Vô Chiêu Vạn Kiếm

Chương 3: Bắc Hải Cung Nội Tình Hỗn Loạn


Bạn đang đọc Vô Chiêu Vạn Kiếm – Chương 3: Bắc Hải Cung Nội Tình Hỗn Loạn

Tư Không Bình đang cười chợt giật nẩy người và vội nhảy bật qua một bên, bởi ở phía sau lưng y bỗng có một giọng nữ nhân vang lên :
– Nếu tiểu tử Quan Vân Hội chết thì Tư Không Bình tôn giá cũng đừng mong toàn mạng. Hừ!
Tư Không Bình sau khi nhảy tránh, phát hiện bản thân không những vẫn an toàn mà lúc nhìn lại thì còn thấy nữ nhân vừa phát thoại rốt cuộc vẫn chỉ đứng xa xa nhìn y.
Tư Không Bình cười lạnh và hậm hực gằn giọng :
– Nha đầu ngươi là ai? Ắt hẳn đã chán sống nên mới dám to gan xen vào chuyện của ta? Hừ!
Nữ nhân mới xuất hiện cho dù niên kỷ hãy còn trẻ nhưng miệng lưỡi lại tỏ ra cao ngạo khó ngờ :
– Dám gọi bổn cô nương một cách vô lễ như thế, Tư Không Bình ngươi mới là kẻ chán sống. Còn nữa hạng rùa đen như ngươi liệu có bao nhiêu bản lãnh mà to mồm ngăn cản vào chuyện của người?
Tư Không Bình thinh nộ, lập tức bật người lao đến tấn công ngay :
– Nha đầu quả muốn chết. Đỡ!
Ào!
Nữ nhân khinh khỉnh cười, chờ cho chiêu của Tư Không Bình ập đến vừa sát liền nhẹ nhàng lách người tránh chiêu.
– Bản lãnh như thế muốn bổn cô nương chết e không phải dễ. Và quả nhiên Tư Không Bình ngươi chỉ là hạng to mồm nhưng vô dụng.
Tư Không Bình nổi cơn lôi đình, quật ào ra một loạt những ba chưởng kình cực kỳ uy mãnh :
– Muốn biết ta có vô dụng hay không, hãy đỡ!
Ào! Ào!
Nữ nhân thoạt nhìn thấy cung cách phát chiêu của Tư Không Bình lập tức chép miệng suýt xoa :
– Công phu quả không tệ, nội lực cũng phần nào thâm hậu, chỉ tiếc chà chà…
Và nữ nhân lại lách người tránh chiêu, cung cách tránh sao mà quá dễ dàng :
– Chỉ tiếc. Lại hụt nữa rồi. Ha ha…
Tư Không Bình kịp trấn tĩnh, vội định thần và đình bộ dừng lại nhìn nữ nhân :
– Ngươi không dám cùng ta chạm chiêu?
Nữ nhân liền thần tốc lao vào đánh vô mặt Tư Không Bình :
– Ai bảo bổn cô nương không dám? Đỡ!
Ào!
Tư Không Bình động dung và lần đầu buộc lòng phải lẫn tránh chiêu công của nữ nhân :
– Dừng tay! Cô nương hà phương hà xứ sư thừa như thế nào?
Nhưng nữ nhân lại lao ập đến :
– Sao bảo ngươi vẫn muốn cùng bổn cô nương giao thủ chạm chiêu? Chớ lắm lời, hãy đỡ thì hơn. Xem chiêu!
Ào!
Và lần này lại thêm lần nữa Tư Không Bình đành miễn cưỡng tránh chiêu. Nhưng dù sao Tư Không Bình cũng phần nào nhận ra lai lịch của đối phương :
– Ngươi là người của Bắc Hải cung? Ta quyết không nhận lầm, vì cho dù ngươi dùng chưởng thì chiêu thức vẫn không khác mấy so vội kiếm pháp Bắc Hải Quan Vân Du từng vận dụng.
Nói xong thay vì chờ nghe nữ nhân đáp lời, chợt Tư Không Bình kêu vang do phát hiện từ dưới địa huyệt, nơi lúc nãy Quan Vân Hội để tự ý ngã nhào xuống, bỗng có một bóng dáng mờ ảo vừa lao thoát lên :
– Khá lắm! Không ngờ nha đầu ngươi còn có đồng bọn, đã nhân lúc ta cùng ngươi đôi co để lao xuống địa huyệt cứu nguy cho Quan Vân Hội. Tất cả bọn ngươi hãy lưu mạng lại cho ta. Đỡ!
Và Tư Không Bình xoay ngoắt người, chỉ thoắt một cái để lao đến đón đầu bóng dáng mờ ảo vừa từ dưới địa huyệt lao thoát lên.
Vù!
Bóng dáng mờ ảo bị chận lối liền dừng lại, lộ rõ đó là một phụ nhân không chỉ khá cao lớn mà còn dung diện tột cùng xấu xa khó thể ngờ. Phụ nhân xấu xa quả nhiên đang giữ trên tay một Quan Vân Hội đã bị sây sát khắp người và không rõ có phải vì bị ngã quá đau hay không mà lúc này Quan Vân Hội cứ nằm yên bất động trong tay phụ nhân xấu xa. Phụ nhân chợt ném Quan Vân Hội về phía nữ nhân nọ, nhờ đó kịp thời phát kình ngăn đỡ lực đạo đã do Tư Không Bình quật nhắm vào.
Phụ nhân quát :
– Bình sinh chỉ có Quỹ Diện Vô Dung ta là đủ bản lãnh bảo người khác lưu mạng lại. Tư Không Bình ngươi tư cách gì lại dám dùng lời lẽ như thế đối với ta? Đỡ!
