Đọc truyện Vợ Có Thai Mười Triệu Của Phó Tổng – Chương 6
Sau khi Ôn Bối Bu có quan hệ thân mật với Lận Thừa thì cả trái tim cô đều đeo bám trên người anh. Quan hệ của bọn họ gần giống như là ở chung với nhau.
Đối với Ôn Bối Du mà nói, Lận Thừa chính là cả thế giới của cô.
Một phần là do tính tình, phần kia là do cô quá mê luyến Lận Thừa nên đối với những chuyện trước đây của anh như gia đình, tình yêu, bạn bè hay là công việc, cô đều không hỏi anh.
Thế giới của cô chỉ xoay quanh một mình anh. Anh vui cô liền cười, anh không vui cô liền nhíu mày.
Còn Lận Thừa thì chỉ hưởng thụ, đối với một người với hai bàn tay trắng như anh bây giờ thì có một người phụ nữ ở bên hầu hạ thì còn gì bằng.
Nhưng với anh, mặc dù Ôn Bối Du có quan tâm anh nhưng cô không phải là người quan trọng nhất trong cuộc sống của anh.
Cứ như thế một năm sau, ba của Lận Thừa rốt cuộc cũng tìm đến cửa.
Ngày đó khi anh đi làm về thì thấy một chiếc xe Benz cao cấp đậu ngay lối qua khu nhà trọ.
Anh dừng chân lại, sắc mặt lạnh lùng.
Anh nhận ra chiếc xe này, là xe của ba anh.
Tài xế mở cửa xe giúp anh, mời anh lên xe.
Lận Thừa lên xe, khi anh nhìn thấy người ba đã một năm không gặp thì sắc mặt cũng lạnh lùng như cũ, không có biến hóa gì nhiều.
Lận Cố thì ngược lại, ông thở dài.
“Tánh khí của con không thể cứng rắn như vậy được không? Nói bỏ nhà đi là bỏ nhà đi thật, suốt cả năm trời cũng không liên lạc về nhà.”
“Ba có cô dâu mới làm bạn thì con trai không có ở nhà cũng không sao mà.”
“Nói vậy mà cũng nói được, mặc kệ như thế nào, con là Lận Thừa, là con trai của ba.”
Lận Thừa cười lạnh: “Cô dâu mới của ba chưa tới ba mươi tuổi mà, cô ta sẽ nhanh chóng sinh cho ba một người con trai khác, không, phải nói là muốn sinh bao nhiêu cũng được.”
Nói ra cũng thật buồn cười, “Mẹ kế” của anh năm nay mới hai mươi tám tuổi, chỉ lớn hơn người “con riêng” là anh năm tuổi.
Anh hận, mẹ anh vừa bệnh thì ba anh đã nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài. Không những vậy, khi bà mới qua đời thì liền vội vàng rước người tình về nhà, trở thành nữ chủ nhận của nhà họ Lận.
“Lận thừa, ba đã ở cái tuổi nào rồi, làm sao còn có thể sinh đứa thứ hai chứ.”
“Khiêm tốn rồi, bà càng già càng dẻo dai mà.” Nếu không thì làm sao đi cưới vợ bé trẻ như vậy chứ.
Lận Cố không nói gì, để mặc cho con trai chê cười.
Ông trầm mặc một lúc, rồi quyết định nói thật với con trai.
“Ba sẽ không để cho mẹ kế của con sinh một đứa trẻ nào.”
Lận Cố hiểu rõ, người tình này có rất nhiều mánh khóe, nhan sắc và thân hình rất bốc lửa nhưng dã tâm của cô ta không thể nào che giấu được trước mặt ông.
Lúc vợ ông vừa mới ra đời ông đã nói rất rõ ràng với cô ta, ông sẽ bảo đảm cuộc sống giàu sang cho cô ta nhưng tuyệt đối sẽ không cho cô ta bất kỳ một tài sản nào.
Dù sao tập đoàn Kim Tinh Thần là từ nhà vợ ông mà ra, nói gì thì nói ông cũng phải để lại cho con trai.
Lận Thừa không tin.
“Ba đã buộc ga-rô (ngăn sinh nở) rồi.”
