Đọc truyện Vợ Chồng Ảnh Hậu Ngược Cẩu Hằng Ngày – Chương 45: Chỉ Dán Câu Đối Mà Cũng Quấn Lấy Nhau Cho Được
Edit: Nhạc Dao
Beta: Hikari2088
Thời gian trôi vun vút, chớp mắt đã đến cuối năm.
“Chào cậu chủ và cô chủ.” Chú Tần cười tủm tỉm chào hỏi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hiền hoà.
“Chào chú Tần~” Đôi mắt của Tô Uyển cong thành vầng trăng khuyết, đồng thời chào lại chú Tần.
Vì nhà của chú Tần đời đời đều làm quản gia cho Tần gia, nên chú ấy giống như người thân của họ vậy.
“Tụi con đến rồi nè mẹ~” Tô Uyển cười tủm tỉm chào hỏi mọi người đang ngồi trên sofa.
“Bảo bối ngoan lắm~” Tần Chấp sờ đầu Tô Uyển, rồi nhẹ nhàng giúp cô thoát khỏi lớp quần áo dày như cái bánh chưng.
Sau đó, anh treo khăn quàng cổ bằng len lên giá áo bên cạnh.
“Hai đứa đến rồi đấy à?” Ba Tần và anh trai Tần đều rất ít nói, tuy sắc mặt chỉ hơi dịu xuống khi thấy hai người họ, nhưng trong mắt lại đong đầy quan tâm.
“Dạ, sao anh hai về sớm quá vậy ạ?”
Khuôn mặt của Tần Chấp cũng dịu xuống khi thấy anh trai Tần.
Mẹ Tần nhìn đứa con trai út dắt vợ đến sofa, sau đó chen chúc với vợ trên sofa bé xíu chứ không chịu ngồi ở chỗ khác, cứ như thể tụi nó là bào thai song sinh vậy.
Bà trừng mắt, nói bóng gió: “Uyển Uyển tới sớm quá, mọi người chỉ mới ăn trưa xong thôi.”
Đúng là sớm thật, chỉ mới ăn trưa thôi mà.
“Thật ạ?” Tô Uyển chớp mắt, vui vẻ cười, khen Tần Chấp với vẻ tự hào: “Do A Chấp quan tâm mẹ đấy ạ! A Chấp nói nếu tụi con đến sớm hơn thì mẹ vẫn chưa thức dậy, vậy thì sẽ làm mẹ giận đó~”
A Chấp của cô biết quan tâm đến người khác như vậy đấy!
Mẹ Tần tức gần chết, quan tâm bà cái khỉ ấy! Bà chưa bao giờ ngủ nướng cả!
Bà bất mãn vỗ nhẹ lên mặt chồng: “Ông nhìn đứa con trai ngoan của ông kìa!”
Đứa con này không phải là con trai của bà!
Ba Tần nhíu mày với vẻ bất đắc dĩ: “Ừ, nó là con trai của tôi đấy!”
Anh trai Tần cầm ly trà lên uống một ngụm, buồn cười nhìn cảnh mọi người “đấu võ mồm”.
Vì họ đều là người một nhà nên không nói mấy lời khách sáo, gia tộc cũng không có sóng gió gì.
Dù Tần Chấp đã kết hôn với Tô Uyển nhưng năm nào cũng quay về nhà chính để đón Tết cả.
Trong khung cảnh náo nhiệt của ngày Tết, tiếng mọi người cười đùa bỗng khiến bầu không khí trở nên ấm áp.
Sau khi Tô Uyển và Tần Chấp đến, thì nhà họ Tần đã có mặt đông đủ.
Tần Chấp sắp xếp cho Tô Uyển ngồi thoải mái trên sofa, dặn dò cô đôi câu thì chuẩn bị đi ra ngoài dán câu đối với anh trai Tần.
Tô Uyển nắm chặt tay anh rồi lắc qua lắc lại, đôi mắt sáng như sao: “A Chấp ơi, em cũng muốn đi cùng anh~”
“Không được.” Người Tần Chấp khựng lại, ép mình phải nhìn sang chỗ khác chứ không được nhìn vào ánh mắt chờ mong của cô: “Lỡ như đụng phải em thì sao? Bảo bối ngồi đây đợi anh nhé?”