Ầm!
Tư Không Bình dù xuất thủ trước nhưng vẫn bị khựng người chựng lại nên Tư Không Bình kinh hoảng nhìn phụ nhân xấu xa :
– Quỹ Diện Vô Dung? Ôi chao, quả nhiên là mụ rồi, sao bảo hai mươi năm trước mụ đã bỏ mạng tại Tuyết Sơn? Nào ngờ mụ vẫn tại thế và bây giờ còn bỗng dưng hóa thành người của cung Bắc Hải? Có thật mụ đấy chăng, mụ Quỹ Diện Vô Dung?
Quỹ Diện Vô Dung cười khẩy và bất ngờ khoa tả thủ hất nhẹ vào mặt Tư Không Bình một luồng nhu kình :
– Bọn Thất Sát các ngươi, ta cũng được tin là vong mạng tại Lũng Tuyền Hồn. Nào ngờ bây giờ vẫn sống và còn trở thành lũ khuyễn mã cho Thánh Ma giáo khiến sai. Nếu không tin ta là Quỹ Diện Vô Dung, hãy nếm thử một đạo Âm Quỷ chưởng của ta thì rõ.
Ầm!
Tư Không Bình khiếp đảm nhảy lùi về thật nhanh, sao đó quay phắt người vừa bỏ chạy vừa hô hoán loạn xạ :
– Mụ Quỹ Diện Vô Dung vẫn tại thế! Ôi… Nguy rồi, Âm Quỷ chưởng của mụ như đã lợi hại hơn lúc xưa bội phần. A a…
Nhìn theo bóng dáng Tư Không Bình tất tả bỏ chạy, nữ lang trẻ tuổi không nhịn được cười :
– Quả nhiên chỉ có Quỹ Diện Vô Dung mơi là khắc tinh của bọn Thiên Sơn thất sát. Và muội cũng không ngờ tiểu thơ dùng thân phận của nghĩa ma giống đến như vậy. Cứ nhìn lão Tư Không Bình kinh khiếp bỏ chạy thế kia cũng đủ hiểu năm xưa oai danh của nghĩa ma ma thật sự lợi hại như thế nào. Ha ha…
Phụ nhân xấu xa chợt hắng giọng lên tiếng trách nữ lang nọ :
– Tam Băng muội không được lắm lời. Vì tiểu tử kia chỉ bị ta chế ngự huyệt đạo, muội không biết cẩn ngôn, có phải muốn tiểu tử hiểu rõ thân phận là điều bấy lâu nay ta vẫn cố tình giữ kín.
Nữ lang nọ sợ hãi liền ngưng cười đùa. Nhưng chì một thoáng sau, chính nữ lang vì tìm ra lời biện bạch nên cố giải thích :
– Muội sai rồi. Nhưng về việc này tiểu thơ chớ quá lo. Vì tiểu tử dù vô tình nhận biết hai thân phận đồng thời của tiểu thơ thì vẫn chẳng còn cơ hội nào hé môi tiết lộ cho bất kỳ ao khác biết. Dù vậy muội cũng hứa, sau này sẽ cẩn ngôn hơn.
Đang bị nữ lang giữ trong tay, Quan Vân Hội dù bất động nhưng vì chỉ bị chế ngự huyệt đạo nên vẫn có thể mở miệng lên tiếng :

– Tại hạ cũng hứa quyết không tiết lộ với bất luận ai về hai thân phận vừa biết của tiểu thơ. Nhưng có điều này tại hạ rất muốn hỏi cho minh bạch. Nhị vị có thật là người của Bắc Hải cung, nghĩa là cùng xuất xứ với lai lịch sở học của phụ thân tại hạ?
Nữ lang bỗng cười lạt :
– Ngươi khôn hồn thì nên ngậm miệng lại thì hơn. Vì giữa phụ thân ngươi và bọn ta…
Phụ nhân xấu xa chợt lớn tiếng hắng giọng, có vẫn như cố tình ngăn cản những gì nữ lang nọ toan nói và chưa kịp nói hết câu :
– Đủ rồi! Tam Băng muội. Chúng ta là người Bắc Hải cung thì cứ thế thừa nhận. Cần gì cứ che giấu khi trước sau gì chúng ta cũng phải đưa y quy hồi bổn cung theo mệnh lệnh đã được chúng ta sớm may mắn hoàn thành? Đi thôi.
Với cương vị là tiểu thơ ắt cũng là chủ nhân của nữ lang nọ, phụ nhân xấu xa vừa dứt lời liền động thân lao đi, tợ hồ thừa biết thế nào nữ lang cũng theo chân, với phận sự là phải đưa Quan Vân Hội cùng đi. Và quả nhiên như thế, bên tai Quan Vân Hội liền vang lên tiếng gió lồng lộng thổi ngược lại kêu ào ào.
Nữ lang nọ đã trổ thuật phi hành thật cao minh, đưa Quan Vân Hội lao đi như thể cả hai đang đằng vân giá vũ, bay vù vù nhanh hơn gió thổi xuôi chiều.
Vù!
* * * * *
Phụ nhân xấu xa chợt dừng chân quay người lại. Nhờ đó lần đầu tiên sau hơn mười ngày kiên trình, cứ ngày đi đêm nghỉ. Quan Vân Hội mới có dịp nhìn thấy dung diện thật, rất mỹ miều của nhân vật đã luôn mang thân phận một phụ nhân xấu xa với ngoại hiệu là Quỷ Diện Vô Dung.
