Đọc truyện Vợ Chồng Ảnh Hậu Ngược Cẩu Hằng Ngày – Chương 71: Hồ Bơi
Edit: Nhạc Dao
“Bơi sao?” Tô Uyển chớp mắt, ngửa đầu lên từ lòng chồng, gật đầu lia lịa: “Em muốn đi!”
Đúng nhỉ! Bơi lội trong làn nước mát lạnh vào mùa hè oi bức là hết xẩy luôn!
“Tụi mình mau đi thôi A Chấp!” Đôi mắt Tô Uyển sáng rực, ngồi dậy từ lòng chồng, kéo anh dậy rồi đi ngay.
Tần Chấp lắc đầu với vẻ cưng chiều, trên môi vẫn là nụ cười dịu dàng.
Bàn tay anh khẽ động đậy, rồi nắm chặt lấy tay của vợ, đôi chân bước nhanh hơn, lặng lẽ nhích người về phía nào đấy.
Từ xa nhìn lại mới thấy ánh mặt trời chói chang không hề chiếu đến Tô Uyển đang cười tươi như hoa.
…
Biệt thự hai tầng không lớn mấy, thậm chí còn không có bể bơi.
Nếu so với những biệt thự cao cấp khác thì nó kém hơn nhiều lắm.
Uyển Uyển không thích biệt thự xa hoa lạnh lẽo, mà anh cũng không cần nhà cao cửa rộng người hầu đầy nhà để khoe khoang với người ngoài.
Anh thích một căn nhà nhỏ ấm áp chỉ thuộc về họ, có như vậy thì anh mới cảm giác được mình đang ôm trọn lấy cô.
Bảo bối không thích biệt thự cao cấp hả? Vợ chồng anh sẽ ở trong biệt thự nhỏ.
Ồ, biệt thự nhỏ không có bể bơi? Không sao, anh mua một căn biệt thự khác chỉ dùng để xây bể bơi là được.
Về phần bể bơi lộ thiên… Lỡ như có người nhìn lén bằng kính viễn vọng thì sao?
“Bảo bối có muốn mở cửa sổ trên mái nhà không?” Lúc mở cửa, Tần Chấp lặng lẽ điều chỉnh bước chân của mình sao cho khớp với tốc độ của bảo bối đang kéo mình.
Căn biệt thự này đã không còn được gọi là biệt thự nữa, bên trong gần như đã bị san bằng gần hết.
Trước mắt họ là cửa sổ sát đất sáng ngời, cạnh nó là bể bơi trong vắt như một viên ngọc bích vậy.
Mái nhà được giàn nho xanh tô điểm nhìn qua cứ tưởng nó chỉ là một cái mái bình thường, nhìn kỹ thì mới phát hiện đó chỉ là hình ba chiều, toàn bộ mái đều lợp từ kính công nghệ cao.
Tô Uyển chớp mắt, kéo ra ngăn tủ rồi đóng lại: “Không ạ, mặt trời gắt lắm.”
Cô thôi nắm tay chồng, chuẩn bị lấy một bộ áo tắm mà mình muốn.
Tần Chấp nheo mắt, bàn tay trượt xuống vòng eo mảnh khảnh của vợ rồi ôm cô từ phía sau.
Anh tựa đầu lên vai vợ yêu, lẳng lặng tới gần vành tai của cô, giọng nói nam tính quyến rũ bỗng cất lên: “Bảo bối chọn quần bơi cho anh luôn nhé?” Anh giả vờ như vô ý phà hơi vào tai cô: “Nhé bảo bối?”
Hơi thở ấm nóng phả vào lỗ tai của mình khiến cô bật thốt lên: “… Nhột quá!” Lỗ tai cô khẽ động đậy, cười khúc khích rồi đẩy nhẹ mặt chồng ra.
Tần Chấp:… Mình bị bảo bối đẩy ra, bảo bối đẩy mình ra…
Sắc mặt của anh bỗng trở nên cứng ngắc trong giây lát, sau đó lại cười dịu dàng, rồi lơ đãng chuyển chủ đề câu chuyện: “Bảo bối đã chọn được áo tắm chưa nè?”
“Rồi ạ.” Tô Uyễn gật đầu, môi nở nụ cười xán lạn: “A Chấp cũng mau chọn đi!”
“Bảo bối muốn anh mặc quần bơi nào nè?”
Đôi mắt của Tô Uyển cong lại thành một vầng trăng khuyết khi nhìn vẻ mặt dịu dàng của chồng.
