Đọc truyện Vợ Chồng Cố Gia – Chương 82: Nam thẳng lên tiếng
Editor: Chôm chôm
Mang thai hơn năm tháng, Cố Khấu cảm thấy mình biến thành quỷ tham ăn, ăn cơm nước xong lại bắt đầu hậm hực, rất sợ mình sẽ sinh ra một con Godzilla. Hơn nữa, rõ ràng không phải làm gì, lại mệt đến mức không nâng nổi cả cánh tay, thế nên ngay cả việc tắm rửa cũng phải do Cố Chính Giới hỗ trợ.
cô nhìn mình trong gương, chân tay mượt mà hơn so với trước kia, ngực và mông đều to hơn rất nhiều, bụng không biết vì sao mà có thể to đến vậy, toàn thân sưng vù như trở thành người khác, cẳng chân chỉ cần nhấn một cái là thành một cái hố. cô ghét bỏ chính mình, bụm mặt không muốn đối mặt với thời gian mang thai làm người ta chán ghét này, “anh ra ngoài đi, để em tự làm.”
Cố Chính Giới cởi hết quần áo cô, để cô đứng trên thảm lót, “Đừng nháo, đánh nhanh thắng nhanh.”
Cố Khấu không nói gì, muốn hắn nhanh chóng tẩy rửa giúp mình, để cho cô trốn tránh hiện thực. Cố Chính Giới sợ cô thiếu oxi, cũng không dám để cô ở trong phòng tắm lâu, rất nhanh đã lau khô tóc cô, “Mau mặc quần áo vào.”
Cố Khấu chỉ đợi tiếng này, nhanh chóng thay áo ngủ, chạy đến bàn trang điểm sấy tóc, lại chạy nhanh vào trong chăn, không nghĩ vẫn bị Cố Chính Giới túm tới. hắn vén áo ngủ lên, bàn tay sờ trên cái bụng tròn, xoa nửa ngày, tràn ngập tinh thần tìm tòi nghiên cứu và bất mãn, giống như muốn mắng vật nhỏ này lần đầu tiên đá mà không đợi hắn, hung hăng hỏi: “thật sự động sao?”
Cố Khấu vẫn còn nhớ lúc trước hắn muốn bỏ con, theo bản năng trốn, “không phải anh không thích bảo bảo sao?”
Cố Chính Giới không trả lời, dán lỗ tai lên bụng cô. Bụng cô ấm áp, làn da căng bóng, hắn còn nhớ rõ eo Cố Khấu trước kia tinh tế đến thế nào, một mảnh da nhỏ lại có thể to lên được thế này, hắn thấy không thể tưởng tượng nổi. Bác sĩ Lý nói lúc đầu tử cung cũng chỉ nhỏ như quả lê, hắn khó có thể tưởng tượng bên trong chậm rãi nuôi dưỡng một đứa trẻ biết chạy nhảy, chuyện này quá thần kì.
hắn nghe thật lâu, tay đặt trên bụng cô. Động tác này trong mắt Cố Khấu là hắn đã phát hiện ra eo của mình thật thô lớn một vòng, Cố Khấu có chút khẩn trương, “Được rồi, anh đừng nghe nữa, bảo bảo ngủ rồi, hôm nay không động.”
cô kéo tay hắn ra, kéo áo ngủ xuống che bụng. Cố Chính Giới nhéo mặt cô, “Hôm nay em cứ trốn tránh gì vậy?”
Vẻ mặt Cố Khấu bi phẫn, quay đầu không nhìn hắn, “Em thật xấu.”
Cố Chính Giới nói: “Em rất xinh đẹp.”
Cố Khấu tin tưởng điều tự mắt mình nhìn thấy, mới không tin tưởng lời an ủi thai phụ của hắn, lòng tràn đầy phiền muộn, tắt đèn bàn. “Xinh đẹp gì chứ, ngủ đi.”
Mới 8 giờ, Cố Chính Giới không cho cô ngủ, nếu không sáng sớm mai cô tỉnh lại sẽ khoa chịu. hắn bật đèn, “Chỗ nào không đẹp?”
