Đọc truyện Vợ chồng bình thường – Chương 38:
Chương 38. Hòa hợp (4)
Bắt đầu từ thứ hai, Dương Nhất Thiến rủ Ban Ấu An đi mua sắm mỗi ngày, cậu ấy nói đang chuẩn bị cho buổi họp lớp vào thứ Bảy.
Trong nhóm lớp cấp ba, một tháng trước lớp trưởng đã thông báo thời gian kỷ niệm thành lập trường sau đó cả lớp cùng nhau tụ tập, đã nhiều năm không gặp, ai cũng kể lại chuyện quá khứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối với các bạn học cấp ba, Ban Ấu An vẫn còn nhớ một chút.
Lúc đó cô không thích nói chuyện, nếu không phải Dương Nhất Thiến nổi tiếng trong lớp từ nhỏ, cô ấy luôn đưa Ban Ấu An đi chơi cùng nhau. Ban Ấu An chắc rằng trong lớp sẽ là một người qua đường vô danh.
Tính cách của Ban Ấu An rất tốt. Mặc dù cô không bao giờ chủ động giao tiếp với người khác, nhưng chỉ cần họ nói với cô thêm vài câu, họ sẽ nói: “Cậu thật là vui tính.”
Những chàng trai và cô gái tuổi teen có lòng tốt trong sáng, cuộc sống trung học của Ban Ấu An không có xung đột cá nhân. Nhìn lại, cô vẫn rất biết ơn các bạn cùng lớp đã chăm sóc cô.
Ban Ấu An cũng sẽ tham dự buổi họp mặt kỷ niệm trường này.
Dương Nhất Thiến là một chuyên gia trong lĩnh vực mua sắm và dành rất nhiều tâm huyết và năng lượng cho việc mua sắm.
Ban Ấu An không muốn mua, sau khi ghé qua hai cửa hàng, cô ngồi ở khu vực còn lại của cửa hàng quần áo thứ ba với ánh mắt không còn gì luyến tiếc và trao đổi ánh mắt đầy đồng cảm với một anh chàng cũng đang đợi bạn gái của anh ta.
Dương Nhất Thiến đi ra sau khi thử quần áo, nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ, hận rèn sắt không thành thép: “Hai bộ tớ chọn cho cậu đâu? Sao cậu không thử?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ôi chao, cậu mặc bộ này đẹp quá, trông thật trắng trẻo.” Ban Ấu An đổi chủ đề.
Dương Nhất Thiến không bị cô đánh trống lảng, cau mày bất mãn: “Đừng nói với tớ, đến lúc đó cậu định mặc quần âu với áo tay ngắn in hình.”
“Làm sao có thể, tớ cũng có váy mà.” Ban Ấu An nghiêm túc nói, “Là một chiếc váy trắng dài đẹp lung linh.”
“Cậu đang nói về chiếc váy cưới của cậu?”
“… Không.” Ban Ấu An ôm mặt, “Là cái cậu cùng tới đi mua hồi tốt nghiệp, cậu quên rồi sao?”
Dương Nhất Thiến thở dài: “An An, cậu đừng thể hiện ra cậu đang nghèo kiết xác như vậy được không?”
“Tớ chỉ tiết kiệm.” Ban Ấu An nhỏ giọng đáp lại, “Cái đó tôi chỉ mặc có một lần khi chụp ảnh tốt nghiệp với cậu. Nó vẫn còn rất mới.”
“Không phải, cậu có hiểu vấn đề nghiêm trọng ở đây là gì không?” Dương Nhất Thiến nhìn cô, “Thi Thải cũng sẽ đến.”
“Ừ.” Ban Ấu An híp mắt cười, “Tớ còn nghe nói những bạch phú mỹ cũng sẽ đến, còn có mấy mỹ nữ nữa nha.”
Dương Nhất Thiến: “…”
Dương Nhất Thiến nói: “Hai ngày trước ai đã kề tai tớ và nói rằng mình sợ bị so sánh, hả?”
“Là tớ, là tớ.” Ban Ấu An đầu hàng “Nhưng, mặc bộ quần áo mới, tớ có thể trông đẹp hơn Thi Thải sao?”
“Tại sao không được?” Dương Nhất Thiến nắm hai tay cô, “Có tớ ở đây.”
Ban Ấu An sờ sờ cằm: “Bạn yêu, cậu chuyển nghề , trở thành bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ rồi à?”
“Vớ vẩn.” Dương Nhất Thiến vỗ vỗ đầu cô: “Dù sao đến lúc đó để tớ trang điểm cho cậu, đeo khuyên tai và vòng cổ vào, giày cao gót cũng không thể bỏ qua.” Cô ấy nắm lấy một mớ tóc của Ban Ấu An, “Nếu được…, cậu đi cắt tóc luôn.”
“Không bằng tớ không đi nữa.” Ban Ấu An ôm đầu, “Như thế này là đủ rồi, làm ơn đi, chúng ta sẽ đi ăn BBQ chứ không phải đi tham gia vũ hội. Đây là không tôn trọng thịt nướng đó, tớ không làm.”
“Ăn uống quan trọng hay Lý Mông quan trọng?” Dương Nhất Thiến nghiến răng.
Ban Ấu An không do dự: “Ăn.”
“An An… Lý Mông sẽ đau lòng khi nghe điều này.”
“Làm sao có thể so sánh được?” Ban Ấu An nghiêm nghị nói, “Dạ dày từ khi tớ chưa sinh ra đã làm bạn với tớ rồi, không thể tách rời.”
“Lại bắt đầu cãi bướng.” Dương Nhất Thiến hừ lạnh một tiếng: “Cậu đến lúc đó hối hận thì đừng trách tớ.”
Ban Ấu An mỉm cười nắm lấy cổ tay cô ấy lắc lắc: “Nhất Thiến, tớ biết là cậu muốn tốt cho tớ, nhưng tớ luôn cảm thấy kỳ quặc. Đó không phải là điều tớ thích làm. Tớ sẽ ăn mặc và trang điểm thật đẹp, nhưng tớ không muốn vì Lý Mông khiến bản thân không giống chính mình.”
Dương Nhất Thiến lắng nghe và im lặng trong hai giây, nói: “Quên đi, dù sao cậu cũng có ý của cậu. Nếu tình cũ của Lý Mông nhen nhóm, xem cậu có thế này được không.”
Ban Ấu An trêu chọc cô: “Ồ? Lý Mông sẽ rất đau lòng sau khi nghe điều này.”
Dương Nhất Thiến nắm hai tay cô: “Tớ vì ai?”
Ban Ấu An nhanh chóng cúi đầu thừa nhận sai lầm của mình.