Vô Chiêu Vạn Kiếm

Chương 5: Nguy Hiểm Trùng Trùng Bắc Hải Cung


Bạn đang đọc Vô Chiêu Vạn Kiếm – Chương 5: Nguy Hiểm Trùng Trùng Bắc Hải Cung

Vừa tỉnh lại Quan Vân Hội chạm ngay ánh mắt không hài lòng của Vương Nhất Hoa, một mỹ nhân có hai thân phận, đã từng dùng thân phận thứ hai là Quỷ Diện Vô Dung cứu Quan Vân Hội khỏi chết dưới tay Tư Không Bình. Và cũng không chờ Quan Vân Hội kịp lên tiếng, Vương Nhất Hoa lập tức hỏi ngay :
– Nếu ta có lập trận Phong Quỷ Đào Ba Cửu Hải Triều giam giữ ngươi thì chỉ là để bảo vệ an toàn cho ngươi. Sao ngươi tin theo lời lão Lưu Hồ Cẩm, nghĩ rằng ta hành động như thế là muốn gây bất lợi cho ngươi?
Vương Nhất Hoa tuy giận nhưng dung diện vẫn xinh đẹp, khiến Quan Vân Hội bối rối, vô tình dùng cách xưng hô không hề do ý muốn bản thân :
– Tỷ tỷ đã nghe lệnh đệ Vương Kim Tử thuật kể? Nhưng đó chỉ là những gì đệ buộc phải nghe lão Lưu Hồ Cẩm nói vào tai. Giả như đệ có nhắc lại thì chỉ là noi theo chủ ý của người, kỳ thực đệ có bao giờ nghĩ như thế.
Vương Nhất Hoa vẫn giận :
– Ngươi có nghĩ hay không, điều đó chỉ có thâm tâm ngươi tự biết. Phần ta, vì cần để ngươi có thể hiểu minh bạch, ta hỏi ngươi, giả như ta thật sự có chủ tâm gây bất lợi cho ngươi, phải chăng suốt quãng đường ta cùng Tam Băng đưa ngươi về Bắc Hải cung này, ngươi không thể phủ nhận ta thật sự có muôn vàn cơ hội để mặc tình hạ thủ ngươi theo chủ ý của ta? Đúng không?
Quan Vân Hội càng thêm bối rối đành gật đầu :
– Đúng là trong suốt thời gian đó quả nhiên tỷ có thể hại đệ nếu tỷ muốn nhưng sự thật thì tỷ chưa một lần có bất kỳ hành vi nào hại đệ.
Vương Nhất Hoa hừ lạt :
– Đừng nói là có cử chỉ mưu hại ngươi, đến một ý nghĩ gây bất lợi cho ngươi ta cũng chưa hề có. Ngươi có biết vì sao chăng?
Quan Vân Hội vội xoa dịu bằng cách đáp theo ý Vương Kim Tử từng một lần thổ lộ :
– Theo đệ vừa được biết thì đấy là vì tỷ chỉ lo nghĩ đến đại cục. Nghĩa là bản thân đệ nếu được an toàn thì sự hưng vong của Bắc Hải cung cũng theo đó được lợi về mọi phương diện.
Vương Nhất Hoa bĩu môi khinh khỉnh :
– Đấy là ngươi nói theo cách của lão Lưu? Bởi lão thoạt tiên gặp ai mà chẳng bảo ở Bắc Hải cung này chỉ có mỗi mình lão là lúc nào cũng cúc cung tân tụy vì sự hưng vong của bổn cung?
– Ta không thích dùng những thủ đoạn hoặc những lời lẽ hoa mỹ như lão để lừa mỵ bất kỳ ai khác. Và đối với ngươi cũng vậy ta thừa biết ngươi là hậu nhân của ai và cũng thừa biết hiện tình của bổn cung đang cần ngươi như thế nào. Thế nhưng có bao giờ ngươi tự hỏi chưa, là tại sao suốt quãng thời gian đưa ngươi về đây ta vẫn chưa một lần gọi ngươi là Thiếu cung chủ? Kể cả dò hỏi ngươi về tín vật Cung chủ, ta vẫn không một lần mở miệng hỏi. Tại sao vậy?
Quan Vân Hội cũng lấy làm lạ :
– Phải rồi, vì sao tỷ chưa lần nào hỏi đệ về những điều kỳ thực rất hệ trọng này?
Vương Nhất Hoa vụt thở ra, có vẻ như bao cơn giận dữ cũng theo đó trút ra đến cạn :
– Ta không thể tự dối lòng bằng cách bảo là không hề muốn mở miệng hỏi ngươi. Kỳ thực ta rất muốn hỏi và chỉ muốn hỏi ngay khi có thể. Chỉ tiếc là ta không được quyền khinh suất, cứ hồ đồ hỏi thẳng ngươi những điều hệ trọng đó, trong khi đã tự biết chắc ả Tam Băng cũng chờ đợi để được nghe mọi điều có liên quan. Để rồi hễ ả biết thì lão Lưu ngay sau đó cũng tường.
Quan Vân Hội kinh ngạc :
– Tam Băng là gian tế của lão Lưu? Nhưng theo lão cho biết thì Tam Băng lại là người của Nhị Tiên cung. Hóa ra lão đã nói dối tất cả? Chỉ trừ một điều là lão quả quyết tỷ đã đoán biết Tam Băng phản lại tỷ. Vậy sao đã biết, tỷ vẫn để yên cho Tam Băng?
Vương Nhất Hoa ngao ngán thở dài :
– Ta không có thói quen xử phạt ngay bất kỳ ai mới chỉ một lần đầu lầm lỗi mà không tạo cho kẻ đó cơ hội chuộc tội. Huống hồ ta chưa hề bạc đãi Tam Băng. Vì thế, nếu cứ đó mà suy thì ta tin rằng Tam Băng vì chỉ nhất thời mê muội nên lầm tin vào những lời ma mỵ của lão Lưu, ắt sẽ có lúc Tam Băng tỉnh ngộ và tự biết quay về nẻo chính đường ngay.
Quan Vân Hội thật sự khâm phục :
– Nhưng dù vậy, trong khi chờ đợi Tam Băng có cơ hội tỉnh ngộ, chính tỷ tỷ vì cẩn trọng nên không một lần hỏi đệ về tín vật Cung chủ? Thái độ rộng lượng của tỷ thật đáng ngưỡng mộ.
Chợt có tiếng Vương Kim Tử cười vang. Và đó cũng là lúc Vương Kim Tử từ một ngách kín đáo của gian khách sảnh to rộng Quan Vân Hội đang ngồi để ung dung xuất hiện :
– Chờ mãi mới được nghe Thiếu cung chủ phát ra những lời nói thật tâm này, Vương Kim Tử dù phải chờ lâu hơn vẫn mãn nguyện vì cuối cùng bao tâm huyết hoài bão của thân tỷ cũng được Thiếu cung chủ hiểu đến tận tường. Thật đáng lắm thay. Ha ha…
Vương Nhất Hoa cau mày nhìn Vương Kim Tử, tỏ ý không hài lòng :
– Đệ đừng quá tâng bốc ta. Vì ta nào có hoài bão hoặc tâm huyết gì đáng để được tán dương ngoài việc chỉ mong muốn mỗi một điều là làm sao cho nhất nhất từng hành động của ta đừng gây ra lầm lẫn nào đáng tiếc.
Quan Vân Hội lên tiếng :
– Vương Nhất Hoa tỷ xin chớ quá tự khiêm. Vì theo đệ, chỉ cần làm được mỗi một điều như tỷ vừa nói thì cũng đã hơn chán vạn lần so với lão Lưu chỉ luôn thích dùng uy phục người. Và cũng theo đệ, tỷ mới chính là nhân vật đang rất cần cho Bắc Hải cung. Nếu muốn sớm trùng chấn uy phong.
Vương Nhất Hoa xua tay :
– Mới chỉ có một Vương Kim Tử khen đã làm ta khó chịu, nay lại thêm ngươi nữa thì…
Vương Kim Tử vội hắng giọng, ngắt ngay lời Vương Nhất Hoa đang nói :
– Nếu tỷ thật sự không muốn nghe những lời khen thì đây, đệ có lời phê phán dành cho tỷ đây. Đó là tại sao tỷ không biết dùng cách xưng hô cho hợp lễ đối với Thiếu cung chủ?
Vương Nhất Hoa lập tức giật mình và tỏ ra ngay bản thân là người dù sao cũng mau mắn phục thiện :
– Lời đệ trách quả không sai. Ắt là vì tỷ đã lỡ quen với cách xưng hô như thế sau quãng thời gian tương đối dài, đưa Thiếu cung chủ từ Trung Nguyên xa xôi về đây.
Và Vương Nhất Hoa lập tức thi lễ tạ lỗi với Quan Vân Hội :
– Vương Nhất Hoa đã đắc tội. Mong Thiếu cung chủ rộng lượng bao dung.
Quan Vân Hội đỏ mặt xua tay :
– Đệ đâu đã dám nhận là Thiếu cung chủ. Huống hồ gia phụ thuở sinh thời đã tự ý từ bỏ cương vị, ba chữ Thiếu cung chủ xin tỷ tha cho, đừng để đệ nghe thêm lần nào nữa.
Vương Nhất Hoa ngạc nhiên :
– Ý của Thiếu cung chủ là…
Vương Kim Tử kịp thời lên tiếng :
– Như lời đệ đã hồi thuật tất cả với tỷ, Thiếu cung chủ kỳ thực chỉ có mỗi một mong muốn là được bổn cung hứa lời báo phúc phụ thù. Kỳ dư, kể cả cương vị Cung chủ cũng vậy, Thiếu cung chủ tuyệt đối không đòi hỏi gì thêm ở bổn cung.
Quan Vân Hội lên tiếng thừa nhận :
– Những gì Nhị thiếu gia lệnh đệ vừa nói quả không sai. Đệ chỉ mong được tỷ nhận giúp cho việc báo thù. Đáp lại, đệ sẽ cho tỷ biết tín vật Cung chủ hiện do ai cất giữ và rất vui nếu Bắc Hải cung thật sự sẽ có một Cung chủ nhân từ và khoan dung đức độ như tỷ.
Vương Kim Tử chợt trợn mắt hoài nghi, cứ nhìn chăm chăm vào Quan Vân Hội.
– Theo khẩu khí vừa nghe, có vẻ như Thiếu cung chủ muốn nói tín vật Cung chủ không những không do Thiếu cung chủ cất giữ mà nhân vật hiện đang cất giữ chính là người ở Bắc Hải cung này?
Quan Vân Hội gật đầu :
– Nhị thiếu gia tỏ ra hoài nghi cũng phải. Nhưng cứ nghe xong lời gia phụ nghiêm cẩn di huấn ắt Nhị thiếu gia thế nào cũng tự rõ. Vì gia phụ căn dặn thế này, cứ tìm cho được một nhân vật ở ngay tại Bắc Hải cung này và có cách gọi ngắn một cách kỳ lạ là “Thủ”, ắt sẽ rõ mọi nguyên ủy liên quan đến nội tình quý cung. Không phải đó là lời dặn có liên quan đến tín vật quý cung hay sao?