Nữ lang có phận sự mang Quan Vân Hội cùng đi chợt tỏ ý mừng lúc dừng chân cạnh mỹ nhân nọ :
– Chỉ độ hai ngày nữa là về đến bổn cung Bắc Hải. Tiểu thơ muốn dừng lại ngưng nghỉ, chờ môn nhân bổn cung thế nào cũng đến nghinh tiếp hồi cung ư? Nếu vậy thì….
Mỹ nhân lạnh giọng ngắt lời :
– Môn nhân bổn cung chỉ có thể kéo đến nghinh tiếp khi nào nhận được tín hiệu cho họ biết chúng ta đã quay về và đang dừng chân ở đâu. Thật tiếc cho Tam Băng muội vì cứ ngỗ rằng đã đến lúc có thể nghỉ ngơi sau quảng đường thiên lý vạn dặm vừa vượt qua. Kỳ thực ta vừa phát hiện phía trước mặt có mai phục.
Tam Băng giật mình, giương mắt nhìn về phía trước ngay lập tức :
– Có mai phục? Điều gì khiến tiểu thơ nghi ngờ?
Vị tiểu thơ hừ nhạt :
– Những kẻ mai phục dù khéo che giấu tung tích nhưng vì không hiểu rõ địa hình cùng phong thổ Bắc Hải cung nên đã vô tình tự cáo giác hành tung. Tam Băng muội thử đoán xem bằng cách nào ta phát hiện có mai phục?
Tam Băng vẫn đăm đăm nhìn về phía trước, nơi chỉ là một dãy thảo nguyên rộng mênh mông với hàng vạn và hàng vạn những bụi cây ngô đồng dù có lá nhọn đầu nhưng vẫn mọc cao khỏi tầm một người đứng và vì mọc quá nhiều nên nhìn đâu vẫn chỉ thấy cây với lá, khó thể biết có người ẩn nấp mai phục hay không.
Tam Băng lắc đầu đáp :
– Muội không phát hiện điều gì khả nghi, đồng thời càng không hiểu tại sao tiểu thơ lại cho điều này có liên quan đến địa hình và phong thổ của vùng Bắc Hải cung chúng ta?
Mỹ nhân chợt liếc nhìn Quan Vân Hội :
– Ngươi cũng phát hiện có mai phục phải không? Tại sao nào? Hay là người thay ta giải thích cho Tam Băng hiểu?
Quan Vân Hội bị hỏi đột ngột, vội lắc đầu đáp ngay :
– Tiểu thư làm sao đoán biết tại hạ cũng đã phát hiện có mai phục?
– Sai rồi, vì Tam Băng tỷ dù là người đã quen phong thổ địa hình ở đây nhưng vẫn không thể phát hiện có mai phục hay không. Tại hạ chỉ là kẻ lần đầu tiên đến nơi này thì làm sao đoán biết được? Không, tại hạ cũng không phát hiện điểm gì đáng gọi là khả nghi cũng như Tam Băng tỷ.
Tam Băng lập tức quật trái tay định bổ vào một bên mặt Quan Vân Hội :
– Ngươi định lừa dối tiểu thư là sai rồi. Vì chính ta, cho dù thưa nhận là không thể phát hiện điều khả nghi nhưng bù lại ta sẵn có một biệt tài là dễ dàng phát hiện bất kỳ một lời dối trá nào. Hãy nói mau người đã phát hiện điều gì? Và cũng phải giải thích vì sao chỉ có ngươi cùng tiểu thư là dễ dàng phát hiện, chỉ riêng ta thì không? Nói mau!
Quan Vân Hội tức giận cứ há miệng quát vang :
– Cô nương làm như thế không cảm thấy quá đáng sao? Tại hạ bảo không hề phát hiện, cớ sao cô nương cứ quả quyết điều ngước lại và còn buộc tại hạ phải giải thích điều mà chính tại hạ đã bảo là không hề phát hiện?
Bên mặt còn lại của Quan Vân Hội lập tức bị nóng rát đến thật đau. Và Tam Băng sau khi ban tặng cho Quan Vân Hội một tát tay thứ hai liền cười :
– Ngươi đã quá ngu xuẩn khi dám tỏ ra hằn học với ta. Cho ngươi hay, những gì xảy đến cho ngươi lúc nãy chỉ mới là sự khởi đầu thôi. Sau này, hễ ngươi càng ương bướng thì càng bị đòn đau. Và ta nhất định sẽ là nhân vật được chọn để cho ngươi biết thế nào là mùi vị của đau khổ. Hãy nói mau, làm sao ngươi phát hiện có mai phục? Hay ngươi muốn nếm thêm mùi tân khổ?
Quan Vân Hội càng gào to hơn :
– Nha đầu thúi. Người có điếc thì cũng nghe ta quát thủng vào tai chứ. Đã bảo ta không biết, ta không phát hiện, sao ngươi cứ miễn cưỡng giải thích điều ta không biết?
Chát! Chát!
Tam Băng sau khi tát tay làm cho Quan Vân Hội đau đến tối tăm mày mặt, ả còn giận dữ lắc lay Vân Hội, khiến từ người của Vân Hội văng bật ra một hoàn đan dược có lớp sáp bao bọc bên ngoài. Ả dù nhìn thấy vẫn bỏ qua và cứ quát hỏi Vân Hội :
– Ngươi không nói, ngỡ ta không có cách buộc ngươi phải mở miệng sao?
Và ả toan hành hung Vân Hội thêm thì chợt nghe vị tiểu thư ra lệnh :
– Đủ rồi, y không muốn nói cũng không sao. Duy có điều này thiết nghĩ Tam Băng muội chớ sơ thất bỏ qua. Y rất thông tuệ, dù chỉ là một đứa bé mới lớn nhưng tư chất và tính khí ương bướng của y quyết không thể xem thường. Hãy khắc ghi điều đó và sau này phải luôn luôn đề phòng những thủ đoạn khó lường của y.