“Không chịu đâu.” Tô Uyển bĩu môi: “Em không nhìn thấy anh! Vả lại, không phải mẹ đã nói là phụ nữ có thai phải tập thể dục sao cho thích hợp thì mới khoẻ mạnh sao? Phải không mẹ~” Cô chớp mắt, nhìn mẹ Tần với vẻ mong chờ, tay còn nắm lấy tay bà.
Từ khi cô mang thai, A Chấp quản lý cô chặt quá trời luôn~ Cô muốn đi dán câu đối lắm lắm.
Mẹ Tần trừng mắt nhưng vẫn vô thức đồng ý với con dâu: “Đúng là cần phải tập thể dục sao cho thích hợp thật, ở nhà mình thì chỉ cần cẩn thận chút là được rồi.”
Nói xong, bà liền hối hận ngậm miệng lại.
Ba Tần buồn cười nhìn vợ, cái tính mạnh miệng của bà nhà mình thật là!
“Vâng vâng.” Tô Uyển thấy chồng mình vẫn còn do dự, bèn hôn anh một cái, rồi làm nũng: “Em muốn nhìn anh mà!”
Tần Chấp giật mình, lý do này thật là… Anh nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, thở hắt ra rồi véo cái mũi nhỏ của cô: “Uyển Uyển nghịch quá đi! Vậy thì em phải hứa là lát nữa sẽ cẩn thận đấy nhé.”
“Vâng ạ!” Tô Uyển rất vui khi nghe anh nói vậy: “A Chấp tốt nhất trên đời luôn!” Khi cô cười với mẹ Tần, hai má lúm đồng tiền liền xuất hiện, sau đó vui vẻ nắm tay Tần Chấp đi ra ngoài.
Ba Tần và anh trai Tần liếc nhau thì thấy sự bất dĩ trong mắt của đối phương.
Đôi vợ chồng cứ thích quấn quýt lấy nhau này thật là!
Vì nhà họ Tần thích tự dán câu đối nên ba Tần và anh trai Tần đành phải tự dán câu đối trên các căn phòng.
Về phần đôi vợ chồng kia thì… Khỏi trông mong gì cho mệt.
***
Quay lại với bên Tần Chấp và Tô Uyển thôi nào.
“Em thấy thế nào?”
Tần Chấp giơ câu đối do chính tay ba con nhà họ Tần viết lên.
Tuy năm ngoái anh có viết, nhưng năm nay lại không kịp viết.
“Chưa được! A Chấp nhích nó qua bên phải đi!”
“Vậy được chưa bảo bối?”
Tô Uyển cắn môi suy nghĩ một lát, rồi trả lời: “Vẫn chưa được, anh nhích nó qua bên trái một chút! Chút nữa thôi…”
“Như vậy phải không bảo bối?”
“Nhiều quá rồi! A Chấp nhích nó về bên phải một chút!”
Tô Uyển bĩu môi, sao lại khó dán thế này?
Tần Chấp xoay lưng về Tô Uyển, nở một nụ cười không thành tiếng, trong mắt cũng vương nét cười.
“Qua bên trái chút nữa… Dừng dừng dừng, chính là chỗ này!”
Khó khăn lắm mới dán được câu đối, Tô Uyển bỗng cảm thấy như mình vừa mới thắng một trận chiến, một cảm giác thoả mãn dần lan toả trong lòng.
Cô vội vàng hôn lên khuôn mặt của Tần Chấp: “A Chấp giỏi quá!”
Tần Chấp sờ mặt mình, nheo mắt, khoé môi khẽ nhếch.
“Còn cái này thì sao?” Tô Uyển cầm một câu đối hình thoi nho nhỏ, rồi hỏi Tần Chấp: “Dán cái này ở đâu bây giờ?”
Tần Chấp nhìn chữ “Phúc”, vuốt tóc cô với vẻ cưng chiều, rồi dẫn vợ đến một bức tường gần đó: “Dán ở đây là được rồi.”
Tô Uyển chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: “Ở đây sao? Câu đối cũng dán trên tường hả A Chấp?”
Đôi mắt trong veo của cô nhìn chằm chằm vào anh, trong đấy chỉ toàn là sự ỷ lại vào anh mà thôi.
Yết hầu của Tần Chấp khẽ động đậy, lấy tay che đôi mắt sáng như sao của cô: “Đừng nhìn anh như vậy.”
Mỗi khi cô nhìn anh bằng ánh mắt tin cậy thế này… Anh sẽ không kìm được mà trở nên hưng phấn.