Vương Kim Tử tỏ ra thông tuệ lạ :
– Thủ? Vậy thì cần phải loại bỏ ngay chữ Thủ có liên quan đến tính danh của một ai đó. Vì điều này không hề có. Trái lại chỉ còn mỗi một lão Lưu Hồ Cẩm là phần nào liên quan đến chữ Thủ, bởi vì lão vốn dĩ đã có thân phận Thủ tịch Trưởng Lão viện. Ắt Thiếu cung chủ cũng đã tỏ bày như thế với lão Lưu? Và lão vì phủ nhận, bởi bản thân không hề cất giữ tín vật, nên nổi giận tống giam ngay Thiếu cung chủ vào thiết lao?
Quan Vân Hội đành thừa nhận :
– Chỉ vì trong thâm tâm tại hạ không thể không nghĩ nhân vật có cách gọi là Thủ lại không phải là lão nên dĩ nhiên có tỏ bày mọi sự cho lão hay. Thế theo Nhị thiếu gia, một nhân vật như vậy có hay không có ở Bắc Hải cung này?
Vương Kim Tử chợt chuyển ánh mắt nhìn qua thân tỷ Vương Nhất Hoa :
– Tỷ tỷ có nhận định như thế nào?
Vương Nhất Hoa chỉ biết lắc đầu và thở dài :
– Ắt hẳn đệ cũng đang nghĩ như ta rằng đây là Cung chủ tiền nhiệm có ý ám chỉ nhân vật đã từng là Thủ tịch Trưởng Lão viện trước lão Lưu? Chỉ tiếc nhân vật đó đã tạ thế cách nay ngoài ba mươi năm và càng tiếc hơn là nhân vật đó không hề lưu lại bất kỳ hậu nhân nào. Ý đệ thế nào?
Vương Kim Tử chợt liếc nhìn Quan Vân Hội và đó là thứ ánh mắt khó thể bảo là thân thiện :
– Đệ tuy không tin Thiếu cung chủ muốn dối gạt chúng ta nhưng vạn nhất, nhỡ vì nguyên nhân nào đó khiến Thiếu cung chủ không nhớ đúng nguyên văn lời căn dặn của Cung chủ tiền nhiệm thì sao?
Vương Nhân Hoa gật gù và bất chợt cũng liếc nhìn Quan Vân Hội :
– Ý đệ muốn giúp Thiếu cung chủ nhớ kỹ hơn?
Vương Kim Tử thở dài :
– Theo đệ thì đó là biện pháp duy nhất. Trừ phi tỷ tỷ chợt nghĩ ra biện pháp nào khác tốt hơn, khả dĩ có thể giúp Thiếu cung chủ không chỉ nhớ lại mà còn tin tưởng nói ra toàn bộ cho chúng ta nghe.
Vương Nhất Hoa bỗng nhún vai :
– Vậy thì ta không có. Đành phiền đệ tự thân xuất lực, thay ta giúp Thiếu cung chủ mau sớm khôi phục ký ức vậy.
Do chợt có cảm giác bất an nên Quan Vân Hội vội hỏi :
– Nhị vị vừa nói những gì với nhau, sao có vẻ khó hiểu và phần nào mờ ám?
Vương Kim Tử cười cười tự ý bước lại gần Quan Vân Hội :
– Thiếu cung chủ đã nghe, lẽ nào không tự hiểu? Nhưng đừng quá lo chỉ là bọn ta muốn giúp Thiếu cung chủ khôi phục trí nhớ và nhắc lại đúng những gì đã nghe mà thôi. Hãy nhìn đây nhìn vào mắt ta đây này Hà… Hà.
Cách cười của Vương Kim Tử nghe thật lạ, tuy vậy vẫn không kỳ quái bằng so với ánh mắt y đang dùng để nhìn và bắt Quan Vân Hội cũng phải nhìn y. Đấy là một thứ ánh mắt hoàn toàn trống rỗng và sâu vô tận, khiến Quan Vân Hội càng nhìn thì càng bị cuốn hút mãi mãi vào tận đáy mắt của y. Không chỉ có thế, cả bản thân Quan Vân Hội như cũng bị cuốn vào và bị nhấn chìm vào hai hốc mắt sâu vô tận của y. Chìm vào chìm vào hoàn toàn…
* * * * *
… Có người đang dùng hai tay nửa như xoa nắn nửa như mò mẫm khắp người Quan Vân Hội.
Mà lạ lắm, đôi tay của nhân vật này cứ nóng ran lên một cách tột cùng khó hiểu. Khiến cho hễ đôi tay ấy xoa nắn đến đâu thì lập tức bên dưới lớp da của Quan Vân Hội ở chỗ đó cũng hưng hức xông lên những tia nhiệt khí, nóng một cách kỳ quái.
Nhưng lạ nhất chính là diệu dụng kỳ ảo của đôi tay xoa nắn này. Nhiệt khí xông lên ngay dưới lớp biểu bì không những không làm Quan Vân Hội khó chịu trái lại đã càng lúc càng khiến cho khắp thân Quan Vân Hội chợt hiển hiện những sảng khoái lạ kỳ. Và vì quá sảng khoái nên rồi cũng đến lúc Quan Vân Hội chợt ưỡn dài người theo tư thế đang nằm và buột miệng tự phát lên thành một chuỗi tiếng kêu dài thích thú.
A… A…
Đôi tay của nhân vật đó vẫn không chịu ngừng nghĩ. Trái lại chợt có thêm tiếng của nhân vật đó thì thào nói như rót vào tai Quan Vân Hội :
– Ngươi lai tỉnh rồi ư? Tốt lắm. Nhưng nhớ đừng gây kinh động. Trái lại, vì ta phát hiện tận cùng kinh mạch ngươi như tàng chứa sẵn chân nguyên nội lực, vậy hãy cứ nằm yên

lắng nghe từng khẩu quyết ta sắp truyền thụ cho ngươi và hợp với thủ pháp Thôi Cung Quá Huyệt mà ta đang vận dụng, hãy lần lượt tự dẫn lưu chân nguyên, cho di chuyển theo đôi tay ta, cũng là phương thức dẫn lưu nội kình theo khẩu quyết ta truyền thụ. Nhớ rõ rồi chứ?
Quan Vân Hội giật nảy người, lập tức tự ý nằm lăn qua một bên :
– Tam Băng? Ta quyết không nhớ lầm giọng nói này của Tam Băng ngươi. Mà này, ngươi đã làm gì ta? Sao hai mắt ta chẳng trông thấy gì? Ngươi đã làm gì ta thế này?
Đáp lại tiếng kêu vì quá phẫn nộ nên có phần lớn tiếng của Quan Vân Hội, một tiếng quát thật to chợt lồng lộng vang lên từ tận đâu đó bên trên :
– Ngươi đã chán sống rồi sao, Tam Băng? Nếu không nể tình ngươi đã mấy lần chìu ý và biết cách làm ta thỏa mãn, ta lập thệ sẽ kết liễu ngươi ngay, kể cả tiểu oa nhi kia nữa. Không tin, ngươi thử gây huyên náo một lần nữa thì rõ. Đừng quên ta đã làm thế này là quá mạo hiểm lắm rồi. Há lẽ ngươi nghĩ ta ngu xuẩn đến độ sẵn sàng hy sinh tính mạng vì loại người hoa tàn nhụy rữa như Tam Băng ngươi ư?
Tiếng quát nếu làm Quan Vân Hội thất kinh một thì đã làm Tam Băng khiếp đảm đến mười. Bằng chứng là xung quanh dù vẫn tối đen nhưng bên tai Quan Vân Hội vẫn nghe lời thì thào thật khẩn thiết của Tam Băng :
– Cũng là lỗi do ta đã không sớm nói rõ cảnh trạng tột cùng nguy hiểm của ngươi lúc này. Hãy nghe đây, điều cần nhất là ngươi đừng gây kinh động nữa. Thứ hai, ta hứa sẽ giúp ngươi bảo toàn tính mạng, cho dù gã họ Thiết kia thế nào rồi cũng vì quá nhát đảm sẽ không dám kháng lệnh yêu nữ Vương Nhất Hoa ắt vẫn có lúc kết liễu sinh mạng cả ta lẫn ngươi. Và điều cuối cùng, chính là ý muốn của ta, ngươi hãy hứa sau này giúp ta báo thù, hãy thay ta băm vằm Vương Kim Tử và gã họ Thiết trên kia thành trăm nghìn mảnh. Ngươi hứa chứ?
Những gì Quan Vân Hội vừa nghe thật là mơ hồ khó hiểu, vì thế không làm Quan Vân Hội quan tâm. Trái lại, vì mãi quan tâm đến điều khác nên Quan Vân Hội đành thì thào hỏi Tam Băng :
– Tam Băng ngươi có tội bội phản, dù bị Đại tiểu thư Vương Nhất Hoa xử trị cũng đáng. Riêng ta, sao ngươi lại kéo ta vào tình cảnh này? Để rồi bây giờ sinh mạng ta cũng bị uy hiếp chẳng khác gì ngươi?
Tam Băng không đáp, cũng không giải thích trái lại cứ tiếp tục thì thào vào tai Quan Vân Hội mọi điều theo chủ ý riêng của ả :
– Những gì đã xảy ra ta quả quyết sau này bản thân ngươi cũng sẽ tự hiểu. Vì thế bây giờ là lúc khẩn trương, muộn lắm thì cũng độ một ngày nữa là cơ hội cuối cùng cho ngươi đào thoát, vậy nên hãy để ta giúp truyền thụ nội công tâm pháp cho ngươi, đừng để phí thời gian cho những câu hỏi hoàn toàn không cần thiết đối với ngươi lúc này. Hãy chú tâm lắng nghe đây.
Nhưng một lần nữa Quan Vân Hội quyết khước từ hảo ý của một nhân vật phản trắc như ả :
– Ta chỉ muốn đi tìm ngay Vương Nhất Hoa, giải thích tất cả và tin rằng sinh mạng ta dù không nhờ có ngươi vẫn thoát.
Tam Băng lập tức trút ra hàng chuỗi những hậm hực vì bị đè nén qua đôi hàm răng nghiến chặt nên hóa thành những tiếng chỉ phát gừ gừ trong cuống họng :
– Ngươi có biết ngươi vừa nói gì chăng? Được lắm, nếu muốn tự dẫn thân đi nạp mạng thì cứ đi tìm ả. Nhưng cần gì đi tìm ả? Vì gã họ Thiết trên kia chính là tuân lệnh ả phải hạ sát ngươi ngay sau khi đã dùng tà thuật Nhiếp Hồn Đại Pháp, để ngươi tự miệng cung xưng những gì ả cần ngươi cung xưng.
Nói thật, nếu không vì ta bất lực trong việc thực hiện ý định báo thù, nếu không vì tình cờ phát hiện ở ngươi có ẩn tàng sẵn nhiều chân nguyên nội lực, ắt hẳn ta đã liều chết với gã họ Thiết. Thay vì cứ nuốt nhục, đem tấm thân vừa mới bị gã dâm tặc Vương Kim Tử dày vò, tự biến thành thú vui cho gã họ Thiết, chỉ đổi lại một điều kiện là được gần gũi ngươi thay cho gia đệ chết đã lâu, để gọi là phần nào tự an ủi trước khi để gã họ Thiết sẽ có lúc sau khi thỏa mãn thú tính thế nào cũng hạ thủ ta theo lệnh yêu nữ Vương Nhất Hoa. Ngươi có biết thế nào là tà thuật Nhiếp Hồn Đại Pháp chăng? Ngươi có biết chính vì tà thuật đó, chỉ cần ngươi vô tình nhìn thật sâu vào mắt ả, lập tức toàn bộ nhận thức và tri giác của ngươi đều tan biến, để rồi sau đó cứ ngoan ngoãn tuân theo mọi sai khiến của ả chăng?
