Vô Củ

Chương 17: Chung chăn gối


Bạn đang đọc Vô Củ – Chương 17: Chung chăn gối

Ngô Củ cũng không biết là bởi vì còn chưa tỉnh ngủ, hay là tham luyến độ ấm bàn tay kia, thế nhưng ngốc lăng trong chốc lát. Khuôn mặt có chút ngốc ngốc nhìn Tề Hầu.

Tề Hầu cũng chỉ là tùy tiện hỏi nào biết người nọ chẳng những không trả lời, vẻ mặt còn mơ hồ nhìn hắn.

Một lát sau, Ngô Củ mới hoàn hồn, nhanh lui ra phía sau, nói:

“Củ thất lễ!”

Tề Hầu vẫy vẫy tay, rồi đem tay đặt ở đầu gối. Trong bàn tay vẫn còn lưu xúc cảm trên gương mặt của Ngô Củ. Cái loại xúc cảm này vừa lạnh vừa trơn mịn. Dùng tay áo màu đen che lấp, hắn hơi hơi nắm chặt quyền, nói:

“Nhị ca phân phó hạ trại đi.”

Ngô Củ nhanh gật đầu, sau đó vén lên một ít màn xe. Màn xe vừa vén lên, Tử Thanh vẫn luôn ở ngoài xe lập tức thò qua, nói:

“Công tử?”

Ngô Củ chỉ là vén màn xe lên một chút, nhẹ giọng nói:

“Truyền lệnh hạ trại.”

Tử Thanh gật gật đầu, nói:

“Dạ.”

Hắn nói xong, chạy về phía trước, thực mau bên kia liền truyền tới giọng Đại Tư Hành Công Tôn Thấp Bằng.

“Đóng quân! Hạ trại!”

Đoàn xe chậm rãi ngừng lại. Dọc theo đường đi, Thiệu Hốt tựa hồ tìm được thú vui rồi. Hắn vẫn luôn trêu đùa cùng Đông Quách Nha, tựa hồ cảm thấy đường xa không quá mức nhàm chán. Hắn trêu chọc một văn nhân nghèo kiết lại hủ lậu. Bất quá Đông Quách Nha cũng coi như là gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, hoàn toàn không có bị trêu đùa đến tức giận. Thiệu Hốt lại là không cam lòng, thời điểm dừng lại còn cười tủm tỉm với Đông Quách Nha, nói:

“Này Răng Nhọn!”

Ngoại hiệu này của Đông Quách Nha, Thiệu Hốt kêu đặc biệt thuận miệng. Đông Quách Nha chỉ là bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhìn về phía Thiệu Hốt, nói:

“Lại sao?”

Thiệu Hốt cười nói:


“Không sao? Một hồi, ta mang ngươi đi săn thì thế nào?”

Hắn nghĩ Đông Quách Nha chỉ là văn nhân, trừ bỏ nhóm lửa căn bản không có động đao động thương. Đừng nói đi săn, trước mắt là ngày mùa hè, bọn họ lại ở dã ngoại hạ trại, trong rừng khẳng định có rất nhiều thú có thể ăn.

Đông Quách Nha nói:

“Đoàn xe có mang theo thức ăn, vì sao phải đi tự mình đi săn chứ?”

“Ngươi không biết rồi, tự mình săn được ăn mới ngon. Ngươi là nhát gan không dám cùng ta đi chứ gì?”

Nào biết Đông Quách Nha căn bản không bị dính phép khích tướng, chỉ là mỉm cười nói:

“Bất tài vẫn luôn nhát gan, không cẩn thận bị Trung Thứ tử nói đúng.”

Thiệu Hốt thiếu chút bị một ngụm máu ở cổ họng làm nghẹn chết. Nào có người thừa nhận chính mình nhát gan. Nghe thừa nhận dứt khoát như vậy làm Triệu Hốt lập tức trừng mắt nói:

“Không được. Ta là Trung Thứ tử, ngươi là Thiếu Thứ tử. Chức quan nhỏ hơn ta nên ngươi phải nghe ta, trong chốc lát cùng ta đi săn thú.”

Đông Quách Nha thật sự bất đắc dĩ. Nghe được Đại Tư Hành Công Tôn Thấp Bằng kêu đóng quân, thân hình cao lớn ngồi trên lưng ngựa, quay đầu lại nhìn thoáng qua Truy Xa, nói:

“Nếu trong chốc lát Trung Thứ tử còn có hứng thú săn thú, Đông Quách chắc chắn liều mình tương bồi.”

