Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 54: Ghen


Bạn đang đọc Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi – Chương 54: Ghen


Nam Mẫn xem tài liệu Cố Hoành đưa lên, cũng không ngẩng đầu nói: “Thứ nhất, đừng tùy tiện nghi ngờ gu phong cách của tôi, thứ hai, nếu hơn bốn mươi tuổi đã là già, thì bây giờ anh đã là trung niên rồi.

Thứ ba, một mình anh đã rất phiền rồi, đừng gọi mấy cô bạn gái cũ của anh đến làm phiền tôi, tôi không rảnh như anh”.
Phó Vực sờ bờ môi, nhìn Cố Hoành: “Sếp các anh nói chuyện luôn luôn một hai ba rõ ràng như vậy à? Có phải cô ấy mắc chứng cưỡng bức con số gì không?”
Cố Hoành thấy Nam Mẫn không nói gì, trả lời Phó Vực: “Đâu có, tổng giám đốc Nam chúng tôi chỉ như vậy với anh thôi”.
“Vậy sao? Nói vậy thì tôi rất đặc biệt rồi?”
Phó Vực không lấy làm nhục, mà còn thấy tự hào.
Cố Hoành lặng lẽ ngậm miệng, không nhịn được muốn trừng mắt với anh ta.
“Anh rất đặc biệt”, Nam Mẫn gập tài liệu lại, ngẩng đầu nhìn Phó Vực, nói: “Da mặt đặc biệt dày”.
Phó Vực không hề thấy xấu hổ: “Tôi chỉ mặt dày khi đối diện với mỹ nữ thôi”.
Nam Mẫn không thèm đáp lời anh ta, thấy sắp đến giờ, cô đổi giày cao gót thành giày đế bằng, nói: “Đi thôi”.
Vừa định ra ngoài thì nhìn thấy một bóng hình mặc áo xanh thẫm bất thình lình đi vào.
Hôm nay Dụ Lâm Hải mặc bộ vest hoa văn ẩn sẫm màu, thân hình cao lớn làm nổi bật kiểu dáng cao cấp.

Nam Mẫn hiểu phong cách ăn mặc của anh, anh không thích những hàng hiệu xa xỉ trên thị trường, từng đường kim mũi chỉ bộ vest của anh đều được làm thủ công.
Chất vải cũng không tính là quý giá gì, thậm chí còn lỗi thời, nhưng mặc vào vô cùng dễ chịu, cũng chỉ có anh mới có thể mặc một bộ vest bình thường mà tạo cảm giác như hàng cao cấp.
Cao quý, nội hàm và quyến rũ, tất cả đều được thể hiện rõ trên người đàn ông này.
Vừa nãy ở dưới tầng, thậm chí Nam Mẫn cũng không nhìn anh thêm một cái, nhưng bây giờ anh bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, vẫn khiến cô hơi thất thần và ngẩn người trong chốc lát.
“Ấy, anh tự lên đây à? Chúng tôi đang định đi xuống”.
Phó Vực chào hỏi Dụ Lâm Hải một tiếng.
Nam Mẫn lại không vui cau mày: “Sao anh lên được đây?”
Cố Hoành cũng kinh ngạc, hỏi người cấp dưới làm ăn kiểu gì vậy, không có hẹn mà cho người vào!
Các trợ lý của văn phòng tổng giám đốc liên tục xin lỗi, nhân viên lễ tân Hoàng Y Y thấy mình lại gây họa, vội ấp úng giải thích: “Xin lỗi tổng giám đốc Nam, là tôi không tốt, tôi tưởng soái ca này… không, anh này có hẹn trước, cho nên tự ý đưa anh ta lên… Cô tuyệt đối đừng trách chị của tôi, đều là lỗi của tôi!”
Trợ lý hành chính Hoàng Sở Sở toát mồ hôi trán, chỉ hận không thể tát em gái một cái.
Ánh mắt Nam Mẫn nhìn qua Hoàng Sở Sở: “Đây là em gái cô à?”
“Vâng, xin lỗi tổng giám đốc Nam, là tôi lơ là quản lý, tôi bảo đảm chuyện như này sẽ không có lần sau nữa!”, Hoàng Sở Sở khom lưng xin lỗi.
Nam Mẫn mặt không cảm xúc: “Nếu tôi nhớ không nhầm, đây đã là lần thứ hai rồi.

