Bạn đang đọc Vô Củ – Chương 20: Đi ngủ
Thiệu Hốt tâm tình không tốt, bắt lấy Đông Quách Nha vào doanh trướng dành cho Thứ tử. Bởi vì số trại hữu hạn, bọn họ hai người đều là quan Thứ tử, cho nên liền ở chung một cái doanh trướng.
Thiệu Hốt nói người lấy tới hai vò rượu, một hai phải cùng Đông Quách Nha không say không thôi. Đông Quách Nha thật là bất đắc dĩ, đành phải ngồi cùng Thiệu Hốt uống rượu.
Thiệu Hốt uống rượu cũng không nói lời nào, cúi đầu, trầm mặt, một ly tiếp một ly uống cạn. Hắn nói người lấy tới là rượu mạnh. Đông Quách Nha không thích uống rượu, liền làm bộ uống. Thiệu Hốt uống nhiều, hơn nữa tâm tình không tốt, tựa hồ say thực mau.
Đông Quách Nha giơ tay áo, dùng tay áo che giấu mình làm bộ uống rượu, liền nghe một tiếng rầm, dọa giật mình. Hắn buông tay áo đã thấy Thiệu Hốt thế nhưng đã say, không còn ngồi quỳ mà đã ngã một bên. Rượu trong ly uống một nửa, đổ một nửa, thiếu chút nữa lan tràn đến chỗ Đông Quách Nha ngồi.
Đông Quách Nha vội vàng đứng lên, lui về phía sau hai bước, rời khỏi chiếu, sau đó gọi người lại thu dọn tàn cục, đem bàn rượu nâng ra ngoài.
Thiệu Hốt quần áo ướt, nhưng hắn đã rất say, căn bản không tỉnh. Đông Quách Nha gọi hắn hai tiếng, cũng không ý thức. Đông Quách Nha nghĩ thầm dù sao hắn chỉ là ướt góc áo để vậy cũng không sao. Thừa dịp Thiệu Hốt say rượu, Đông Quách Nha nói người tìm y quan tới xem vết thương một chút.
Trên mặt Đông Quách Nha có vài vết máu do bị heo rừng gây ra.
Hai người đi săn thú. Thiệu Hốt có võ công nên động tác thực nhanh nhạy. Đông Quách Nha là làm việc tay chân chỉ có dùng sức. Khi heo rừng xông tới, Đông Quách Nha không có phòng bị, còn bị húc ngã một cái chổng vó, làm trò cười cho Thiệu Hốt.
Đông Quách Nha bôi thuốc vết thương xong cho y quan lặng lẽ đi ra ngoài.
Hắn trái lo phải nghĩ, thấy vẫn là đem Thiệu Hốt đến giường sẽ tốt hơn. Lỡ như ngày mai sáng sớm tỉnh lại, Thiệu Hốt phát hiện bản thân ngủ ở trên chiếu, không biết có phải lại muốn chơi xấu hay không.
Vạn hạnh chính là Đông Quách Nha sức lực lớn, hắn đi qua đem Thiệu Hốt túm lên dễ dàng. Bất quá mới vừa túm người lên một chút, liền thấy lông mi đột nhiên rung động hai cái, sau đó Thiệu Hốt chậm rãi mở mắt. Đông Quách Nha cho rằng hắn tỉnh, liền nói:
“Trung Thứ tử, lên giường nghỉ ngơi?”
Thiệu Hốt lại không phải thật sự tỉnh.
“Hử?”
Hắn híp mắt nhìn Đông Quách Nha, sau đó đột nhiên đôi tay liền gắt gao kiềm eo Đông Quách Nha.
Đông Quách Nha bị dọa nhảy dựng. Lực tay của Thiệu Hốt này cũng không nhỏ, thật sự muốn đem hắn cắt đôi. Đông Quách Nha liền hô.
“Trung Thứ tử? Trung Thứ tử?”
Thiệu Hốt một chút ý tứ tỉnh lại cũng không có, ôm eo Đông Quách Nha, đầu dựa vào ngực hắn, trong miệng nhắc đi nhắc lại cái gì nghe không rõ ràng lắm. Đông Quách Nha mơ hồ chỉ nghe được “Công tử”, tức khắc chấn động toàn thân.
Thiệu Hốt không biết chính mình say rượu nói lời thật lòng.
Ngay lúc này, bên ngoài có người tới, là một giọng nói trong trẻo vang lên.