Thiệu Hốt cười, dùng roi ngựa giả chỉ vào Đông Quách Nha, nói:

“Ừ, được thôi. Nhưng săn thú chứ có phải bắt ngươi ra chiến trường đâu, ai cần ngươi liều mình?”

Khi bọn họ nói, đội ngũ hết đợt này đến đợt khác truyền lời.

“Đóng quân! Hạ trại!”

Âm thanh vang vọng tận trời.

Thực mau đoàn quân ngừng lại, Công Tôn Thấp Bằng, Thiệu Hốt còn có Đông Quách Nha đều chuẩn bị cung kính thỉnh Đại Hành Nhân Củ xuống Truy Xa.

Công tử Nguyên lần này cũng phải đi theo, nhưng là tìm mọi cách không muốn đi thỉnh.

Vì Công tử Củ kia chính là tội thần, còn là Thiện phu, vậy chẳng phải giống nô lệ sao? Ta còn nghe trong cung có lời đồn Công tử Củ căn bản không phải là huyết thống họ Khương, mà là Lỗ nữ cùng nam nhân khác sinh. Đã không là trưởng bối cũng không tính, còn có năng lực gì bắt ta đi nghênh giá?


Công tử Nguyên cũng không xuống ngựa, ở trên ngựa lúc ẩn lúc hiện, trong miệng còn rầm rì giống răng bị đau. Thậm chí hắn ngạo mạn giơ roi ngựa lên.

“Vụt vụt!”

Quất hai cái vào Truy Xa, làm kỵ nô sợ tới mức phải trốn.

Công tử Nguyên thái độ thực kiêu ngạo, hoàn toàn không có ngoan ngoãn như ở trước mặt Tề Hầu, ngoan đến mức như mèo con.

Quan trọng nhất chính là những người ở đây, vô luận là Đại Tư Hành, hay là Thiệu Hốt, hoặc là Công tử Nguyên cũng không biết trong xe ngựa trừ “Tổng chỉ huy” Đại Hành Nhân Củ còn có một người bọn họ không tưởng tượng được “làm chủ phía sau màn.”

Công tử Nguyên vừa dùng roi ngựa quất Truy Xa vừa nói:

“Không chịu xuống sao? Ngươi là thứ gì, sao bắt Công tử đây nghênh đón ngươi? Thật là gan chó mà!”

Công tử Nguyên nói quá kiêu ngạo, lại còn công khai nhục nhã người. Thiệu Hốt vừa nghe liền không chịu nổi, lập tức rút kiếm.

Thấy kiếm rút ra, trong nháy mắt Công tử Nguyên hoảng sợ.

Đông Quách Nha nhanh đè lại tay Thiệu Hốt, đem kiếm đưa về trong vỏ kiếm. Thiệu Hốt trong nháy mắt có chút giật mình.

Đông Quách Nha là văn nhân, vậy mà lực tay mạnh như vậy, thậm chí so với ta còn muốn lớn hơn?

Thiệu Hốt nào biết Đông Quách Nha xác thật là văn nhân, nhưng cũng không phải cái loại vai không gánh nổi tay không thể xách. Bởi vì Đông Quách Nha xuất thân bần hàn, khi còn nhỏ ở trên phố kiếm ăn. Lớn lên một chút, hắn tiến cung làm cu li, tuy rằng có tài nhưng cho tới bây giờ tất cả đều là dựa vào thể lực kiếm cơm.

Tóm lại Đông Quách Nha lúc đầu thể lực không có, nhưng qua rất nhiều năm cũng rèn luyện ra bản lĩnh.

Đông Quách Nha đem bội kiếm thu vào vỏ kiếm, không yên tâm đè tay Thiệu Hốt, còn nhìn hắn lắc lắc đầu. Thiệu Hốt đầu tiên là kinh ngạc, sau là giận. Nếu không phải Đông Quách Nha ngăn cản, hắn liền ngay tại chỗ giáo huấn cái tên không biết lễ nghĩa, chẳng phân biệt lớn nhỏ này.