Quan Vân Hội vụt nhớ lại đôi mắt sâu thẳm và trống rỗng của Vương Kim Tử :
– Nhiếp Hồn Đại Pháp? Có phải đó là tà thuật sẽ làm cho người bị hại nhớ lại tất cả mọi ký ức?
Tam Băng liền lên tiếng bằng giọng thập phần hài lòng :
– Không phải ngươi tự nhớ lại. Mà mọi điều một khi đã từng xảy đến với ngươi kể từ tấm bé đều bị nhân vật dùng tà thuật này bắt buộc ngươi phải tự kể lại tất cả, kể lại trong vô thức. Để rồi lúc tỉnh lại ngươi đã nguyện ý cung xưng. Có khi đó là những điều mà chính ngươi kỳ thực đã quên nhưng lúc bị tà thuật tác động ngươi đều nhớ và cứ thế kể ra tất cả. Có phải ngươi vừa ngẫu nhiên nhớ lại ánh mắt nhìn kỳ lạ ả đã dùng để nhìn ngươi?
Đến lượt Quan Vân Hội không muốn đáp gì thêm, trái lại bất chợt hỏi :
– Chuyện xảy ra đối với Tam Băng ngươi là thế nào? Quan Vân Hội ta muốn biết. Hãy nói đi.
Tam Băng cũng không muốn đáp :
– Ngươi không hỏi không được sao? Vì đó là nỗi đau chỉ những nữ nhân như ta mới thấu hiểu. Đồng thời vì cũng là nữ nhân như nhau nên ta tin chắc bất luận ai lâm cảnh giống ta đếu chỉ muốn che giấu, chôn thật chặt vào tận đáy lòng.
Nhưng Quan Vân Hội khăng khăng, vẫn muốn biết mọi điều Tam Băng toan che giấu chôn chặt :
– Không được. Tại hạ cần phải biết. Tại hạ không muốn làm một kẻ mơ hồ nữa, trái lại chỉ muốn biết tất cả. Có như thế tại hạ mới quyết định là nhận lời hay không việc báo thù cho Tam Băng.
Giọng của Tam Băng chợt như hụt hẫng :
– Ngươi đã thay đổi cách xưng hô. Cũng có nghĩa ngươi đã phần nào tin ta. Tin rằng ta đã hứa giúp là sẽ có cách giúp ngươi thoát nạn? Và đổi lại ngươi kể như đã hứa thay ta báo thù, tận diệt lũ vô nhân Đại Thần cung, kể từ ả yêu nữ Vương Nhất Hoa đứng đầu cho đến tận những kẻ vô dụng chót hết vẫn cứ luôn mê muội chịu sự sai khiến của ả. Có phải thế chăng?
Giọng của Quan Vân Hội thì lạc đi, đến cả bản thân cơ hồ cũng không nhận ra giọng nói của chính mình :
– Kẻ có tội phải nhận chịu trừng phạt. Dĩ nhiên phải thập phần nặng hơn so với những gì tự kẻ đó gây ra. Hãy cầu mong cho Quan Vân Hội này toàn mạng. Và Tam Băng sẽ thấy hoặc chí ít cũng phải tin chắc là tại hạ ắt biết giữ chữ tín như thế nào.
Tam Băng liền thở ra một hơi dài nhẹ nhõm :
– Vậy thì được ta sẽ kể tất cả. Nhưng vì vẫn mong ngươi thật sự được toàn mạng, hãy tin ta, hãy để ta giúp ngươi biết cách vận dụng chân nguyên sẵn có của ngươi trước, vì đây là cơ hội quyết không thể bỏ lỡ, sau đó tự ta sẽ kể tất cả cho ngươi nghe.
Quan Vân Hội lưỡng lự :
– Nhưng chuyện chân nguyên nội lực tại hạ sẵn có là thế nào? Tại hạ cần phải minh bạch điều này trước, sau sẽ tuân theo mọi sắp đặt của Tam Băng.
Tam Băng bật ngay tiếng than :
– Thật không ngờ ngươi là hạng ương bướng nhất, bình sinh ta chưa nhìn thấy. Là thế nầy, ngươi nói không sai, ta có tội phản Đại Thần cung, dĩ nhiên phải hứng chịu hậu quả. Và cách trừng trị ta do Vương Kim Tử tiến hành đã vượt quá giới hạn luôn cần có giữa người với người. Hắn đã dày vò làm nhục ta. Khi thỏa mãn, hắn vất ta như một phế vật ra lệnh cho gã họ Thiết hoặc tự tay hạ thủ hoặc ném ta xuống Cuồng Sa Vực.
Chính lúc này, ở ngay tại mép vực Cuồng Sa, ta nhìn thấy ngươi sắp sửa bị gã họ Thiết ném vào đấy. Và thật may, trong lúc ta vùng vẫy vì không muốn muốn chết mất xác ở Cuồng Sa Vực, tình cờ ta đã chạm vào ngươi, nhân đó phát hiện ở bản thân ngươi là nhân vật đã luyện qua công phu. Chứ chẳng phải không hề biết chút võ công nào như trước đây ta vẫn minh định. Vì thế, ta nghĩ ngay, dù vô tình hoặc hữu ý thì ngươi tuyệt đối không phải hạng vô dụng và trái lại chính là cao thủ ẩn tàng võ học, đồng thời cũng là loại người ta đang rất cần. Do đó ta…
Quan Vân Hội hoang mang vô tưởng, dù thì thào cũng lập tức ngắt lời Tam Băng :
– Tại hạ chưa từng luyện võ công, đó là sự thật. Đồng thời theo lời Thánh Thủ nghĩa phụ thuật kể thì chính gia phụ từng căn dặn không được để bất kỳ ai tùy tiện truyền thụ võ học cho tại hạ. Liệu Tam Băng có vì quá hoang tưởng nên để xảy ra ngộ nhận chăng?
Tam Băng khẽ suỵt :
– Đừng để gã họ Thiết biết ta đang có ý đồ biến ngươi từ kẻ chẳng hề am hiểu võ công trở thành một cao thủ. Riêng về điều ngươi vừa thố lộ, ta thừa nhận, ắt hẳn chuyện bản thân ngươi có ẩn tàng chân nguyên nội lực không những chỉ riêng ngươi không biết mà trái lại khắp thế gian này có thể quả quyết chỉ một mình ta nhờ may mắn nên phát hiện. Huống hồ, vì muốn có người thay ta báo thù, sau khi đã thương lượng và đem thân xác này đánh đổi sự an toàn tạm thời cho ngươi với gã họ Thiết, ta nhờ kịp thời vận dụng thủ pháp Thôi Cung Quá Huyệt nên phát hiện thêm nguồn chân lực sẵn có trong người ngươi hễ càng bị kích thích phát tụ thì càng chứng tỏ ngươi có nội lực không kém gì nhân vật đã từng khổ luyện chí ít phải ngoài mười năm. Nhưng ngươi đừng hỏi ta nguyên nhân tại sao ngươi có sẵn chân khí nội lực này. Vì một là ta không thể nào biết và hai nữa thì đó là điều tự ngươi sau này phải tìm cho ra lời giải thích thỏa đáng. Ý ta muốn nói điều tốt nhất lúc này là ngươi hãy mau mau tiếp nhận những khẩu quyết ta sắp truyền. Ngươi phải tự vận dụng chân lực bản thân theo đúng khẩu quyết. Có như thế, dù nguồn chân lực đó từ đâu mà có và chỗ chân lực đó hiện có ít hay nhiều thì ngươi vẫn cứ vận dụng, hãy biến chúng thành vũ khí lợi hại, tự trở thành một cao thủ khiến địch nhân không ngờ, chí ít là để giúp bản thân ngươi tự thoát kiếp nạn và toàn mạng. Rõ chứ?
Quan Vân Hội đành đáp ứng :
– Tuy chưa hiểu rõ lắm, nhất là chưa thể tin bản thân có thể trở thành cao thủ, nhưng nếu Tam Băng đã quả quyết như vậy thì tại hạ cũng đành tin theo.
Tam Băng nôn nóng, cứ tiến hành ngay theo chủ ý vừa giải thích :
– Đây là khẩu quyết nội công tâm pháp bổn cung. Dù chưa thể đoan chắc có thích hợp với ngươi hay không những vì tình thế đã đến lúc khẩn cấp, ngươi thà tiếp nhận hơn là cam chịu thúc thủ do có sẵn nội lực mà không sao vận dụng. Nghe đây.
Quan Vân Hội lắng nghe từng lời khẩu quyết do Tam Băng truyền thụ sau đó bảo :
– Những kinh mạch huyệt đạo vừa được Tam Băng tình cờ đề cập tại hạ nhờ từng nghe Thánh Thủ nghĩa phụ chỉ điểm y thuật nên tự hiểu rất rõ. Duy có điều những kinh văn khẩu quyết vừa nghe sao đối với tại hạ cứ mơ hồ khó hiểu?
Tam Băng lại chạm tay vào thân thể Quan Vân Hội :
– Có hai cách để ngươi dễ dàng vận dụng công phu theo đúng khẩu quyết nội công. Cách thứ nhất là tự ngươi cần lĩnh hội đến thấu triệt toàn bộ kinh văn. Nhưng để thực hiện theo cách này, thú thật, ta và ngươi hoàn toàn không có thời gian. Do vậy chỉ còn mỗi cách thứ hai, đó là ngươi hãy cứ tự nhẩm theo khẩu quyết vừa nghe, đồng thời cần để cho chân nguyên nội lực được dẫn lưu theo từng chuyển động của đôi tay ta.
Cách này gọi là truyền lực minh thị, dù ngươi không hiểu vẫn có thể tự vận dụng. Hãy lưu tâm, đây là đại huyệt Đan Điền, đúng chưa? Đó sẽ là nơi xuất phát toàn bộ chân nguyên của bản thân ngươi. Giờ thì cho nội kình dẫn lưu theo Đốc Mạch, qua Túc Lý Can Kinh, thấu suốt Ngũ Tạng, chuyển đến Khí Hải,Linh Đài. Từ Khí Hải thì cho xộc thẳng lên Thiên Đình, gọi là Bách Hội huyệt.
Còn từ Linh Đài thì chuyển xuống Thần Đường, theo Hoàn Khiêu, Ngư Nhãn,Côn Lôn xuống đến tận hai chân. Tiếp đó thì cho vòng lên Quan Nguyên, Trụ Cốt đến Hội Âm và quay về lại đại huyệt Đan Điền. Vậy là…
Vừa nói đến đây Tam Băng bỗng gắt :
– Ngươi làm gì mà giảy nảy lên như thế?
Quan Vân Hội ấp úng :
– Nói đến tên những huyệt đạo là được rồi. Cần gì Tam Băng phải dùng tay chạm vào… Chạm lung tung khắp mọi nơi trên cơ thể tại hạ như thế?
