắn thấy bản thân chưa bao giờ được nhiểu mỹ nhân chào mời đến thế, tuy những mỹ nhân này chỉ tìm kiếm vinh hoa, quyền lực chứ không hẳn yêu mến gì hắn.
Nhìn qua mấy bận, cuối cùng hắn tìm được một mỹ nhân đáp ứng đúng khẩu vị của hắn nhất mà lại không quá lả lơi với hắn. Nàng là Sung Viên Đổng Uyển Nhi, nàng có đôi mắt rất đẹp, trong veo như làn thu thủy, vầng trán cao, cái mũi thẳng, miệng anh đào, thân hình nàng lồi lõm rất có phong cách của nữ nhân hiện đại.
“ Nàng lại đây” Jack vẫy tay, ra hiệu cho Đổng Uyển Nhi tiến lại gần hắn.
Đổng Uyển Nhi nghe được gọi, ánh mắt sáng trong có vẻ hoảng loạn nhưng trấn định lại ngay, nàng nhẹ nhàng nói: “Dạ vâng, Hoàng thượng”, sau đó yểu điệu đứng lên tiến tới ngồi bên cạnh Jack.
“ Trẫm ngày đêm bận bịu công việc, không có thời gian quan tâm các nàng, nàng có buồn Trẫm không?”
“ Thần thiếp nào dám” Đổng Uyển Nhi nhỏ nhẹ nói.
“ Đêm nay Trẫm không có chỗ để ngủ, nàng nguyện ý hầu hạ Trẫm?” Jack cầm tay Đổng Uyển Nhi nói.
“ Thiếp… thiếp thân đồng ý” Đổng Uyển Nhi cúi đầu e lệ nói.
“ Tốt, đi thôi” Jack vừa nói vừa bế Đổng Uyển Nhi lên, đi về phía Hậu Cung.
“ Ah… Bệ hạ, bỏ thiếp xuống…ah”
Các Tần phi, Tiệp Dư quan sát cảnh này thì âm thầm ghen tỵ, kể từ hôm nay, Đổng Sung Viên Đổng Uyển Nhi sẽ một bước lên mây.
Bên trong phủ của Đổng Uyển Nhi, gian phòng đóng kín lâu lâu lại phát ra những tiếng rên khe khẽ, chiếc giường phát ra tiếng cọt kẹt dường như có ai đang dùng sức mạnh, đám cung nữ ở bên ngoài nhiều lần xấu hổ không dám tới gần, các nàng nhìn nhau không nói gì chỉ nở nụ cười bí ẩn.
Mùng 1 tháng giêng, năm nay là Minh Trị năm đầu tiên, tất cả mọi người từ thường dân đến bách quan, ai ai cũng đều thấy tương lai tươi sáng ở phía trước. Đại Đường đổi mới, rất nhiều cơ hội hiện ra trước mắt bọn họ, người người bắt đầu thực hiện lấy mộng tưởng của mình.
Hôm nay, Jack đến phủ Lý Uyên thỉnh an, một số văn thần cũng đến chúc Tết. Trong buổi tiệc, Lý Uyên lấy đàn tì bà ra đàn hát, Jack và một số quan lại cũng được Lý Uyên yêu cầu nhảy múa theo điệu nhạc.
Jack trổ tài ra mấy điệu nhảy hiện đại làm cho Lý Uyên lẫn một số quan lại phải trố mắt mà nhìn. Không khí buổi tiệc vô cùng vui vẻ.
Sau mấy ngày nghỉ Tết, mùng năm các văn võ bá quan đã bắt đầu tảo triều, Jack cũng đành chấm dứt chuyện suốt ngày hưởng lạc ăn chơi, phải vào thượng triều tiếp bách quan.
Thái Cực Điện, Kinh thành Trường An.
“ Khởi bẩm bệ hạ, Đường luật có định, hễ người nào mang theo binh khí vào nơi ở của hoàng cung sẽ bị treo cổ, giờ đây Bệ hạ cho Cận Vệ Hoàng Gia cầm theo cái gọi là súng kíp vào trong hoàng cung luyện tập bắn súng, hằng ngày phát ra tiếng đì đoàng. Nếu có kẻ to gan bắn súng ám sát Bệ hạ lúc lâm triều thì quả thật không thể đề phòng được, là tai họa diệt Đường” Tiêu Vũ tiến lên chắp tay nói.
“ Đức Di, Trẫm nghe Tiêu ái khanh nói, Cận Vệ Hoàng Gia tập bắn trong cung là tai hoa diệt Đường, khanh thấy như thế nào?” Jack hướng sang Phong Đức Di nói. Tiêu Vũ và Phong Đức Di là Tả Hữu Bộc Xạ Thượng Thư Lệnh, tương đương với chức Tả Hữu Tể Tướng.
“ Bệ hạ nhìn xa trong rộng, cái nhìn thiển cận của vi thần làm sao có thể hiểu được dụng ý của bệ hạ” Phong Đức Di đứng lên nói.
“ Trẫm đã từng nói, thần tử phải nói lời thật, khanh không cần nói vòng vo” Jack phất tay nói.
“ Thần cho rằng, đế vương nên xem bốn biển là một nhà, toàn cương vực của Đại Đường đều là con dân của Bệ hạ, Bệ hạ đối đãi bách tính có thể nói là thật lòng thật dạ, bây giờ đối với Cận Vệ Hoàng Gia sao lại có lòng nghi ngờ được chứ?” Phong Đức Di nói.
Jack gật đầu, nói: “Lời Đức Di chính là lời Trẫm muốn nói, chỉ một thời gian nữa, Cận Vệ Hoàng Gia của Trẫm sẽ là đội quân tinh nhuệ nhất”
“ Thần tin vào ngày đó, Bệ hạ cho Cận Vệ Hoàng Gia tập bắn trước điện là có ý cho bách tính biết thời bình vẫn không quên thao luyện” Phong Đức Di chắp tay nói, Tiêu Vũ nhìn sang Phong Đức Di, vẻ hậm hực ra mặt.
Jack gật đầu, hướng Medvedev đang đứng dưới đại điện, ôn tồn nói: “ Medvedev Thống Lĩnh, từ nay Cận Vệ Hoàng Gia khi tập bắn đạn thật phải cách xa Hoàng cung ra, tốt nhất là vào khu vực công viên hoàng gia ở phía Bắc”
“ Thưa Bệ hạ, mạt tướng đã rõ, mạt tướng suy nghĩ thiếu sót, xin bệ hạ giáng tội” Medvedev quỳ một chân xuống nói.
“ Ái khanh đứng lên đi, 9000 Cận Vệ Hoàng Gia luyện tập thế nào rồi?” Jack phất tay nói.
“ Bẩm Bệ hạ, 9000 Cận Vệ Hoàng Gia về cơ bản đã quen thuộc việc sử dụng súng, thao tác đứng bắn, ngồi bắn, nằm bắn đều rất thành thục, luyện tập bắn đạn thật cho kết quả khá tốt. Mạt tướng đã cho bọn họ thao luyện bắn trên lưng ngựa, bắn theo đội hình, đội ngũ để quen dần với thực chiến” Medvedev cung kính nói.
“ Ái khanh làm rất tốt, khanh phải nhắc nhở các Cận Vệ Hoàng Gia giữ vững tâm lý có thể chiến đấu bất cứ lúc nào”
“ Mạt tướng tuân chỉ”