Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Chương 128: Cô Muốn Đi Tự Thú


Bạn đang đọc Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch – Chương 128: Cô Muốn Đi Tự Thú


“Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, cô có liên quan đến vụ tai nạn đó không ?”
Mà hồi lâu, từng câu từng chữ đều là giọng cô…. Đường Mặc Vũ tắt máy ghi âm, lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của Lý Ngôn Hi.
“Tại sao ?” Tay Lý Ngôn Hi run rẩy… loảng xoảng một tiếng, cô làm rơi cái chén xuống đất, vội vàng cúi người nhặt lên, nhưng phát hiện cái chén đã vỡ, giống như trái tim cô, đều bị tan vỡ.
Hóa ra là lừa dối cô sao ?
Cô nhặt những mảnh nhỏ trên mặt đất, nhưng tay cô lại run rẩy, trên ngón tay xuất hiện tơ máu. Cuối cùng, một giọt nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, cô khóc không lên tiếng, nhưng cứ khóc như vậy, tạo áp lực khiến cô đau tận xương tủy…
“Em có thể biết tại sao không ?” Cô muốn cười rộ lên, nhưng lúc này lại rơi nước mắt, vừa khóc vừa cười cực kì khó coi…
Cô không muốn hận, cô muốn biết lý do, có thể chứ ?
Đường Mặc Vũ đứng lên, đem hai tay chống lên bàn : “Cô đáng tội chết, cô biết không, người cô đâm chết, là người mà cả đời này tôi yêu nhất, tôi vẫn muốn cho cô ấy hạnh phúc, lúc trước cô đã chịu quá nhiều đau khổ rồi, tôi nghĩ chỉ cần tôi có thể trở về, thì tôi sẽ cho cô ấy tất cả, không để cô ấy chịu khổ, không để cô ấy bị bắt nạt.”

“Nhưng, bởi vì cô mà cô ấy mất đi tính mạng, cho nên tôi thề, nhất định tìm thủ phạm. Người đó chính là cô….”
“Lý Ngôn Hi.”
” Nhưng mà ông trời đối với cô thật tốt quá.” Anh châm chọc cười : ” Vậy mà cô mất trí nhớ, thậm chí cô còn quên bản thân từng giết một mạng, bây giờ cô ấy ở dưới đất lạnh lẽo, mà cô còn sống, cô nói xem có công bằng hay không ?”
“Tôi cho rằng không côn bằng, cho nên tôi muốn dùng hai bàn tay này để cho nó công bằng.”
“Tôi đã giải thích rồi, Lý Ngôn Hi, cô đã hài lòng chưa ?”
Đường Mặc Vũ xoay người muốn nói, anh quay đầu nhìn về phía cô rồi nói : “Cô có quyền hận tôi, tôi có cô cái quyền đấy.” Anh đút tay trong túi quần, chỉ thản nhiên nhìn cô gái như đang mất hồn kia.
Chỉ là không biết vì sao trái tim anh bỗng đau nhói một cái.
Lạc tuyết…
Anh lắc đầu, bỏ lại phía sau những câu không có tình cảm, máy ghi âm nắm chặt trong tay.
Ngày nào đó gặp lại, bọn họ thành người xa lạ, anh hận cô, cô cũng sẽ hận anh…
Lúc này, từng giọt được tích tụ ở trên mu bàn tay Lý Ngôn Hi, cô nâng tay lên, máu trên ngón tay không ngừng chảy ra ngoài, giống như ở trong giấc mơ, mà máu cũng giống thế giới màu đỏ.
Cô đứng lên, đi ra ngoài, đến là hai người, nhưng khi trở về, cũng chỉ có một mình cô.
Có lẽ về sau chỉ có một mình cô…
Anh nói cô có thể hận anh, nhưng vì sao lại hận, vốn anh không sai, anh chỉ vì muốn báo thù có người yêu, cô còn hận cái gì nữa…

