Đọc truyện Vợ Có Thai Mười Triệu Của Phó Tổng – Chương 1
Tạp chí nam giới bán chạy nhất Đài Loan và trang thống kê hàng năm của một website nổi tiếng đều có một hạng mục rất thú vị:
Những CEO độc thân hoàng kim làm phái nữ phải thèm thuồng…
Kết quả điều tra rất thú vị.
Vị trí thứ hai và thứ ba đều để trống nhưng vị trí thứ nhất lại có đến ba cái tên, theo thứ tự là…
Tổng Giám Đốc kiêm chủ tịch công ty Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích – Trương Thác Tái.
Tổng Giám Đốc của chuỗi khách sạn, tập đoàn kinh doanh buôn bán Đông Phương – Đông Phương Thuật.
Phó Tổng Giám Đốc của tập đoàn tài chính Kim Tinh Thần – Lận Thừa.
Ba vị CEO này đều đạt được số phiếu bình chọn ngang bằng nhau. Họ rất được phái nữ ở Đài Loan yêu thích dĩ nhiên không phải chỉ vì tài sản kếch xù mà còn vì vẻ ngoài làm người khác phải lóa mắt.
Ai nói CEO không thể vừa đẹp trai vừa có tiền, Trương Thác Tái, Đông Phương Thuật và Lận Thừa đều có đủ các điều kiện này.
Không thể nghi ngờ rằng những người phụ nữ còn độc thân đều không kiềm được mà nằm mơ giữa ban ngày, hy vọng mình có thể một bước lên mây, nhận được sự ưu ái của ba người này.
Nhưng mà người bình thường thì làm sao có thể đến gần CEO hoàng kim cao cao tại thượng đây? Vẫn nên nằm mơ giữa ban ngày thì tốt hơn…
Chương 1
Đồng hồ báo thức vang lên gần ba phút thì mới có thể khiến chủ nhân của nó để ý tới.
Một cái tay nhỏ bé từ trong chăn chui ra, lục tới lục lui mới rớ được cái đồng hồ báo thức. Sau đó mới chậm rì rì mà bấm nút tắt. Ngay sau đó, trong chăn truyền ra tiếng ai oán thở dài…
Thời tiết lạnh thế này làm người ta không muốn rời xa chiếc giường ấm áp chút nào.
Ôn Bối Du cọ cọ mặt mình vào chiếc gối ấm áp.
Tại sao vào lúc thời tiết lạnh như vậy mà cô phải rời giường? Đầu của Ôn Bối Du vẫn còn đang trong trạng thái hỗn loạn, hôm nay cô có việc gì phải làm mà lại để đồng hồ báo thức sớm như vậy?
Đầu óc cô dần dần tỉnh táo lại.
“A…” Đột nhiên, một tiếng thét từ trong chăn truyền ra.
Ôn Bối Du vén chăn bông lên nhảy xuống giường, cầm đồng hồ báo thức lên nhìn, đã bảy giờ rưỡi rồi!
Trời ơi trời ơi, trễ mất rồi!
Bắt đầu từ hôm nay cô sẽ là nhân viên của “Tập Đoàn Kim Tinh Thần”. Cô phải trải qua một cuộc phỏng vấn rất khó khăn mới có được vị trí này. Cô luôn ao ước mình có thể vào công ty này làm việc.
“Tập Đoàn Kim Tinh Thần” là tập đoàn tài chính lớn nhất Đài Loan. Tiền lương của công ty tương đối cao nên các sinh viên mới ra trường rất muốn vào đây làm việc.
Sau khi tốt nghiệp được một năm, cô phải học bổ túc ba tháng còn phải đấu đá với người khác thêm ba tháng mới được công ty nhận vào làm.
Cô cũng không muốn mới đi làm ngày đầu tiên đã để lại ấn tượng xấu với quản lý.
Ôn Bối Du vọt vào phòng tắm thay quần áo với tốc độ chóng mặt… A, cô thật là yêu chết cậu ấy mà, cậu ấy đã sớm chuẩn bị quần áo cho cô tươm tất hết rồi.
Vì cô là nhân viên mới nên được công ty phát đồng phục.
Từ trước đến giờ cô rất tùy tiện… À, theo như người ưa chú trọng ngoại hình – Bạch Nãi Phủ nói thì cô rất dơ bẩn và không hề có con mắt thẩm mỹ!