Lận Thừa nhíu mày.
“Thật ra ba không cần phải làm như vậy, cứ để cô ta sinh mấy đứa. Ba yêu tâm, con sẽ không cùng “em trai em gái” tranh giành gia tài đâu. Nếu không thì con đã không quyết định rời khỏi nhà họ Lận.”
“Con nói bậy bạ gì thế! Cái gì mà bỏ nhà họ Lận. Ba không cho phép, nhìn con xem bây giờ đang sống một cuộc sống như thế nào. Một người có bằng thạc sĩ của một đại học danh tiếng của Mỹ mà tiền lương không tới ba vạn một tháng, còn sống trong một cái căn nhà nhỏ hẹp, còn qua lại với một đứa con gái nhà quê.”
Lận Cố càng nói càng tức, con trai của ông tại sao phải sống ở cái nơi tồi tệ như thế này.
Lận Thừa nhìn ba mình tức giận, anh cũng không phản bác.
Đúng là vớ vẩn thật.
Trước khi bỏ nhà đi anh rất hăng hái làm người thừa kế của Tập đoàn Kim Tinh Thần, có hoài bão rất lớn nhưng bây giờ thì sao, anh đang bị vây ở đây, không thể đi đâu được.
Lận Cố càng nói càng kích động, ông thở dài một lần nữa, xoa xoa mi tâm.
“Con quay về đi, ba bảo đảm với con, mẹ kế của con không thể làm gì được, cũng không thể sinh được người thừa kế thứ hai, cũng sẽ không có bất kỳ cổ phần nào của tập đoàn Kim Tinh Thần.”
Lận Thừa nhìn Lận Cố, thấy ông chỉ trong một năm ngắn ngủi mà tóc bạc đi nhiều.
“Tập đoàn Kim Tinh Thần là của con, ba chỉ có một đứa con trai, không để lại cho con thì để lại cho ai.” Những lời nói này của ông đã làm sự kháng cự cuối cùng trong lòng Lận Thừa sụp đổ.
Mặc dù anh đã từng hận ông đến thế nào thì bây giờ, khi thấy ông cầu xin mình như thế thì anh cũng mềm lòng.
Huống chi, anh phải quay về để ngăn không cho mẹ kế gây sóng gió. Có anh ở đó, chắc cô ta cũng không dám quá kiêu ngạo.
“Con sẽ trở về.” Rốt cuộc Lận Thừa cũng đồng ý.
Lận Cố thở phào nhẹ nhõm, vươn tay vỗ vỗ vào vai con trai.
“Trở về sớm một chút, đem một năm qua quên hết đi, con là người thừa kế của tập đoàn Kim Tinh Thần.”
Anh biết ba anh đang ám chỉ điều gì, ông muốn anh đoạn tuyệt với cuộc sống một năm nay, cái này cũng không quá khó. Nhưng khi nghĩ đến Ôn Bối Du thì anh có chút chần chừ.
Nhưng anh liền lắc lắc đầu, bỏ ngay những hoài nghi trong lòng mình.
Lúc bắt đầu với cô anh đã dùng tên giả, có lẽ anh sớm đã biết, cuối cùng rồi sẽ có một ngày anh sẽ quay trở về với cuộc sống của mình.
YZY
Không thấy Hồ Lệnh Thừa đâu cả.
Ôn Bối Du kinh hoảng, cô không biết phải làm gì.
Cô không tìm được anh, phòng anh vẫn khóa, điện thoại di động cũng tắt máy. Cô rất luống cuống.
Có phải là anh tạm thời đi công tác nên quên nói cho cô biết không? Có thể là anh có để lại tờ giấy cho cô nhưng cô lại không tìm thấy nó không?
Có thể là…
Mãi cho đến lúc này, cô mới giật mình, cô không biết gì về bạn trai của cô hết.
Cô muốn đến công ty của anh nhưng lại không biết anh làm ở đâu. Còn nữa anh thuê phòng ở nhưng chắc cũng phải có người thân chứ, cô lại không biết họ ở đâu.
Cô đi hỏi chủ nhà, ông ta cũng không biết gì.
