Bạn đang đọc Vợ Của Boss Là Công Chúa – Chương 87: Công Chúa Thích Làm Gà Con Mổ Thóc
Nước bùn văng vào mặt cô ta.
Vị tanh của nước bùn xộc vào miệng khiến Lý Đồng thấy ghê tởm ọe ra nước.
M* nó, sao lại xui xẻo như vậy.
Khi bữa tiệc mừng thọ gần kết thúc, Lục Minh phát hiện Cảnh Y Nhân hình như rất mệt, hơn nữa cô còn uống một chút rượu, trên bàn ăn cô suýt nữa đã ngủ gật rồi.
Lục Minh cũng phải khâm phục cô, vậy mà cô lại có thể gục trái gục phải trên bàn ăn ầm ĩ này như cần câu có cá mắc câu, đầu thì gật gà gật gù như gà mổ thóc.
Ngô Tú Quyên mới thay đổi cách nhìn về cô xong lại thấy vẻ đức hạnh này của Cảnh Y Nhân, nhíu mày nhìn con trai: “Con xem cô ta còn ra cái dạng gì nữa?”
Lục Minh đỡ Cảnh Y Nhân để cô dựa vào vai anh.
“Mẹ! Bọn con về trước đây, Y Nhân mệt quá rồi.” “Có thể mệt tới mức này không? Ngồi cũng ngủ được, cô ta cũng chẳng phải phụ nữ có thai…” Ngô Tú Quyên nói được một nửa thì đột nhiên ngừng lại.
Rồi trợn trừng mắt nhìn con trai.
Trong nháy mắt, thủ trưởng và mọi người ngồi ở bàn đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Lục Minh chằm chằm, chờ đợi đáp án của anh.
“Minh à! Y Nhân có phải là….” “…” Nhất thời Lục Minh cảm thấy áp lực thật sự lớn, nên anh tùy tiện nói bừa: “Cũng không rõ ạ, còn chưa đi kiểm tra.”
Nói rồi Lục Minh bể Cảnh Y Nhân, chào cha mẹ một câu rồi xoay người rời đi.
Trên đường về, trời dần dần tối sầm lại rồi đổ cơn mưa nhỏ.
Mùa xuân là mùa mưa nhiều nhất, mưa không lớn nhưng lại dai dẳng.
Cần gạt nước của xe gạt qua gạt lại như mắc cửi.
Cảnh Y Nhân ngồi ở ghế sau, gối đầu lên đùi Lục Minh ngủ.
Lục Minh gạt sợi tóc rơi trên mặt cô ra rồi yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.
Đôi mắt đang nhắm nghiền, lông mi vừa cong lại vừa dài, như cái quạt hương bồ nho nhỏ, chiếc mũi bé xinh, đôi môi mềm mại, hồng hào hơi hé mở, hơi thở thơm ngát như hương ngọc lan.
Lục Minh nghĩ tới vừa rồi mẹ nhắc chuyện mang thai, anh biết, hai ông bà mong muốn được bế cháu nhiều như thế nào, nhưng anh và Cảnh Y Nhân…
Anh cũng chưa từng chạm vào cô…
Trước kia thì anh không muốn, nhưng bây giờ… Nghĩ tới đây, Lục Minh nhíu mày, anh cũng không biết đáp án là gì, cảm giác của anh với Cảnh Y Nhân hiện tại, vẫn luôn là lạ…
Bởi vì trời mưa nên tốc độ xe khá chậm, lại thêm lúc này đang là giờ tan tầm, xe cộ đặc biệt nhiều.
Xe chạy được nửa tiếng thì đột nhiên dừng lại.
“Có chuyện gì vậy?” Lục Minh nhẹ giọng hỏi.
“…” Tài xế có phần bất đắc dĩ quay đầu lại nói: “Thưa ngài Lục! Hình như xe bị chết máy rồi ạ”, nói rồi tài xế
mở cửa, cúi người ra khỏi xe.
Trời mưa phùn nên mưa không to nhưng lại rất lạnh, tài xế cúi người kiểm tra một lát rồi lại trở về trong xe.
“Thưa ngài Lục, bị chết máy rồi, xe không nổ máy được.” Lục Minh nhướn mày rồi đưa tay lên nhìn đồng hồ.
Từ giờ về đến nhà còn mất hai tiếng nữa, nếu gọi điện thoại bảo người đến đón, mà với giờ tan tầm kẹt xe cứng ngắc như thế này thì vừa đi vừa về chắc phải nửa đêm mất.
Đi nhờ xe cũng vậy.
Không bằng đợi hết giờ cao điểm rồi hẵng đi.
Lục Minh nhìn cô gái bé nhỏ đang ngủ say trên đùi mình, anh nhẹ giọng mở miệng ra lệnh: “Tìm khách sạn gần nhất ở quanh đây.”
Tài xế lập tức lấy điện thoại di động ra, mở hệ thống định vị để tìm kiếm.
Khoảng hai phút sau, tài xế cung kính mở miệng: “Thưa ngài Lục, đi tới ngã tư phía trước rồi rẽ trái có một khách sạn bốn sao, nếu là khách sạn năm sao thì phải đi xa hơn một chút…” Tài xế còn chưa kịp nói hết, Lục Minh đã cởϊ áσ khoác trùm lên đầu Cảnh Y Nhân rồi ôm cô gái bé nhỏ đang ngủ mê mệt lên: “Hai tiếng sau mang xe tới đón.”.