Công Tôn Thấp Bằng thấy được vội vàng muốn khuyên can. Có Đông Quách Nha ngăn cản Thiệu Hốt không thể rút kiếm, khí thế kiêu ngạo của Công tử Nguyên dần dần đã trở lại. Hắn lập tức ngưỡng cổ cười, nói:

“Ha ha… Ngươi tính cái gì, còn không mau lăn ra……”

Hắn còn chưa nói âm cuối cùng “đây”, đã bị làm giật mình, cong người lại giống như gặp chuyện gì buồn cười.


“Soạt!”

Bởi vì ở ngay lúc này, Tử Thanh còn chưa có tới xốc màn, màn xe đã bị đẩy ra. Một bộ chính là bị đánh vào rất mạnh, lực còn rất lớn. Có thể cảm giác được người xốc màn xe thực phẫn nộ.

Màn xe xốc lên, Công tử Nguyên mở to mắt, vẻ mặt hoảng sợ kinh hách, linh hồn nhỏ bé cũng bay ra khỏi xác. Công Tôn Thấp Bằng cũng kinh ngạc không thôi. Hắn là người đầu tiên quỳ xuống, cao giọng nói:

“Bái kiến Quân thượng!”

Công Tôn Thấp Bằng quỳ xuống, Thiệu Hốt mới ý thức được. Không phải hắn kinh ngạc vì Tề Hầu xuất hiện, mà là kinh ngạc phản ứng của Đông Quách Nha. Hắn đột nhiên hồi tưởng lại, dọc theo đường đi Đông Quách Nha luôn là nhìn Truy Xa, vừa rồi còn ngăn cản hắn xuất kiếm. Kỳ thật Đông Quách Nha không phải ngăn cản hắn giáo huấn Công tử Nguyên, mà là biết có người sẽ giáo huấn Công tử Nguyên.

Người kia chính là Tề Hầu!

Tề Hầu xốc màn xe lên, từ bên trong cúi người đi ra, liền đứng ở chỗ vừa rồi bị Công tử Nguyên dùng roi da quất vào. Từ trên cao nhìn xuống bọn họ, hắn cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói:

“Cô ra rồi, sau đó thì sao?”

Công tử Nguyên vừa nghe, sợ tới mức chân mềm, “bịch” một tiếng, trực tiếp quỳ trên mặt đất run rẩy, nói:

“Con… con… con… Không… không… không… không biết là Quân phụ… Quân phụ tha mạng…”

Tề Hầu không để ý đến Công tử Nguyên, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó nhảy xuống. Động tác mạnh mẽ trực tiếp rời Truy Xa. Đứng dưới Truy Xa, hắn phất tay nói:

“Không cần quỳ, Cô lần này đi ra không muốn bại lộ, các ngươi vẫn là nghe Đại Hành Nhân phân phó đi.”

Công Tôn Thấp Bằng từ trên mặt đất đứng lên, nói:

“Dạ.”

Công tử Nguyên nghe như vậy càng cảm thấy toàn thân lạnh cóng. Lại thấy Tề Hầu xuống xe cũng không có tránh ra, mà dùng một tay giữ màn xe, một tay khác hơi hơi giơ lên, tựa hồ muốn đỡ người nào đó xuống xe.

Hành động này làm tất cả mọi người kinh ngạc. Cả Đông Quách Nha luôn thực trấn định cũng có chút chấn kinh. Động tác của Tề Hầu thế nhưng giống tiểu đồng đỡ Công tử Củ xuống xe.

Ngô Củ muốn chối từ. Đây là vinh dự lớn lao cũng bất kính, sợ sau này bị người khác nói ra nói vào. Nhưng mà nghĩ lại, Tề Hầu làm như vậy cũng không phải đột nhiên có ý nghĩ kỳ lạ, hắn là có lý của hắn.

Tề Hầu lần này đi ra ngoài không nghĩ để cho người khác biết, còn muốn làm bộ như mình vẫn ở Lâm Tri Thành chủ trì đại cục. Cho nên hắn cần một con rối. Con rối này tất nhiên là không có thực quyền. Chính là Đại Hành Nhân Củ.

Mục đích của Tề Hầu hiện tại chính là tạo uy tín cho con rối. Tề Hầu vừa mới ra tay giáo huấn Công tử Nguyên, chẳng lẽ là vì thể diện của Đại Hành Nhân? Tất nhiên không phải, mà là vì thể diện của con rối. Con rối không có thực quyền phải có uy tín mới có thể làm người khác phục, mới có thể dễ dàng truyền đạt mệnh lệnh. Chỉ có một ít người thấy được Công tử Nguyên sợ chính là Tề Hầu. Nhưng mà đại bộ phận người trong đoàn đều cảm thấy Công tử Nguyên luôn không phục, đột nhiên đối với Đại Hành Nhân Củ cung kính. Mặt khác cũng cho những người vô lễ phải cân nhắc mấy phen.