Tam Băng lại gắt :
– Ngươi ngại vì bị ta chạm vào những chỗ kín. Hừ, ắt vì ngươi vẫn còn là một tiểu oa nhi nên mới có phản ứng như thế. Nhưng ta tin chắc, đến lúc đã thành nhân thì ngươi ắt hắn cũng như bao lũ nam nhân khác, hễ trông thấy nữ nhân là động lòng tà và rồi sẽ tìm đủ mọi cách để thỏa mãn. Ngươi có chịu nằm yên không? Ta nhắc lại vì tình thế đã đến lúc khẩn trương nếu ngươi cứ mãi động cựa làm cho chuyện luyện công gián đoạn thì hậu họa thật không thể lường. Hãy bắt đầu lại nào. Điều cần nhất là làm sao để một mình ngươi có thể tự dẫn lưu chân nguyên theo đúng khẩu quyết mà không cần ta hướng dẫn minh thị. Rõ chưa?
Do bị gắt nên Quan Vân Hội cố dẹp bỏ mọi ái ngại vì những động chạm khó chịu để chuyên chú vào mỗi một việc là dẫn lưu chân khí bản thân theo đúng khẩu quyết được Tam Băng chỉ điểm.
Nhờ đó, được một lúc, dù Tam Băng chưa chịu thu hai tay về nhưng nhưng động chạm cũng đã dần bớt đi. Và đó là thời điểm Quan Vân Hội nghe Tam Băng chợt bảo :
– Người thực hiện việc dẫn lưu chân nguyên kể cũng đã khá hơn. Bây giờ thì nghe đây để có thể xuất phát chân nguyên, dùng nội lực chuyển thành kình khí, hầu phát chưởng đối phó địch nhân thì ngươi cần dẫn lưu nội lực như thế này. Hãy đưa chân khí đến Kiên Tĩnh, qua Vân Mộng xuống Hiệp Cốc, đến Trung Chừ, đồng thời cho chân kình hội tụ tại tâm chưởng giữa bàn tay sau đó thì từ từ nhả kình ra. Rõ chưa? Hãy thử làm theo lời ta vừa bảo xem nào.
Quan Vân Hội làm theo và lập tức phát hiện giữa lòng bàn tay quả nhiên vì có nhiều nội lực hội tụ nên cứ bị nhộn nhạo như thể từ ở đó sắp sửa phát ra một diễn biến nào đó thật bất ngờ. Vì thế, Quan Vân Hội chợt kêu :
– Tại hạ đã làm được rồi. Ở chưởng tay của tại hạ như sắp sửa phát thành kình.
Tam Băng chợt áp một bàn tay ả vào tay Quan Vân Hội :
– Vị tất đó có phải là chưởng lực được dùng để đối phó địch nhân hay không. Theo ta, để minh bạch hư thực, hay là ngươi cứ từ từ phát kình ra? Dù là mạo hiểm nhưng ta tuyệt tự dùng bản thân để thử nghiệm chân nguyên nội lực của ngươi. Nào, phát kình đi.
Quan Vân Hội nôn nao hí hửng, vì không ngờ bản thân chỉ sau một thời gian thật ngắn nhờ được Tam Băng tận tâm chỉ điểm nên sắp sửa có thể xuất phát chưởng kình, dùng nội lực bản thân để đối phó địch nhân, là điều Quan Vân Hội vẫn từng mục kích nhiều nhân vật cao thủ thi triển thực hiện. Vì thế, Quan Vân Hội bắt đầu từ từ phát kình, đúng theo lời Tam Băng vừa bảo.
Kình lực theo tay Quan Vân Hội thâm nhập và tiêu tan mất dạng vào chưởng tay đang áp vào của Tam Băng.
Và điều này sẽ cứ thế diễn tiến mãi nếu như đúng lúc đó không có tiếng của nhân vật họ Thiết lại đột ngột bất quát ầm :
– Bọn ngươi đang giở trò gì thế? Đủ rồi, hãy lại đây nào, Tam Băng.
Tuy bị giật mình nhưng Tam Băng thay vì thu tay về hoặc bảo Quan Vân Hội dừng lại thì bỗng nôn nóng rít qua kẽ răng, gắt bảo Quan Vân Hội :
– Cứ tiếp tục đi, càng nhanh càng tốt chỉ cần thu nhận hết mọi nguyên khí của ngươi, ta quả quyết gã họ Thiết không những không là đối thủ mà chính gã còn bị mất mạng vì ta. Hãy nhả kình nhanh lên.
Quan Vân Hội vẫn làm theo và trút thật nhanh toàn bộ chân khí từ bản thân qua người Tam Băng.
Chợt Tam Băng giật nhảy dựng lên :
– Ối… Hự!
Gã họ Thiết lập tức quát vang, lần này tiếng quát phát lên rất gần :
– Ngươi đừng giả vờ chứ, Tam Băng. Thay vào đó hãy ngoan ngoãn chiều ý ta thêm lần nữa đúng như thỏa thuận ngươi dã hứa với ta. Mau đi với ta nào.
Nhưng cảnh Tam Băng vừa nhảy dựng lên, lại còn kèm theo một loạt kêu đau đớn ngay lập tức làm Quan Vân Hội động tâm suy nghĩ. Và điều lạ là ngay lúc này chẳng hiểu sao Quan Vân Hội lại lờ mờ nhìn thấy được Tam Băng, chẳng như nãy giờ Quan Vân Hội kỳ thực không nhìn thấy gì ngoài một màn đêm đen thật u tối.
Đã vậy Quan Vân Hội lại bất chợt lờ mờ nhìn thấy bóng nhân dạng của ai đó ắt là bóng của gã họ Thiết bóng nhân dạng này hùng hổ tiến lại chỗ Tam Băng vừa ngã ngồi sau khi đã đột ngột nhảy dựng lên.
Và bóng này vồn vập chộp vào Tam Băng :

– Ngươi quả là vưu vật hiếm có. Thảo nào Nhị thiếu gia, dù đã thỏa mãn sau những ba ngày ba đêm vẫn cứ luyến ái không nỡ tay hạ thủ kết liễu ngươi. Hãy chiều chuộng ta thêm lần nữa. Biết đâu ta sẽ nảy sinh từ tâm, tìm cách cứu mạng ngươi, để ngươi mãi mãi trở thành thê thiếp của ta. Ha ha…
Nhưng đang cười, gã họ Thiết chợt kêu thất kinh và sững sờ :
– Úy?! Ngươi đã chết rồi sao? Chẳng phải ta vừa thấy ngươi vẫn còn sống đấy ư?
Nghe như thế Quan Vân Hội giật mình, không thể nghĩ vì sao Tam Băng chỉ mới đó lại vong mạng. Toan lên tiếng hỏi, chợt Quan Vân Hội nghe gã họ Thiết chép miệng :
– Ngươi chết rồi, còn ai giúp ta thỏa mãn? Cũng may, dù sao cơ thể ngươi vẫn còn nóng ấm, chi bằng cứ để ta tùy tiện hưởng thụ thêm thân xác ngươi lần nữa vậy.
Quan Vân Hội ngồi bật dậy, hoang mang đến tột độ khi lờ mờ nhận thấy như là gã họ Thiết đang tự trút bỏ y phục. Tiếp đó, còn kỳ quái hơn gã họ Thiết lại hùng hục xé bỏ toàn bộ y phục của Tam Băng cho đến khi thân thể to nạng của gã họ Thiết bỗng nhảy xổ và nằm đè lên thi thể của Tam Băng, Quan Vân Hội chợt cảm nhận lòng sục sôi căm hận bỗng trào dâng và phủ lấp toàn bộ nhận thức. Vì thế Quan Vân Hội đột ngột lao ập vào gã họ Thiết :
– Dâm tặc vô sỉ, ta giết ngươi!
Và theo khẩu quyết cùng với phương cách dẫn lưu nộ kình vừa do Tam Băng chỉ điểm, Quan Vân Hội xô bật từ chưởng tay ra một ngọn kình không thể ngờ là có, quật vào tấm thân trần của gã họ Thiết.
Bùng…
Gã họ Thiết bị chấn bay. Sau đó gã vừa kêu oai oái vừa huỳnh huỵch bỏ chạy.
Quan Vân Hội càng phấn khích sau một kình đắc thủ, lập tức chạy đuổi theo gã.
Được một quãng, Quan Vân Hội bỗng phát hiện đã đuổi theo gã họ Thiết đến một chỗ có khoảng không gian bao la. Không phải là thứ không gian tù túng như cho lúc nãy đã cùng Tam Băng tạm náu thân và cũng là nơi đã xảy ra nhiều diễn biến kỳ quái cùng một lúc.
Cùng lúc này, gã họ Thiết vì đã phần nào bình tâm sau một lúc lâu bỏ chạy, gã chợt quay lại, trợn mắt to như mắt ốc nhồi nhìn Quan Vân Hội và hậm hực quát :
– Ngươi chẳng phải là một tiểu oa nhi không hề biết võ công hay sao? Cớ sao lúc nầy…
Quan Vân Hội bỗng bối rối vừa lấy tay chỉ vào người gã, vừa ngoảnh mặt nhìn qua chỗ khác, nói mà không lưu tâm gì đến lời gã đang quát :
– Ngươi không biết thẹn hay sao? Há lẽ ngươi không nhận ra ngươi đang lõa thể?
Đúng lúc Quan Vân Hội ngoảnh mặt, gã họ Thiết bỗng đắc ý nhảy chồm đến :
– Người đã tận số rồi. Ha ha…
Và một lực đạo cực mạnh bỗng hiển hiện giáng ngay vào Quan Vân Hội.
Ầm!
Toàn thân Quan Vân Hội bị bốc cao, ngỡ có thể bay đến tận trời, nơi đang có nhiều thật nhiều những vì tinh tú sáng lấp lánh điểm tô cho bầu trời đêm. Và khi bị rơi xuống, Quan Vân Hội càng rơi càng thất kinh do nghi hoặc không hiểu sao dù rơi mãi vẫn chưa chạm đến đất. Trái lại, do đà rơi càng lúc càng nhanh nên Quan Vân Hội thêm khiếp đảm, nhất là khi nghe tiếng gã họ Thiết cười lồng lộng :
– Cuồng Sa Vực, một nơi chưa hề có ai rơi xuống nhưng sau đó vẫn sống. Ha ha…
Tiếng gã cười làm Quan Vân Hội nhớ lại những gì Tam Băng đã nói, lẽ ra cũng là nơi Quan Vân Hội đã bị ném xuống từ lâu nếu không nhờ Tam Băng bảo là đã dùng thân xác để trao đổi và khẩn thiết nài nỉ gã họ Thiết đừng vội ném Quan Vân Hội xuống.
Vừa lúc đó có một luồng quái phong chợt bộc phát, cuộn thẳng vào Quan Vân Hội và cứ thế giữ mãi tấm thân nhỏ nhắn của Quan Vân Hội vào giữa, để mặc tình lôi kéo dằn vặt hất tung lên hoặc nhồi cho nhấn chìm xuống trong cơn cuồng loạn của quái phong.
Ào ào!
Quan Vân Hội bị quăng quật nhồi lắc cho đến khi hoàn toàn mê lịm…
* * * * *
– Chưa hề có trường hợp ngoại lệ nào, theo lão phu biết, để bất luận một ai đó khi đã rơi vào Cuồng Sa Vực nhưng vẫn toàn mạng dù là sảy chân rơi vào hoặc bị ném vào, ngoại trừ ngươi. Nói mau, ngươi là ai, xuất thân lai lịch thế nào và nhờ đâu dù đã rơi vào Cuồng Sa Vực nhưng ngươi vẫn vô sự?
Quan Vân Hội cảnh giác nhìn lão nhân, một nhân vật mà ngay khi thoạt tỉnh, Quan Vân Hội đã thấy ngồi sẵn bên cạnh.
