Đọc truyện Vợ Chồng Ảnh Hậu Ngược Cẩu Hằng Ngày – Chương 39: Có Người Muốn Bôi Nhọ Uyển Uyển
Edit: Nhạc Dao
Beta: Hikari2088
Dần dà, số người tham gia vào chuyện này càng ngày càng nhiều, anti-fan nhìn hashtag #Anti-fan hãy chuẩn bị tinh thần đi, thì cảm thấy lạnh run cả người.
Bọn họ sợ hãi sờ lông tơ dựng ngược, ánh mắt lại tràn đầy vẻ bất an.
Đến cuối cùng, bọn họ không dám ngóc đầu lên nữa, đành phải offline.
Vì vậy, nhóm fan cuồng đã toàn thắng!
Uyển Uyển là nữ thần của tui: Ha ha, tui đã nói không được bôi nhọ nữ thần của tụi tui rồi mà!
Tui là fan cuồng của Uyển Uyển: Ha ha.
Một đám fan được dẫn dắt bởi hai đàn chị Uyển Uyển là nữ thần của tui và Tui là fan cuồng của Uyển Uyển nên nên cũng không “đuổi cùng giết tận” mà chỉ mỉa mai vài câu rồi tất cả quay về địa bàn của mình để chơi.
Trái lại, nhóm người xem kịch vui đa số đều là người qua đường lại cảm thấy buồn bực khi thấy anti-fan xuống sàn nhanh quá.
Bọn họ không thèm quan tâm anti-fan hay fan là bên chính nghĩa hoặc đúng.
Trên thế giới này, có mấy ai có thể đồng cảm với sinh ly tử biệt, niềm vui nỗi buồn của người khác đâu chứ?
Từ Minh cầm ly trà lên uống một hớp, tay phải di chuột vào những động thái trên mạng.
Quả nhiên, tình huống đã dần ổn định như trong dự đoán của anh ta.
Trên mạng sóng yên biển lặng, thậm chí không có bất kỳ bình luận nào của anti-fan cả.
Tuy chuyện này đã được giải quyết dễ dàng nhưng anh ta vẫn không yên lòng được.
Sau đó, có một suy nghĩ loé lên trong đầu anh ta.
Tên tuổi của nhị thiếu Tần gia gắn liền với thủ đoạn tàn nhẫn của anh chỉ được lan truyền trong giới thượng lưu.
Đồng thời, nếu không có người đứng đằng sau thì cái tài khoản nổi tiếng kia sao dám đụng vào boss Tần chứ.
Quả nhiên, vào sáng hôm sau, tình huống đã được bình ổn bỗng nhiên mãnh liệt lên.
Có rất nhiều người dụi mắt khi bật máy tính lên.
Cứ như thế giới đã thay đổi chỉ trong một đêm vậy.
# Cùng thảo luận về bông sen trắng trong giới giải trí #
# Sự thật về Ảnh hậu nọ #
# “Ảnh hậu” lẳng lơ #
…
Thậm chí, ngay cả hashtag # Tô Uyển cút ra khỏi giỏi giải trí # cũng leo lên top hot search.
Buổi sáng là thời điểm ít fan hoạt động nhất.
Khi fan cuồng dậy sớm thấy mấy tin này liền giận điếng người, vừa thông báo cho nguyên lão vừa xắn tay áo, cắn răng chiến đấu dưới những bài này.
Nhưng chuyện này đến quá bất ngờ, chỉ trong nháy mắt mà đã có hằng hà sa số bài đăng cùng một lúc.
Vì fan buổi sáng quá ít, có lòng mà không có sức, mọi chuyện càng ngày càng lan rộng, mãi cho đến khi tất cả các fan đã dậy thì mới miễn cưỡng khống chế được tình hình, sau đó chiến đấu với đám anti-fan.
Từ Minh hết hồn khi nhận được tin này, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Quả nhiên, đây mới là anti-fan chuyên nghiệp nè.
Sau khi bật máy tính lên thì anh ta thấy được anti-fan và fan đang tranh nhau đẩy bài lên/xuống.
Dĩ nhiên là anti-fan muốn đẩy bài lên, còn fan muốn dìm bài xuống rồi.
Đây cũng là lần đầu tiên anh ta thấy fan của một người có thể đấu ngang tay với anti-fan đấy.
Trên thực tế, nếu các minh tinh khác không giải quyết anti-fan cho khéo thì sự nghiệp sẽ tan tành mây khói.
Trái lại, đến phiên fan của Tô Uyển thì sức chiến đấu chỉ có hơn chứ không kém anti-fan chút nào, sau đó anh ta lại thuê thuỷ quân thì mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh chóng thôi.
Anh ta ngàn tính vạn tính, lại quên mất sự hẹp hòi của boss Tần về những việc có liên quan đến Tô Uyển!