“A Chấp nói gì vậy?” Vì anh nói câu cuối quá nhỏ nên cô nghe rõ, chớp mắt hỏi anh.
Tần Chấp cảm thấy như có một cái bàn chải đang xẹt qua lòng bàn tay của anh, khiến lòng anh ngứa ngáy không thôi.
Anh vô thức rụt tay lại, vuốt ve lòng bàn tay, cứ như cảm giác vừa rồi vẫn còn ở lại bàn tay của anh vậy.
“Không có gì đâu.” Khi anh mở miệng thì mới phát hiện giọng của mình đã khàn đi từ lúc nào.
Anh đằng hắng rồi tự nhiên chuyển chủ đề: “Em muốn tự dán không?”
“Vâng ạ!” Tô Uyển không nhận ra anh đang chuyển chủ đề, đôi mắt cong thành một vầng trăng khuyết, hứng thú cầm câu đối quơ qua quơ lại.
Hai tay Tần Chấp lặng lẽ thò qua eo của cô, giống như vô ý một chút là sẽ ôm lấy cô vậy.
Anh nghiêm trang nắm lấy tay cô, rồi lật ngược câu đối lại: “Dán như vậy nè bảo bối.”
“Ồ, thì ra phải dán ngược lại sao?” Tô Uyển quay đầu nhìn anh, chớp chớp mắt.
“Ừ.” Anh cảm nhận được hơi ấm toả ra từ miệng cô bên má mình, yết hầu khẽ nhúc nhích, ép mình phải tập trung vào chuyện chính.
“Chữ “Phúc” khi dán ngược sẽ mang ngụ ý “Phúc đến”, tức là một năm mới hạnh phúc sẽ đến với nhà mình.”
“Thì ra nó còn có ngụ ý như vậy nữa!” Tô Uyển gấp gáp muốn dán, chọt chọt eo chồng, đôi mắt sáng lấp lánh: “A Chấp mau lấy đồ đến để tụi mình cùng dán nào!”
“Ừm.” Đôi mắt Tần Chấp loé lên, hít một hơi thật sâu, rồi miễn cưỡng bỏ bảo bối ra.
…
“Nhìn đẹp không A Chấp?” Tô Uyển hưng phấn nheo mắt nhìn chữ “Phúc” ngay ngắn trên tường.
“Bảo bối thấy sao?” Anh vuốt tóc cô, khoé môi khẽ nhếch, nhìn biểu cảm sống động của vợ.
Tô Uyển khí phách ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Em thấy vô cùng đẹp!”
Tiếc là Tô Uyển không biết Tần Chấp bọc cô thành một quả cầu di động mỗi khi đông đến, làm gì có chút khí phách nào chứ!
Tần Chấp vui vẻ bật cười thành tiếng, bảo bối của anh đáng yêu quá đi!
“Được được được, Uyển Uyển của anh dán đẹp nhất trên đời luôn!”
Đúng lúc này, một cơn gió lạnh khẽ thổi qua, Tần Chấp lẳng lặng sờ khuôn mặt của Tô Uyển.
Khi cảm nhận được sự lạnh lẽo trên mặt cô, anh giả vờ rùng mình, vùi đầu vào gáy cô rồi làm nũng: “Anh thấy hơi lạnh rồi Uyển Uyển~”
Nghe vậy, Tô Uyển vốn đang định chơi tiếp liền vứt luôn chuyện này ra sau đầu, sốt ruột ôm lấy chồng yêu đang rùng mình vì lạnh: “Chúng mình vào nhà thôi A Chấp!”
“Ừm~” Anh dúi dầu vào cổ cô, nheo đôi mắt lại, lặng lẽ bảo vệ cô.
Họ đã quấn chặt lấy nhau trên đường đi vào phòng như vậy đấy.
Tần Chấp ôm Tô Uyển ngồi lên đùi mình, rồi ủ ấm tay cô.
Sau khi cảm nhận được đôi bàn tay của cô dần trở nên ấm áp, anh mới hờ hững ngẩng đầu lên, rồi nói: “Một cánh cửa kìa bảo bối~”
Cái tốc độ chậm hơn rùa này!
Mẹ Tần: Bà biết ngay mà!
Ba Tần và anh trai Tần đã dán toàn bộ nhà: Cũng may là mình không trông mong gì vào hai đứa này!.