Đối với người cuồng loạn về hình thức bề ngoài như Bạch Nãi Phủ thì làm sao có thể chấp nhận một người như cô chạy loạn xung quanh mình. Vì vậy từ ngày cô và cậu ấy “sống chung” thì cậu ấy liền lo việc trang phục cho cô.
Ôn Bối Du thay bộ đồng phục công sở do Bạch Nãi Phủ chuẩn bị xong rồi cầm tập tài liệu lên. Cô xoay người nhìn mình trong gương, cảm thấy mình thật là trí thức.
Thấy chưa, cô không thể sống mà không có Bạch Nải Phủ… Cậu ấy là người đàn ông cô yêu nhất, không không, người đàn ông cô yêu nhất là người khác, cậu ấy chỉ xếp thứ hai thôi.
Ôn Bối Du đi ra khỏi phòng ngủ, cô nhìn thấy trên bàn ăn có một túi giấy, trên túi giấy có một tờ giấy ghi chú nhỏ.
Trên đó viết…
Con yêu mẹ nhất!
Con biết mẹ nhất định sẽ ngủ quên nên đã sớm chuẩn bị cho mẹ rồi.
Yêu mẹ nhất.
Bảo bối.
Trên tờ giấy còn vẽ hình một trái tim rất lớn, Ôn Bối Du cầm tờ giấy lên hôn một cách mãnh liệt, ô ô, bảo bối của cô thật đáng yêu, không hổ danh là người đàn ông cô yêu nhất.
Cô biết bữa ăn sáng này là Bạch Nãi Phủ làm, vì bảo bối của cô mới bốn tuổi, làm sao có thể làm điểm tâm được chứ. Nhưng để viết được những dòng chữ này thì bảo bối phải dậy thật sớm, lòng cô cảm thấy thật ấm áp.
A! Hỏng bét, trễ rồi, trong lúc hoảng loạn Ôn Bối Du vội vàng mang giày vào lao ra ngoài.
YZY
Cũng may, không có trễ.
Ôn Bối Du đến công ty vừa đúng tám giờ rưỡi. A di đà Phật, Amen, Đức mẹ Maria… Cô vừa khấn vái vừa làm biểu tượng hình chữ thập trước ngực.
Cô chậm chạp bước từng bước vào nơi làm việc mới – Tập Đoàn Kim Tinh Thần.
Tập Đoàn Kim Tinh Thần nằm trên đường lớn của Đài Bắc, một tòa nhà được xây toàn bằng tấm kính năng lượng mặt trời để bảo vệ môi trường.
Tầng một, tầng hai, tầng ba là chi nhánh của ngân hàng tập đoàn Kim Tinh Thần. Từ tầng bốn đến tầng hai mươi lăm là nơi làm việc của tổng công ty.
Mấy năm nay Tập Đoàn Kim Tinh Thần phát triển rất nhanh. Năm nay còn tuyển thêm 300 nhân viên. Bắt đầu từ hôm nay 300 người này sẽ được huấn luyện trong vòng hai tuần, sau đó sẽ tùy theo thành tích của mỗi người mà chuyển đến từng phòng ban, từng chi nhánh của công ty.
Ôn Bối Du dĩ nhiên hy vọng mình có thể làm việc ở Tổng công ty, có như vậy thì cô mới có thể gần gũi với bảo bối của mình.
Nếu không thì bị điều đến chi nhánh ở Đài Bắc cũng được, mặc dù hơi xa nhà một chút nhưng dù sao mỗi ngày cũng có thể về nhà gặp bảo bối. Còn thảm một chút là bị điều đến Nam Trung bộ…
Ôn Bối Du cắn răng, không thể nào, cho dù như thế nào thì cô cũng phải biểu hiện thật tốt để có thể ở lại Tổng công ty.
“Đợi chút.” Khi bước vào phòng họp dành cho các nhân viên mới thì cô bị chặn lại.
Cô dừng chân lại, không hiểu tại sao mình lại bị chặn đường. Đối phương mặc đồng phục công ty, trước ngực còn có bảng tên đề “Quản lý Trương Tú Lan” .
Đối phương cũng nhìn chằm chằm vào Ôn Bối Du “Cô Ôn, cô là nhân viên mới, công ty sẽ phát đồng phục cho cô nhưng cô cũng phải chú ý đến cách ăn mặc của mình một chút.”
Ôn Bối Du không hiểu gì hết, cô nhíu mày lại. Cô tự xác nhận là mình ăn mặc rất tươm tất, vị quản lý này không hài lòng ở chỗ nào chứ?
