Đọc truyện Vợ Của Tôi Là Tác Giả Ngôn Tình – Chương 8
“Ôi, xin hỏi cô là minh tinh nào vậy? Cô tìm giám đốc của chúng tôi sao? Phòng giám đốc ở trên tầng 12, để tôi dẫn cô đi nha!”
Tổng biên tập tươi cười nịnh nọt lấy lòng cô gái xinh đẹp trước mắt. Chà, không biết thiên kim nhà ai mà đẹp vậy, rất có thể là phu nhân giám đốc tương lai, nên gây ấn tượng tốt từ ban đầu thì hơn.
Noi gương tổng biên tập, đám nhân viên nam cũng xun xoe chạy lại ba hoa nịnh hót, tranh nhau dẫn cô đi gặp giám đốc, đi tham quan công ty.
Cô chỉ còn biết mỉm cười gượng gạo: “Là tôi…các anh…bị cái gì vậy?”
Nhân viên phòng ý tưởng chỉ có mình cô là nữ, lẽ ra cô phải được bọn họ nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, nhưng mà, trời cao không có mắt…
Dưới đây là dòng hồi ức.
“Chị đại à tha em, động tí là táng đầu, nếu sau này tôi không cao lên được ế vợ là tại chị hết, tại chị hết…”
“Thần linh ơi, mụ phù thủy nào vừa cười như sói hú vậy, thật đáng sợ, quá đáng sợ…”
“Cô có phải là con gái không vậy, đi với đứng, huỳnh huỵch như động đất…”
“Giời ạ, cái gì mà nâng hoa hứng trứng, ấy lộn nâng trứng hứng hoa, ai mà dám hứng dám nâng quả bom nguyên tử như cô chứ…”
Còn bây giờ.
“Tôi có thể vinh hạnh được biết quý tính đại danh của tiểu thư đây không…”
“Cô à, cô có muốn vào trong tham quan phòng ý tưởng chúng tôi…”
“Ấy ấy, mau dọn dẹp bàn của mụ la sát kia mau, nếu không tiểu thư đây tưởng chúng ta nuôi lợn trong phòng mất…”
Hừ, quá đủ rồi! Đừng thấy tôi hiền mà tưởng dễ bắt nạt!
“Tiểu Tùng, cậu bảo ai là mụ la sát cơ?”
Tiểu Tùng lập tức đứng hình. Mẹ ơi, giọng nói này sao mà quen vậy?
“Chị…chị đại à, tha em, tha cho em…Anh tổng, mau cứu em với!”
“Khụ…tiểu thư, à không…An Hạ à, đừng táng đầu nó nữa, nó đã lùn thế kia rồi…”
Tổng biên tập lên tiếng giải vây, nhưng vẫn một bụng băn khoăn, cái người xinh đẹp tao nhã này mà lại là con bé An Hạ tâm thần cấp dưới của anh sao?
“Đúng đúng đúng, chị đại xinh đẹp à, em vẫn còn nợ mẹ nàng dâu, uhuhu…”
“Hừ! Bây giờ tôi phải đi kí hợp đồng với nhà xuất bản X, khi về sẽ tính sổ cậu sau!”
Dứt lời, đi thẳng lên phòng giám đốc, bỏ lại Tiểu Tùng đang sợ khiếp vía ở sau lưng.
Cốc cốc cốc…
“Vào đi!”
“Tôi đến rồi, chúng ta đi luôn bây giờ chứ?”
Anh ngẩng lên.