***
Ban đầu, Tần Chấp cứ tưởng Uyển Uyển càng ngày càng thích quấn lấy mình là vì anh dung túng cô.
Anh rất thích cảm giác bảo bối làm nũng nhưng kể từ khi cô mang thai, sự quấn quít của cô không khác gì tra tấn.
“Bảo bối, em uống một hớp thôi nhé? Nhé?” Tần Chấp cẩn thận ôm eo Tô Uyển, đặt cằm trên đầu bảo bối, dịu dàng dỗ dành cô như báu vật.
“Không chịu đâu~” Cô vùi đầu vào lòng chồng, càng ngày càng lùi sát vào, quyết không chịu ló đầu ra.
Tuy dì Vương nấu ăn rất ngon nhưng vì sao canh dưỡng thai lại phải có cà rốt trong đó chứ? “A Chấp ơi~ Em không muốn uống đâu~”
“Ha ha~ Giống heo con quá đi~” Anh bật cười vì nhột khi cô dúi đầu vào lòng mình.
Sau đó, anh đặt chén xuống, đẩy nhẹ đầu cô ra, rồi chọt đầu của cô: “Em có bị ngộp không?”
“Không ạ.” Cô chớp mắt khi nằm trong lòng bàn tay của anh, ngoan ngoãn trả lời.
Thật ra, cô chỉ chú ý đến mùi hương dễ ngửi trên người anh mà thôi.
“Ngoan lắm~” Anh vuốt tóc cô, bưng chén lên, rồi đưa đến bên miệng của cô, tiếp tục dỗ dành: “Bảo bối uống thêm một hớp nữa nhé?”
“Sao em phải uống nó chứ!” Cô ấm ức nói.
“Nó tốt cho sức khoẻ của em.” Anh kiên nhẫn giải thích cho cô.
“Nhưng sức khoẻ của em tốt lắm~” Cô chớp mắt, sợ anh không tin mình liền nắm tay anh sờ bụng mình.
Sau đó, cô nhìn anh với vẻ mong đợi: “Không cần phải uống đâu mà~”
Anh giả vờ vô tình sờ bụng cô, nheo mắt rồi bình tĩnh đáp: “Bảo bối ngoan, không phải bé A Chấp phải cần thật nhiều chất dinh dưỡng để phát triển sao?”
“Vâng.” Tô Uyển khịt mũi, nghĩ ngợi rồi nhích lại gần anh: “Được rồi ạ~”
Ha ha, sao tự nhiên anh cảm thấy khó chịu thế nhỉ?
Tần Chấp cứng đờ nhìn cái bụng nhỏ của bảo bối nhà mình, rồi nheo mắt.
Sau khi ăn xong, hai mắt Tô Uyển díp lại, thiu thiu ngủ.
Trong lúc đó, tay cô vòng qua cổ anh, mơ màng tựa vào cổ anh.
“Bảo bối lên giường ngủ được không?” Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nhỏ giọng dỗ dành.
“Không muốn đâu~” Cô nghe anh nói muốn thả mình xuống liền vô thức siết chặt tay lại, mơ màng đáp: “A Chấp ngủ chung cơ…”
Trong nháy mắt ấy, Tần Chấp không biết nên làm gì, cũng không biết mình có nên đi tắm không.
Anh không nỡ buông bảo bối trong lòng mình ra nhưng cô sẽ đổ dầu vào ngọn lửa trong thân thể anh mất.
Đến cuối cùng, anh đã ôm bảo bối vào trong bồn tắm, cẩn thận lau người cho cô.
Hơi thở ấm áp của cô phả vào cổ anh, khiến cả người anh nóng lên.
Đã vậy, cô còn cựa qua cựa lại, cái mũi cứ giật giật, đụng vào ngực anh.
Vừa mới tắm xong mà cả người anh lại dính đầy mồ hôi.
Đôi mắt nóng bỏng của Tần Chấp nhìn chằm chằm vào cái bụng bằng phẳng của bảo bối, ôm chặt cô vào lòng, đôi mắt vặn vẹo dần bình tĩnh lại.
Sau đó, anh nhắm mắt lại.
Nhưng anh không ngờ sáng hôm sau mình lại thấy được những tin tức đáng chết kia khi bật điện thoại lên.
# Bông sen trắng # # Tô Uyển cút ra khỏi giới giải trí #…
Chỉ trong chớp mắt, đôi mắt của Tần Chấp liền đỏ ngầu.
Sự đau lòng với bảo bối nhanh chóng chuyển thành cơn thịnh nộ thiêu đốt lý trí của anh!
“Giỏi! Giỏi! Giỏi!”
Anh nói liên tục ba chữ “giỏi”, chữ sau vừa lạnh lại trầm hơn chữ trước.
Giỏi lắm!
Nếu bọn họ đã chán sống thì tất cả đều chết hết đi!.