Bạn đang đọc Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi – Chương 556: Quà Sinh Nhật Tuổi Hai Mươi Sáu Tặng Mẫn
Nam Mẫn cúi đầu chạm vào ly cafe, nhàn nhạt nói: “Đều là chuyện quá khứ rồi.
Con ở nhà họ Dụ ba năm, mọi người đối xử tốt với con, con vẫn ghi nhớ từ đầu đến cuối”.
Cô không chỉ nói qua một lần, nếu không phải người nhà họ Dụ luôn an ủi cô, sợ rằng cuộc hôn nhân giữa cô và Dụ Lâm Hải cũng không kiên trì được đến ba năm lâu như vậy.
“Dụ Lâm Hải không nợ con cái gì, thời điểm ly hôn con cũng không cần gì cả, bây giờ cũng không cần”.
Tiểu công chúa nhà họ Nam từ trước đến nay không thiếu tiền.
Thứ mà cô luôn muốn cũng chỉ là tình yêu thuần túy mà thôi.
“Mẹ biết”.
Dụ Phượng Kiều nhìn cô: “Khi con và Hải ly hôn, chi phiếu hai chục triệu nó cho con, con để nguyên không động trả lại nó.
Mẹ biết con không thích tiền của nó, sau đó nó bị mẹ mắng, ‘Mẫn chăm sóc con ba năm trời, con cứ vậy đưa hai chục triệu đuổi con bé đi? Bản thân con không biết ngượng sao?’.
Nó nói nó không muốn trả hết tiền một lần, sợ con thân gái một mình cầm quá nhiều tiền trên người không an toàn, định chờ con sắp xếp xong thì đưa chỗ tiền còn lại cho con.
Bất động sản Cẩm Tú Hoa Phủ ở thành phố Bắc kia là nó đã để lại cho con từ lâu rồi, tòa nhà biệt thự kiểu phương tây ở thành phố Nam kia chắc sau này mới mua, chìa khóa đều ở chỗ mẹ…”
Bà quay đầu, dì Vệ đưa hai chùm chìa khóa cho bà, chuyển vào tay Nam Mẫn.
“Dì Dụ, con không…”
Nam Mẫn muốn trả lại, nhưng lại bị Dụ Phượng Kiều giữ tay.
“Mẫn, đừng từ chối.
Chuyện cổ phần con có thể suy nghĩ lại, mẹ cũng không ép.
Một mình con vừa nắm giữ tập đoàn Nam Thị, lại phải tiếp quản Dụ Thị, quá mệt, mẹ cũng không nỡ để con chịu khổ”.
Dụ Phượng Kiều nói: “Còn hai căn nhà, dù con không cần, cho mẹ rồi, một mình mẹ cũng không ở nhiều như vậy.
Mẹ không còn con trai, chỉ có đứa con gái là con, coi như là quà mẹ tặng con đi”.
Nam Mẫn cầm hai chùm chia khóa, chỉ cảm thấy trong lòng buồn chua chát.
Lúc sắp đi, Dụ Phượng Kiều nói: “Nhà chỗ Cẩm Tú Hoa Phủ đã sửa xong rồi.
Con có thể đi xem.
Thằng Hải để lại đồ cho con đấy, nói là… trả con”.
*
Nam Mẫn và Lạc Ưu cùng đi Cẩm Tú Hoa Phủ.
Mở cửa nhà ra.
Trong nháy mắt liền ngửi thấy mùi hương hoa hồng mát mẻ khiến lòng người thoải mái.
“Thơm quá”.
Lạc Ưu hít mũi, sau đó nói với Nam Mẫn: “Giống như mùi trên người cô vậy”.
Nam Mẫn không nói gì, chỉ im lặng thay dép ở sảnh.
Đây là một căn ba ngủ một phòng khách, xây dựng lại theo phong cách đơn giản vô cùng hiện đại, toàn bộ đều là màu sắc ấm áp, ngay cả vải trên ghế sofa cũng là màu vàng tươi.
Lạc Ưu chép miệng: “Vừa nhìn liền biết không phải phong cách thiết kế của lão Dụ, chắc là tìm nhà thiết kế rồi”.
Nam Mẫn ngây ra, cô không hề xa lạ gì với màu vải này.
Trước kia khi còn ở dinh thự nhà họ Dụ, cô chê màu sắc trong nhà quá lạnh lẽo, mặc dù bản thân cô cũng thích kiểu trang trí lạnh lẽo như vậy, nhưng hồi đó vết thương trên người Dụ Lâm Hải vẫn chưa lành, chỉ nằm ở nhà.
Để tâm trạng anh có thể tốt hơn một chút, cô dạo quanh chợ trang trí mấy ngày liên, muốn sửa sang nhà đẹp hơn, ấm áp hơn chút, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy dễ chịu.
Cô đặc biệt chọn loại vải màu vàng nhạt, ga giường, bộ sofa đều dùng loại vải này.
Lúc vừa mua về, Dụ Lâm Hải tỏ ra chê bai, nhưng anh chỉ bĩu môi, cuối cùng không nói gì.
Bây giờ, Nam Mẫn cũng chỉ mím môi, không nói gì.
Lạc Ưu đi vào rất tự nhiên, đột nhiên hô lớn: “Mẫn, mau qua đây xem này!”
“Sao vậy?”
Nam Mẫn theo tiếng nói cô ấy đi tới, liền thấy trong phòng chứa đồ rộng lớn chất đầy đủ các loại túi quà, hộp quà, còn có búp bê bày la liệt giống như ở sở thú.
Ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
“Chuyện gì thế này? Lão Dụ mua cho cô?”
Lạc Ưu ngạc nhiên, ngồi xổm xuống nhặt túi quà gần chân mình nhất, cô ấy mở ra, bên trong có một tấm thiệp chúc mừng.
Trên thiệp là kiểu chữ lớn của Dụ Lâm Hải, trên đó viết…
“Quà sinh nhật tuổi hai mươi sáu tặng Mẫn.
Ký tên: Hải”.