Vì mất cơ hội hành hạ thêm Quan Vân Hội nên ả Tam Băng tức giận, cố tình ném Vân Hội thật mạnh xuống đất.
Huỵch!
Dù bị quăng quật khá đau nhưng khi có cơ hội Quan Vân Hội vẫn cố nhặt lại hoàn đan dược.
Ả Tam Băng nhìn thấy liền nhanh tay hơn thu nhặt hoàn đan dược trước khi Quan Vân Hội kịp nhặt. Ả bóp vỡ hoàn sáp và đưa lên mũi ngửi :
– Độc dược! Ngươi định giữ độc dược bên người để khi cần có thể tự kết liễu sinh mạng ư? Ngươi đâu thể chết dễ như thế. Một khi sinh mạng bản thân ngươi từ nay về sau không còn do ngươi tự quyền định đoạt? Hừ!
Và ả ném bỏ hoàn đan dược đi thật xa.
Quan Vân Hội nhìn theo, với sắc mặt đầy ngỡ ngàng :
– Sao ngươi biết đó là hoàn độc dược?
Ả Tam Băng cười khinh khỉnh :
– Vậy ngươi bảo đó không là hoàn độc dược? Hay thật, thì ra ngươi không biết gì? Đã vậy, ngươi đừng mong ta giải thích cho ngươi nghe. Huống hồ ta cớ gì phải nghe theo mệnh lệnh của ngươi?
Quan Vân Hội tái nhợt thần sắc :
– Nếu ngươi giải thích, được lắm, ta cũng sẽ cho ngươi biết vì nguyên do nào ngươi đã không phát hiện có sự mai phục.
Tam Băng nổi giận :
– Ngươi có tư cách gì dám đặt điều kiện với ta.

Tiểu thư ả chợt hất hàm ra lệnh :
– Cứ nói với y những gì y cần biết. Vì đằng nào ta cũng muốn nghe y giải thích cách thức y phát hiện có mai phục. Nói đi, Tam Băng muội.
Ả Tam Bâng luôn là người ngoan ngoãn tuân phục mệnh lệnh chủ nhân :
– Ở bổn cung cũng có những danh y chuyên phối luyện đủ loại giải dược hầu đối phó với nhiều thủ đoạn luôn thích dụng độc, nhất là của bọn Thánh Ma giáo. Nhờ đó chỉ cần ngửi qua hoàn đan dược vừa rồi, ta thừa nhận lớp bên ngoài được bao phủ bằng những phương dược có công dụng trị thương nhưng vẫn không giấu được ta mùi độc dược cứ ẩn tàng bên trong. Vì thế ta mới quả quyết đó chỉ là độc dược. Ngươi minh bạch rồi chứ?
Quan Vân Hội lập tức len lén nhẹ trút ra tiếng thở dài lúc gật gật đầu :
– Dĩ nhiên tại hạ đã minh bạch nhân đây cũng xin đa tạ lời cô nương chỉ giáo. Còn về việc phát hiện có mai phục thật không gì dễ bằng. Cô nương có nhận thấy những cây ngô đồng kia, vì mọc ở vùng này, có khí hậu lạnh và phần nào khắc nghiệt, nên lá như tự co lại nhỏ hơn và nhọn hơn? Ắt vì thế nên chúng mỏng mảnh và dễ rơi rụng nếu bị chạm vào. Cô nương nếu chịu chú mục nhìn cho thật kỹ hẳn sẽ phát hiện có khá nhiều cây ngô đồng đã tự dưng mất đi một ít lá. Trái lại, nếu nhìn xuống đất thì lại không phát hiện dù chỉ là một chiếc lá rụng bị lưu lại. Tại sao? Có phải vì những chiếc lá rụng đã bị người thu nhặt? Và những người đó là ai? Vì sao họ phải chịu khó thu nhặt từng chiếc lá đã bị rơi rụng? Đáp được những nghi vấn này tất sẽ rõ ở trong đó có hay không có mai phục.
Ả Tam Băng sững sờ, bắt đầu nhìn thật kỹ vào vùng thảo nguyên mọc toàn những cây ngô đồng có lá nhọn và nhỏ.
– Quả nhiên đây là lời giải thích hoàn toàn hợp lý. Tiểu thư. Ai đang mai phục chúng ta? Thánh Ma giáo ư?
Vị tiểu thư cười lạt :
– Chúng ta vừa vượt qua quãng đường đi hơn mười ngày gian khổ, nếu là bọn Thánh Ma giáo thì chúng đã sớm ra tay từ lâu, quyết không dại chọn lúc này và tại địa điểm này để mai phục, vì đã quá gần bổn cung. Tuy vậy, để biết những ai đang mai phục chúng ta e chỉ còn mỗi một cách và đành phiền đến một ít sở trường của Tam Băng muội.
Ả háo hức chờ lệnh :
– Tiểu thư muốn muội vận dụng khinh công quay về bổn cung trước để huy động thêm lực lượng cứu viện?
Vị tiểu thư lắc đầu :
– Tam Băng muội sẽ không kịp thực hiện ý đó, dù chỉ là phát tín hiệu cầu viện. Nếu đúng lúc này những nhân vật đang mai phục chợt đồng loạt hiện thân. Trái lại, muội hãy cùng ta tiến hành một mưu kế, gọi là giương Đông kích Tây hay hư hư thực thực cũng được.
Ả Tam Băng hiểu rất nhanh mưu kế của chủ nhân :
– Chúng ta phải phân khai, mỗi người chia nhau chạy mỗi hướng? Tiểu thư định lúc nào tiến hành? Và tiểu thư sẽ chạy theo hướng nào?