Lần trước người gọi điện hỏi hẹn trước cũng là em gái yêu quý của cô phải không”.
“… Đúng”, Hoàng Sở Sở cũng muốn chết luôn cho rồi.
Giọng Nam Mẫn nhẹ như mây gió: “Yêu thương em gái là chuyện tốt, ảnh hưởng đến công việc thì không hay.

Thêm một tháng lương cho cô ấy, đưa cô ấy đến phòng nhân sự đi”.
“Vâng, cảm ơn tổng giám đốc Nam”, Hoàng Sở Sở khom lưng cảm ơn, kéo em gái đi xuống dưới.
Hoàng Y Y đỏ vòng mắt, liên tục khom lưng: “Xin lỗi, xin lỗi tổng giám đốc Nam, tôi gây rắc rối cho cô rồi!”
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Cô gái trẻ chưa hiểu rõ sự đời, chuyện lần này coi như là cho cô một bài học.


Thích soái ca không sai, nhưng không phải tất cả đàn ông trông đẹp trai đều tốt, biết chưa?”
“Tôi biết rồi”, Hoàng Y Y thấy sắp mất việc, không chịu nổi đả kích, khóc đến mức mặt đầy nước mắt.
Đang định đi ra ngoài cùng chị gái, Dụ Lâm Hải lên tiếng: “Đợi đã”.
Anh nhìn Nam Mẫn, nói: “Là tôi bảo cô gái này đưa tôi lên, cô ấy chỉ là một nhân viên lễ tân, không cần làm khó cô ấy.

Có gì bất mãn, cô cứ tìm tôi”.
Phó Vực hết sức nháy mắt với Dụ Lâm Hải: Lúc này anh im miệng đi thì hơn, thể hiện đại anh hùng gì chứ!
Nam Mẫn lặng lẽ nhìn Dụ Lâm Hải, không nhịn được phì cười.
“Anh Dụ, có phải anh muốn làm anh hùng gì không, thấy cô gái yếu đuối thì muốn che chở muốn cứu rỗi.

Thương hoa tiếc ngọc như vậy, thì anh không nên sử dụng mỹ nam kế với nhân viên của tôi, là anh hại cô ấy mất việc, không phải tôi”.
Sắc mặt Nam Mẫn vô cùng lạnh lùng: “Công ty chúng tôi có chế độ quy định của mình, thưởng phạt phân minh, anh không có quyền tham gia.

Nếu anh thích cô ấy, hoặc là thương hại cô ấy, thì có thể tuyển cô ấy về làm thư ký, không ai ngăn anh”.
Dụ Lâm Hải cau mày, anh chỉ xin cho nhân viên lễ tân đó, sao lại biến thành anh thích cô ta?
Thế này là sao chứ?

“Cố Hoành”.
Cố Hoành lập tức tiến lên một bước: “Có”.
Nam Mẫn trầm giọng dặn dò: “Cho bảo vệ và lễ tân dưới tầng nhận biết mặt mũi của giám đốc Dụ, nếu để cho người không nên vào đi vào, thì anh cho đến phòng nhân sự báo cáo cho tôi”.
Cố Hoành căng thẳng: “Vâng! Tôi dặn dò xuống dưới ngay!”
Sau đó lại tiến thêm một bước, mời Dụ Lâm Hải ra về: “Giám đốc Dụ, tổng giám đốc Nam chúng tôi còn có việc, mời anh đi bên này”.
Dụ Lâm Hải cũng không phải loại người nói đến thì đến, nói đi thì đi, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Bầu không khí trở nên khó xử.
Phó Vực muốn làm người hòa giải, tiến lên giảng hòa: “Được rồi được rồi, chuyện lớn thế nào chứ, đến nỗi ầm ĩ vậy không”.
Anh ta bị kẹt ở giữa, nhìn trái ngó phải, vỗ vai Dụ Lâm Hải: “Không phải tôi nói cậu, cậu cũng thật là, có thể giảm bớt sức hút của mình không, không thấy Nam Mẫn ghen rồi à?”
Ghen?
Dụ Lâm Hải và Nam Mẫn đều ngẩng đầu.
Nam Mẫn ngẩn người, sắc mặt đỏ bừng, thấp giọng quát: “Phó Vực!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.