“Thiệu sư phó, Đông Quách sư phó, công tử nói Tử Thanh đưa món thịt heo rừng nướng tới cho hai vị.”
Một câu này giống như kích động Thiệu Hốt bùng phát. Hắn từ trên người Đông Quách Nha bò dậy muốn đi, trong miệng còn nhắc đi nhắc lại “Công tử”.
Đông Quách Nha một đầu mồ hôi, chặn ngang ôm lấy Thiệu Hốt, trực tiếp ném ở trên giường. Thiệu Hốt bị đụng đau, ở trên giường giẩy nẩy. Nhưng hắn uống đến say, động tác không phối hợp, giãy giụa không lên, lăn qua lại ôm lấy chăn ngủ.
Đông Quách Nha nhẹ nhàng thở ra, vội vàng sửa sang lại quần áo, xốc mành lên, khách khí nhận lấy món thịt nướng vào, cảm tạ tiểu đồng Tử Thanh.
Đông Quách Nha cho rằng như vậy đã xong rồi? Nhưng hắn sai mười phần.
Mùi thịt nướng thật sự nồng đậm. Thiệu Hốt bị mùi hương này làm tỉnh. Hắn mơ mơ màng màng, cũng không có hoàn toàn tỉnh, bật dậy đi giành món thịt nướng ôm vào trong ngực, làm cho quần áo bóng nhẫy mỡ. Hắn vừa ôm thịt nướng vừa thâm trầm thở dài. Đông Quách Nha nhìn mà mày giật giật.
Thiệu Hốt náo loạn trong chốc lát, càng náo còn càng hung.
Đông Quách Nha cùng hắn vất vả một ngày, vừa săn thú lại vừa uống rượu còn phải chiếu cố hắn. Đông Quách Nha còn chưa có dùng cơm, Thiệu Hốt lại không cho ăn món thịt nướng kia, ôm vào trong ngực như bảo bối, còn không ngừng vuốt ve, không ngừng thở dài.
Đông Quách Nha tính toán không đi trêu chọc hắn, nào biết Thiệu Hốt thở dài đủ rồi, đột nhiên liền chạy ra khỏi doanh trướng mượn rượu làm càn. Thiệu Hốt lao ra, Đông Quách Nha hoảng sợ, cũng nhanh chạy theo lao ra ngoài.
Thiệu Hốt ở bên ngoài còn kêu to. Thực mau liền nghe một tiếng loạt xoạt, một mành trướng hé mở. Đông Quách Nha thấy một nam nhân mặc bạch sam từ bên trong đi ra, là Đại Hành Nhân Củ. Cũng không biết nên nói là may mắn vì không có kinh động Tề Hầu, hay nên nói là bất hạnh khi nhân vật chính trong miệng Thiệu Hốt xuất hiện.
Thiệu Hốt vừa thấy Ngô Củ, tức khắc đem thứ trong lòng ném đi. Đông Quách Nha vội vàng tiếp được thịt nướng, còn dùng sức lôi kéo hắn. Nhưng Thiệu Hốt lại không để ý tới, kéo Đông Quách Nha đi về phía trước.
Ngô Củ hỏi.
“Thiệu sư phó sao thế?”
Đông Quách Nha vội vàng nói:
“Trung Thứ tử uống say, Đông Quách lập tức dẫn hắn trở về.”
Thiệu Hốt lại không đi, bỏ qua tay Đông Quách Nha, tiến lên ôm chặt Ngô Củ. Ngô Củ bị đâm sầm vào người, thiếu chút nữa té ngã, ngực phát đau.
Thiệu Hốt liền đem người ôm vào lòng. Trong nháy mắt Đông Quách Nha sợ tới mức phía sau lưng phát lạnh.
Một là vì Thiệu Hốt ôm lấy Đại Hành Nhân Củ, mặt khác là vì trước ngực Thiệu Hốt đều dính món thịt heo nướng đầy mỡ. Mặc kệ phương diện nào đều là đại bất kính, hiện tại chỉ có may mắn là Tề Hầu không có bị kinh động.
Đông Quách Nha như vậy nghĩ, liền nghe được một tiếng động rất nhỏ, mành lại bị nâng một gốc. Một người chỉ mặc trung y, trên vai khoác áo choàng màu đen. Nam nhân cao lớn xuất hiện ở cửa doanh trướng, nhìn ra bên ngoài.