Vị tiểu thư hất mặt nhìn vào dãy thảo nguyên bát ngát :
– Không phải phân hai hướng mà là chạy theo hai cách. Ta sẽ chạy dọc theo rìa thảo nguyên ở cánh tả. Cánh hữu là phần Tam Băng muội.
Ả Tam Băng hăm hở nhận lời và lập tức nhấc Quan Vân Hội lên giữ trong tay :
– Chúng ta chạy ngay lúc này?
Vị tiểu thư tuy gật đầu nhưng miệng lại bảo ả :
– Tam Băng muội còn có thêm nhiệm vụ là nếu vượt thoát thì phải mau mau phát tín hiệu cấp báo cầu viện. Sẽ có lợi cho ngươi hơn nếu không bị vướng bận bởi tiểu tử kia. Hãy giao y cho ta.
Ả Tam Băng không một lời phản kháng, vừa nghe xong liền giao ngay Quan Vân Hội cho vị tiểu thư :
– Muội sẽ phát tín hiệu ngay khi có cơ hội. Tiểu thư xin cố bảo trọng.
Vị tiểu thư gật đầu, đưa tay nhận lấy Quan Vân Hội :
– Để tăng thêm lợi thế nhờ bất ngờ, khiến bọn mai phục khó kịp trở tay sau khi ta đếm đủ ba tiếng, hai người chúng ta ngay lập tức vận dụng tột độ khinh công và phóng chạy thật nhanh. Được chưa? Một hai ba… Chạy!
Quan Vân Hội lẳng lặng đưa mắt nhìn ả Tam Băng quả nhiên đã lao đi nhanh như tên bắn ngay sau khi vị tiểu thư vừa đếm xong.
Tương tự, Quan vân Hội cũng được vị tiểu thư nhấc đưa đi thật nhanh. Tuy vậy, sau khi cả hai chạy thật khuất vào khu vực mọc toàn những cây ngô đồng cao hơn đầu người, Quan Vân Hội phát hiện đang được vị tiểu thư kia đưa chạy ngược trở lại. Không những thế khi đã quay trở lại vị trí xuất phát ban đầu, vị tiểu thư còn tiếp tục đưa Quan Vân Hội chạy ngược trở lại thêm một quãng nữa, chí ít phải đến nửa đậm đường.
Mãi tới khi chạy tọt vào một vùng đồi núi chập chùng hiểm trở, với nhiều chỗ trơn trợt rất để ngã, là dấu tích của một mùa đông băng giá dù đã qua đi nhưng vẫn lưu lại trên những mặt đá nhám. Vị tiểu thư mới tìm chỗ dừng lại và đặt Quan Vân Hội xuống.
– Ngươi nếu chưa muốn mất mạng thì hãy cứ thế này đứng yên. Đừng thắc mắc, cũng đừng hỏi ta vì sao sắp có những hành động lạ kỳ. Rõ chứ?
Và để Quan Vân Hội đứng đó, vị tiểu thư cứ một mình lui cui nhặt thật nhiều những cành cây dù ẩm mục bên ngoài nhưng vẫn còn cứng chắc ở lõi bên trong.
Quan Vân Hội không thắc mắc cũng không cần hỏi han làm gì, chỉ cố ý lớn tiếng thở dài :
– Cùng là những nhân vật có chung một xuất xứ là Bắc Hải cung, thật không sao hiểu nổi lại sinh những phe phái đối nghịch nhau. Và tiểu thư lúc này đang cảnh thân cô thế cô, có bày ra đủ cách để mong đối phó lại nhóm nhân vật đang mai phục ắt hẳn khá đông, có lẽ chỉ vô ích.
Vị tiểu thư giật mình khựng lại và có một thoáng nhìn sững Quan Vân Hội. Nhưng sau đó vị tiểu thư vẫn cúi người như trước và lần này là để vần đâu như khoảng năm bảy tảng đá đủ to đủ nặng. Có tất cả là chín khối đá đã được vị tiểu thư lăn vần đến những vị trí cần thiết.
Quan Vân Hội nhìn thấy rất kỹ, chỉ vì cả chín khối đá đều được vị tiểu thư sắp chặt ở xung quanh Vân Hội với những khoảng cách không hề giống nhau.
Vị tiểu thư cũng tự đặt mình đứng vào quãng giữa của những khối đá vừa sắp xếp xong, tiếp đó mới cắm loạn xạ những cành cây đã thu nhặt xuống đất.
Chỗ đất mềm thì vị tiểu thư cắm những nhánh cây to, khá sâu. Gặp chỗ không có đất thì vị tiểu thư tìm những kẽ đá để cắm những nhánh cây nhỏ hơn, cốt yếu là để chúng sau đó có thể tự đứng yên vị và không cần lưu tâm đến chiều nghiêng ngả của những nhánh cây đó làm gì.
Sau cùng, vị tiểu thư vừa xoa hai tay vào nhau vừa mồm cười hài lòng khi tận mắt nhìn lại kiệt tác không giống ai do bản thân mình vừa thực hiện hoàn thành :
– Ngươi vẫn cứ ở yên trong này thì dù gặp phải thiên binh vạn mã vẫn cứ vô sự. Nhớ đấy, chậm lắm là cuối ngày hôm nay tự ta sẽ đến đưa ngươi thoát ra trận. Nếu ngươi bất cẩn và loạn động, đừng trách ta không báo trước, hậu quả đến với ngươi sẽ vô cùng tàn khốc đấy. Rõ chưa? Ta sẽ quay lại với ngươi sau. Hừ!