Ôn Bối Du rất lo lắng, cô sợ anh gặp chuyện ở bên ngoài nhưng lại không có ai cứu giúp, thậm chí có khi còn nguy hiểm đến tính mạng. Cô không dám nghĩ nữa. Cô van cầu chủ nhà mở cửa phòng của Hồ Lệnh Thừa ra. Ông ta cũng sợ nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì không có ai dám thuê phòng nữa.
Vì vậy chủ nhà không thể làm gì khác hơn là mở cửa cho cô…
Không có ai.
Ôn Bối Du thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô cũng muốn khóc.
Không có người ở trong phòng, vậy thì anh đã đi đâu?
Chủ nhà rất không vui, ông nói nếu Ôn Bối Du tìm được người thì nhớ nhắn anh về, nếu không thì ông sẽ lấy luôn tiền đặt cọc nhà.
Ôn Bối Du rối loạn, cô không có bạn bè nào ở đây mà cũng không thể về nhà xin giúp đỡ, còn đồng nghiệp trong công ty thì… đây là chuyện riêng nên cô không tiện mở miệng.
Thế giới của cô chỉ có “Hồ Lệnh Thừa”, hôm nay không thấy anh đâu, thế giới của cô như sụp đổ trong nháy mắt.
Cô căn bản không có tinh thần làm việc, mỗi đêm đều khóc đến sưng đỏ cả mắt, với bộ dạng bây giờ cô không biết làm sao có thể ra ngoài gặp mọi người.
Sau đó xảy ra một chuyện càng làm cô kinh hoàng hơn.
Khi anh mất tích được gần nửa tháng thì cô phát hiện kinh nguyệt của mình đã tới chậ. Cô cho rằng do sức khỏe của mình không tốt nhưng sau khi dùng thử que thử thai thì…
Cô mang thai!
Trong giây phút đó cô quỳ khóc ở phòng tắm, cô vừa khóc vừa nôn, giống như muốn nôn cả mọi thứ trong bụng ra.
Cô gần như muốn điên lên… Có thai nhưng ba đứa bé lại biến mất!
Không còn ai để cầu cứu, Ôn Bối Du đến đồn cảnh sát báo án…
Cảnh sát rất thẳng thắn nói với cơ, ông ta rất khó chịu khi cô đến báo án vì không có tư liệu về “Hồ Lệnh Thừa”.
“Người này có thật mà, tôi không có lừa ông, trong bụng tôi còn có đứa bé của anh ấy, tôi van xin ông…”
Ôn Bối Du khóc cầu xin cảnh sát.
Vị cảnh sát nhìn cô bằng ánh mắt thông cảm.
“Cô gái, tôi sẽ nhờ đồng nghiệp nữ đến đây giúp một tay, cô có khó khăn gì thì cứ nói với cô ấy, đừng khóc nữa…”
Ôn Bối Du mơ hồ nghe được một vị cảnh sát khác nói.
“Đáng thương thật, gặp phải tên lừa gạt, lừa tiền còn lừa thân, sau đó còn vỗ mông bỏ đi.”
“Còn mang thai nữa chứ, ai, thật phiền toái… Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Còn chưa đầy hai mươi, thật đúng là trẻ con sinh em bé mà.”
Ôn Bối Du che lỗ tai lại, cô không muốn nghe nữa.
Cô không có bị lừa gạt, “Lệnh Thừa” không có lừa gạt cô, không phải vậy, hai người là thật lòng yêu nhau…
Ôn Bối Du không đợi nữ cảnh sát đi mà buồn bã rời khỏi đồn cảnh sát. Nếu cảnh sát không muốn giải quyết thì cô tự đi tìm vậy.
Cô nghỉ việc, cô dùng số tiền ít ỏi của mình trong ngân hàng để sống qua ngày. Toàn bộ thời gian của cô là để tìm Lệnh Thừa, cô nhất định phải tìm được anh…
YZY
Nửa đêm, bầu trời đổ xuống cơn mưa phùn lạnh lẽo.
Tàu điện ngầm chật nất người, ai cũng hối hả quay về căn nhà ấm áp của mình.