Cô nở nụ cười, nụ cười chua xót vô cùng.
Khi cô trở về nhà, Lý Nhiên nhìn cô hừ một tiếng, Hà Uyển Ngọc lại nói một câu hung thủ giết người, trong lòng cô lại đang cắn xé mãnh liệt, đóng cửa lại, cô nhốt mình trong phòng, bất luận người nào cũng không được đi tới, bao gồm ở Tiểu Phương ở bên trong.
“Cô Hai, là em, là em, em là Tiểu Phương, cô mau mở cửa đi.” Tiểu Phương không ngừng gõ cửa, cô đã nhốt mình trong phòng mấy giờ, chắc là không muốn đi ra, nghĩ tới nơi này, trên trán cô toát mồ hôi lạnh, vạn lần đừng như thế này mà.
“Cô Hai, cô mở cửa đi, nếu cô không mở cửa, Tiểu Phương sẽ lao vào đấy.” Nhưng bên trong vẫn không có chút tiếng động nào, Tiểu Phương vén tay áo, quả nhiên muốn xô cửa rồi.
Cô dùng sức chuẩn bị đập cửa, khi cửa được mở ra, cô bị té nhào xuống đất, nhìn Lý Ngôn Hi trước mặt, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm, cô hai của tôi ơi, cô làm em sợ muốn chết, Tiểu Phương xoa lồng ngực, sớm hay muộn cũng có một ngày, cô sẽ bị cô hai dọa chết thì thôi.
Lý Ngôn Hi nâng Tiểu Phương đứng dậy, hai tay phủi sạch sẽ trên người cô : “Tiểu Phương, sau này đừng hấp tấp như thế, để dành một số tiền, trở về nhà lấy chồng đi, so với người khác làm người hầu còn hạnh phúc hơn.”
Bên môi Lý Ngôn Hi giương khóe miệng, ngay cả ánh mắt cũng hơi phả sương mù, một loại sương mù hơi nước.
“Vâng thưa cô hai.” Tiểu Phương sụt sịt mũi, cho tới giờ kẻ có tiền cho tới giờ sẽ không quan tâm người hầu bọn họ, có khi ngẫm lại, nếu bọn họ có thể lấy chồng, người nào lại muốn lấy người hầu về làm vợ. Tiểu Phương gật đầu liên tục, cô nhất định sẽ để dành nhiều tiền hơn, như vậy có thể tự mình đi lấy chồng rồi.
“Cái này cho cô.” Lý Ngôn Hi đặt một thứ trong tay cô.
Tiểu Phương cúi đầu, thiếu chút nữa lại hù chết cô, ông trời ơi, tiền bạc, có quá nhiều tiền bạc, nhiều đến mức mắt cô đã choáng váng rồi.

“Tiểu Phương, tôi chỉ có những thứ này, ở đây cô tốt với tôi nhất, cho nên, cô giữ lại, có thể cho em cô học trường tốt, có cái nhà để che nắng che mưa.” Lý Ngôn Hi đem tất cả tiền bạc của mình đưa cho Tiểu Phương.
“cô hai, cô đem cho em những thứ này, vậy về sau cô dùng cái gì ?” Tiểu Phương khó hiểu nhìn Lý Ngôn Hi, hôm nay cô chủ trông lạ lạ, giống như chuẩn bị tốt việc hậu sự vậy.
Hừ, cô muốn tự vả mổm mình, cô nghĩ nói bậy bạ gì đó, cô Hai nhà cô bây giờ đang ở bước đầu hạnh phúc, nhưng đồ trên tay cô, ngoài tiền ra còn có vài thẻ tín dụng, những thứ này thật không nói lên lời mà.
“Tôi không dùng đến.” Lý Ngôn Hi vén sợi tóc trên trán Tiểu Phương, sau đó đi ra ngoài, Tiểu Phương nhìn cô không chớp mắt, hôm nay cô lạ lắm, cô Hai à.
Bốp bốp…. Trong phòng khách truyền đến tiếng vỗ tay thật lớn, Tiểu Phương bị dọa rụt cổ lại, lo lắng nhìn người bị tát vào mặt kia.
“Mày nói lại cho tao, Ngôn Hi.” Lý Chấn Ân thở phì phò, nếu cô dám nói nữa, chắc hôm nay ông đánh chết cô.
“Ba, con xin lỗi.” Lý Ngôn Hi xoa mặt bị đau, trên mặt in hằn năm ngón tay, đây là cái tát của Lý Chấn Ân, dùng lực như vậy, có thể thấy căn bản ông đã dùng hết lực.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.