Đọc truyện Vợ chồng bình thường – Chương 8:
Chương 8: Dục cầu bất mãn 3
Lớp vải nơi vùng kín cứ ma sát khiến Ban Ấu An không thể tập trung làm việc, cô kẹp hai chân và dùng sức xoa nắn hoa huyệt của mình, nhưng càng làm như vậy thì cô càng trống rỗng.
Cô thực sự muốn tự mình chạm vào nó. Ban Ấu An cũng từng thủ dâm trước khi kết hôn, nhưng sau khi kết hôn cô không hề tự mình chạm vào. Ban Ấu An nhớ cô cũng cảm thấy thoải mái khi tự sờ vào nó…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khu văn phòng có người ra vào, Ban Ấu An chậm rãi đứng dậy, đồng nghiệp bên cạnh hỏi cô đi đâu, Ban Ấu An chột dạ nói: “Nhà vệ sinh.”
Tại cửa nhà vệ sinh, Ban Ấu An thấy may mắn vì không có ai bên trong, cô trốn vào buồng vệ sinh trong cùng và cởi cúc quần. Hôm nay cô mặc chiếc quần âu màu be, mới này cọ một chút nước từ trong hoa huyệt đã thấm ướt quần ngoài, chỗ ướt giữa đũng quần càng đậm màu, không thể nào bỏ qua được.
Ban Ấu An một tay giữ quần, tay kia cởi quần lót ra, đưa ngón tay chạm vào môi hoa huyệt, chất nhờn trơn trượt làm ngón tay cô sáng bóng.
Ban Ấu An thận trọng chạm vào hoa huyệt của mình, cắn chặt môi để không phát ra tiếng.
Ngón tay của cô vẫn còn quá ngắn, cô không dám dùng sức. Lý Mông thì khác, vào đêm tân hôn, lần đầu tiên anh dùng ngón tay của mình thao cô, các khớp ngón tay bên kia lộ rõ, da bàn tay đen hơn những chỗ khác, trông uy lực và dã man.
Lúc đó, âm đạo của Ban Ấu An đang phải vật lộn để ăn một ngón tay của anh, Lý Mông đã kiên nhẫn dỗ dành cô một lúc lâu rồi mới đút ngón tay khác vào.
Ban Ấu An chạm vào lỗ hoa huyệt của cô, đi vào thêm nửa đột ngón tay. Cửa vào của hoa huyệt rất chặt chẽ, không ngạc nhiên khi Lý Mông nói rằng miệng dưới của cô quá nhỏ. Ban Ấu An nhắm mắt và tưởng tượng bàn tay của Lý Mông trong cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Làm thế nào mà anh lại chèn thứ đó vào được? Cô cảm thấy khó cử động các ngón tay. Trong hai tuần đầu tiên của cuộc hôn nhân, Lý Mông sẽ bị đau dữ dội khi anh chỉ đưa quy đầu vào, Lý Mông không thể không ngồi xuống liếm cô. Lưỡi anh liếm hoa huyệt của cô một cách trơn tru trước khi đưa nó vào.
Ban Ấu An cho rằng thứ gợi tình nhất trên cơ thể Lý Mông chính là chiếc lưỡi, chiếc lưỡi này thè ra rất dài, khi hôn anh, chiếc lưỡi khiến cô khó thở, khi bị anh bú thì có thể cho vào rất sâu.
Ban Ấu An cảm thấy âm đạo đang co giật, cô dùng đầu ngón tay chạm vào những nếp gấp trên vách thịt, nghĩ thầm, Lý Mông lúc thao cô có thực sự thoải mái không?
Cô vẫn nhớ rằng Lý Mông đã nói đùa với cô, khi ngủ anh cũng muốn đẩy côn thịt của mình vào trong cô.
Cô đã từ chối Lý Mông một cách chính đáng cô giải thích cho anh, nói với anh rằng điều đó hoàn toàn không thể, nếu không có chất bôi trơn, họ sẽ rất đau vào ngày hôm sau.