Không nghe Quan Vân Hội đáp, lão nhân dù có dáng vẻ bên ngoài gầy gò thảm não vẫn đủ tư cách nhếch môi cười lạt :
– Người không đáp vì ngỡ lão phu không thể nào phát hiện ngươi hiện hữu được ở nơi đây chính là do những cơn cuồng phong sa vụ quăng quật và ném ngươi đến chỗ tận cùng này? Ngươi nếu nghĩ như thế là lầm, lão phu chí ít cũng đã lưu ngụ ở đây ngoài mười hai năm, nhờ đó cũng đã tận tay thu nhặt và an táng cho không ít những thi thể từng bị mất mạng vì Cuồng Sa Vực, để rồi cuối cùng thi thể của họ bị ném đến tận chỗ này. Tốt hơn ngươi nên ngoan ngoãn giải thích tường tận trước khi để lão phu hạ thủ kết liễu ngươi vì đã hết nhẫn nại đợi chờ.
Quan Vân Hội vội ngấm ngầm vận dụng khẩu quyết nội công, toan dẫn lưu nội kình đến chưởng tay hợm sẵn, nào ngờ nghe lão nhân phá lên cười lạnh lùng độc ác :
– Lão phu ngại nhất là tung tích bản thân sớm bị phát hiện. Nên dĩ nhiên ngay khi nhìn thấy ngươi lão phu đã thận trọng dò xét và điều tất yếu là không thể không chế ngự toàn bộ huyệt đạo của ngươi. Chỉ ở niên kỷ như ngươi nhưng lại đạt mức thành tựu ngoài mười năm công phu tu vi khổ luyện, kể ra không những hiếm có mà còn khó thể tin. Ngươi đừng phí công vận dụng chân nguyên vô ích. Trái lại, nếu ngươi vẫn ươn bướng, không chịu cung xưng toàn bộ sự thật, ha ha… Lão phu sẽ lập tức lấy mạng ngươi. Lúc đó dù nhân vật nào sai khiến ngươi, bản lãnh có cao minh đến đâu cũng phải ân hận vì đã bỏ phí đi một tài năng hiếm có như ngươi. Ha ha…
Quan Vân Hội cau mày bất phục :
– Lão là nhân vật Bắc Hải cung? Được lắm, kể như Quan Vân Hội này cứ luôn gặp phải vận rủi, đi đến đâu hoặc lâm phải cảnh ngộ nào cũng vẫn lọt vào tay Bắc Hải cung. Lão muốn giết hay muốn làm gì ta thì tùy ý. Vì quả thật ta không có gì để cung xưng với lão.
Lão nhân gày gò vụt có một thoáng ngơ ngẩn :
– Ngươi có ý nói ngươi không từ Bắc Hải cung đến đây? Không thể nào có chuyện đó một khi ngươi đích thực vừa thoát chết từ Cuồng Sa Vực.
Quan Vân Hội cười lạt :
– Thoát chết từ Cuồng Sa Vực thì đã sao? Điều đó đâu thể minh chứng Quan Vân Hội nầy nhất thiết phải là người Bắc Hải cung mới được quyền táng mạng tại Cuồng Sa Vực?
Lão nhân lại tăng thêm một tầng ngơ ngẩn :
– Nói như ngươi cũng phải. Vì vốn dĩ chết ở vực Cuồng Sa đâu có là độc quyền chỉ dành riêng cho những môn nhân Bắc Hải cung? Vậy thì ngươi chẳng phải người của Bắc Hải cung?
Quan Vân Hội chợt như tìm thấy tia hy vọng :
– Trái lại thì có. Vì tính đến tận lúc này kể như tiểu sinh trước sau đã ba lần thoát chết khỏi tay những cao thủ Bắc Hải cung.
Nhưng tia hy vọng của Quan Vân Hội vụt tắt ngấm khi bị lão nhân bất ngờ lôi đi một đoạn, cho nhìn tận mắt một thi thể và nghe lão hỏi :
– Ngươi có quen biết thi thể nầy? Nha đầu cũng bị cuồng phong sa vụ ném đến đây hầu như cùng một lúc với ngươi đấy.
Quan Vân Hội bàng hoàng vì nhận ra đó là thi thể của Tam Băng :
– Tuyết Sương Băng Hàn? Đây là Tam Băng, một trong tứ thị tỳ tâm phúc của yêu nữ Vương Nhất Hoa Đại Thần cung.
Lão nhân cười gằn :
– Không sai. Lão phu cũng sớm nhìn ra ả. Điều này cho thấy lời của ngươi vừa rồi hoàn toàn giả dối. Vì chỉ là người của Bắc Hải cung mới có thể hiểu tỏ tường như thế về ả. Ngươi không thể phủ nhận rồi chứ? Hừ! Hừ!
Quan Vân Hội cũng bật ra tiếng hừ lạt :
– Như tại hạ vừa nói, một kẻ đã suýt chết mấy lần vì Bắc Hải cung, nếu tại hạ không biết ít nhiều về những nhân vật toan hạ thủ lấy mạng tại hạ thì đó mới là lạ. Và không riêng gì nhân vật Tam Băng này, tại hạ còn có cơ hội để biết khá rõ về Nhị Hộ pháp Đường Hữu Sơn, Tam Hộ pháp Khúc Hồng Nguyên, Thủ tịch Trưởng lão Lưu Hồ Cẩm, và dĩ nhiên biết cả tỷ đệ của yêu nữ Vương Nhất Hoa Vương Kim Tử.
Nhưng đâu là bằng chứng cho thấy hễ biết rất rõ về họ thì tại hạ phải là người Bắc Hải cung?
Lời của Quan Vân Hội làm lão nhân thêm một lượt nữa ngẩn người :
– Cũng phải. Vì đâu cứ là người của Bắc Hải cung mới hiểu biết khá rõ về những nhân vật Bắc Hải cung? Tuy vậy ngươi giải thích thế nào về thảm trạng hầu như xảy ra cũng một lúc giữa ngươi và Tam Băng? Tại sao cách chết của ả quá thảm, y phục thì không còn, khác với ngươi y phục kể như nguyên vẹn? Hay là ả chết vì do ngươi hạ thủ?
Quan Vân Hội lại nhìn vào thi thể Tam Băng :
– Có phải lão trượng đã giúp che đậy kín cho Tam Băng? Nếu là vậy, tại hạ xin vì Tam Băng có lời đa tạ. Tam Băng chết tuy vì một nguyên nhân khó hiểu nhưng gián tiếp cũng là do gã Vương Kim Tử dâm tặc. Tại hạ có nghe Tam Băng quả quyết như thế.
Lão nhân cau mày :
– Tóm lại. Ngươi vẫn quả quyết ngươi không phải môn nhân Bắc Hải cung? Vậy tại sao họ đã tam phen tìm cách lấy mạng ngươi?
Quan Vân Hội lại cảnh giác :
– Lão trượng cũng không là người của Bắc Hải cung chứ? Nếu không, tiểu sinh thà mất mạng hơn là cứ lọt vào mưu kế của người Bắc Hải cung thêm lần nữa.
Lão nhân cười lạnh :
– Sinh mạng ngươi đang nằm trong lòng bàn tay lão phu, đừng bao giờ quên điều đó. Nói mau, vì sao họ muốn lấy mạng ngươi?
Quan Vân Hội cười lạt :
– Lão chớ dọa Quan Vân Hội này chi vô ích thôi. Còn nếu muốn giết thật, hạ thủ đi và đừng có lắm lời.
Lão nhân bỗng giật mình :
– Này, dường như ngươi cũng đã nhiều lần tự xưng là Quan Vân Hội? Tính danh này chợt gợi nhắc lão phu nhớ đến một nhân vật. Hay là ngươi có liên quan đến nhân vật đó?
Quan Vân Hội bĩu môi :
– Ta thừa biết lão muốn ám chỉ ai. Vậy thì lão đừng giả vờ nữa. Vì khắp Bắc Hải cung lúc này còn có ai không nghe biết ta là di tử của Cung chủ tiền nhiệm Quan Vân Du? Dù vậy, nếu lão cũng như Lưu Hồ Cẩm hoặc tỷ đệ Vương Nhất Hoa, cứ muốn hỏi ta về tín vật Cung chủ thì đúng như những gì ta đã đáp với họ, lão hãy gắng công đi tìm cho bằng được một nhân vật gọi là Thủ để hỏi lấy tín vật. Ta chỉ có thể giúp lão toại nguyện đến như thế thôi, tin hay không tùy lão. Và muốn giết ta hay không cũng tùy lão.
Lão nhân giật mình nhiều hơn :
– Ngươi là hậu nhân của Cung chủ Quan Vân Du? Thật chứ? Vậy là chỉ vì tín vật Cung chủ, ngươi… À không, Thiếu cung chủ đã bị Lưu Hồ Cẩm và Vương Nhất Hoa nhiều phen tìm cách sát hại? Tất cả những điều này đều là thật ư?
Quan Vân Hội… Quan Vân Du?! Ngươi là Thiếu cung chủ của Đoan Mộc Hà lão phu thật sao? Ôi… Cung chủ… Xin đừng để Đoan Mộc là này chỉ một phen mừng hụt!!
Quan Vân Hội ngó nghiêng, nhìn dò xét chằm chằm vào lão nhân :
– Lão không mừng hụt đâu. Trái lại, cứ theo ta thì lão mừng có phần quá lộ liễu đấy. Vì ta cũng từng mừng như vậy nhưng ngay lập tức Lưu Hồ Cẩm tống ta vào Thiết lao. Tương tự, tỷ đệ của Vương Nhất Hoa cũng tỏ ý mừng, hơn thế nữa cả hai còn bộc lộ ý định rất quan tâm đến sự tồn vong của Bắc Hải cung nhưng sau cùng lại chính là tỷ đệ chúng dùng tà thuật Đại Pháp Nhiếp Hồn gây bất lợi cho ta, tiếp đó thì ra lệnh cho thuộc hạ ném ta vào Cuồng Sa Vực. Ắt lão rồi cũng như thế thôi. Đúng không?
Lão nhân nhìn dò xét, như đây là lần đầu nhìn thấy Quan Vân Hội :

– Đã có nhiều sự kiện xảy ra ngay khi Cung chủ từ bỏ cương vị, thoát ly Bắc Hải cung và chấp nhận chọn kiếp sống ở võ lâm Trung Nguyên. Không chỉ là những sự kiện liên quan đến cung Bắc Hải mà kể cả những gì đã xảy đến cho Cung chủ nữa, tất thảy đều được những ai có tâm huyết với sự tồn vong của bổn cung luôn lưu tâm nghe ngóng. Vậy để lão phu minh bạch hầu đoan chắc Thiếu cung chủ chính là nhân vật bọn lão phu bấy lâu nay luôn chờ đợi, liệu Thiếu cung chủ có thể thuật lại toàn bộ những gì đã xảy đến cho Cung chủ trước kia chăng.
Miệng thì nói vậy tay của lão nhân thì rất nhanh nhẹn chuẩn xác, đã giải khai huyệt đạo ngay cho Quan Vân Hội.
Được giải huyệt, cử chỉ đầu tiên của Quan Vân Hội là tiến đến nhìn thật tường tận thi thể của Tam Băng :
– Tam Băng bảo đã bị Vương Kim Tử… Dâm tặc cưỡng nhục, tiếp đó là phải trao đổi thân xác với một thủ hạ của của Vương Kim Tử. Lão có thể giải thích đấy là những gì đã xảy ra cho Tam Băng? Và liệu có phải vì thế Tam Băng bị mất mạng chăng?
