Bạn đang đọc Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi – Chương 564: Mơ Thấy Em
Hạ Thâm đi tới, phát hiện ra thư trên bàn thì lập tức hiểu ra, giọng hiền hòa nói: “Bức thư này là do Dụ Lâm Hải gửi cho em đúng không?”
Vẻ mặt Nam Mẫn vô cùng nặng nề, gật đầu.
Cô lại nghiêm mặt nói với nhón Bạch Lộc Dư: “Các anh có còn nhớ cái lần Dụ Lâm Hải bị em “cưỡng bức” ở khách sạn đó không?”
Chữ “cưỡng bức” vừa thốt ra, ba ông anh đều quay sang nhìn nhau.
“Nhớ chứ”.
Bạch Lộc Dư lăn lộn trên tuyến đầu trong đội ngũ hóng hớt thì làm gì có chuyện quên mất chuyện liên quan đến em gái mình: “Lần đó em hùng hổ lắm, anh hai sợ em chịu thiệt nên chạy tới, kết quả là em bắt nạt Dụ Lâm Hải…”
Lý Vân đã nhanh chóng lướt qua bức thư, nhíu mày: “Cái gì? Lần trong khách sạn đó là thằng ranh họ Dụ kia giả vờ ư?”
“Hả?”
Bạch Lộc Dư như con ếch “òa” lên một tiếng: “Em xem với!”
Anh ta giật lấy bức thư, cũng buột miệng “má nó” một tiếng: “Tên Dụ Lâm Hải đó chó má quá nhỉ, chuyện như thế mà cũng làm được ư? Người ta toàn là con gái diễn vai nạn nhân, tên đó thì hay rồi, mặt dày mày dạn!”
“Nhưng mà…”, Hạ Thâm nhìn sang Nam Mẫn: “Rốt cuộc hai người có xảy ra quan hệ hay không, bản thân em không biết ư?”
Lý Vân và Bạch Lộc Dư cũng quay phắt sang nhìn Nam Mẫn.
“Đúng đó, lần đầu tiên của con gái…”
Bọn họ không nói hết lời, tuy là họ cũng chưa trải nghiệm bao giờ nhưng mà nghe nói là… Đau lắm.
Nam Mẫn nhếch môi, không còn lời nào để nói.
Chỉ cảm thấy một dòng máu nóng đang dâng lên trong ngực mình, hận không thể phun ra một ngụm.
Khi đó cô đang bận tức giận, hoàn toàn không hề nghi ngờ, suy cho cùng thì cảnh tượng trong mơ cũng quá chân thật, khiến cô tưởng rằng họ thật sự xảy ra quan hệ.
Cô là người học y nên biết rõ cơ thể của con gái đều không giống nhau, có người đau muốn chết, có người lại không đau mấy, lần đầu tiên có máu hay không cũng giống vậy, tất cả đều không phải là xác suất trăm phần trăm.
Ai mà ngờ được Dụ Lâm Hải lại chó má như vậy cơ chứ!
Bạch Lộc Dư nhìn Nam Mẫn, bất giác “chậc” một tiếng: “Thật sự không ngờ, em gái anh đã hai lăm tuổi rồi mà vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ”.
“…”
Nam Mẫn trừng mắt nhìn anh ta một cái: Anh biết lịch sự là gì không?
Lý Vân liếc mắt nhìn Bạch Lộc Dư một cái, xùy một tiếng: “Thì em cũng còn là trai tân đấy thôi? Không biết xấu hổ còn mặt dày đi nói bé sáu nữa hả?”
Bạch Lộc Dư trừng mắt: “Nói thế cũng nói, con bé đã kết hôn một lần rồi, em còn chưa yêu ai đây này!”
Hạ Thâm vỗ vai Bạch Thất: “Đúng đó, em gái chúng ta đã kết hôn một lần rồi, em còn chưa hẹn hò với ai, cuối cùng thì ai thảm hơn ai, cẩn thẩn suy nghĩ xem”.
Bạch Lộc Dư: “?”
Có bức thư thứ ba, nhưng Nam Mẫn lại không muốn đọc nữa.
Có trời mới biết Dụ Lâm Hải còn thêm chiêu trò gì nữa.
Tên này khi còn sống đã khiến người ta ghét, chết rồi vẫn làm người ta hận, Nam Mẫn hận không thể đào anh từ lòng đất lên, đánh anh một trận!
“Còn một bức cuối cùng, đọc nốt đi”.
Hạ Thâm khuyên cô: “Đau dài không bằng đau ngắn, xem sớm hết sớm”.
Nam Mẫn cố gắng ổn định lại hơi thở, chậm rãi mở ra bức thư thứ ba, mặt giấy loạt soạt, vẫn là những dòng chữ thể Khải ngay ngắn của Dụ Lâm Hải.
Thể chữ xinh đẹp kia khiến ba ông anh sau lưng sáng hết cả mắt.
“Không ngờ tên Dụ Lâm Hải đó lại viết chữ đẹp vậy, so với đống chữ như chó cào kia của anh thì đẹp hơn nhiều”, Bạch Lộc Dư nhỏ giọng than thở.
Hạ Thâm giơ một ngón tay lên môi: “Suỵt, đừng ồn ào”.
——
Mẫn à.
Vẫn là một ngày nhớ em.
Tôi đang ở Thủy Vân Gian, gặp phải một người, họ Ngôn, chính là cơ trưởng đã lái chuyến bay Y1106 của em.
Không hiểu tại sao khi nhìn thấy anh ta, tôi lại có cảm giác quen thuộc, như đã quen biết nhau từ rất lâu, như đã gặp nhau ở nơi nào rồi.
Nói thế nào người ta cũng là cơ trưởng cứu mạng em, tôi nói lời cảm ơn anh ta, nhưng nhìn anh ta lại khiến tôi có cảm giác căng thẳng.
Thoạt đầu tôi không hiểu, nhưng đêm đó sau khi tán gẫu với anh ta xong tôi mới chợt hiểu ra, đó không phải là căng thẳng, mà là nguy cơ!
Khi thằng nhóc Phó Vực đòi theo đuổi em, tôi chẳng thấy đó là vấn đề gì lớn, bởi vì tôi biết cái bộ dạng cà lơ phất phơ kia không thể lọt vào mắt em, nhưng… Ngôn Uyên thì khác.
Khi tôi biết lần này anh ta đến thành phố Nam vì em đã nhờ vả, đến đây để điều tra Kiều Lãnh thì cảm giác nguy cơ đó lại càng dữ dội.
Đêm qua, tôi đã mơ một giấc, tôi mơ thấy em.