Cô quay đầu, ngón tay thon dài lướt qua từng cái quần bơi rồi chọn ra một cái: “A Chấp mặc cái này được không? Nó là đồ đôi với áo tắm của em đó!”
“Đẹp lắm!” Tần Chấp hoàn hồn trước ánh mắt mong chờ của vợ yêu, giọng nói bỗng trở nên khàn khàn.
“Em đi thay áo tắm!” Cô ngẩng đầu cười tít mắt, hai má lúm đồng tiền cũng theo đó mà xuất hiện.
Anh dõi theo dáng vẻ mảnh mai của cô, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.
Bảo bối là kiếp nạn của đời anh, dù có làm gì cũng không vượt qua được, thậm chí còn cam tâm tình nguyện trầm luân.
Từng hành động nhỏ nhặt của cô lại có sức hút khó cưỡng với anh.
Anh nheo mắt nhớ lại cảnh ngón tay nõn nà của bảo bối lướt qua hàng quần bơi này…
…
Sau khi mặc quần bơi xong xuôi, anh đứng đợi bảo bối ngay trước cửa phòng thay đồ.
Tần Chấp quay đầu lại nhìn khi nghe tiếng cửa mở, một bóng người đi về phía anh.
Áo tắm màu xanh da trời trên làn da mịn màng, kết hợp với đôi chân dài nuột nà, vòng eo con kiến và cả… Dường như ông trời đã ban cho cô tất cả mọi thứ vậy.
Áo tắm màu lam kết hợp với lá sen xanh rờn mang đến cảm giác tươi tắn.
Đây không phải là bikini gợi cảm, ấy vậy mà anh lại thấy vợ yêu của mình quyến rũ gần chết.
“Đẹp không A Chấp?” Tô Uyển vui vẻ xoay một vòng trước mặt chồng.
Tần Chấp nheo mắt để nhìn rõ bảo bối đang tắm mình trong ánh nắng mờ ảo, rồi dịu dàng nói: “Bảo bối cực kỳ đẹp luôn!”
“A Chấp cũng rất đẹp trai!” Cô vui vẻ ngẩng đầu lên, sờ cơ bụng của chồng, trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái.
Cơ bụng của A Chấp quyến rũ quá! Cặp mắt lại hút hồn! Cơ ngực rắn rỏi này! Đôi chân thon dài cũng đẹp nốt! Nơi nào của A Chấp cũng đẹp cả!
Anh khẽ nheo mắt khi cảm nhận được sự dòm ngó của vợ trên quần bơi, nụ cười dịu dàng gần như tắt ngúm, lặng lẽ hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh.
Anh phải hỏi xem bao lâu thì Fendi sẽ sản xuất ra được loại thuốc giảm bớt mệt mỏi và đau nhức mới được.
Trong hồ bơi có một nàng tiên cá Uyển Uyển đang tự do chơi đùa, mái tóc đen tuyền của cô xoã tung, trông cô đẹp không kể xiết, khiến đôi mắt sâu thẳm của Tần Chấp không tài nào dứt ra được.
Tô Uyển đi ra khỏi mặt nước, nhào vào lòng chồng và ôm lấy cổ anh, rồi ngọt ngào cất giọng hỏi: “A Chấp đang nghĩ gì vậy?”
Anh vô thức ôm eo vợ yêu, vuốt tóc cô rồi đáp: “Nghĩ đến bảo bối đấy.”
Cô cười tít mắt, ngửa đầu hôn lấy hôn để lên mặt chồng yêu.
Đôi mắt của anh bỗng trở nên sâu hút, ngọn lửa gần tắt lại bùng lên khi cảm nhận được bầu ngực mềm mại của vợ.
Tay anh khẽ siết, sự vặn vẹo dần lan tràn trong mắt.
Chắc Fendi có thể nghiên cứu ra thứ thuốc mà anh muốn trong hai ngày nhỉ!
“Em thích A Chấp nhất!” Cô không nhìn thấy biểu cảm của chồng, dúi đầu vào gáy anh với nụ cười tươi rói.
Hành động này của cô như xô nước dập tắt ngọn lửa trong lòng anh, khiến anh bình tĩnh trở lại.
Một cảm giác ngọt ngào dần lan tràn từ đáy lòng đến khóe mắt chân mày của anh, chỉ trong chốc lát xung quanh đã bao phủ trong bầu không khí hường phấn này.