Cố Khấu lấy chăn che mặt, vốn dĩ đã buồn vui thất thường, bị hắn làm cho có chút bực bội, “…Ba tháng còn được, hiện giờ đã năm tháng, anh đều…. Thôi, em hiểu, em thành thế này, không phải lỗi của anh. Được rồi, anh đừng nhìn em, em muốn đi ngủ.”
Nửa ngày Cố Chính Giới mới hiểu được ý cô, bình tâm kéo tay cô sờ chính mình, “Em hiểu cái gì?”
hắn cầm tay Cố Khấu để cô với vào trong khăn tắm, bên trong là một cây gậy cứng nóng, buổi sáng hôm qua Cố Khấu mới lĩnh hội kích cỡ của đồ vật kia, nhưng vẫn hoảng sợ, “anh, anh…”
hắn chiếm thế thượng phong, hùng hổ doạ người, “anh làm sao? Chính em nói anh không thể làm chuyện này với thai phụ.”
Cố Khấu rút tay về, chôn mặt vào đầu gối, “Sao anh lại chịu nghẹn? Cũng đâu phải thật sự không thể…Tuy rằng em khó coi, nhưng vẫn….Thôi, em đang nói cái gì vậy chứ…”
Cố Chính Giới lặp lại lần nữa: “Em rất xinh đẹp.”
Cố Khấu coi như không nghe thấy, Cố Chính Giới không thuận theo buông tha mà đánh tan cảm xúc tiêu cực của cô, vài ba động tác đã lột bỏ áo ngủ của cô, nắm tay để cô cảm thụ đường cong của chính mình. Dáng người cô chưa từng đẫy đà mềm mại như vậy, cô bị chính mình sờ mà đỏ bừng mặt, “Ôi, em không thích bản thân như vậy, thật quá kì quái, anh mau buông ra đi.”
Cố Chính Giới buông cô ra, Cố Khấu nằm dựa vào hắn một hồi, đầu ngón tay vẽ vòng tròn, lại chọc tới chọc lui trên cánh tay hắn, nhỏ giọng nói: “Vậy, hôm nay anh tiến vào được không?”
Vừa rồi cô bị làm cho cả người khô nóng, nói xong câu đó tự cảm thấy mình như động vật bị tình dục chi phối, càng buồn bực. Cố Chính Giới dỗ dành cởi quần lót của cô ra, kéo mở hai chân mềm yếu, hắn đứng ở mép giường, cố định đùi cô ở hai bên xương hông mình, nhẹ nhàng tiến đầu vào, mới phát hiện cô đã ẩm ướt, một cái chọc nhẹ như vậy, đã có hoa dịch ướt đầm đìa chảy ra bên ngoài, làm dương v*t hắn cũng ướt đẫm.
hắn không dám động mạnh, cắn răng cắm nhẹ, dương v*t muốn đâm sâu vào tiểu huyệt cũng khó khăn, chỉ có thể xoay vòng tròn, nhưng Cố Khấu mẫn cảm muốn chết, chỉ vài cái đã đỏ mặt cắn ngón tay, nhỏ giọng “A a” kêu ra tiếng, hạ thân từng chút mút vào, co rút, cắn hắn đến mức tê dại. Ngay sau đó, cô lại sợ hắn bắn vào bên trong, mặt ửng hồng nhỏ giọng hừ: “Mau đi ra…”
Cứ vậy mà có cao trào nho nhỏ, cô nằm bệt trên giường thở hổn hển thật lâu. Cố Chính Giới cho rằng cô muốn ngủ, mới vừa cong lưng rút ra, Cố Khấu đang mềm như bông lạu quỳ dậy, dâng lên mông tròn, “…Em vẫn có thể.”
Cố Chính Giới chịu đựng dục vọng, chụp mông của cô, “Được rồi.”
