Đọc truyện Vợ Cũ Hóa Tình Nhân FULL – Chương 14: Nhớ
Đến trưa Thẩm Nhược Giai nhận tin nhắn từ số lạ.
“Thẩm Tiểu Thư, cơm trưa tôi đặt trong phòng giám dốc.Tiểu Sở.”- Thẩm Nhược Giai tức nỗi nổ đom đón mắt luôn.
Anh đi rồi còn để lại một bà cô quản cô thật đúng là độc tài mà.
Nhưng mà cơm hộp chỗ anh ngon hơn căn tin công ty, có còn hơn không.
Đến giờ mọi người biết cô ăn ở ngoài lên cũng không đợi cô mà đi ăn trước.
Thẩm Nhược Giai đợi mọi người đi ăn hết cô mới đi đến phòng anh, ở trên bàn trà tự động mở hộp cơm ăn.
Ăn một nửa quay lại nhìn bàn làm việc trước đó không phải luôn có một người nhìn cô ăn sao.
Hôm nay không có sao lại thấy có gì đó thiêu thiếu.
Hộp cơm trước mặt có chút không muốn ăn nữa , Thẩm Nhược Giai đóng nắp hộp cơm lại vào phòng trèo lên giường ngủ một giấc vậy sẽ thấy thoải mái hơn.
Lúc cô tỉnh dậy hộp cơm đã được dọn đi trên bàn có một ly sữa tươi và bánh ngọt, chút nho xanh.
Đây là bữa phụ của cô sau khi ngủ dậy mỗi ngày đều được thay một cách phong phú.
Thẩm Nhược Giai thấy hơi khát uống một hơi hết ly sữa, ăn thêm vài quả nho xanh nhôn nhốt cảm thấy thoả mãn đứng dậy về phòng thư ký làm việc.
Âu Dương Thiên sau khi xuống máy bay đến khách sạn ngủ một giấc tỉnh dậy đi ký kết hợp đồng, vốn hợp đồng này không có gì là quan trọng cũng tại tên Tiểu Tiêu kia lại nói với anh.
Bây giờ Thẩm Nhược Giai đang giận anh tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt cô lên rời khỏi cô một thời gian, để cô thương nhớ anh đúng lúc đó anh xuất hiện làm hoà với cô.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào anh lại làm theo tên đó.
Giờ ở một nơi xa trước mặt bàn ăn xa hoa lại nghĩ tới cô nhóc đó dáng vẻ tham ăn đó.
Bất giác không nhịn được mỉm cười ngây ngốc một mình.
Thẩm Nhược Giai sau khi tan làm đi bộ tới chỗ hẹn Tiêu Sở buổi sáng thấy anh đứng đợi cô ở đó.
Cô mở cửa xe bước vào ngồi phía sau hàng ghế.
“Tiểu Thư, cô có muốn đi đâu không hay là về nhà?”
“Cho tôi về nhà đi.”
Tiểu Sở không nói gì khỏi động xe lăn bánh.
Nhìn qua Tiểu Sở thanh niên trẻ tuổi chắc cũng không hơn cô được bao nhiều nước da bánh mật cơ thể cứng chắc có thể thấy người hay vận động mạnh có khi còn biết võ.
Tiểu Sở rất hay cười từ lúc biết anh tới giờ Thẩm Nhược Giai luôn thấy anh cười trên má còn có một lúm đồng tiền thực sự có cảm giác hoà nhã, dễ gần, vui vẻ.
“Tiểu Thư, tôi thấy hôm nay hộp cơm của cô còn một nửa? Có phải không hợp khẩu vị cô không? Có cần đổi món hay cô muốn ăn gì không?”
“Không cần, khẩu bị tôi hôm nay không tốt không muốn ăn.
Cứ làm như mọi lần là được.”
“Tiểu Thư, cô thích hoa gì?”
“Hả?”- Thẩm Nhược Giai bất ngờ anh hỏi về vấn đề này.
“À tôi muốn mua hoa cho bạn gái lại không biết chọn loại nào? Tiểu Thư con gái cô thấy loại nào đẹp?”
Thẩm Nhược Giai hiểu ra gật đầu.
Không ngờ cậu thanh niên này cũng rất lãng mạng.
“Tôi thích hoa hướng dương, tôi nghĩ anh lên tặng hoa hồng.
Các cô gái đều thích hoa đó.” – Mặc dù không am hiểu Thẩm Nhược Giai vẫn thực lòng khuyên bảo.
” Tôi sẽ thử cám ơn cô.”
” Không có gì.”
“Ngày mai tôi sẽ lại đến đón cô.”- Xe dừng lại trước cửa nhà.
Tiểu Sở lại cười với cô.
Thẩm Nhược Giai nhìn bàn đầy thức ăn còn có cả món củ cải trắng muối mà cô thích nhất hôm nay có chút vô vị thật kỳ lạ, cảm giác tất cả món ăn đều thiếu muối không có hương vị gì cả.
Ăn cơm xong Thẩm Nhược Giai trở về phòng ngủ xem phim, ngủ quên mất trên giường.
Sáng sớm hôm sau thấy khó chịu có chút đau cổ họng.
Tivi hẹn giờ đến mười giờ tự tắt đêm qua cô nằm đè trên chăn, điều hoà chiếu vào người lên có lẽ bị cả.
Thẩm Nhược Giai nghĩ bản thân cảm thông thường đi xuống hỏi Di Chu xem có thuốc uống một viên sẽ đỡ hơn rồi đi làm.
Không ngờ Dì Chu làm bữa sáng xong đã ra ngoài cô lại không biết hộp thuốc để đâu.
Ăn xong bữa sáng lên xe Tiểu Sở đến công ty muốn nhờ mọi người mua hộ thuốc.
“Tiểu Giai, em đang mang thai không được uống thuốc linh tinh đâu.
Em lên đến bệnh viện khám đi.”- Mạc Hoa nghe cô muốn nhờ mua thuốc hộ oan trách cô một trận.
Tuổi trẻ đúng là không hiểu chuyện cũng may chưa uống gì.
“Vào viện ư, chuyện không lớn vậy đâu.”- Thẩm Nhược Giai nghe hai chữ bệnh viện hoảng hốt sợ hãi.
Từ lúc mang thai cô vào đó ba lần trong hai tháng thật đáng sợ mà.
“Không được em không thể coi thường được đâu.
Mau nghe lời chị vào viện kiểm tra đi lấy đơn bác sĩ.”- Mạc Hoa khuyên nhủ cô.
Thẩm Nhược Giai đặt tay lên bụng mình giờ cô làm mẹ rồi đúng là không thể tự tiện được nữa.
Nghe lời Mạc Hoa cô gọi điện Tiểu Sở đến đón mình đưa đến bệnh viện.
Tiểu Sở giúp cô làm giấy tờ đưa cô lên thẳng phòng khám bác sĩ Vương ở bệnh viện kiểm tra một lượt lại đưa cô vào phòng truyền nước.