Và chỉ vù một tiếng, vị tiểu thư đã biến mất, như thể chưa từng xuất hiện và vừa đứng cạnh Quan Vân Hội mới đây.
Còn lại một mình, Quan Vân Hội nghi ngại nhìn quanh. Và khi tin chắc những nhánh cây cùng với chín khối đá kia vẫn chỉ là những vật vô tri vô giác, thì quyết không thể gây bất lợi gì cho bản thân. Quan Vân Hội mỉm cười và yên lặng chờ thêm một lúc nữa.
Vị tiểu thư vẫn chưa quay lại. Quan Vân Hội tự biết đây là một cơ hội không thể bỏ lỡ và lập tức co mình phóng chạy chợt…
Ào… Ào…
Cảnh quang xung quanh Quan Vân Hội vụt biến đổi, hóa thành cảnh cuồng phong vũ bão và thiên hôn địa ám mà bản thân Quan Vân Hội chưa từng mục kích bao giờ.
Có nhiều thân cây khá lớn cứ mặc tình chao đảo ngả nghiêng và không ít lần suýt bị cuồng phong quật gảy, ắt thế nào cũng ngã đè lên Vận Hội, gây thành một cái chết đúng là khó lường.
Ào… Ào…
Cảnh kinh khủng này vì chưa từng gặp nên điều hiển nhiên là Quan Vân Hội càng lúc càng kinh tâm khiếp vía. Cuối cùng Quan Vân Hội ngã ngất từ lúc nào không hay.
* * * * *
Có người lay gọi Quan Vân Hội :
– Này, Thiếu cung chủ, hãy tỉnh lại đi thôi, vì mọi nguy hiểm vậy là đã qua rồi.

Quan Vân Hội vẫn cứ mơ mơ màng màng, hoặc chí ít tự bản thân đang có ý nghĩ như vậy khi nhận định rằng tiếng gọi kia chỉ dành cho vị Thiếu cung nào đó quyết không phải Quan Vân Hội. Nhưng lạ thay vẫn có người vừa dùng tay lay và gọi vào tai Quan Vân Hội :
– Tiểu nhân đã biết Thiếu cung chủ tỉnh rồi, cớ sao gọi mà Thiếu cung chủ không chịu mở mắt cho?
Quan Vân Hội lập tức mở bừng hai mắt, kinh ngạc nhìn một tiểu cô nương không thể bảo là xinh nhưng ngoài niên kỷ chỉ trạc tuổi Hoài Phương thì tiểu cô nương này lại đang có thêm vẻ mặt lo lắng như thể không sao hiểu vì nguyên do nào Quan Vân Hội vẫn chưa lai tỉnh.
Quan Vân Hội mỉm cười :
– Tại hạ tỉnh rồi. Nhưng vì không ngờ Thiếu cung chủ cô nương gọi lại chính là tại hạ thế cho nên…
Tiểu cô nương lập tức tỏ ra rất vui không những thế còn bộc lộ vẻ hoạt bát linh lợi khó ngờ :
– Thế chẳng phải Thiếu cung chủ ở họ Quan và tên là Vân Hội sao? Tiểu nhân đã nhận lệnh phải gọi Thiếu cung chủ như thế. Nếu bất tuân, tội này phải chịu gia hình, tiểu nhân làm sao đương nổi.
Quan Vân Hội ngồi bật dậy, ngơ ngẩn nhìn xung quanh :
– Đây là đâu? Cảnh xa hoa thế này ắt là chỉ có ở Bắc Hải cung? Ai đã ra lệnh, bảo cô nương phải gọi tại hạ là Thiếu cung chủ? Là một vị tiểu thư rất xinh đẹp phải không?
Tiểu cô nương chợt hốt hoảng nhìn quanh. Sau đó vì thấy xung quanh chẳng còn có ai khác ngoài một mình Quan Vân Hội, tiểu cô nương chợt hạ thấp giọng bảo :
– Thiếu cung chủ hiện đang tạm ngụ ở một nơi có thể bảo là uy quyền bậc nhất của Bắc Hải cung. Cũng may lời vừa rồi của Thiếu cung chủ chỉ có một mình tiểu nhân nghe. Mai hậu xin Thiếu cung chủ cẩn ngôn đừng ở đây đề cập đến chút gì có liên quan đến Đại Thần cung Vương Nhất Hoa đại tiểu thư.
Quan Vân Hội nghi hoặc, vội hạ giọng để dò hỏi :
– Bắc Hải cung như vậy quả thật có đến hai phe kình chống nhau? Đại Thần cung là một, và nơi uy quyền bậc nhất này là một phe nữa, chống lại bọn Đại Thần cung?
Tiểu cô nương cứ lo lắng dáo dác nhìn quanh :
– Thiếu cung chủ vì chỉ mới đến. Dĩ nhiên chưa rõ nội tình, nên tiểu nhân kể như có bổn phận tỏ bày tất cả. Thiếu cung chủ hứa là không nói lại với bất luận ai chứ? Nếu không, kẻ đa ngôn đa sự như tiểu nhân e khó mong thoát cảnh nhục hình trừng phạt.
Quan Vân Hội lập tức trấn an, vì thâm tâm chỉ mong được nghe tiểu cô nương này tỏ bày càng nhiều càng tốt :
– Tại hạ hứa sẽ giữ kín mãi chuyện này. Đó là lời hứa của một Thiếu cung chủ, cô nương tin chứ?
Tiểu cô nương gật đầu và mở miệng ngay :
– Có tất cả ba phe nhóm đang tranh giành quyền lực, không phải chỉ có hai như Thiếu cung chủ vừa đoán. Đại Thần cung là một, Nhị Tiên cung là hai. Riêng nơi này thì gọi là Thủ tịch Trưởng Lão viện, cũng là phe nhóm có thế lực nhất ở bổn cung hiện nay.