Trong nháy mắt, Đông Quách Nha đã thấy không có bất luận may mắn gì, trong lòng chỉ còn lại cảm giác vuốt mồ hôi. Bởi vì cái người ở trong doanh trướng không có đi ra kia chính là Tề Hầu!
Tề Hầu tựa hồ chuẩn bị nghỉ ngơi, tóc cũng rối tung buông xuống dưới, còn có chút ướt. Hắn khoác áo choàng đi ra cửa tựa hồ do bị âm thanh bên ngoài làm kinh động.
Ngô Củ thấy Thiệu Hốt uống say phát điên, có chút kinh ngạc, cũng có chút bất đắc dĩ. Nháy mắt bị cọ một thân mỡ heo, đối với Ngô Củ mà nói lực tay Thiệu Hốt quả thực vô cùng lớn, căn bản thoát không ra.
Thiệu Hốt ôm eo, đem Ngô Củ gắt gao ấn vào trong ngực hắn. Mặt chôn ở trên vai Ngô Củ, Thiệu Hốt nhẹ giọng nói:
“Công tử……”
Đông Quách Nha phía sau lưng đều là mồ hôi lạnh, chỉ là cố tự trấn định, liếc liếc mắt nhìn Tề Hầu ở sau mành.
Ngô Củ đưa lưng về phía mành trướng, không có phát hiện Tề Hầu, bất quá cũng không có phát hỏa làm khó dễ, chỉ là vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
“Thiệu sư phó, đã khuya, ngươi uống say, đi nghỉ thôi.”
Thiệu Hốt ôm người không buông tay, lẩm bẩm nói:
“Không….. Không đi…… Muốn Công tử.”
Đông Quách Nha đã không biết trong lòng mình là kinh hồn táng đảm thế nào. Khó có được Ngô Củ tính tình cực kỳ tốt, chỉ là dùng giọng điệu dỗ dành trẻ nhỏ nói:
“Được… được, ta đỡ Thiệu sư phó đi nghỉ.”
Ngô Củ nói, còn duỗi tay nhẹ nhàng vuốt tóc Thiệu Hốt. Nháy mắt Thiệu Hốt liền mềm xuống, trở nên nghe lời.
Ngô Củ đỡ hắn hướng doanh trướng Thứ tử đi. Tới cửa, Ngô Củ liền đem Thiệu Hốt giao cho Đông Quách Nha. Đông Quách Nha lập tức đỡ lấy hắn, nhỏ giọng nói:
“Đa tạ Công tử giải vây.”
Ngô Củ vẫy vẫy tay, nói:
“Không có gì, làm phiền Đông Quách sư phó.”
Đông Quách Nha vội vàng chắp tay, đỡ Thiệu Hốt đi vào.
Thiệu Hốt thành thật ngã vào giường ngủ. Đông Quách Nha vội vàng cởi áo ngoài bóng nhẫy mỡ của hắn ra.
Mới vừa lau sạch mồ hôi trán, Thiệu Hốt đang nằm lại ôm lấy Đông Quách Nha, không cho đứng lên. Hắn hoàn toàn đem Đông Quách Nha trở thành gối ôm, còn nâng lên một chân, gác ở trên đùi Đông Quách Nha.
“……”
Đông Quách Nha hít sâu một hơi, trong nháy mắt cảm giác Công tử Củ quả nhiên sâu không lường được, đối đãi Thiệu Hốt không có phát hỏa, đã là tu luyện đến có sức chịu đựng cực cao.
Ngô Củ nhìn Đông Quách Nha đem Thiệu Hốt đỡ vào doanh trướng xong, cũng nhẹ nhàng thở ra. Nào biết Thiệu sư phó uống say lại dính người như vậy, còn có tính tình trẻ con như thế. Hắn kêu to quấy nhiễu Tề Hầu, không biết phải bị cái gì nữa đây.
Ngô Củ quay đầu trở về.
Mới vừa đi vài bước liền nhìn thấy Tề Hầu đứng ở phía sau mành trướng, trong lòng Ngô Củ tức khắc “lộp bộp”, bất quá trên mặt thực bình tĩnh nói:
“Quấy nhiễu Quân thượng nghỉ ngơi, Củ thỉnh phạt.”
Tề Hầu cười một tiếng, lúc này mới xoay người lại, áo choàng màu đen vung lên phát ra âm thanh “phần phật” đầy nguy hiểm.
Đi vào xong, hắn vẫy tay với Ngô Củ, cười nói:
“Nhị ca là nhị ca, Thiệu sư phó là Thiệu sư phó, nhị ca cớ gì thay thế Thiệu sư phó chịu phạt?”
