Bạn đang đọc Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi – Chương 30: Thân Phận Thật
Trác Huyên đi tới trước mặt Dụ Lâm Hải, muốn anh là chủ cho mình: “Em mặc kệ, em nhất định phải mời luật sư tố cáo cô ta! Tố cáo cô ta xâm phạm quyền riêng tư, tổn thương danh dự của em, còn phá hỏng hôn lễ của chúng mình! Em phải cho nửa đời sau của cô ta ở trong cục cảnh sát!”
Đôi mắt lạnh lùng của Dụ Lâm Hải liếc nhìn Trác Huyên mặt đầy nước mắt nhưng lại nghiêm mặt nặng lời, anh chỉ cảm thấy khuôn mặt xám trắng đan xen này từ lâu không còn là hình bóng trong trí nhớ của mình nữa.
Anh có thể bao dung sự quái đản và hư vinh của cô ta, nhưng anh không có cách nào tha thứ chuyện cô lợi dụng thành tâm của anh để lừa dối anh.
“Trác Huyên”, anh trầm giọng nói: “Chúng ta chia tay đi”.
Đoàng.
Một tiếng sấm lớn nổ tung trên bầu trời xanh đen, giống như bổ thẳng vào gáy Trác Huyên, vương miện kim cương trên đầu vốn đã không chắc chắn giờ rơi xuống vang lên một tiếng “cộp”.
Cơn mưa kìm nén cả buổi sáng nay đã dần dần rơi xuống, người người tản đi, chỉ có Trác Huyên đứng trên sân thượng giống như bị điểm huyệt, cô ta tuyệt vọng nhìn bóng dáng lạnh lùng của Dụ Lâm Hải rời đi không một chút quyến luyến.
Người đàn ông đã từng bất kể gặp phải mưa gió gì cũng đều che gió che mưa cho mình, bây giờ đã không còn cầm ô che cho cô ta nữa.
Lúc này cô ta mới phát hiện, năm đó chia tay với anh là quyết định sai lầm: cô ta càng ý thức được rằng ba năm ở nước ngoài kia, hành vi phóng túng của cô ta cuối cùng đã phải trả giá vào chính thời khắc này.
…
Một hôn lễ gần như trở thành trò cười đã hạ màn trong trận mưa như thác đổ.
Mặc dù các vị khách không thể nhìn thấy hôn lễ viên mãn lãng mạn, nhưng cũng được xem một màn kịch hay, coi như là không uổng chuyến đi này, thật đáng đồng tiền bát gạo.
Người nhà họ Dụ không cảm thấy mất thể diện, họ mong hôn lễ này không tiếp tục diễn ra.
Chỉ cần Dụ Lâm Hải không cưới con gái nhà họ Trác về, đối với họ mà nói hoan hỷ giống như đón Tết vậy, còn người ngoài rảnh rỗi bàn tán linh tinh, ai quan tâm chứ? Dù sao thì cũng không dám đứng trước mặt họ nói đâu.
Huống chi, Nam Mẫn trở về rồi, đối với họ đây mới là chuyện đáng để vui mừng.
Nhà họ Trác thì không hề bình thản như vậy.
“Tiết mục nhỏ” liên tiếp trong hôn lễ khiến Trác Huyên trở thành con khỉ trên khán đài, cũng liên lụy đến chuyện nhà họ Trác trở thành trò cười của giới nhà giàu thành phố Bắc, đúng là mất hết mặt mũi!
“Thật là hoang đường, hoang đường! Nhà họ Trác chúng ta là dòng dõi Nho học, sao có thể nuôi một đứa con gái như mày chứ? Mày khiến cho cái mặt già của tao để đi đâu bây giờ, tao và mẹ mày làm sao ra ngoài gặp người ta được?!”
Bố Trác giận đến mức chắp hai tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, chỉ vào mặt con gái trách mắng nghiêm khắc, tức đến nỗi gọng kính vàng trên sống mũi cũng bắn ra.
Trác Huyên ngồi ở mép giường không ngừng khóc, trên người vẫn còn mặc váy cưới, nhưng váy đã bẩn từ lâu, lại còn dính một mảng lớn vết bẩn, loại người như cô ta, trong mắt Dụ Lâm Hải vốn là một tờ giấy trắng, bây giờ đã trở thành tờ báo.
“Được rồi được rồi, ông bớt nói vài câu đi, đây cũng đâu phải lỗi của Huyên Huyên đâu”, mẹ Trác ở một bên khuyên can.