Lão nhân thoáng khựng người :
– Trao đổi thân xác? Câu nói này liệu lão phu có thể hiểu như thế nào?
Thi thể Tam Băng được che đậy bằng một lớp y phục đã cũ nát, vì thế khó thể phủ kín những gì cần phủ kín.
Do vậy, Quan Vân Hội dù không cần có hành vi xúc phạm là lật giở lớp y phục phủ bên trên thi thể Tam Băng thì vẫn dễ dàng tận mắt nhìn thấy khá nhiều vết cào xước, sát trên da thịt đã thâm tím của Tam Băng. Đó là nhiều vết cào xước cũ có mới cũng có.
– Nghe Tam Băng thuật kể thì tại hạ đáng lý đã bị thủ hạ của Vương Kim Tử ném ngay vào Cuồng Sa Vực. Nhưng nhờ có Tam Băng, gọi là dùng thân xác để trao đổi với kẻ có nhiệm vụ thừa hành mệnh lệnh nên tại hạ may mà còn có Tam Băng giúp cho một vài điều bổ ích trước khi bị ném vào vực Cuồng Sa. Đại ân này của Tam Băng, tại hạ đã hứa là sẽ giúp báo thù, vì thế rất cần am hiểu rõ nguyên nhân vong mạng của Tam Băng.
Lão nhân cũng tiến lại gần thi thể Tam Băng và đứng đối diện với Quan Vân Hội qua thi thể đó :
– Tam Băng đã liên tiếp bị nhiều lần cưỡng nhục. Bất luận ai chỉ cần nhìn qua tử trạng này cũng có thể đoán biết việc đó. Và bằng chứng là những vết cào xước vẫn lưu lại khắp thi thể Tam Băng. Tuy vậy, giả như Thiếu cung chủ đã thành nhân tất thế nào cũng tự hiểu những gì Tam Băng hứng chịu cho dù quá tồi tệ quá độc ác và do những kẻ mất hết nhân tính gây ra thì vẫn không thể khiến Tam Băng vong mạng. Lão phu đã xem qua thi thể Tam Băng và có thể quả quyết Tam Băng chết vì bị nội lực thâm hậu của địch nhân chấn vào làm vở đứt kinh mạch.
Quan Vân Hội giật mình, nhớ lại cảnh Tam Băng đã đột nhiên ngã vật ra chết như thế nào :
– Lúc Tam Băng đột tử chỉ có một mình tại hạ là ở gần ngay bên cạnh. Kỳ thực nào thấy địch nhân nào dùng võ công gây nguy hại đến tính mạng Tam Băng?
Lão nhân bảo :
– Không phải dùng võ công. Như lão phu vừa nói đấy là Tam Băng bị địch nhân dùng nội lực chấn nát tâm mạch. Hai điều này hoàn toàn khác nhau, lẽ nào Thiếu cung chủ không thể phân biệt?
Quan Vân Hội nhìn lão và cười lạt :
– Tại hạ không hề biết võ công, cũng chưa luyện bao giờ. Một cao thủ như lão, nhất là khi đã có đủ thời gian để dò xét và biết về bản lãnh của tại hạ, lẽ nào lại không nhận thấy? Và chưa hết đâu, vì nếu tại hạ biết võ công, nói thật lý ra ngay khi được giải khai huyệt đạo tại hạ đâu dễ gì chịu để yên cho lão là nhân vật từ nãy giờ cứ luôn uy hiếp tại hạ? Thật tiếc, chỉ vì không biết võ công nên tại hạ đành chịu. Chứ nếu không thì, hừ!!
Lão nhân cũng cười lạt và trừng mắt nhìn Quan Vân Hội :
– Nếu bảo ngươi không có võ công thì những kẻ như lão phu, như Lưu Hồ Cẩm tâm cơ thủ đoạn và như Vương Nhất Hoa tâm địa độc như rắn rết ắt cũng không thể bảo là có võ công, đúng không? Những sự thật thì khác, ngươi không những có võ công mà nội lực cũng sớm đạt mức tựu thành thâm hậu, vượt quá niên kỷ, điều này ngươi đừng mong che giấu. Lão phu đúng là đã có đủ thời gian dò xét khắp các kinh mạch lúc ngươi còn hôn mê chưa tỉnh.
Quan Vân Hội vặc lại :
– Chân nguyên nội lực của tại hạ chỉ ngẫu nhiên tự có. Và nếu không nhờ Tam Băng phát hiện, đồng thời còn truyền thụ khẩu quyết giúp tại hạ biết thế nào là phương cách vận dụng dẫn lưu chân nguyên nội kình thì tại hạ mãi mãi vẫn chỉ là kẻ không biết võ công như trước đấy vốn dĩ vẫn vậy.
Lão nhân phá lên cười :
– Ngươi bảo ngươi tự có chân nguyên một cách ngẫu nhiên? Bằng cách nào vậy? Có thể chỉ cho lão phu biết một cách tương tự như thế chăng? Để lão phu không cần phải công khổ luyện vẫn có thể tự có chân nguyên nội lực như điều đã xảy đến với ngươi. Đúng không? Ha ha…
Quan Vân Hội không ưa cách cười của lão nhân bèn theo những gì Tam Băng đã nói, hậm hực thuật lại cho lão nghe.
– Tuy ta không sao hiểu vì cớ gì ta ngẫu nhiên lại có sẵn chân nguyên nội kình nhưng sự thật vẫn cứ là sự thật. Không tin, lão hãy nghe những gì Tam Băng đã nói với ta thì rõ.
Chờ Quan Vân Hội thuật xong. Lão giật mình hết nhìn thi thể Tam Băng lại nhìn một cách sững sờ vào Quan Vân Hội :
– Có thật chính Tam Băng đã truyền thụ khẩu quyết nội công tâm pháp của bổn cung cho Thiếu cung chủ? Tiếp đó cũng là ả đã dùng lối minh thị truyền lực để giúp Thiếu cung chủ dù chưa lĩnh hội kinh văn khẩu quyết vẫn có thể tự vận dụng nội kình và dẫn lưu chân nguyên theo tâm pháp của ả truyền?
Cách nhìn của lão làm Quan Vân Hội đắc ý đến phì cười :
– Lão rốt cuộc cũng phải tin lời ta ư?
Lão bối rối, chợt hỏi tiếp :
– Cũng theo Thiếu cung chủ kể, chính Tam Băng bảo đã bất lực trong việc muốn tự tay báo thù?
Quan Vân Hội gật đầu :
– Hiển nhiên là thế và tại hạ đã hứa lời báo thù thay cho Tam Băng. Đồng thời, có lẽ vì bất lực, nghĩa là Tam Băng đã đến hồi sức cùng lực cạn nên mới đột ngột ngã vật ra chết thảm. Không hề có địch nhân nào dùng nội kình sát hại Tam Băng như lão lúc nảy đã đoán.
Lão nhân cười gượng dù miễn cưỡng gật đầu nhưng lại đột nhiên hỏi Quan Vân Hội :
– Thiếu cung chủ ắt đang rất muốn biết nguyên nhân tại sao Tam Băng đột tử?
Quan Vân Hội hoài nghi :
– Lão đã một lần đoán sai, bây giờ lại định đoán thế nào nữa đây?
Lão nhân chậm chậm lắc đầu :
– Lão phu chẳng hề đoán sai. Không những thế bây giờ có thể đoán quyết ai là hung thủ đã khiến Tam Băng vong mạng Thiếu cung chủ có muốn nghe chăng?
Quan Vân Hội rất lưu tâm đến nguyên nhân khiến Tam Băng đột tử :
– Ai?
Lão chỉ tay vào Quan Vân Hội :
– Chính là Thiếu cung chủ.
Quan Vân Hội giật mình :
– Này, lão đừng hồ đồ nhá. Ta được chỉ điểm khẩu quyết công phu, đã cảm kích Tam Băng không hết, lẽ nào lại trở mặt sát hại chính ân nhân?
Lão lại gượng cười, lần này thì chợt liếc nhìn thi thể Tam Băng :
– Thiếu cung chủ không thể lẩn tránh trách nhiệm là tặc nhân gây vong mạng cho Tam Băng. Nhưng dù vậy chủ hung khiến Tam Băng chết lại chính là ả. Thiếu cung chủ có muốn nghe giải thích?
Quan Vân Hội phân vân nghi ngờ :
– Lão bảo chính Tam Băng đã tự tìm chết? Là thế nào?
Lão xoay chân bước đi :
– Lão phu ngụ cư ở cách đây không xa và hoàn toàn tách biệt Bắc Hải cung là nơi lão phu vì chán ngán thất vọng nên tự ý lìa bỏ. Thiếu cung chủ đủ đởm lược đến thăm qua chỗ hàn xá nghèo nàn cơ cực của lão phu chăng? Nếu được, mời!
Nhưng khi đi được một đổi từ xa, lão đột ngột quay lại, lớn tiếng gọi Quan Vân Hội hiện lúc này vẫn đứng cạnh thi thể Tam Băng :
– Lão phu đã từng an táng nhiều nhân vật bị cuồng phong sa vụ ném đến tận đây. Nếu Thiếu cung chủ vẫn chưa yên tâm, lão phu hứa, sau khi giải thích xong nguyên nhân khiến Tam Băng vong mạng, chỉ cần Thiếu cung chủ hạ lệnh, lão phu quyết không ngại chuyện sẽ cùng Thiếu cung chủ an táng Tam Băng một cách trọng hậu.
Và lão lại bỏ đi, như tin chắc đã đến lúc thế nào Quan Vân Hội cũng phải đi theo lão.
Quả là vậy, dù đi theo xa xa cốt ý là đề phòng lão nhân có thể gây bất lợi nhưng rốt cuộc Quan Vân Hội vẫn là theo chân lão.
Và Quan Vân Hội thật sự ngỡ ngàng khi mục kích tận mắt nơi lão nhân bảo là đã nhiều năm dài lưu ngụ.
– Là chỗ này sao? Một huyệt khẩu lộ thiên dù để che mưa nắng vẫn không đủ tác dụng, nói gì lúc gặp trời đông tiết giá làm sao đủ sưởi ấm tấm thân?
Lão cười cười khoan khoái ngồi tựa lưng vào một vách đá cơ hồ đã nhẵn bóng có lẽ vì được lão luôn dựa lưng vào như thế suốt một thời gian dài thật dài.
– Không đủ sưởi ấm thân nhưng lại ấm lòng, hơn là lão cứ lưu lại Trưởng Lão viện để chịu đựng mãi cảnh Lưu Hồ Cẩm gian ngoa quỷ quyệt luôn tìm cách thao túng Bắc Hải cung mà không đủ lực ngăn cản hoặc đối đầu. Thiếu cung chủ ngồi đi. Hoặc nếu ngại thì cứ ngồi xa xa cũng được.
Nói xong, bất luận Quan Vân Hội có ưng thuận tìm chỗ ngồi hay không, lão nhân chợt xoay người và loay hoay tìm gì đó ở trong một hốc đá sâu cạnh lão.
Đến khi tìm thấy vật cần tìm, lão đưa cao cho Quan Vân Hội dù không muốn nhìn cũng thấy.