Quan Vân Hội giật mình :
– Thủ tịch Trưởng Lão viện?
– Chủ nhân của cô nương chính là nhân vật đứng đầu Trưởng Lão viện, gọi là Thủ tịch?
Tiểu cô nương nọ nghe thế cũng giật mình :
– Sao Thiếu cung chủ bỗng tỏ ra kinh ngạc? Là Thủ tịch Trưởng lão thì sao?
Quan Vân Hội chợt hắng giọng :
– Tại hạ nếu muốn kiếm Thủ tịch Trưởng lão ngay lúc này, liệu có được không?
Tiểu cô nương chưa kịp đáp thì từ một ngách kín của gian tịnh phòng xa hoa này chợt vang lên một thanh âm hồi đáp :
– Bổn tọa vẫn ở ngay đây. Thiếu cung chủ vì sao lại nảy ý muốn gặp bổn tọa?
Quan Vân Hội ngỡ ngàng nhìn về phía đó, nơi đang có một lão nhân từ từ hiện thân nhờ một bàn xoay ở dưới chân cứ đưa lão nhân lộ diện dần, thay vào vị trí trước đó vốn chỉ là một phần của bức vách được khảm toàn bằng lưu ly ngọc bội.
Tiểu Cô nương cũng nhìn như thế và thất kinh miệng kêu khe khẽ :
– Thủ tịch Trưởng lão? Hóa ra ở đây cũng có bố trí mật thất kín đáo? Xin Trưởng Lão đại lượng dung tha tội đa sự đa ngôn của tiểu nhân.
Lão nhân xua tay và mỉm cười hiền từ :
– Đừng quá hốt hoảng như thế, Hải Yến. Vì nếu không phải bổn tọa cố ý, tạo cho ngươi cơ hội nói rõ nội tình cho Thiếu cung chủ nghe, ngươi đâu được bổn tọa chấp thuận cho lưu lại một mình hầu hạ Thiếu cung chủ?
Và lão nhân chợt đổi giọng, thật nghiêm nghị ra lệnh cho Hải Yến :
– Ngươi đã thi hành xong phận sự có thể lui được rồi. Và nhớ hãy đến gặp Châu quản sự, nghe báo y có việc cần phân phó cho ngươi. Đi đi.
Hải Yến tái mặt, suýt nữa bủn rủn không thể tự bước đi. Nhưng với một định lực khó ngờ, Hải Yến chợt cúi đầu giữ lễ và lập tức bỏ đi ngay, tuân theo mệnh lệnh vừa được lão nhân ban ra.
Quan Vân Hội lấy làm lạ toan hỏi. Chợt nghe lão nhân gọi mời :
– Thiếu cung chủ nếu muốn cùng bổn tọa mật đàm, hay là xin mời vào mật thất cho kín đáo hơn. Đi nào.
Tuy lời lẽ thì mang ý mời nhưng thái độ của lão nhân có vẻ như là ra lệnh hơn là cung thỉnh.
Dù vậy, Quan Vân Hội vẫn lặng lẽ đi theo lão nhân, cùng lão đứng lên bàn xoay và thật sự kinh ngạc khi phát hiện cả bản thân lẫn bàn đều cứ từ từ dịch chuyển và không hiểu lão nhân đã làm như thế nào để có được hiện trạng kỳ quái này.
Gian mật thất cũng xa hoa tráng lệ không kém gì gian tịnh phòng. Quan Vân Hội thoạt lai tỉnh đã thấy nằm sẵn ở đấy. Không những thế ở gian mật thất còn có nhiều viên minh châu tự phát sáng tỏa ra thứ ánh sáng dịu hoặc và huyền ảo, khiến cho bộ trường kỷ thật đặt sẵn ở đây vốn dĩ tự thân nó trong suốt thì lúc này vì hấp thụ thứ ánh sáng huyền diệu của ngọc minh châu nên cũng ánh lên màu xanh ngọc vừa kỳ lạ vừa nhìn thật mát mắt.
Lão nhân tiến đến và tự chọn phần bên tả của bộ trường kỷ, đoạn chỉ tay vào phần còn lại mời Quan Vân Hội :
– Thiếu cung chủ, ngồi!
Quan Vân Hội vì biết đó là lịnh nên không thể không ngồi. Nhưng vừa ngồi Quan Vân Hội liền hỏi ngay :
– Thoạt tiên xin lão trượng giải thích cho cách gọi Thiếu cung chủ?
Lão nhân không chỉ đáp mà còn giải thích vượt quá những mong đợi của Quan Vân Hội :
– Vậy là qua Hải Yến, Thiếu cung chủ ắt hẳn đã rõ bản thân suýt nữa đã lọt vào tay nếu không Vương Nhất Hoa ở Đại Thần cung thì cũng là ả Tam Băng, nội gián của Nhị Tiên cung trong suốt thời gian vừa rồi. Cũng may bổn tọa nhờ có sẵn tai mắt ở Trung Nguyên, sớm nhận được tin Vương Nhất Hoa ngay khi tìm thấy Thiếu cung chủ đã toan bày mưu hãm hại, nên kịp thời xuất hiện giải thoát Thiếu cung chủ đang bị hãm trong trận Phong Quỷ Đào Ba Cửu Hải Triều. Diễn biến này ắt Thiếu cung chủ vẫn nhớ?
Quan Vân Hội ngỡ ngàng :
– Ả Tam Băng dù hầu hạ tiểu thư Vương Nhất Hoa nhưng lại là nội gián cho Nhị Tiên cung thật sao?
