Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Chương 121: Không Có Ai Lo Lắng Cho Cô.


Bạn đang đọc Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch – Chương 121: Không Có Ai Lo Lắng Cho Cô.


“ Mẹ!”, Đường Mặc Vũ kéo Lí Ngôn Hi đi tới : “ Mẹ, đây là Ngôn Hi”. Anh nhìn về phía mẹ của mình giới thiệu Lí Ngôn Hi từ phía sau Đường Mặc Vũ đi ra, lễ phép gọi Diệp Nhàn, Diệp Nhàn đột nhiên cười : “ Thằng nhóc tiểu Vũ này giỏi thật, mắt nhìn lần này của con không tệ nhé ! “ Diệp Nhàn thật sự thích Lí Ngôn Hi, thoạt nhìn là một đứa trẻ đơn thuần, ánh mắt rất trong sáng, khiến bà cảm giác thoải mái hơn Bạch Nặc nhiều, tuy rằng Bạch Nặc tương đối xinh đẹp, nhưng lại bị chiều đến hư rồi.
Lí Ngôn Hi quay đầu, Đường Mặc Vũ gật đầu với cô, ý bảo cô không phải sợ.
“Được rồi, không cần đứng ở chỗ này.” Hình như nhận ra Lí Ngôn Hi có chút căng thẳng, Diệp Nhàn vội vàng kéo tay Lí Ngôn Hi : “Ngôn Hi, không phải sợ, ở đây cũng giống như ở nhà con vậy, bác trai Đường và ông nội đều đi ra ngoài rồi, bọn họ cũng sẽ thích con thôi.” Diệp Nhàn cười rất dịu dàng, giọng nói uyển chuyển.
.
Lí Ngôn Hi cứ nhìn bà như vậy, bất chợt, cô nghĩ đến nếu như mẹ còn sống, có phải cũng giống như vậy không?
Cũng ôn nhu, thiện lương như vậy rồi lôi kéo tay cô, nói với cô rằng không cần căng thẳng, trong mắt cô có thêm một tầng hơi nước, giống như tùy thời đều có thể rơi xuống, nói không cảm động, khẩn trương thì là giả.
“ Sao thế?” Diệp Nhân nhẹ nhàng sờ tóc Lí Ngôn Hi, nhưng cảm giác đứa nhỏ này làm cho người ta cảm thấy đau lòng, không thích nói chuyện nhiều, nhưng có một đôi mắt biết nói.

“ Không có ạ, bác gái thật xinh đẹp, giống như mẹ con vậy.” Khóe môi Lí Ngôn hi nhẹ nhàng nhếch lên, cô không phải giả bộ, cô có cảm giác giống như vậy.
“ A, nếu có thể, về sau con cứ gọi bác là mẹ.” Diệp Nhân liếc nhìn con trai một cái, Đường Mặc Vũ không biết nghĩ tới cái gì, luôn có cảm giác tâm sự trùng trùng, làm cho người ta đoán không ra, nhìn không thấu. Nhưng anh có thể mang cô bé này về nhà, xem như đã thừa nhận thân phận của cô.
Tốt quá, bà cuối cùng cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm, con bà cự tuyệt gần gũi không ít thiếu nữ, bên cạnh không có bóng dáng hồng nhan nào, trước kia tính tình nó lạnh lùng, bây giờ còn lạnh lùng hơn, bà sợ, từ khi xảy ra chuyện của Bạch Nặc khiến con trai đả kích quá sâu đến nỗi không gượng dậy nổi, bây giờ thì tốt rồi, con trai bà đã bình thường trở lại.
Đường Mặc Vũ buông chú chó nhỏ trong lòng ra, mà chú chó thì ở bên cạnh sủa một tiếng… Quẫy đuôi không ngừng.
Chú chó nhỏ cũng quay đầu nhìn Lí Ngôn Hi một cái, nhìn cô gái xa lạ trong nhà, nó không có kêu, vẫn cứ phe phẩy cái đuôi, sau đó gâu một tiếng, nó chạy đến bên chân Lí Ngôn Hi, không ngừng cắn gấu quần của cô.
Ánh mắt ngập nước nhìn cô, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
“ Kì lạ!”. Diệp Nhàn không khỏi cười, nói :“ Từ nhỏ tới lớn, mày rất hung dữ mà, sao hôm nay lại ngoan thế?” Diệp Nhàn vỗ nhẹ đầu chú chó con, mà chú chó con, lại liếm ngón tay bà một chút, rồi quay ra cắn gấu quần Li Ngôn Hi.
Lí Ngôn Hi vươn tay ôm lấy nó, chó vàng không ngừng kêu, giống như là đang làm nũng.
“Tiểu hoàng…” Môi đỏ mọng của cô hơi giật giật, không nhận thức được bản thân mình đang nói gì.
“Em gọi nó là cái gì?” một bóng người cấp tốc dừng trước mặt cô, chặn ánh sáng trước mắt cô, khiến cô cảm thấy một cảm giác lành lạnh nói không nên lời.
“ Tiểu Hoàng.” Lí Ngôn Hi chỉ chú chó vàng mình đang ôm : “Nó là màu vàng mà…”
“ À…” Diệp Nhàn đứng lên : “Đúng vậy, nó tên là Tiểu Hoàng, lông chó màu vàng, hầu hết đều có tên này.”
Đường Mặc Vũ phức tạp nhìn tiểu hoàng bị Lí Ngôn Hi ôm vào trong ngực…

