Bạn đang đọc Vợ Của Ta Là Quận Chúa FULL – Chương 16
16 】
Ta hít sâu một hơi, chẳng lẽ lộ rồi sao?
“Ngươi muốn làm gì?” Ta co rúm khóe miệng, hỏi.
“Xuống đây!” Lão hán to con không để tâm đến sự biến đổi của ta hô tiếp.
Xa phu hảo tâm nhắc nhở: “Thành công tử, hắn gọi ngươi xuống đấy.”
Ta trừng mắt nhìn xa phu, rồi hít một hơi thật sâu, nhảy xuống xe ngựa.
Một đám cường đạo ở ngay trước mặt ta, nhìn ta chằm chằm.
Sớm biết thế này, cho bọn hắn ít tiền là được, cố chấp làm chi hả Thành Nhược Hề! Ta dùng ánh mắt yếu ớt liếc nhìn Đại sư huynh vẫn đang không biểu lộ gì.
Đại sư huynnh, ngươi nhanh động thủ đi ~~
Lão hán to con chậm rãi hướng ta đi tới, ta theo phản xạ giật lùi về sau vài bước.
Lão hán to con lại bước nhanh hơn, mở rộng hai tay đánh về phía ta, rồi…!Ách, ôm lấy ta?
“Hảo hán a! Đúng là hảo hán!” Lão hán to con một bên cảm thán như vậy, một bên dùng hai cái hùng chưởng (bàn tay gấu) của hắn mãnh liệt vỗ vào lưng ta.
Phía sau, những người khác cũng đồng loạt giơ cao vũ khí trong tay lên reo hò, tuy rằng ta không biết với chuyện đó bọn hắn đắc ý như vậy là ở chỗ nào, nhưng rốt cục cũng là lừa gạt mà thôi —
“Ngươi cho nương tử đi ra cho chúng ta nhìn xem!” Lão hán to con phát tiết cảm tình xong, buông ta yêu cầu.
Ông trời, vẫn muốn làm khổ con sao.
“Ta không có nương tử.” Ta cố gượng cười cười nhìn Lão hán to con.
“Gặp được chính là duyên phận, ta Hùng Thập Đại bội phục nhất chính là người có cốt khí thư sinh nghèo như ngươi! Đừng xấu hổ, nhường đại ca ta thấy nương tử ngươi đi!” Nguyên lai Lão hán to con kêu Hùng Thập Đại (gấu to lớn), thật sự là người cũng như tên.
“Ha ha…!Đúng vậy, đúng vậy, ” ta gượng cười quay đầu, Đại sư huynh như cũ mặt không chút thay đổi, xa phu thì ta không nhận thức được đó là vẻ mặt gì, chỉ nghiêng nghiêng đầu.
“Được rồi, vậy ta nhường các vị đại ca thấy thê tử của ta…” Ta cười gật gật đầu, sau đó hướng phía sau la lớn: “Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi! Các vị đại ca muốn thấy ngươi!”
Nguyệt Nhi, ta xin lỗi ngươi.
Bên trong tựa hồ một trận xôn xao, nhưng không thấy có người đi ra.
“Nguyệt Nhi cô nương có gì không tiện sao? ” Hùng Thập Đại lại hùng chưởng vỗ vào bả vai ta, hỏi.
Ta cười đến ánh mắt híp thành một đường: “Ha ha, Nguyệt Nhi! Ngươi tựu ra đây một chút thôi!” Ta xin ngươi Nguyệt Nhi tỷ tỷ!
Đột nhiên, phía sau hai mươi mấy vị cường đạo ai nấy cũng mở to hai mắt, há hốc miệng ra.
“Oa! Tiên nữ a! …”
“Thật xinh đẹp!”
“Tiểu tử, ngươi thực có phúc!”
Các vị không khoa trương chứ, Nguyệt Nhi diện mạo cũng đẹp, nhưng tuyệt đối không thể đến mức “Tiên nữ”.
Ta quay đầu lại, cằm thiếu chút nữa cũng rớt xuống đất.
Ra ngoài không phải Nguyệt Nhi, là Tấn Ngưng quận chúa.
“Đây là Nguyệt Nhi cô nương? Ngươi được đấy tiểu tử!” Hùng Thập Đại dùng bả vai đụng đụng ta.
“Ha ha…” Ta cười khờ.
Ta gây họa rồi.
“Nguyệt Nhi ra mắt các vị đại hiệp.” Quận chúa hơi hơi hành lễ, cúi đầu một chút, rồi ngẫng lên hướng mọi người cười cười, khiến rất nhiều cường đạo hài lòng thở nhẹ.
Ta nhất định đã gây họa rồi.