– Để có thể tồn tại ở một nơi hoang vắng như thế này, lão phu vẫn may mắn là hễ xuân đến thì có đủ loại vật thực ở một vùng biển cách đây không xa. Lúc thu tàn, mùa đông sắp về thì thượng sơn săn bắt thú rừng trữ sẵn cho đến độ xuân sang. Đây là một trong những mẩu thịt rừng lão phu tích trữ. Thiếu cung chủ nếu đói và nếu muốn ăn thì xin cứ tùy tiện.
Lão xé tảng thịt rừng ra hai phần, ném cho Quan Vân Hội một, giữ lại cho bản thân lão cũng một phần tương tự.
Quan Vân Hội dù đã đưa tay chộp lấy nhưng vẫn nghi ngại chưa dám ăn.
Lão chợt thở dài và thay vì ăn lại đặt phần của lão qua một bên :
– Cũng như loài chim điểu khi đã một lần bị xạ tiễn thì hễ thấy cành chẳng nào cũng sợ lão phu không thể trách Thiếu cung chủ vì chính bản thân lão phu cũng đang ngại đây là thủ đoạn do Lưu Hồ Cẩm sai khiến Thiếu cung chủ tìm và hại lão phu. Thế tại sao giữa hai chúng ta không một lần cùng nhau tỏ bày thật minh bạch? Và đầu tiên, lão phu xin giải thích về cái chết của Tam Băng.
Và lão hắng giọng một tiếng, sau mới nói :
– Kỳ thực Tam Băng chết vì ả manh tâm chiếm đoạt toàn bộ chân nguyên được Thiếu cung chủ bảo là tự có. Ả dùng lối minh thị truyền lực là để Thiếu cung chủ tự trút chân khí ra. Phần ả thì ung dung tiếp nhận và ả sẽ đắc thủ nếu như đúng lúc đó không có sự xuất hiện đầy bất ngờ của gã họ Thiết. Và vì gã xuất hiện không đúng lúc. Ả thì sợ cơ hội chiếm hữu nguyên khí của Thiếu cung chủ sẽ không còn nên nôn nóng hối thúc Thiếu cung chủ tống xuất nội kình thật nhanh.
Ở đây chính là sai lầm của ả. Thứ nhất, ả đúng là đang thời điểm cạn kiệt chân lực. Thứ hai, nội nguyên chân lực của Thiếu cung chủ vừa thâm hậu vừa được tống xuất đột ngột. Ả tiếp nhận không nổi, có muốn dụng lực ngăn lại cũng bất tòng tâm. Và hậu quả là lòng tham của ả khiến ả tự chết thảm, bị chấn vỡ tâm mạch mà chết. Hy vọng lão phu giảng giải rõ như vậy Thiếu cung chủ hiểu?
Quan Vân Hội không chỉ hiểu mà hiểu quá minh bạch.
– Tam Băng thoạt tiên có ý giúp, nhưng sau đó sinh tâm toan chiếm hữu nội nguyên chân lực của Quan Vân Hội này?
Lão gật đầu :
– Thiếu cung chủ nên hiểu đó là sự thật. Một điều ai cũng hiểu nếu đã là người từng luyện qua tâm pháp công phu.
Quan Vân Hội cũng gật đầu :
– Quan Vân Hội này quả thật chưa hề luyện qua công phu. Và để lão tin, chúng ta hãy cứ tỏ bày thật minh bạch với nhau, tại hạ xin kể lại toàn bộ sự việc cho lão nghe.
Quan Vân Hội kể xong không bỏ sót dù một chi tiết nhỏ nào.
Lão nhân chợt giật mình bật kêu :
– Lệnh tôn từng di ngôn căn dặn, không để bất kỳ cao nhân nào tùy tiện truyền thụ các loại võ học cho Thiếu cung chủ?
Quan Vân Hội bảo :
– Nếu Thánh Thủ nghĩa phụ không lầm thì đúng là gia phụ từng căn dặn như vậy.
Lão nhân lập tức vỗ đánh đét vào đùi :
– Rõ rồi. Thuộc hạ rõ vì sao Thiếu cung chủ bảo là tự có chân nguyên nội lực, cũng đã rõ vì sao Cung chủ cứ nghiêm cẩn lưu lại lời căn dặn này. Và không chừng, thuộc hạ cũng đoán biết vì sao dù rơi vào Cuồng Sa Vực như nhiều người từng bị nhưng chỉ có Thiếu cung chủ là người duy nhất toàn mạng. Hóa ra đã do Cung chủ tiên liệu tất cả. Cứ như thể Cung chủ đoán biết đâu là những nguy hiểm ắt xảy đến nếu Thiếu cung chủ tuân theo di huấn hồi cung. Vậy thì điều này chứng tỏ Thiếu cung chủ quả là nhân vật rất cần cho bổn cung lúc này nếu muốn trùng chân uy phong, phát dương quang đại và nhất là thanh lý môn hộ.
Quan Vân Hội ngẩn người nhìn lão. Và Quan Vân Hội càng thêm ngẩn ngơ khi phát hiện lão chợt phục người xuống hành lễ với Quan Vân Hội :
– Thuộc hạ Đoan Mộc Hà, nguyên Nhị Trưởng lão Bắc Hải cung, chỉ vì chán ngán cảnh tranh giành thế lực giữa Đại Thần cung, Nhị Tiên và Trưởng Lão viện nên tự ý tìm đến đây ẩn cư che giấu tung tích. Nay đã có Thiếu cung chủ tuân theo di huấn của lệnh tôn Cung chủ, hồi cung và đứng ra chủ trì đại cục. Đoan Mộc Hà lập thệ, nguyện một lòng một dạ tận trung vì Bắc Hải cung sẵn sàng liều chết nếu đó là mệnh lệnh của Thiếu cung chủ.
Quan Vân Hội thất kinh vội dịch tránh qua một bên :
– Lão trượng mau đứng lên. Vì dù đây là lời thật tâm của lão trượng thì Quan Vân Hội này ngoài ý nghĩ báo thù cho song thân vẫn không hề có ý muốn đảm nhận bất kỳ trọng trách nào nên lễ này tiểu sinh quyết không thễ nhận. Hãy đứng lên đi.
Nhưng lão Đoan Mộc Hà vẫn thế :
– Thiếu cung chủ không chỉ là hậu nhân di tử của Quan Vân Du Cung chủ mà còn ngẫu nhiên mang sẵn trong nội thể những chân nguyên nội lực ắt chỉ có thể xuất phát từ Uyên Nguyên bí kiếp, là võ học tối thượng của bổn cung. Thiếu cung chủ vì thế không có quyền thối thác trách nhiệm đảm nhận cương vị Cung chủ và tự đứng ra chủ trì đại cục.
Quan Vân Hội hoang mang :
– Lão trượng xin đừng quá hồ đồ Uyên Nguyên bí kíp là nguyên nhân xuất phát nội kình chân lực đột nhiên có ở bản thân tiểu sinh?

Đoan Mộc Hà nghiêm giọng quả quyết :
– Không phải Thiếu cung chủ tự luyện. Mà kỳ thực là do Cung chủ lệnh tôn đã có cách phó truyền ngay từ khi Thiếu cung chủ hãy còn là thai nhi.
Quan Vân Hội chợt nhớ đến một lời kế của nghĩa phụ Thánh Thủ :
– Lão trượng đang ám chỉ lần gia phụ truyền nội lực, cốt ý là giữ vẹn sinh mạng cho gia mẫu, chỉ để nhờ Thánh Thủ nghĩa phụ cứu mỗi một mạng tiểu sinh khi vẫn còn là thai nhi?
Đoan Mộc Hà gật đầu :
– Thuộc hạ quả thật dám đề quyết như thế cũng phần nào nhờ suy luận thêm theo lời căn dặn sau đó của Cung chủ lệnh tôn, đối với việc tiếp nhận các loại sở học sau này của Thiếu cung chủ.
Vì nếu như Thiếu cung chủ không hề nhận nội lực do Cung chủ tự truyền, là nội lực có xuất phát từ Uyên Nguyên bí kíp, thì lệnh tôn cần gì căn dặn ngăn không cho Thiếu cung chủ tùy tiện tiếp nhận bất kỳ loại công phu nào khác?
Thuộc hạ cũng xin nói thêm cho Thiếu cung chủ rõ, là nếu có người cố tình kiêm luyện từ hai loại công phu nội lực trở lên, và đó là những nội công tâm pháp không có cùng đường lối sở học, thì hậu quả dẫn đến sẽ tột cùng khốc liệt cho người đã mạo hiểm luyện. Vậy phải chăng do lệnh tôn lo sợ như thế, mới có lời căn dặn đó? Lại còn bảo sau nay khi có dịp, nhất là khi đã đủ tuổi thành nhân, lệnh tôn mong muốn Thiếu cung chủ chí ít cũng phải một lần hồi cung, chẳng phải là để Thiếu cung chủ tìm nhân vật gọi là Thủ, hầu thu hồi tín vật, sau đó dùng tín vật tự tiện vào Uyên Nguyên Bí Cung và tiếp nhận toàn bộ sở học Uyên Nguyên chỉ có duy nhất Cung chủ mới được phép luyện!
Quan Vân Hội cau mày :
– Tiểu sanh vẫn chưa thể tin theo lời suy luận của lão trượng nếu có hai Nghi vấn nữa mà chính lão trượng cũng không thể giải thích. Thứ nhất, tại sao chẳng một ai phát hiện ở bản thân tiểu sinh đã có sẵn nội lực và lại là nội lực do gia phụ trao truyền theo những suy luận tiểu sinh vừa nghe?
Đoan Mộc Hà cũng cau mày, nhưng không vì có nghi vấn như Quan Vân Hội mà là đang tìm cách giải thích điều nghi vấn Quan Vân Hội vừa nêu. Và lão đáp :
– Nếu bảo Thiếu cung chủ trước kia từng có hiện tượng chân nguyên nội lực phát sinh phản kháng nhưng Diệu Thủ Thánh Y vẫn không thể phát hiện thì vì đó là lúc chân nguyên nội lực vẫn còn ở dạng tiềm ẩn. Không như sau này, có lẽ vì Thiếu cung chủ bị Vương Kim Tử tình cờ dùng tà thuật Nhiếp Hồn Đại Pháp tuy là để gây bất lợi nhưng lại ngẫu nhiên kích phát ký ức cùng những gì tiềm ẩn nên nội lực đó mới có cơ hội dấy lên. Và ả Tam Băng quả gặp may nên ngay sau đó đã là người đầu tiên phát hiện ở Thiếu cung chủ có sẵn nội lực. Có thể bảo, ắt hẳn Cung chủ lệnh tôn đã cố tình sắp đặt như thế, tạo cho Thiếu cung chủ có sẵn một nguồn nội lực tương đương với từng niên kỷ vượt lớn lên nhưng chỉ là ở dạng tiềm ẩn. Để mai hậu, sẽ có lúc Thiếu cung chủ hồi cung, trước sau gì cũng gặp cảnh xâu xé tranh giành thế lực ở bổn cung, lệnh tôn như đã tiên liệu thế nào Thiếu cung chủ cũng bị một kẻ như Vương Kim Tử thi triển tà thuật này, vậy là y tuy hại Thiếu cung chủ nhưng lại có hành động đúng như lệnh tôn Cung chủ đã tiên liệu vô tình giúp Thiếu cung chủ đột ngột có đủ đầy chân nguyên nội lực dùng cho những việc cần yếu tiếp theo sau.
