Đọc truyện Vợ Của Tôi Là Tác Giả Ngôn Tình – Chương 33
Phòng cấp cứu.
“Bệnh nhân bị mất quá nhiều máu. Tình trạng rất nguy kịch.”
“Ông nhất định phải cứu bố tôi! Bao nhiêu tiền tôi đều có thể trả!”
“Haizz, Từ thiếu, anh nghe tôi nói. Vấn đề không phải là chuyện tiền bạc, mà là…”
“Cái gì?” – Từ Thiên Bảo bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Nhóm máu của bố anh thuộc loại máu hiếm. Ngân hàng máu của bệnh viện chúng tôi không có đủ máu để tiếp cho ông ấy…”
“Sao có thể? Bác sĩ, liệu máu của tôi…”
“Chúng tôi đã kiểm tra, máu của anh không thể truyền cho ông ấy được.”
“…”
“Chúng tôi sẽ cố hết sức.”
Vị bác sĩ an ủi nói một câu, ông quay đầu lại định đi về phòng làm việc của mình. Bỗng một trận gió lạnh ào đến, một cô gái hùng hổ xông về phía ông.
“Cô à, đây là bệnh viện, mong cô nhẹ nhàng…”
“Xét nghiệm máu cho tôi. Tôi là con gái của Từ Thiên Tư.”
Bác sĩ bị An Hạ dọa cho sợ hết hồn. Ông ngoảnh lại nhìn Từ Thiên Bảo. Từ Thiên Bảo cũng vô cùng chấn động. Đúng rồi, bố anh còn có một cô con gái cơ mà. Chỉ là anh chưa từng coi cô như em gái…
Cho nên mới không nghĩ đến việc An Hạ có thể sẽ cùng nhóm máu với bố anh.
Bây giờ cô ấy đang đứng đây… Có phải cô đã tha thứ cho bố rồi không? Nghĩ đến đây, anh gật đầu với bác sĩ:
“Đúng thế, cô ấy là con gái của bố tôi, là…em gái của tôi.”
Bác sĩ chưa kịp phản ứng gì thì đã bị An Hạ dùng tốc độ ánh sáng kéo đến phòng xét nghiệm.
…
“Đã có kết quả xét nghiệm. Máu của cô cùng nhóm với máu bệnh nhân. Chúng tôi sẽ ngay lập tức tiến hành truyền máu cho ông ấy.”
Hai tiếng trôi qua như hai thế kỉ. Ca mổ thành công, Từ Thiên Tư đã qua cơn nguy kịch. Từ Thiên Bảo vội kéo tay An Hạ vào trong thăm Từ Thiên Tư, nhưng lại bị cô nhẹ nhàng đẩy ra.
Cô không có đủ dũng khí đối mặt với ông ấy. Bây giờ ông ấy đã không sao rồi, cô không cần thiết phải ở đây nữa. Cô vội vã ra về, gần như là chạy trốn.
…
Mấy ngày trôi qua.
Từ Thiên Tư đã dần dần bình phục. Mấy ngày này, mắt ông lúc nào cũng nhìn ra cửa ngóng trông. Ông ngủ cũng không dám ngủ say, ông sợ nếu chẳng may Hạ Hạ có đến thì ông lại không biết…Haizz, ông đúng là hoang tưởng, làm sao con bé có thể đến đây cơ chứ? Nó chán ghét ông như thế cơ mà…
Từ Thiên Tư bước xuống giường, gian nan bước ra cửa. Ông muốn ra ngoài hít thở một chút, haizz, đi nhanh một chút rồi về, nếu Thiên Bảo mà bắt gặp ông không nằm nghỉ ngơi mà tự ý đi ngoài, chắc là nó sẽ nhốt ông ở đây luôn mất…
Cạch một tiếng, cửa mở ra, ông sững sờ.
“Hạ…Hạ Hạ…sao con lại đến đây?”
Người đứng ngoài cửa – An Hạ, cũng sững sờ không kém. Trên tay cô còn xách theo túi lớn túi nhỏ đồ tẩm bổ cho người mới ốm dậy. Mấy ngày nay, ngày nào cô cũng đến đây, chỉ là đến một cách lén lút. Lần này đúng là số cô đen đủi, bị Từ Thiên Tư nhìn thấy.
“Tôi…tôi chỉ muốn đến cảm ơn ông thôi…dù sao…vì tôi mà ông mới bị thương mà…”
Thấy dáng vẻ con gái ấp a ấp úng, Từ Thiên Tư chỉ khẽ cười. Con bé này, nó chịu nói chuyện với ông, ông cũng đã rất thỏa mãn rồi.