Ngô Củ nghĩ như vậy chỉ là hơi chút chối từ, quả nhiên Tề Hầu thực kiên trì, cười nói:

“Nhị ca còn cùng Cô khách khí?”

Ngô Củ cảm tạ, đem tay mình đặt ở trong tay Tề Hầu. Tề Hầu thân hình cao lớn, bàn tay cũng lớn. Hắn che lại bàn tay Ngô Củ, chậm rãi đỡ người xuống Truy Xa. Động tác cẩn thận lại ôn nhu, Công tử Nguyên nhìn mà trong lòng càng thêm lạnh lẽo.


Công tử Nguyên vẫn luôn quỳ chưa đứng lên. Tề Hầu phảng phất như không thấy được hắn, liếc mắt một cái mang theo người vừa mới xuống xe đi thẳng.

Công tử Nguyên quỳ trên mặt đất, đứng dậy cũng không phải, không đứng dậy cũng không phải, xấu hổ vạn phần.

Kỳ thật Tề Hầu trong lòng suy nghĩ giống như động tác của hắn. Hắn là từ bỏ Công tử Nguyên.

Sở dĩ Tề Hầu muốn mang Công tử Nguyên ra ngoài là muốn hắn học hỏi kinh nghiệm. Đời này hắn chỉ có ba đứa con. Vô Khuy là vì soán vị, tuy rằng Tề Hầu cũng có trách nhiệm nhất định, nhưng hiện tại hỏi gì nói nấy, cho nên Tề Hầu tạm thời không nghĩ bồi dưỡng hắn. Chiêu chỉ mới mười tuổi, còn quá nhỏ, cho nên Tề Hầu chuẩn bị bồi dưỡng Công tử Nguyên một chút.

Nào biết đứa con thứ hai này không thể vinh quang. Khi ở trước mặt hắn thể hiện có văn có võ, biểu hiện tài đức sáng suốt thông tuệ. Mà sau lưng hắn thế nhưng lộ ra sắc mặt như vậy. Nếu để đứa con này đăng cơ, nhất định là bạo quân.

Tề Hầu mặt ngoài không có biểu tình gì, kỳ thật nội tâm thất vọng đến cực điểm. Hắn chậm rãi đi về phía trước, chỗ binh lính hạ trại.

Tề Hầu mặc một thân trường bào bình thường màu đen, thoạt nhìn giống như một Thứ tử.

Thực mau doanh trướng liền dựng xong, Công Tôn Thấp Bằng tới thỉnh Tề Hầu.

“Quân thượng, doanh trướng đã xong, thỉnh Quân thượng nhập doanh.”

Tề Hầu cười cười, nói:

“Cô lần này đi ra không muốn bị lộ. Hiện giờ Cô là người hầu của Đại Hành Nhân, sẽ cùng Đại Hành Nhân nhập doanh đi.”

Ngô Củ vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó nói:

“Quân thượng, đêm nay doanh trướng…”

Tề Hầu vừa nghe, cười tủm tỉm nhìn về phía Ngô Củ, nói:

“Cô cùng nhị ca thật lâu không cùng ngủ chung. Vừa đúng lúc, thừa dịp hôm nay hồi ức khi còn nhỏ.”

Ngô Củ trên mặt rõ ràng cứng đờ. Đúng là không muốn cùng Tề Hầu “Chung chăn gối”. Thử hỏi, ai muốn ngủ cùng giường với một con hổ có thể ăn thịt mình bất cứ lúc nào?

Tề Hầu khó được thấy sắc mặt Công tử Củ cứng đờ. Tựa hồ cảm thấy hết sức thú vị. Hắn cười một tiếng, cố ý nói:

“Như thế nào? Nhị ca không muốn?”

Ban ngày lục đục với nhau, buổi tối cũng không cho ngủ, còn đấu đến trên giường sao?

Ngoài mặt Ngô Củ bình tĩnh như nước, trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi, đành phải căng da đầu hành lễ nói:

“Củ…… rất vui lòng. Quân thượng ân điển, là Củ vinh hạnh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.