Vợ Cũ Hóa Tình Nhân

Chương 24: Ngoài Cô Ấy Ra Con Không Lấy Ai Khác


Đọc truyện Vợ Cũ Hóa Tình Nhân FULL – Chương 24: Ngoài Cô Ấy Ra Con Không Lấy Ai Khác


“Chúng ta về nhà được không?”- Âu Dương Thiên vô về cô.
Thẩm Nhược Giai nín khóc gật đầu nhẹ.

Âu Dương Thiên định bế cô về thấy lưng mình đau nhói.
“Sao vậy?”
” Không sao.”
Thẩm Nhược Giai đưa tay sờ lưng anh thấy ướt thu tay về toàn là máu bên dưới chỗ anh đứng cũng có máu.

Thẩm Nhược Giai vừa nín khóc lại bật khóc.
“Đừng khóc đừng khóc.” Âu Dương Thiên bất lực nhìn cô mếu máo.

Từ khi gặp cô anh cảm thấy giới hạn bản thân ngày đạt đỉnh điểm, số lần bất lực ngày càng nhiều.
“Chúng ta về nhà được không?”
“Không về…!đến bệnh viện.”
“Được, được đến bệnh viên.” – Âu Dương Thiên không bế được cô.

Dẫn cô đi về khu nhà ra đến đường lớn bắt xe chạy đến bệnh viện.
Đến nơi anh liền mang cô đến khoa sản kiểm tra một lượt mới đi đến phòng khám để băng bó vết thương.


Cô thì không sao nhưng vết thương anh rất nặng phải ở lại bệnh viện truyền thuốc.

Bác sĩ chuẩn bị cho anh một phòng bệnh vip, giường bệnh phòng này to hơn bình thường.

Thẩm Nhược Giai khóc một trận long trời nở đất mệt mỏi liền trèo lên giường chui vào lòng anh ngủ một giấc .Cũng may cô nhóc ngốc nghếch vô tư này không nhớ lâu dễ lừa.

Xem ra thái độ bố mẹ anh không muốn cô làm vợ anh rồi, cũng không sao không thể làm vợ thì có thể làm tình nhân giống như họ bây giờ không cần pháp luật công nhận ngày ngày vẫn có thể bên cạnh nhau, chăm sóc mẹ con cô bình yên đi qua tháng ngày.
Âu Dương Thiên lại nhìn cô thở dài làm vợ không nổi làm tình nhân xem ra con mèo này phải tu luyện thêm rồi.

Làm gì có yêu nghiệt nào dụ dỗ đàn ông mà thấy người quát tiếng đã khóc lóc co chân như cô.

Âu Dương Thiên lắc đầu vẫn chưa thể thành tinh được rồi.
“Mèo nhỏ mau sớm thành tinh để tôi không phải lo lắng cho em nữa.”- Anh hôn nhẹ trán cô.

Thấy cô đã ngủ còn thút thít.

Đúng là không mong chờ được gì mà.
Thẩm Nhược Giai ngủ một giấc mơ màng tỉnh dậy.

Vừa nhìn thấy Âu Dương Thiên đang nhìn mình, cô cúi đầu xuống bị anh nâng mặt lên tiến tới hôn lên cánh môi.

Thẩm Nhược Giai nắm chặt lấy áo anh.

Ngày trước còn dám tát anh nhìn xem giờ đến thở mạnh cũng không dám đúng là không có chút tương lại nào cả.

Âu Dương Thiên kéo cô vào lòng vỗ về.
Lưu Tuyết Hoa liền đẩy cửa bước vào nhìn thấy cảnh tưởng trước mặt hét lên.
” Hai đứa bọn mày làm gì thế hả? Ban ngày ban mặt mà ôm ấp nhau trong bệnh viện.”
Thẩm Nhược Giai sáng bị dọa một trận giờ lại bị quát liền co rụt người lại.

Lúc trưa anh có nhắn tin bảo Tiểu Sở đi mua đồ ăn cho cô tiện thể qua nhà lấy xe cho anh không ngờ tên tiểu tử đó mang cả hai dàn hoa thiên lý sắp đổ nhà anh tới đây.


Âu Dương Thiên rút kim truyền trên tay ra ngồi dậy kéo cô ra sau lưng mình.
“Mẹ làm gì quát to vậy làm đứa bé sợ bây giờ.”
Lưu Tuyết Hoa nhìn con trai mình bảo vệ đứa con gái kia trong lòng càng tức giận ra mặt.

Đúng lúc này Âu Dương Hàn đi vào thấy vợ mình đỏ mặt tía tai sắp lao xé xác con trai mình đi đến vô vai bà.
“Được rồi từ từ nói.” – Âu Dương Hàn đỡ bà ngồi xuống sofa gần đó.
“Anh xem con trai anh đi, giờ nó đang làm gì hả?”-Lưu Tuyết Hoa ngồi xuống quay ra nạt chồng mình.

Ý muốn nói là con hư tại cha.
“Được được là do tôi.

Uống nước uống nước đi.”- Âu Dương Hàn rót cốc nước trên bàn đưa cho bà.Lưu Tuyết Hoa nhận cốc nước uống một hơi đặt cốc nước xuống bàn.
“Mẹ nói chuyện với Tiểu Yên rồi, con bé không để bụng đứa con ngoài dã thú của con.

Đợi cô ta sinh ra xong giao cho con bé nuôi.

Con với con bé cũng có hôn ước trước nhân tiện lúc này làm đám cưới luôn.

Đừng để loại yêu tinh đi phá hoại gia đình người khác chen vào.”
“Không được.


Ngoài Giai Giai ra con không cưới ai hết.

Cũng không giao đứa bé cho ai hết.

Con của con, con nuôi được không cần ai nuôi hộ.”
“Mày …!mày muốn chống đối tao cùng đúng không?”- Lưu Tuyết Hoa đập bàn đứng dậy
“Không phải con chống đối mẹ, mà mẹ ép con phải vậy.”-Âu Dương Thiên cũng không yếu thế chừng mắt với bà.
“Được rồi, con cũng đang bị thương cần nghỉ dưỡng chúng ta về trước.” – Âu Dương Hàn đứng dậy vỗ về vợ mình nhanh chóng kéo bà ra khỏi phòng bệnh.
“Ông lôi tôi làm gì? Để tôi cho thằng con bất hiếu đó trận.”
“Được rồi, con nó còn bị thương bà còn không sót sao? Chúng ta có mỗi nó con trai làm căn quá đừng nói đến cháu đến con trai cũng mất.”
“Mất thì mất chứ sao? Biết thế này ngày trước tôi bóc trứng ăn cho rồi.”
Âu Dương Hàn mỉm cười đi tới gần vợ.
“Được được hay vậy đi chúng ta đẻ thêm đứa nữa cho bà bóc trứng ăn được chưa.”
“Vô liên sỉ” – Lưu Tuyết Hoa vừa tức vừa giận lườm ông một cái bỏ đi.

Âu Dương Hàn liền đi theo bà ra xe.
Trở về nhà Lưu Tuyết Hoa vào bếp uống một hơi hết cốc nước, trong lòng vẫn chưa hết tức..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.