Ngô Củ nhàn nhạt nói:
“Quân thượng nói đúng. Thiệu sư phó chính là sư phó của Củ, đây là bổn phận.”
Tề Hầu nghe xong càng cười, chậm rãi ngồi ở trên giường, đem áo choàng ném xuống, vẫy tay nói:
“Nhị ca tới giúp Cô lau tóc.”
Ngô Củ lúc này mới để ý vai Tề Hầu ướt một mảnh, tóc còn tích nước. Bởi vì vừa rồi Thiệu Hốt gây sự cho nên Ngô Củ đành phải chậm rãi đi qua lau tóc cho Tề Hầu.
Tề Hầu đôi tay đặt ở đầu gối, ngồi ngay ngắn, nghiêng đầu nhìn Ngô Củ “cụp mi rũ mắt”. Hắn cười khẽ một tiếng, chậm rãi nâng tay lên bắt một lọn tóc Ngô Củ rũ xuống dưới, niết ở trong tay, phảng phất là đang thưởng thức. Giọng trầm thấp nói:
“Nói thật, Cô đôi khi thật sự thực hâm mộ nhị ca.”
Ngô Củ sáng suốt không nói gì, tùy ý Tề Hầu lầm bầm lầu bầu, quả nhiên Tề Hầu tiếp tục nói:
“Đại Tư Hành đã nhiều ngày ở trước mặt Cô khen ngợi nhị ca. Một món rượu Ô Mai đã làm nhị ca cùng Thấp Bằng thành bạn tốt. Cô cùng Thấp Bằng tương giao suốt hai mươi năm lại chưa biết được tâm hắn……”
Ngô Củ phía sau lưng có chút phát lạnh, động tác trên tay vẫn cứ cẩn thận ôn nhu lau tóc. Tay Tề Hầu còn nắm tóc Ngô Củ, nhưng ánh mắt đã không nhìn người, mà nhìn về một góc, tựa hồ đang hồi ức, lại nói:
“Thiệu Hốt là sư phó của nhị ca. Thúc Nha là sư phó của Cô. Năm đó đào vong, Thúc Nha sư phó cũng nhiều lần liều mạng cứu Cô trong nước sôi lửa bỏng. Đáng tiếc, thật buồn chính là ở trong mắt Thiệu Hốt, nhị ca là một người tên Củ, mà ở trong mắt Thúc Nha sư phó… Thúc Nha sư phó tuy rằng khom lưng tận lực, nhưng trước sau không phải vì Cô, mà là vì Tề quốc. Đổi lại người càng cẩn thận cơ trí cũng vì Tề quốc…… Cho nên, Cô đôi khi thật là hâm mộ nhị ca, người của nhị ca luôn biểu lộ tình cảm.”
Ngô Củ phía sau lưng càng là lạnh xương sống, thậm chí có chút rét run, cảm thấy Tề Hầu nói có chút nhiều.
Nghe được nhiều không phải một chuyện tốt!
Ngô Củ chậm rãi xoa xoa tóc Tề Hầu. Ở dưới ánh đèn mờ nhạt, hàng mi thật dài buông xuống run run, Ngô Củ thấp giọng nói:
“Quân thượng cớ gì hâm mộ? Củ cũng từng lấy một đậu bột đậu biểu lộ tình cảm. Không phải cũng chưa từng có ai biểu lộ tình cảm đâu?”
Tề Hầu vừa nghe, đột nhiên nhớ tới khi ở Thời Thủy, người này hiến cho mình bột đậu, tức khắc sửng sốt. Ngay sau đó híp mắt nhìn Ngô Củ.
Đôi khi hắn thấy người này thực cẩn thận, đôi khi lại là đập nồi dìm thuyền, dùng hiểm chiêu khi hành binh. Tề Hầu rất bội phục tài ăn nói, sự can đảm, còn có nhãn lực xem xét thời thế của người này.
Ngô Củ còn có lời muốn nói, lại chậm rãi nói:
“Quân thần có chỗ khác biệt. Quân thượng là Quân thượng, thần tử là thần tử, chính là như vậy.”
Tề Hầu nheo mắt gắt gao nhìn thẳng Ngô Củ đang cúi đầu, ha ha cười, nói:
“Nhị ca thật sự rất thú vị. Thời gian đã trễ, mau đi ngủ thôi.”