Anh ôm chặt lấy vợ yêu, sự dịu dàng đong đầy khôn xiết trong mắt, cười hỏi: “Bảo bối mệt không? Có muốn nằm một lát không?”
Cô vừa định nói không mệt thì nhớ ra gì đấy, vội vàng dừng động tác lắc đầu lại, sau đó nhìn sang chồng yêu bằng cặp mắt sáng rực.
“Tới đây nào bảo bối.” Anh vừa cười vừa làm động tác xin mời.
Thấy vậy, cô liền vui vẻ nhào tới.
…
Trong hồ bơi xanh thẳm có một người đàn ông đang nằm ngửa trên mặt nước và một người phụ nữ đang được chồng ôm vào lồng ngực cường tráng, trông cô thoải mái hệt như đang nằm trên một cái giường nước vậy.
Nhìn họ bây giờ không hề giống như đang trôi lềnh bềnh trên mặt nước, mà cứ như đang ở trong giường lớn nơi phòng ngủ vậy.
…
Tô Uyển rất vui khi được quấn quýt với chồng yêu trong hồ bơi suốt cả một ngày, ý cười ngọt ngào trong mắt khiến người khác gần như chết chìm.
Vậy nên buổi tối cô rất nhiệt tình trong việc “rèn luyện”, ngây thơ mở khoá thêm mấy tư thế mới.
Tần Chấp nheo mắt nghĩ thầm, bơi lội vào mùa hè đúng là hết sẩy.
Lúc cô thiếp đi vì mệt, anh vén tóc cô ra sau màng nhĩ, nhẹ nhàng lau dòng lệ nơi khoé mắt, thành kính hôn lên mắt cô.
“Ngủ ngon nhé bảo bối.”
…
Sáng hôm sau, Tần Chấp tập thể dục trở về.
Anh mới điều chỉnh lại hơi thở rồi mới nhìn màn hình điện thoại, sau đó bắt máy.
“Alô…”
Tuy anh rất ít nói nhưng đầu dây bên kia vẫn nhiệt tình như cũ, thế là anh vẫn cứ kiên nhẫn lắng nghe.
Đầu dây bên kia nói gì đó khiến anh khẽ nhếch khoé miệng.
Chỉ trong chốc lát, anh nở nụ cười rạng rỡ như băng tuyết tan trong mùa xuân, đến cả đầu dây bên kia cũng cảm nhận được tâm trạng của anh lúc này: “Được, tôi chờ tin tốt của đạo diễn.”
Sau khi cúp máy, anh suy nghĩ một lát rồi quyết định gọi điện báo cho Từ Minh.
“Anh vừa nói gì vậy sếp?” Từ Minh đang giận dữ vì bị đánh thức sau một đêm thức trắng chợt mở to mắt, giật nảy mình và lăn khỏi giường: “Đã xác nhận rồi ạ?”
Từ Minh không bận tâm đến cánh tay đau nhói của mình, lồm cồm bò dậy, rồi lẩm bẩm: “Tôi cần phải chuẩn bị những gì khi đi ký hợp đồng nhỉ? Có cần dẫn theo luật sư hay…”
Suy cho cùng thì đây chính là đạo diễn Morris đã đạt giải Oscar mấy lần đấy! Anh ta tin rằng sau khi Tô Uyển đóng vai quan trọng này thì đẳng cấp đã thuộc hàng quốc tế, kịch bản cũng ùn ùn kéo đến cho mà xem.
Tần Chấp híp mắt, chẳng nói chẳng rằng đã cúp máy.
Từ Minh:…
Lúc Tô Uyển tỉnh giấc, ngoài trời đã sáng trưng.
Khi cô còn đang mơ mơ màng màng thì cảm nhận được đôi bàn tay quen thuộc đang massage cho vòng eo nhức mỏi của mình.
“Chào buổi sáng, bảo bối!” Trên môi của anh vẫn là nụ cười dịu dàng, hôn trán vợ, động tác trên tay vẫn không dừng lại.
“Chào buổi sáng, A Chấp!” Tô Uyển nằm trên giường, cằm gác trên gối, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào A Chấp đang ngồi bên mép giường.
“Sao vậy bảo bối?” Anh cười hỏi.
Đôi mắt của anh quá đỗi dịu dàng dưới ánh nắng ban mai, như thể đang nhìn phong cảnh đẹp nhất thế gian vậy.
Tô Uyển ngẩn ra, trái tim cũng đập thình thịch.
“Em yêu anh, A Chấp!”.