Cố Khấu nhẹ giọng rên rỉ, “Em cũng chưa xong… Ưm… anh đừng đi…”
cô duỗi tay lại vuốt ve cây gậy dưới thân hắn, bên trên còn dính chất lỏng của cô, ấm áp dính dấp, bị tay nhỏ của cô trên dưới hoạt động, chỉ vài cái là có thể thấy nó đã to lên một vòng. Cố Chính Giới nhéo lỗ tai cô mà mắng: “không hiểu chuyện.”
Vừa rồi chỉ lướt qua một chút liền ngừng, thật sự chưa đủ, nhìn thấy Cố Khấu đã khó chịu đến chảy nước mắt, hắn đành đỡ mông cô để cô nằm sấp, từ phía sau cắm vào tiểu huyệt còn co rút. Tư thế này quá tốt, hơn nữa nhìn đến vết sẹo trên lưng cô, càng làm hắn cảm thấy người dưới thân yếu ớt như pha lê, càng không dám động quá sâu, chỉ có thể đỡ mông thịt cắm vào một chút.
hắn động quá chậm, Cố Khấu có thể tinh tường cảm nhận được một cây gậy nóng bỏng nghiền áp vào lối đi chật hẹp nơi hạ thân, mang ra dịch nhầy ấm áp dính vào đùi, càng kích thích. cô thở hổn hển thật dài một hơi, lắc lư mông mềm mại, làm ra một cảnh tượng dâm mĩ, dùng âm thanh ngứa đến tận xương cầu xin: “Nhanh một chút…”
Nước ối của cô nhiều, bụng nặng vô cùng, bị hắn hơi đụng vài cái, liền lung lay sắp ngã. Cố Chính Giới cắn răng kéo cô lại, giúp cô đỡ bụng, như vậy không đụng thai nhi, lại cũng đem góc độ đi vào càng thêm chật chội. Cố Khấu nhắm hai mắt, “A a” mà kêu, hắn thối khí bên tai cô, làm ngứa đến tận tim, cô mê mang nhắm mắt lại, “Đừng thổi…Quá ngứa…Ưm a…”
một mặt động hạ thân, một mặt hắn dùng tay nắn tiểu hạch phía trước của cô, mấy nơi đồng thời bị bắt nạt, Cố Khấu vặn vẹo vòng eo, hoảng loạn gọi tên hắn: “Cố. Cố Chính Giới… anh đừng như vậy.”
Hạ thân hắn đâm vào, Cố Khấu đột nhiên run lên, ngẩng cổ ngâm nga, thân thể đột nhiên mềm xuống. Cơn cao trào này dài bất thường, qua thật lâu, cô vẫn còn cắn đầu ngón tay run nhẹ, sắc hồng mị hoặc trên mặt đỏ tới mức muốn nhỏ máu. Cố Chính Giới dùng đùi cô để giải quyết, giúp cô đổi tư thế, “Đừng đè lên bảo bảo.”
Đối với việc Cố Khấu lấy nhũ danh này, hắn vẫn luôn khịt mũi coi thường, Cố Khấu lại cảm thấy hắn thiếu thẩm mỹ. Nhưng hiện giờ nghe hắn gọi “bảo bảo”, Cố Khấu cũng cảm thấy có chút không ổn, thở phì phò tinh tế nói: “Về sau chắc Bảo bảo sẽ bị cười nhạo mất.”
Cố Chính Giới cam chịu, lại nói: “Đến lúc đó anh sẽ không giúp em.”
Cố Khấu nói: “Dù sao cũng là bảo bảo của em, anh lại không muốn, em sẽ ném lại cho anh, anh không giúp em thì không cần giúp.”
cô nói xong lời tàn nhẫn, một lát sau, lại giống khối kẹo mạch nha mà ôm lấy eo hắn, chôn mặt trong ngực hắn, rầu rĩ mà nói: “Có phải em rất phiền phức không? Nhất định thật đáng chán ghét.”
Tay Cố Chính Giới theo thói quen vuốt ve vết sẹo kia, khó có khi không phản bác: “Em sao? Tính tình có chút hư.”