Lạnh quá… Mặc dù Ôn Bối Du đã mặc áo khoác ngoài thật dày nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh. Có lẽ bởi vì lòng cô đã chết nên cô không thể cảm nhận được bất kỳ sự ấm áp nào.
Không có căn nhà ấm áp nào đang chờ cô cả, cô đi một mình tới bờ sông Đạm Thủy.
Đã hơn nửa đêm mà còn mưa nữa nên bờ sông có rất ít người.
Ôn Bối Du đứng im tại chỗ như bức tượng, lòng cô tan nát.
Đã hơn một tháng, ngày nào cô cũng mang theo đứa nhỏ trong bụng đi tìm Hồ Lệnh Thừa nhưng kết quả chỉ có thất vọng và thất vọng.
Hôm nay, cô đã nản lòng thoái chí.
Nhìn sắc màu đen tối phía trước, cô có chút kích động… đầu óc cô bỗng trống rỗng.
Cô không có việc làm, tiền gửi ngân hàng cũng xài hết, tương lai đứa bé trong bụng cũng sẽ chịu khổ theo cô, còn không bằng bây giờ…
“Hu hu hu… hu hu hu…”
Đúng lúc Ôn Bối Du đang muốn nhảy xuống sông để kết thúc mọi chuyện thì đột nhiên có một tiếng khóc truyền đến, làm cô giật mình.
“Tôi rất muốn chết, tôi nhớ đến chết mất thôi, hu hu hu…”
Tiếng khóc kia vừa giống của đàn ông vừa giống của phụ nữ, còn xuất hiện ở bờ sông nữa chứ, làm người ta rợn cả tóc gáy.
Ôn Bối Du nhìn trái nhìn phải, hai cánh tay nổi cả da gà cả lên, cô không phải là gặp phải cái kia chứ?
“Tại sao lại vứt bỏ tôi… hu hu hu…”
Toàn thân Ôn Bối Du cứng đờ, cô lùi về phía sau một bước. Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng đi khỏi đây, cô quên luôn cả ý định nhảy sông của mình.
“Hu hu, tôi yêu anh là sai lầm sao? Tôi muốn gả cho anh cũng là sai lầm sao?”
Ôn Bối Du nghe “quỷ” nói vậy thì có chút giật mình, đối phương có phải là “nữ quỷ” không? Nhưng mà, tại sao giọng nói này có chút quen thuộc.
Khi Ôn Bối Du đang suy nghĩ thì một cái “đầu quỷ” xuất hiện trước mặt, cô sợ quá hét lên hơn nữa còn ngã ngồi trên mặt đất.
Còn đối phương hình như cũng bị cô hù sợ nên cũng hét toáng lên.
May là bờ sông Đạm Thủy đêm nay vắng vẻ, nếu không thì mọi người đã bị tiếng hét của bọn họ hù dọa chạy hết.
Thì ra là cái “Nữ quỷ” đó cách cô không tới mấy bước chân. Nhưng vì trời tối và còn mưa nữa, bốn phía lại không có cây đèn nào nên bọn họ không nhận ra nhau mà chỉ la chìm đắm trong nỗi đau của bản thân.
“A, cậu là…” Đối phương tiến lại gần cô.
Ôn Bối Du cũng thấy rõ mặt của đối phương.
“Bà Bạch!”
“Ôn Tiểu Bối!”
Ôn Bối Du chỉ vào đối phương, đối phương cũng chỉa về phía cô, vẻ mặt của hai người, một hoảng sợ một kinh ngạc.
Ngay cả nhảy sông tự tử mà cũng có thể gặp được bạn học cũ, cái này quả là quá trùng hợp đó.
YZY
“Xem ra cậu cũng muốn nhảy sông tự tử.” Bà Bạch tên thật là Bạch Nãi Phủ vừa đi vào siêu thị mua cà phê nóng, trong đó có một ly cho Ôn Bối Du.
Hai người ngoài ý muốn gặp lại nhau, sau đó lại đi cùng nhau đến siêu thị gần đó.
Ngồi siêu thị có băng ghế đá, lúc này cô cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, tâm trạng cũng không còn kích động như trước.
Xem ra bọn họ là đồng bệnh tương lân.