“ Đưa nó cho anh.” Đường Mặc Vũ động tay, Lí Ngôn Hi nhìn nhìn chú chó vàng, sau đó bắt nó trả lại Đường Mặc Vũ, chú chó vàng rưng rưng kêu vài tiếng, bị Đường Mặc Vũ bắt bỏ vào trong lồng.
Ở trong phòng bếp Diệp Nhân thỉnh thoảng lén nhìn ra bên ngoài, bà có cảm giác tiểu Vũ không quá quan tâm, đối với Ngôn Hi thoạt nhìn rất thân cận, nhưng mà kì thực cũng là lạnh lùng quá đáng…
Bà làm đống đồ ăn ngon trên bàn, như bà đã nói trước đó, trong nhà không có ai, thậm chí ngay cả người hầu cũng không có, cho nên một mình Diệp Nhàn ở nhà cũng rất rảnh rỗi, chỉ cần có khách đến, bà không biết là có bao nhiêu cao hứng, Lí Ngôn Hi cũng không có tâm cơ, luôn nghĩ cái gì làm cái đó, tuy rằng làm ra không ít chuyện đáng chê cười, nhưng cũng khiến bà Diệp Nhàn vui vẻ, càng khiến bà thích cô gái không có tâm cơ này.
Đường Mặc Vũ nhìn đến mẹ mình, hình như anh đều chưa từng thấy qua bà cười vui vẻ như vậy, chẳng lẽ là vì cô gái này, anh cúi đầu nhìn chằm chằm cô gái yên tĩnh ngồi ăn cơm kia, cô ta là một phụ nữ đáng sợ, mà chỉ trong một ngày, đã khiến ẹ anh vài phần cảm mến, ngay cả trước đây Bạch Nặc cũng chưa được hưởng đãi ngộ như vậy, mẹ anh còn đem trà bà thích nhất cho cô gái kia uống, bình thường ngay cả anh là con trai bà mà bà cũng không muốn lấy ra, hôm nay lại rất hào phóng.
Anh cầm cái cốc trong tay, uống một ngụm trà, đúng là trà thơm ngon hảo hạng, nói chung, hôm nay được ăn đều nhờ phước của cô gái này.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh sáng bên ngoài đều dừng ở trên người anh, chúng lạnh lẽo giống anh.
Lí Ngôn Hi quay đầu nhìn thoáng qua căn nhà phía sau lưng, thời gian trôi qua rất nhanh, giống như cô mới đi vào, nhưng thực chất bây giờ cô đã rời đi, mẹ anh thật dịu dàng, cô tưởng thị trưởng phu nhân đầu rất hung dữ, thật không ngờ lại là một người phụ nữ dịu dàng như thế.
“ Chúng ta đi thôi.” Đường Mặc Vũ lái xe đến, nhìn chằm chằm cô gái còn đang nhìn nhà của anh.
“ Mặc Vũ, khi nào chúng ta lại về đây, em muốn…” Nói tới đây, cô phát hiện bản thân nói sai rồi, thật ra cô muốn đến gặp bác gái, gặp tiểu Hoàng, nói ra như thế này, cảm giác cô giống như là đang ép hôn vậy.
“ Lúc nào cũng được.” Đường Mặc Vũ cười với cô, cười có chút khinh thường, nhưng là cô cũng xem nhẹ, không để ý lắm.

“ Được rồi, chúng ta đi thôi.” Đường Mặc Vũ đã ngồi trong xe, Lí Ngôn Hi luyến tiếc nhìn thoáng qua, sau đó mới lên xe, nhưng là ánh mắt cũng luyến tiếc rời đi, không phải vì nhà mà là vì người.
Đường Mặc Vũ chuyển động tay lái một chút, xe chạy rất nhanh, cũng từ từ rời xa nơi này…
Hai nhà cách nhau rất xa, nhưng Lí Ngôn Hi lại có cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, tới lúc cô bước xuống xe, thì chính là căn nhà lạnh như băng của cô, không có người quan tâm cô, cũng không có ai để ý tới cô, thậm chí cũng không có ai liếc nhìn cô một cái, cô so với sự tồn tại của không khí còn thấp hơn.
“ Lên nhà đi, nếu về trễ bọn họ lo lắm đấy.” Đường Mặc Vũ đặt tay lên vai Lí Ngôn Hi, tuy bọn họ có thể coi là người yêu, nhưng ngoài cái nắm tay ra, cũng không có làm cái gì, những thứ này đối với Lí Ngôn Hi mà nói thì đã đủ vừa lòng rồi. Có người có thể kéo tay bạn, cho bạn một phần ấm áp, cái này còn nhiều hơn bất kì ai khác.
Lí Ngôn Hi gật đầu, mở cửa, sự yên tĩnh bên trong lại khiến cho trong lòng cô trong chốc lát trở nên khổ sở, nơi này sẽ không có người lo lắng cho cô.
“ Mặc Vũ.”Lí Ngôn Hi túm quần áo Đường mặc Vũ, ngẩng đầu nhìn anh “ Chúng ta… khi nào thì mới có thể gặp lại?” Anh còn chưa đi, cô đã nhớ anh rồi, nếu vài ngày không thấy, phải chăng cô càng nhớ anh thêm không ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.