Đồng phục và các phụ kiện trên người cô là do người có ánh mắt thời thượng nhất Đài Bắc chọn lựa, nếu dám chất vấn con mắt của cậu ấy…
Ôn Bối Du thấy vị quản lý nhìn xuống hai chân cô, cô cũng nhìn theo.
A! Cô đứng hình, trong nháy mắt cô như hóa đá, hơn nữa còn có một vết nứt kéo dài từ trên trán xuống…
Thì ra do quá vội vàng, cô đã lấy nhầm đôi giày rách mướp mà mình thường mang hàng ngày. Cô hoàn toàn quên mất đôi giày màu cà phê anh đã chuẩn bị cho cô.
Lần này thì tiêu rồi.
Thế mà dọc đường đi cô không hề chú ý tới. Bây giờ thì hay rồi, bị quản lý chặn lại ngay trước phòng họp.
Nhất thời, Ôn Bối Du trở thành trò cười của mọi người. Vì quản lý lên tiếng nhắc nhở nên ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía chân cô.
Thật là xấu hổ mà.
“Ách, thật xin lỗi, em… Sáng nay vội quá, cho nên… Ngày mai em nhất định sẽ không tái phạm.” Ôn Bối Du nhìn các hình vẽ trên tường rồi lại nhìn các bình hoa, cô không dám nhìn vào ánh mắt của chị quản lý.
Cô nhắm mắt đi vào phòng họp, vội vàng tìm một chỗ kín đáo ngồi xuống, sau đó lấy điện thoại di động trong túi xách ra nhắn tin cho Bạch Nãi Phủ.
Không nghĩ cũng biết lúc cậu ấy nhận được tin nhắn này sẽ mắng cô như thế nào nhưng bây giờ chỉ có cậu ấy mới có thể cứu được cô.
Quả nhiên, Ôn Bối Du mới gửi tin nhắn đi thì Bạch Nãi Phủ đã gửi tin nhắn trả lời ngay lập tức. Cô mở tin nhắn ra thì thấy có một đống chữ ngu ngốc, hoa cả mắt.
Ô ô ô, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng cô vẫn hy vọng cậu ấy an ủi cô mấy câu, Bạch Nãi Phủ thật là người vô tình mà.
Lúc này buổi học huấn luyện đã bắt đầu, người dẫn đầu đi lên khán đài là giám đốc nhân sự, ông ta vừa nói chuyện mỗi phòng ban cần những gì vừa cầm danh sách lên gạch gạch. Lưng của Ôn Bối Du toát cả mồ hôi lạnh, cô nghĩ thầm hôm nay cô có xui xẻo đến mức bị ông ta gạch tên không.
Không lâu sau, Bạch Nãi Phủ gửi tin nhắn thứ hai cho cô, cậu ấy nhắn: Thư ký của tớ sẽ mang đồ đến cho cậu, nhớ tìm lý do gì đó để xuống lấy, thật là ngu ngốc.
Ôn Bối Du rất cảm kích đại ân đại đức này nhưng mà cậu ấy cũng không cần dùng chiêu Hồi Mã Thương với cô chứ, ở đoạn cuối của tin nhắn còn mắng cô ngu ngốc nữa.
Cô không có ngu ngốc, cô chỉ là… có chút mơ hồ thôi.
Trên khán đài lại đổi người khác để diễn thuyết, cô được phát cho một cuốn sổ tay huấn luyện nhỏ.
Sau một tiếng, Bạch Nãi Phủ nhắn tin tới nói là thư ký của cậu ấy đã tới, kêu cô mau xuống dưới lấy đồ.
Lúc này, người dẫn chương trình đúng lúc tuyên bố là Phó Tổng Giám Đốc sẽ nói mấy câu với nhân viên thông qua webcam.
Lúc này Ôn Bối Du cũng không chú ý tới khán đài, lúc hình ảnh của Phó Tổng Giám Đốc Lận Thừa đẹp trai hoàn mỹ được truyền đến cũng là lúc cô xoay người lại. Cô nhẹ nhàng nhón chân đi ra phía cửa phòng.
“Em có thể đi toilet không?” Cô nói nhỏ bên tai chị quản lý.