Lúc còn ở trường cấp ba thì quan hệ của hai người cũng không tệ lắm, bởi vì Bạch Nãi Phủ… nên nói thế nào nhỉ, tuy cậu ta là đàn ông nhưng nội tâm bên trong lại là phụ nữ.
Bạn học nam trong lớp thì chèn ép anh, bạn học nữ thì cười nhạo anh chỉ có cô là đón nhận con người thật của anh.
Bạch Nãi Phủ sống cùng ông bà ngoại từ nhỏ. Sau khi tốt nghiệp thì lên Đài Bắc, từ đó không thể liên lạc được với Ôn Bối Du.
Không ngờ hai người lại gặp lại bên bờ sông Đạm Thủy, thật là trùng hợp.
Bạch Nãi Phủ ngồi xuống cạnh Ôn Bối Du, anh hít sâu một hơi, sau đó kể chuyện xưa của mình.
Anh nói sau khi lên Đài Bắc thì có quen một “bạn trai” lớn hơn anh mười tuổi. Anh tưởng hai người họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau vì người nhà của anh không hề bài xích về chuyện này, mà ngược lại còn hoàn toàn ủng hộ hai người họ kết hôn với nhau.
“Kết quả thì sao, khi tớ nói với anh ấy nguyện vọng của tớ thì anh ấy liền trở mặt, anh ấy còn nói là chưa bao giờ nghĩ là sẽ kết hôn với đàn ông.”
Không kết hôn với “đàn ông” vậy thì nói chuyện yêu đương với “đàn ông” làm gì?
“Anh ấy nói sẽ làm một người đàn ông bình thường, lấy vợ sinh con, sau đó sẽ hoàn toàn quên đi cuộc sống hoang đường trước hôn nhân.”
“Thì ra tớ chỉ là “cuộc sống hoang đường” đối với anh ấy.” Bạch Nãi Phủ nói xong thì hốc mắt lại đỏ lên, anh rũ vai xuống, cô đơn lấy tay chùi khóe mắt.
Ôn Bối Du vỗ vỗ vai anh, an ủi anh.
Nhưng Bạch Nãi Phủ hình như là quá đau lòng nên cho dù cô có an ủi như thế nào thì cũng vô dụng, cô không thể làm gì khác hơn là…
“So với tớ thì cậu vẫn còn tốt hơn.” Cô nói.
Bạch Nãi Phủ kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Tớ còn thảm hơn cậu.” Ôn Bối Du cười khổ: “Cậu chỉ bị người ta bỏ rơi, còn tớ thì sao? Bạn trai không thấy, trong bụng còn…” Cô vuốt vuốt bụng mình.
“Cái gì?” Bạch Nãi Phủ hét lên, nhân viên phục vụ nhìn anh bằng ánh mắt xem thường.
“Cậu… cậu mang thai, cậu thật ngu ngốc, mang thai mà còn muốn tự tử, cậu muốn một xác hai mạng hả? Cậu đúng là bà mẹ độc ác…” Bạch Nãi Phủ quá kích động, anh muốn ngừng mà không được.
Ôn Bối Du bị mắng đến phát khóc.
“Tớ cũng không muốn vậy… Chỉ là quá đau lòng thôi, tớ không tìm được anh ấy. Anh ấy giống như là biến mất vậy. Công việc cũng không có, nếu có sinh nó ra thì cũng không nuôi nổi, tớ không muốn đứa bé này chịu khổ theo tớ…”
Cho nên mới phải tìm đến cách này, cầu mong chấm dứt tất cả.
Bạch Nãi Phủ thấy cô khóc đến thảm thương thì cũng không mắng nữa, anh kích động ôm lấy cô.
“Tại sao chúng ta lại đáng thương như vậy? Một thì muốn sinh lại không sinh được, một thì sợ sinh ra lại không nuôi nổi…” Quan trọng nhất là, bọn họ đều bị đàn ông bỏ rơi hu hu hu…
Cho nên hai người đều không để ý đến sự khinh thường của nhân viên phục vụ mà tớ ôm cậu… cậu ôm tớ, khóc lớn trước cửa siêu thị.