Cố Khấu tức giận nhéo eo hắn, “Em đâu có hỏi cái này! Tính tình em hư em cũng biết. Em hỏi anh có phải em rất phiền người khác không?”
“Vậy thì không có.”
cô nâng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, trong mắt ướt át, thì ra vì lời của hắn mà khóc. Gần đây cô hay khóc, khóc đến mức dì Khổng và Cố Bác Diễn đều không dám chọc cô, nhưng Cố Chính Giới cảm thấy Cố Khấu như vậy làm hắn thật đau lòng, bởi vì trong nháy mắt, lúc trước cô vẫn đang là cô bé chạy trong trung tâm thương mại tìm trà sữa, vì chút cẩu thả, lại biến thành như vậy, tất cả đều tại hắn. hắn giống như trước kia xoa tóc cô, “Khó chịu nhất chính là em.”
Cố Khấu “Ừ” một tiếng, lại lần nữa cúi đầu, dán vào ngực hắn, một lát sau mới nói: “Em thật sự khó chịu, bọn họ đều không hiểu. anh sao cũng không hiểu. Mang thai sao lại khó chịu như vậy? Chỗ này của em bị đốm nâu, tay thì bị phù, em đã hỏi qua, người khác đâu có bị phù sớm như vậy. Sau đó Trần Hựu An gửi cho em đồ trị triệu chứng cho thai phụ, em cũng không biết triệu chứng thai phụ là gì, Vương Thi Giai cho em xem rất nhiều ảnh, tâm tình của em liền kém.”
“Vì sao muốn trộm bỏ đi?”
“Em sợ dì Khổng thấy. Ôi, anh đừng hỏi, thật nhiều chuyện em đều không biết vì sao, chính là cảm thấy bản thân thật xấu. Em là ngừoi phiền phức như vậy, anh thật sự không chán ghét sao? Hơn nữa, qua mấy tháng nữa em sẽ càng xấu.”
Cố Chính Giới đặt cô lại trên giường, rất bình tĩnh mà nói: “Em có thể phiền anh, cũng có thể trở nên xấu, anh đều yêu em.”
Cố Khấu tựa như học sinh trung học có mối tình đầu, không hiểu sao lại đỏ mặt trước chồng mình, chui vào trong chăn, “Đáp án tiêu chuẩn là ‘Em không phiền, em cũng không xấu’ anh có biết không vậy? anh thật đáng giận, em muốn gửi bài nam thẳng lên tiếng.”
Cố Chính Giới nhìn chằm chằm đống chăn mỉm cười, “Em hi vọng anh nói dối?”
“…”
Đáp án tiêu chuẩn là dùng khi lời nói thật không dễ nghe, chính Cố Khấu trong kịch bản phim cũng chưa từng gặp qua lời âu yếm hoàn mĩ hơn.
Đống chăn trầm mặc một hồi, ngón tay vươn ra, chọc chọc đầu ngón tay hắn, “Em cũng yêu anh. Ngủ ngon, hôm nay không cần hôn chúc ngủ ngon, em tận lực ít nói.”
cô nhắm mắt ngậm miệng cưỡng bách bản thân ngủ, nhưng Cố Chính Giới vẫn ôm lấy đống chăn hôn một cái. Vì lo nghĩ cho cảm xúc của cô, giác quan gần đây của hắn rất mạnh.
————
không có 20 chương nhiều như vậy! Bởi vì mặt sau này mấy chương đều nhưng ~~~~ thô dài! Dù sao lúc ấy ý tứ chính là còn có hai ba vạn tự như vậy! Dù sao đã viết xong không có khả năng lại sửa lại điên cuồng ẩu đả ta cũng vô dụng!
Ngày mai kết thúc! Cuối tuần an bài phiên ngoại! Tưởng khen ta liền lưu lại nhắn lại, sau đó cất chứa một chút cách vách tân văn, muốn mắng ta thỉnh không cần mắng, cũng cất chứa một chút cách vách tân văn thử xem xem, có lẽ tân văn càng đáng giá mắng!