Quan Vân Hội gật đầu tỏ ý đã phần nào bị lời giải thích của Đoan Mộc Hà thuyết phục, nhưng vẫn hỏi :
– Còn nghi vấn thứ hai. Ai là nhân vật được gọi là Thủ để tiểu sanh tìm và tiếp nhận tín vật, nếu chấp thuận đảm nhận trọng trách như lão trượng cứ khăng khăng đề xuất?
Đoan Mộc Hà chợt thở dài :
– Về điều này quả thật thuộc hạ kể từ lúc thoạt nghe cho đến tận bây giờ dù ngẫm nghĩ mãi vẫn không thể đoán biết đó là nhân vật nào. Hay là Diệu Thủ Thánh Y lúc đó đã nghe lầm? Vì Bắc Hải cung từ thuở nào đến giờ làm gì có nhân vật hoặc tên Thủ hay ở họ Thủ? Còn nếu bảo đó là Lưu Hồ Cẩm Thủ tịch Trưởng lão, thì như Thiếu cung chủ đã tự biết, lão làm gì có tư cách được Cung chủ tiền nhiệm tin tưởng và phó giao tín vật? Vậy chỉ còn lại mỗi một lời giải thích, đấy là Diệu Thủ Thánh Y đã nghe lầm.
Chợt có một thanh âm nhẹ tợ tơ cứ thoáng theo gió đưa đến :
– Không phải Diệu Thủ Thánh Y nghe lầm. Mà trái lại chính là Đoan Mộc Hà Nhị Trưởng lão đã cố tình che giấu không dám cho Thiếu cung chủ biết sự thật đâu là nhân vật đang cất giữ tín vật.
Thoạt nghe thanh âm này Đoan Mộc Hà biến sắc và tái mặt, đứng bật bật thật nhanh :
– Tuyệt Kiếm Thái Phi? Vì sao Nhị Tiên cung lại biết Đoan Mộc Hà ta đang tự giấu tung tích ở đây?
Riêng Quan Vân Hội thì động dung, vội hỏi Đoan Mộc Hà :
– Có thật như thế chăng? Lão dù biết nhưng vẫn che giấu, không bày tỏ cho Quan Vân Hội ta rõ ai là nhân vật cần tìm? Tại sao chứ?
Giọng nói kia lại vang đến, lần này quả quyết hơn và xuất phát từ khoảng cách gần hơn :
– Thiếu cung chủ mau tránh xa lão. Đừng để lão mê hoặc, cũng đừng để lão có cơ hội uy hiếp sinh mạng.
Đúng lúc đó lão nhảy chồm đến toan chộp tay Quan Vân Hội :
– Hãy nhanh chạy cùng thuộc hạ nếu không thì…
Quan Vân Hội nhờ nghe lời cảnh tỉnh trước đó nên kịp lách tránh cái chộp của lão Đoan Mộc Hà.
– Đừng chạm vào ta. Tại sao ở Bắc Hải cung này chẳng có một ai thật tâm với ta?
Đoan Mộc Hà quả không hổ danh là Nhị Trưởng lão Bắc Hải cung, công phu thân thủ hoàn toàn không hề kém Lưu Hồ Cẩm.
Quan Vân Hội vừa dịch tránh thì lão chỉ cần xoay người đảo tay một lượt là lại chộp được :
– Thiếu cung chủ xin chớ ngộ nhận. Kỳ thực…
Vừa lúc đó có một phụ nhân thần tốc lao đến, cũng xuất thủ chộp vào cánh tay còn lại của Quan Vân Hội :
– Thiếu cung chủ chớ nghe theo lão. Trái lại hãy theo ta, vốn là sư cô của Thiếu cung chủ đây.
Quan Vân Hội vậy là chỉ trong thoáng mắt đã cùng một lúc bị hai nhân vật cao thủ chộp giữ và giằng co.
Lão Đoan Mộc Hà nhờ đắc thủ trước nên kịp kéo Quan Vân Hội về gần lão hơn.
– Thiếu cung chủ chớ quá tin lời kẻ đã từng là nguyên nhân khiến Cung chủ thà từ bỏ cương vị Cung chủ hơn là…
Phụ nhân mới đến có lẽ vì biết giằng co không kịp so với lão Đoan Mộc Hà nên xuất kỳ bất ý buông tay Quan Vân Hội, đồng thời cũng bất ngờ phát theo một kình quật thẳng vào Đoan Mộc Hà thật thần tốc :
– Đỡ!
Ngọn kình đó quật thẳng vào Đoan Mộc Hà cũng là uy hiếp luôn sinh mạng Quan Vân Hội.
Vù…
Nhưng thật bật ngờ, Đoan Mộc Hà chợt kéo Quan Vân Hội mạnh hơn, đồng thời dụng lực đẩy Quan Vân Hội đi thật xa.
– Thiếu cung chủ chạy đi.
Chính lúc đó ngọn kình của phụ nhân vì có cơ hội nên nện thẳng vào người Đoan Mộc Hà.
Bùng!!
Đoan Mộc Hà loạng choạng lảo đảo, dù vậy vẫn còn đủ thần uy để bất thần bật ra một tiếng gầm kinh thiên :
– Yêu phụ lăng loàn. Lão phu dù mất mạng vẫn quyết vì Cung chủ, bảo vệ vẹn toàn sinh mạng Thiếu cung chủ. Đỡ!
Ào!
Phụ nhân đang thắng thế sau một chưởng đắc thủ, vụt cười vang :
– Lão càng lúc càng hồ đồ. Trang Bát Nhã ta là sư cô của Thiếu cung chủ, không lẽ đã không bảo vệ mà còn muốn gây bất lợi cho Thiếu cung chủ ư? Chính lão mới là kẻ toan dùng mưu mô muốn hãm hại Thiếu cung chủ thì có. Hãy đỡ! Ha ha…
Ầm!
Lão Đoan Mộc Hà một lần nữa lại bị lảo đảo kích lùi.
Chợt có bóng dáng Quan Vân Hội xuất hiện cạnh lão :
– Nhị Trưởng lão?
Lão Đoan Mộc Hà giật mình lo sợ. Vội quát bảo Quan Vân Hội chạy đi :
– Sao Thiếu cung chủ vẫn chưa chạy? Lão phu…
Lão chợt thổ huyết khiến mọi lời toan nói lập tức bị nghẹn lại.
Phụ nhân chợt tiến đến, tươi cười nhìn Quan Vân Hội :
– Thiếu cung chủ đã khi nào biết mối quan hệ giữa ta và Thiếu cung chủ chưa?
Quan Vân Hội gật đầu, nhưng ở miệng thay vì bật ra lời đáp thì lại là một tiếng quát phẫn nộ :
– Đừng gọi ta là Thiếu cung chủ. Đỡ!
Có lẽ vì đã hợm sẵn chân lực theo cách thức Tam Băng đã chỉ điểm nên Quan Vân Hội vừa quát vừa đẩy bật thật nhanh một luồng lực đạo với toàn bộ chân nguyên nội lực vào phụ nhân Trang Bát Nhã.
Phu nhân hoàn toàn bị bất ngờ nên chỉ còn mỗi một cách là lách người tránh chiêu khá nhanh. Nhưng dù sao phụ nhân vẫn không thể thoát hết.
Bùng!
Phụ nhân bị khựng lại, toan phát tác và vì vẫn cứ giận dữ nhìn Quan Vân Hội. Chợt Đoan Mộc Hà bật xô cả người lao đến, dùng hai tay chộp thẳng vào phụ nhân.
– Thiếu cung chủ mau chạy đi. Đừng xem thường, nếu để yêu phụ có cơ hội thi triển tuyệt kiếm. Yêu phụ, đỡ!
Phụ nhân lập tức trút hết giận dữ vào lão Đoan Mộc Hà :
– Nhiều năm dài lão chui rúc ở đây, ta dù biết nhưng vẫn tạm để yên cho lão. Còn như lão muốn chết, ta sẽ cho lão toại nguyện. Nạp mạng nào!
Bùng!!
Quan Vân Hội bàng hoàng khắp người ngay khi nhìn thấy chỉ một kích của phụ nhân đã làm Đoan Mộc Hà vỡ nát thủ cấp, chỉ còn lại một thi thể không đầu và vẫn bị chấn bay ngược lại một quãng xa.
– Ôi… Thủ đoạn thật tàn khốc!
Phụ nhân nhìn sang Quan Vân Hội, miệng mấp máy toan nói gì đó nhưng chẳng hiểu vì sao lại vẫn chưa thốt ra nên lời.
Nhân cơ hội đó, Quan Vân Hội bất chợt quay người bỏ chạy.
Phụ nhân bấy giờ mới giật mình, vội đuổi theo, miệng thì kêu vang :
– Quan Vân Hội tiểu điệt mau đứng lại. Vì sao sợ hãi cứ bõ chạy, thay vì lưu lại để cô điệt chúng ta có cơ hội hàn huyên?
Quan Vân Hội vẫn dốc toàn lực chạy thật nhanh và vừa chạy vừa gào :
– Đừng gọi ta là tiểu điệt vì ta biết quá rõ mụ đang muốn gì ở ta. Mụ hoàn toàn không thật tâm như Đoan Mộc Hà, Nhị Trưởng lão đã thật tâm với ta. Ắt mụ cũng chỉ như Tam Băng thôi, muốn có ta để chiếm hữu chân nguyên của ta. Một điều mà nếu Đoàn Mộc Hà Trưởng lão muốn thực hiện thì lão đời nào chịu liều thân bảo vệ ta. Mụ không phải sư cô của ta. Tương tự, ta cũng không có sư cô như mụ.
Nhưng phụ nhân vẫn đuổi kịp Quan Vân Hội và bật thét lanh lảnh :
– Nếu ngươi đã nói như vậy. Được lắm, ta thà giết ngươi để diệt trừ mọi hậu họa. Nằm xuống!
Ào…
Quan Vân Hội chợt đảo người chạy sang hướng khác, cùng lúc đó nhân lúc đảo người cũng dạn dĩ hất tay, quất một kình về phía phụ nhân.
– Cuối cùng mụ cùng lộ chân tướng. Chúng ta không dễ để mụ hạ thủ đâu. Đỡ!
Bùng!
Chấn kình lập tức hất Quan Vân Hội bay đi như chiếc lá thu đơn độc giữa ngọn cuồng phong cuối mùa.
Và khi đã bay cao hết đà đến lúc bị rơi xuống, Quan Vân Hội kinh hoàng vì chực nhận ra điều đang đón đợi Quan Vân Hội rơi xuống là cả một vùng trời nước mênh mông.
Biển cả!!
Biển của vùng Bắc Hải cung theo lời Đoan Mộc Hà từng kể và cho biết đấy là nơi cung cấp vật thực cho lão cứ mỗi độ xuân về.
Nhưng lúc nầy nhìn mùa xuân vẫn chưa đến và Quan Vân Hội thì hiện tại cũng chưa đến lúc thật khẩn cấp kiếm tìm vật thực. Vậy mà bản thân Quan Vân Hội vẫn rơi vào mặt biển, nơi luôn ẩn tàng nhiều nguy hiểm, sẵn sàng nhấn chìm kể cả đoạt mạng bất luận ai khinh suất để rơi vào.
Mặt nước mở ra và sau đó khép lại thật nhanh, giữ luôn Quan Vân Hội vào lòng biển cả.
Đã thế sóng biển cứ luôn hiển hiện dâng trào, khó thể biết sẽ hất Quan Vân Hội lên bờ hay giận dữ lôi kéo đi thật xa thật xa…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.