“Xin chào các nhân viên mới, tôi là Lận Thừa – Phó Tổng Giám Đốc của tập đoàn Kim Tinh Thần, rất cám ơn các bạn đã chọn công ty chúng tôi để làm việc…”
Sau lưng truyền đến giọng nói khêu gợi của Phó Tổng Giám Đốc, giọng nói hấp dẫn này làm mọi người kinh ngạc cũng thu hút được sự chú ý của Ôn Bối Du. Cô cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc nhưng cô không thể quay đầu lại nhìn vì chị quản lý không chịu buông cô ra.
“Bên trong phòng rửa tay có một cái toilet.” Chị quản lý chỉ vào một hướng khác.
“Em mới đi qua đó rồi, có rất nhiều người xếp hàng, em… em rất gấp.”
Ôn Bối Du nói xong còn làm bộ ôm bụng, cố hết sức nhăn nhó, biểu hiện là nếu không cho cô ra ngoài thì cô có thể sẽ làm bậy tại chỗ.
Chị quản lý hết cách, không thể làm gì khác hơn là mở cửa cho cô ra ngoài.
Ôn Bối Du dùng tốc độ chạy đua một trăm mét để tìm thư ký của Bạch Nãi Phủ. Cô thay giày xong thì lại không biết có nên cầm theo nó trở lại phòng họp không.
Lúc này vị thư ký kia đã giải quyết vấn đề thay cô. Anh ta nói ông chủ có chỉ thị cho anh ta về vấn đề làm sao giải quyết đôi giày này. Ôn Bối Du thấy anh ta ném đôi giày mà cô đã mang N năm vào thùng rác.
“A…” Cô muốn kháng nghị nhưng anh ta lại nhìn cô bằng đôi mắt lạnh như băng.
Ô ô, người này quả nhiên không hổ danh được chính Bạch Nãi Phủ đào tạo… cô chỉ có thể ngoan ngoãn mang một bụng ấm ức ngoan ngoãn trở lại phòng họp.
Lúc cô vừa vào phòng thì cuộc nói chuyện bằng webcam với Phó Tổng Giám Đốc vừa kết thúc. Cô nhẹ nhàng trở lại chỗ ngồi của mình.
YZY
“OK, xong rồi.” Ken – thư ký riêng của Lận Thừa ngắt đường truyền kết nối webcam.
Lận Thừa ném cái ghế mà anh mới ngồi đi: “Tớ mới xuống máy bay, cậu cũng phải cho tớ nghỉ ngơi một chút chứ.”
Ken lắc đầu nói: “Chúng ta còn phải chạy tới tiệc đính hôn.”
“Tiệc đính hôn của ai?” Lận Thừa xoa xoa đôi mắt quyến rũ so với phụ nữ còn đẹp hơn gấp trăm ngàn lần.
“Phó Tổng Giám Đốc, xin cậu đừng có nói giỡn, bởi vì không buồn cười chút nào.” Ken đã sớm miễn dịch với vị cấp trên hào hoa phong nhã của mình.
“Được rồi được rồi, không giỡn nữa.” Lận Thừa cầm áo khoác lên mặc vào: “Tớ nói này, cậu đừng có lúc nào cũng nghiêm nghị như vậy, phụ nữ sẽ không thích đâu.”
“Không sao cả, dù sao tớ cũng không thích phụ nữ.”
Lận Thừa đang chuẩn bị bước ra khỏi phòng làm việc thì đột nhiên quay đầu lại, kinh ngạc nói: “Thì ra cậu thích đàn ông.”
Ken hung hăng trợn mắt nhìn cấp trên của mình.
Lận Thừa không thể làm gì khác hơn là sờ sờ mũi, quyết định không trêu chọc anh nữa.
Hai người cùng đi vào thang máy dành riêng. Ken lấy điện thoại ra báo cho tài xế lái xe đứng chờ tại cửa chính.
Bên trong thang máy, Lận Thừa đang soi gương, ngắm nghía phong thái của mình.
Nhìn anh cứ như không phải là người đàn ông đang chuẩn bị tới tiệc đính hôn của mình. Nơi đó đang có mấy trăm nhà báo chờ đợi anh.
“Phó Tổng Giám Đốc, đây là nhẫn đính hôn của cậu, xin cậu cất kỹ.” Ken móc một chiếc hộp bằng nhung của một nhãn hiệu nổi tiếng của Anh ra.
Đến nhìn chiếc hộp mà Lận Thừa cũng lười.
“Cậu giữ giúp tớ đi, chừng nào đến lúc làm lễ thì đưa tớ, mắc công lát hồi tớ không cẩn thận sẽ làm rơi mất đó.”