Bố Trác lạnh lùng hừm một tiếng: “Mẹ hiền thì hại con! Đều do bà nuông chiều nó! Tôi không nên nghe lời bà, cái gì mà ‘Nghèo nuôi con trai giàu nuôi con gái’, ngược lại là chúng ta dùng sự giàu có nuôi nó lớn, phá bao tiền như vậy, kết cục là ngay cả nhà giàu có cũng không vào nổi, thế có ích đếch gì!”
Mẹ Trác bị chỉ trích liền nóng nảy: “Ồ, bây giờ ông bắt đầu trách tôi hả, là tôi muốn nuông chiều nó sao? Còn không phải do đứa em gái bảo bối của ông suốt ngày treo mép muốn gả vào nhà giàu, Huyên Huyên của chúng ta chính là bị Trác Nguyệt làm hư!”
“Đủ rồi!”
Trác Huyên hét lên, cô ta bịt tai lại: “Con đã đủ buồn rồi, bố mẹ bớt tranh cãi một chút có được không?”
Bố Trác còn định nói thêm thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, trên đó hiện: Trác Nguyệt.
“Là cô mày gọi!”
Bố Trác nói vài ba câu đơn giản với em gái, sau đó đưa máy cho Trác Huyên, cô ta nghẹn ngào gọi một tiếng ‘Cô’ thì đầu dây bên kia nghe thấy trong giọng nói lười biếng lộ ra vẻ lạnh lùng: “Khóc cái gì? Chút thất bại nhỏ này mà đã khiến cháu sụp đổ rồi, muốn từ bỏ?”
“Cháu có thể làm thế nào đây?”, Trác Huyên tuyệt vọng nói: “Anh ấy trách cháu lừa gạt anh ấy, chê cháu bẩn, không cần cháu nữa”.
Trác Nguyệt cười một tiếng: “Đàn bà dù bẩn, nhưng có thể bẩn hơn đàn ông sao? Nhưng thứ này không quan trọng, chỉ cần cháu có thể vững vàng khống chế trái tim nó thì không sợ nó không cần cháu”.
“Cô, vậy cháu nên làm gì bây giờ?”, Trác Huyên hoàn toàn mất đi phương hướng, người đàn ông trước giờ cô ta nhăn mày cười cũng có thể ảnh hưởng đến, bây giờ ngày càng thoát khỏi sự khống chế, thậm chí sắp rời xa cô ta hoàn toàn.
“Cháu đừng vội, bây giờ Dụ Lâm Hải chắc chắn đang rất bực bội, chờ nó hết giận, cháu lại đi tìm nó giải thích.
Còn cái đứa vợ trước Lộ Nam Mẫn kia, xem ra chúng ta coi thường nó rồi.
Cháu yên tâm, thù ngày hôm nay cô sẽ giúp cháu báo!”
*
Cứu người thì cứu đến cùng, tiễn Phật cũng tiễn đến Tây Thiên.
Nam Mẫn đích thân đưa Dụ Phượng Kiều quay về, trên đường về cô còn ngồi trên chiếc xe cưới trải đầy hoa tươi, cảm thấy có chút tức cười.
Vợ trước như cô có phải làm quá bổn phận rồi không, chồng trước kết hôn cô còn phải hộ tống anh.
Xe cưới là loại xe Lincoln kéo dài, chỗ ngồi vừa đủ, hai chị em Dụ Phạn Âm và Dụ Trạch Vũ cũng theo lên xe, từ lúc lên xe mồm miệng Dụ Trạch Vũ liền không nhàn rỗi, cậu ấy bám vào ghế ngồi liên tục hỏi đủ mọi câu hỏi với Nam Mẫn.
“Chị dâu, mấy ngày nay chị đi đâu vậy, bọn em tìm chị khắp nơi, anh cả điều tra camera trong chu vi trăm dặm cũng không tìm thấy tung tích của chị”.
“Chị dâu, máy bay trực thăng kia là chị tự lái sao? Chị biết lái máy bay! Học từ lúc nào vậy? Sao không nói cho bọn em? Chị có thể đưa em bay lên trời hóng gió một chút được không?”
Nam Mẫn cười nhạt: “Được chứ.
Nhưng hôm nay trời mưa không bay được, hôm khác đi”.
“Tốt quá, chị dâu vạn tuế!”
Dụ Lâm Hải nhìn Dụ Trạch Vũ sướng đến mức khoa tay mua chân, anh nghiêng đầu liếc nhìn cô ấy, thầm mắng một tiếng: Chân chó.
Anh giơ tay vỗ thật mạnh vào cái mông đang cong lên của cậu ấy: “Ngồi xuống!”
Dụ Trạch Vũ bị đánh, chạm phải ánh mắt uy nghiêm của anh cả, lập tức cậu ấy liền biết điều ngay.