Vợ Của Boss Là Công Chúa

Chương 28: Thả Rắm Liên Hoàn


Bạn đang đọc Vợ Của Boss Là Công Chúa – Chương 28: Thả Rắm Liên Hoàn


Tên đàn ông xấu xa hám tài kia lại dám tự xưng là cha của cô? Đúng là không biết xấu hổ!
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân đã làm một việc rất thô tục mà trước đây cô chưa bao giờ làm.

“Phụt!” Cô nhổ toẹt nước miếng vào mặt Cảnh Đức Chính.

Đây là lần đầu tiên Cảnh Đức Chính bị đối xử như thế, ông ta sống tới từng này tuổi rồi, chưa bao giờ phải nhục nhã thế này.

Trước kia, một khi ông tức giận thì Cảnh Y Nhân sẽ kinh hãi, sợ sệt, cái gì cũng gật đầu lia lịa! Hôm nay con nhỏ này muốn làm phản sao? Cảnh Đức Chính điên tiết đến mức mặt mũi đỏ gay, tái xanh rồi lại đen kịt, ông ta lập tức giơ tay định tát thẳng vào mặt Cảnh Y Nhân.


Cảnh Y Nhân không nghĩ tới ông cha giả này lại dùng bạo lực với mình nên vốn không hề đề phòng gì, mắt thấy không thể tránh kịp, cô vội nhắm chặt mắt lại theo bản năng.

“…” Không hiểu sao, cơn đau không hề xuất hiện! cảnh Y Nhân lén mở mắt ra, nhìn thấy cánh tay của Cảnh Đức Chính bị một bàn tay thon dài mạnh mẽ bắt lấy, sau đó hất mạnh ra ngoài!
Một giọng nói rét lạnh vang lên: “Ông chủ cảnh, đây không phải là nơi để ông dạy dỗ con gái đâu.” “…” Cảnh Y Nhận thấy Lục Minh bỗng nhiên xuất hiện, khóe môi cô không tự chủ được nhấc lên thành một nụ cười vui mừng, cậu đến thật đúng lúc!
Dưới sự hộ tống của rất nhiều người, trong đó có cả cục trưởng, Lục Minh vừa bước vào đã bắt gặp ngay cảnh tượng ấy.

Cảnh Đức Chính thấy Lục Minh xuất hiện thì khuôn mặt lập tức biến sắc, không biết Lục Minh có nghe thấy ông vừa nói gì không, nhưng ông ta vẫn phải mang vẻ nịnh nọt mà cung kính khom lưng nói: “Lục tổng nói đúng, chỉ tại con bé này toàn gây phiền phức cho ngài thôi.

Đều do tôi dạy dỗ không tốt! Tất cả đều là lỗi của tôi!”
“…” Nghe ông ta nói vậy, Cảnh Y Nhân lạnh lùng hừ một tiếng.

Không ngờ người cha này lại sợ Lục Minh tới vậy.

Không biết thân phận của chàng tướng công này rốt cuộc là gì?
Lục Minh không buồn đếm xỉa đến Cảnh Đức Chính, chỉ lạnh lùng liếc cục trưởng: “Thế này là sao?”

Câu hỏi lạnh lùng của Lục Minh khiến cục trưởng sợ hãi, mũi lấm tấm mồ hôi, vội yêu cầu cấp dưới trình bày rõ ràng.

Một cảnh sát cấp dưới lập tức chạy đến trước mặt Lục Minh rồi giải thích: “Cô Cảnh thật sự rất giỏi ạ, hôm nay cô ấy đã giúp chúng tôi phá được một vụ án lớn.

Tay không bắt được một tên tội phạm ma túy đang bị truy nã quốc tế, hắn còn là một tội phạm gϊếŧ người nữa! Chỉ là quá trình truy bắt đã gây ảnh hưởng một chút tới giao thông nên theo quy định, chúng tôi phải đưa cô ấy về đây để lấy khẩu cung ạ.”
Anh ta tận lực tránh nặng tìm nhẹ mà khen Cảnh Y Nhân.

Nghe thấy thế, Lục Minh nhíu mày liếc nhìn cảnh Y Nhân: “Cô ta?” Giọng nói của anh đầy vẻ coi thường.

“…” Cảnh Y Nhân nghe mà bực mình, hai tay chống nạnh, trừng mắt nhìn Lục Minh.


Lẽ nào có đường đường là công chúa mà lại không đủ tư cách bắt một tên cướp sao? Tài xế đứng ra giải thích: “Ngài Lục, đúng là cô Cảnh đã bắt được cướp.” “…” Nghe vậy, Lục Minh sầm mặt xuống, đôi mắt sâu xa bình tĩnh nhìn cảnh Y Nhân.

Tài xế lại nói tiếp: “Chỉ là các chủ xe trong vụ tai nạn đều đang ở đại sảnh để chờ… bồi thường.” Khuôn mặt Lục Minh càng đen như đáy nồi! Ban nãy khi vào đây, anh đã thấy gần mười người đang ngồi ngoài cửa, rốt cuộc cô ta đã gây tai nạn kiểu gì thế?
Tài xế thấy Lục Minh đen mặt, căng thẳng nắm chặt tay: “Là đâm đuôi xe… liên hoàn.”
“…” Đâm đuôi xe liên hoàn? Hay lắm, đâm đuôi xe liên hoàn cơ đấy! Cảnh Y Nhân đúng là càng ngày càng to gan! “…” Thấy Lục Minh tức giận nghiến răng trùng mình, Cảnh Y Nhân dường như có thể cảm nhận được giông bão sắp tới rồi.

Cô hoảng sợ, vội vã giải thích: “Cháu không cố ý mà! Ai bảo bọn họ ngốc như vậy chứ, một cái đã đụng vào rồi, cái phía sau lại đụng vào theo, giống như thả rắm liên hoàn vậy! Đùng! Đùng…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.