Đây có phải là chú rể không trời!
Vì vậy Ken lại cất chiếc nhẫn vào.
“Còn về phần trả lời nhà báo, tớ đã sửa lại một số câu trả lời, cậu xem qua đi.”
Lận Thừa nghe vậy liền cười lớn, anh vỗ vỗ vào vai Ken: “Trời ơi, Ken, cậu quả là một thư ký riêng tốt, đến chuyện này cũng suy nghĩ thay tớ.”
“Nhất định là cậu đang lo lắng hôn ước giữa tớ và Lý Lỵ là giả, không hề có tình cảm thật sự nên sợ bọn tớ sẽ ông nói gà bà nói vịt trước mặt nhà báo phải không?”
“…” Có một cấp trên chuyện gì cũng biết thế kia thì anh còn phản bác cái gì nữa chứ.
“Đừng lo lắng, tớ và Lý Lỵ đều là “tay lão luyện”, chúng tớ biết phải ứng phó với đám nhà báo như thế nào, cũng biết làm sao để nói láo mà cũng như nói thật.”
Lận Thừa cố ý nói một cách lưu manh.
Anh chính là như vậy, yêu chết cái hình tượng “Hoa hoa công tử” này rồi. Hôm nay “Hoa hoa công tử” phải đính hôn, nguyện ý sống suốt đời với một người phụ nữ. Điều này làm cho các nhà báo tò mò không choáng váng mới là lạ.
Ken lộ ra vẻ mặt khốn hoặc chỉ trong một giây nhưng đã bị Lận Thừa bắt gặp.
Lận Thừa là người có vẻ ngoài cợt nhã nhưng kỳ thật lại là người rất tinh ranh, đôi mắt quyến rũ kia không chỉ dùng để mê hoặc phụ nữ.
“Cậu không hiểu phải không? Không hiểu bọn tớ xem tình yêu là gì phải không?”
Ken vẫn im lặng, anh không tiện phê bình chuyện tình cảm của cấp trên.
“Ha ha.” Lận Thừa vỗ vỗ vào vai Ken: “Cái đó gọi là gia thế, bọn tớ đều rất rõ ràng, hôn nhân này chẳng qua cũng chỉ là giao dịch mua bán, chỉ có đứa ngốc mới thật lòng thôi.”
“Tớ và Lý Lỵ đều là người thông minh, hiểu rất rõ đạo lý này, chuyện ăn chơi ở bên ngoài đều không hề liên quan tới nhau.”
Cửa thang máy mở ra, Lận Thừa đi ra ngoài trước, Ken vẫn im lặng đi theo sau anh giữ khoảng cách nửa bước chân. Ngoài cửa chính, tài xế đã mở cửa xe chờ sẵn.
Lận Thừa ngồi ở ghế sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Hôm nay là ngày anh đính hôn, thế nhưng anh lại không vui mừng một chút nào. Nghi thức đính hôn này chỉ làm cho người ta xem, trong đó có cả ba của anh.
Lý Lỵ là con gái của một doanh nghiệp lớn nhất Đài Loan, cô có thân hình nóng bỏng nhưng anh chẳng hề có chút hứng thú nào. Anh không thích dính vào “Cỏ gần hang”.
“Cỏ gần hang” chính là những cô gái có gia thế hiển hách như anh.
May mắn là Lý Lỵ là một người rất dễ “Khai thông”. Khi anh hẹn cô ta ra nói rõ, đây chẳng qua chỉ là một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực thì cô ta chấp nhận một cách rất dễ dàng. Còn nói cô ta đã có một người bạn trai kiêm bạn giường rất là đẹp trai nên không có cách nào đáp ứng được chồng tương lai.
Lận Thừa đúng là phải cảm ơn ba anh vì đã tìm được một “đối tượng tốt” cho anh, anh tin rằng mẹ kế của anh cũng đã mất rất nhiều công sức trong chuyện này.
Xe vừa đến nơi cử hành lễ đính hôn thì tài xế vội vàng xuống mở cửa xe. Bên ngoài có rất nhiều nhà báo đang chờ đợi.
Lận Thừa thu hồi vẻ mặt lạnh lùng mà thay vào đó là gương mặt với nụ cười hạnh phúc chỉ sau một giây.
Anh luôn đóng kịch cho người ta xem, đây là cuộc sống của anh.