Bạn đang đọc Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch – Chương 1: Thiên Địa Khác Nhau.
Một cái TV thật lớn gắn bên ngoài tòa nhà, đang chiếu hình ảnh phỏng vấn một người doanh nhân trẻ tuổi, một người đàn ông tuấn mỹ, khí thế hơn người, một gương mặt tinh tế như điêu khắc, một kiệt tác của thượng đế, anh ta khẽ nâng môi, nhướng đôi mắt đen, hai chân bắt chéo, vươn ngón tay dài khẽ vuốt cái trán trơn bóng, nháy mắt gương mặt tinh xảo bị bóng đen bao phủ, giống như phản phất thay thế ánh mặt trời, phát ra ánh sáng chói mắt. Anh bình tĩnh tao nhã giống như không khí, thực thanh khiết, đánh thẳng vào trái tim người nhìn.
Bầu trời thật nhiều mây, có chút u ám. Xa xa là tòa nhà cao tầng vĩ đại khiến người ta có cảm giác áp lực, màu xanh tự nhiên của bầu trời sớm đã bị tòa nhà hiện đại thay thế, ngẩng đầu nhìn,trong cái TV to lớn trên tường ánh mắt thâm trầm của một người đàn ông như có lốc xoáy lặng yên dâng lên, phút chốc như lôi kéo mọi người lại.
Những người đứng xem phía dưới bỗng giật mình, thực bực mình, hoảng hốt nhận ra không biết bên người mình xuất hiện một cô gái từ lúc nào.
Cô ta nhìn xuống chính mình, lại nhìn túi rác sau lưng, vội vàng bỏ đi không dấu vết.
Ở cái thành phố hiện đại tràn ngập khoa học kĩ thuật cùng hiện thực này, có người phú quý, lại cũng có người bần cùng, như cô. Cô rất nghèo, chỉ là một người lượm ve chai không hơn. Cô đi một bước, lại lôi kéo một bước. Cô không những cùng cực mà còn thêm tàn phế, dù vậy, cô vẫn sống, vẫn tồn tại trên thế giới này, cuộc đời này có lẽ không công bằng, có chăng công bằng duy nhất chính là thượng đế ọi người cùng sống trong một tầng không khí, cùng uống nước, cùng một mạng như nhau…
Cô đi đến phía trước, cúi nhặt lên một cái vỏ chai rỗng bỏ vào cái túi to phía sau, cô mỗi ngày đều là nhặt lại nhặt, chỉ có như vậy cô mới có thể có tiền ăn , bằng không sẽ chết, không ai có thể cướp đoạt quyền sinh tồn của cô, chỉ cần cô còn sống, cô liền nhặt rác, sâu trong tâm khảm, cũng chỉ là muốn mình được no bụng, không mong gì hơn.
Cô đưa tay che trán, một vài tia nắng dừng lại trên mặt cô, đó là một gương mặt trẻ tuổi, không hề xinh đẹp, nhưng lại rất sạch sẽ, so với một người lượm ve chai mà nói, thì thực sạch sẽ, mặc dù trên người cô không thể tránh được có nhiều mùi lạ nhưng cô lại có một gương mặt thanh sạch và một cái tên cũng thực êm tai , Lạc Tuyết, một cái tên cô tự đặt cho chính mình.
Nhìn thấy phía trước tụ tập rất nhiều người, cô không tự chủ hướng về phía đó mà đi đến, đó là một sự kiện quyên góp, cô không đọc được quá nhiều chữ, nhưng đoán chừng có lẽ là có người bị bệnh, bởi vì không có tiền, cho nên đến đây, hi vọng ai đó có thể giúp mình sống sót. Rất nhiều người đi qua, một vài người dừng lại quyên góp chút ít, nhiêu đó cũng là một ít ấm áp trong cái cuộc sống bạc bẽo này rồi.
Cô sờ sờ túi tiền chính mình, lê một chân từng bước từng bước đi về phía trước…Cô nhìn thấy một khuôn mặt tiêu tụy,hốc hác, bỗng dừng lại, vươn tay, đó là một chồng tiền lẻ, mà trong số những người đi qua cô lại là người quyên góp nhiều nhất.