Lý Mông nghe cô nói xong, anh nói ‘bà xã của anh thật là dễ thương’.
Khi Ban Ấu An nghe những lời này, cô sẽ cảm thấy xúc động. Cô không phải là người có trái tim thép cô chỉ là chưa từng yêu thôi, thỉnh thoảng Lý Mông nói vài câu tình tứ tim cô cũng đập nhanh hơn.
Ban Ấu An cũng thích Lý Mông, nhưng cô còn yêu bản thân nhiều hơn.
Rút ngón tay ra, Ban Ấu An lấy khăn giấy lau chất nhờn trên tay. Không có gì trong âm đạo, trống rỗng không ngừng co rút.
Cô không thể dựa vào Lý Mông trong chuyện chăn gối, Ban Ấu An tự nhắc bản thân, đừng quá lún sâu, đến lúc nào đó cũng phải chia ly.
Sáu giờ chiều, Ban Ấu An đến và đi làm đúng giờ. Trước khi ra khỏi cổng, cô nhìn thấy Lý Mông, người đang đứng cạnh chiếc xe, gọi điện thoại.
Ban Ấu An đến gần, Lý Mông không thấy cô.
Cô không biết đầu dây bên kia là ai, lúc đầu Ban Ấu An chỉ nghe thấy chữ “Thi”, nhưng cuối cùng, cô đã nghe rõ ràng từ Thi Thải.
Lý Mông cúp điện thoại và nhìn thấy Ban Ấu An đứng cách đó không xa.
“Em đến khi nào?” Lý Mông mở cửa xe cho cô, “Em đến sao không lên tiếng.”
Ban Ấu An ngồi vào ghế lái phụ, nói: “Em nghe thấy anh đang gọi điện thoại không muốn quấy rầy anh.” Cô giả vờ hỏi bâng quơ: “Ai gọi vậy?”
“Lương Lâm.” Lý Mông nói.
Lương Lâm là một người anh em có quan hệ tốt với Lý Mông. Cô nghe nói Lương Lâm thiếu chút nữa là đã đánh người đi khai báo chuyện của Lý Mông và Thi Thải để bố mẹ bị gọi lên trường.
Trong số những người bạn hiện đang chơi thân với Lý Mông, chỉ có Lương Lâm là có liên hệ với Thi Thải.
Ban Ấu An lúc này đã hiểu, Lý Mông chắc chắn đã biết tin Thi Thải trở về nước.
“Có chuyện gì vậy?” Ban Ấu An thử lại.
Đợi một hồi, Lý Mông mơ hồ nói: “À… không có chuyện gì.”
Ban Ấu An thầm nghĩ: Không có chuyện gì? Cô nghĩ là chuyện lớn thì có.
Lý Mông lái xe, liếc cô một cái: “”Sao, có chuyện tốt xảy ra à? Anh cảm thấy em rất vui?”
Ban Ấu An gật đầu: “Ừm rất vui.”
“Chuyện gì vui vậy?”
“Em đã ăn được cái bánh tiramisu phiên bản giới hạn của cửa hàng bánh đối diện.” Ban Ấu An lừa anh.
Lý Mông cười nhạo cô: “Lại ăn ngọt, cẩn thận sâu răng.”
“Răng của em phát triển rất tốt.” Ban Ấu An hừ hừ, “Nó đều và trắng sáng.”
Dừng đèn đỏ, Lý Mông nghiêng đầu: “Thật là, em mở miệng cho anh xem một chút.”
Ban Ấu An do dự, mở miệng cho anh lại gần xem. Lý Mông nghiêng người với một nụ cười, trong khi Ban Ấu An không chú ý, anh hôn lên mặt cô tạo ra một tiếng “ba” lớn.
Ban Ấu An đỏ mặt, Lý Mông bật cười.
Ban Ấu An che khuôn mặt bị hôn của mình và nghĩ Lý Mông thực sự không thích hợp.