Thủ tịch Trưởng Lão viện chép miệng than :
– Vương Nhất Hoa lòng dạ hẹp hòi, lại độc đóan và không biết cách dụng nhân. Thủ hạ tâm phúc của thị dù chỉ có Nhất Tuyết, Nhị Sương, Tam Băng, Tứ Hàn, nhưng nếu đã có Tam Băng cam tâm làm nội gián cho Nhị Tiên cung, thuộc quyền chủ xướng của Tuyệt Kiếm Thái Phi Trang Bát Nhã, thì bổn tọa cũng nhờ khéo chiêu an nên lôi kéo được Nhất Tuyết, Nhị Sương.
Vương Nhất Hoa tuy phát giác quá muộn nhưng dù sao thị nhờ tâm cơ mẫn tiệp do thiên phú nên cũng không đến nỗi lọt vào mai phục do Nhị Tiên cung bày sẵn.
Đoạn lão thở dài :
– Nội tình của bổn cung từ khi lệnh tôn tự ý thoái vị, không đảm đương nữa trọng trách Cung chủ, đã trở nên rối ren và chia năm xẻ bảy là thế. Chỉ trừ phi Thiếu cung chủ hoặc tự gánh vác trọng trách hoặc phó giao tín vật Cung chủ cho một nhân vật đủ bản lãnh cả tài lẫn đức đảm đương thì mới mong vãn hồi cục diện đã đến độ suy thoái nghiêm trọng của bổn cung. Bổn tọa giải thích như thế ắt Thiếu cung chủ tự rõ cách xưng hô đó xuất phát từ nguyên do nào?
Quan Vân Hội gật đầu :
– Gia phụ đã từng là Cung chủ Bắc Hải cung?
Thủ tịch Trưởng lão cũng gật đầu :
– Độ mười lăm năm trước đây, chỉ vì không muốn kết duyên phu phụ cùng Tuyệt Kiếm Thái Phi Trang Bát Nhã nên lệnh tôn đã không từ mà biệt, bỏ luôn cương vị Cung chủ bổn cung. Nhưng dù vậy, vì sau đó, lúc bôn tẩu giang hồ, lệnh tôn vẫn tuân thủ môn quy của bổn cung, là không một lần vận dụng đến công phu Uyên Nguyên chỉ có Cung chủ mới được quyền, nên đối với bổn cung, toàn thể môn nhân vẫn mặc nhiên xem người là Cung chủ, đồng thời vẫn mong lệnh tôn quy hồi bổn cung, dùng tín vật tối thượng, trước là để thanh lý môn hộ, sau nữa là giúp bổn cung phát dương quảng đại, lưu danh hậu thế.
Quan Vân Hội động tâm :
– Cũng có nghĩa là nếu không tìm thấy tín vật, công phu Uyên Nguyên sẽ không có ai có quyền luyện?
Thủ tịch Trưởng lão gượng cười :

– Nói đúng hơn thì dù có muốn luyện cũng không ai biết bí kíp Uyên Nguyên được cất giữ ở đâu, vì không có tín vật để dựa theo đó mà tìm.
Quan Vân Hội gật đầu :
– Giả phụ tự ý rời bỏ cương vị, tại hạ là hậu nhân dĩ nhiên không thể phê phán và cũng không muốn có hành động đi ngược lại chủ ý của gia phụ. Tại hạ muốn nói, chỉ cần Bắc Hải cung hứa giúp tại hạ báo phục gia thù, tín vật kia tại hạ nguyện ý chỉ điểm giao hoàn, cũng không thích trở thành Cung chủ quý cung.
Thủ tịch Trưởng lão tỏ ra bị bất ngờ :
– Điều bất hạnh đã xảy đến cho lệnh tôn, dĩ nhiên bổn cung cuối cùng cũng nghe biết. Và cho dù muộn nhưng gia dĩ nếu bí kíp Uyên Nguyên được người của bổn cung tiếp nhận, chuyện báo thù cho Cung chủ tiền nhiệm là điều không quá khó. Chỉ tiếc vì không có tín vật, bổn cung lại lâm tình trạng xẻ bảy chia năm, nên dù muốn báo thù cho lệnh tôn, quả thật thực lực của bổn cung không đủ đối phó Thánh Ma giáo. Sao Thiếu cung chủ không nhân cơ hội này dùng tín vật để chấn chỉnh uy phong cho bổn cung? Và nhiều lắm thì cũng không ngoài năm bảy năm khổ luyện công phu Uyên Nguyên, Thiếu cung chủ lo gì sẽ không đủ bản lãnh đích thân thống xuất toàn bộ môn hạ, tận diệt Thánh Ma, báo phục phụ thù?
Quan Vân Hội gượng cười :
– Lão trượng nói tuy chí phải nhưng phần vì tại hạ đã quyết tuân theo di ý tiên phụ, phần thì tình thế Bắc Hải cung không thể không lo chấn chỉnh ngay. Do vậy, để sớm báo thù cho tiên phụ, cũng là sớm giúp quý cung khôi phục uy phong, điều thiết yếu là tại hạ nên giao phó trọng trách này cho người đủ cả tài lẫn đức đúng như lời lão trượng lúc đầu đã nói. Đồng thời nhân vật đó chắc chắn là người đã được tiên phụ sẵn chọn.
Thủ tịch Trưởng lão vụt nghiêm giọng :
– Thiếu cung chủ có thể nói cho bổn tọa biết đó là nhân vật nào chăng? Và làm sao Thiếu cung chủ có thể đề quyết nhân vật đó đã được Cung chủ tiền nhiệm chọn?
Quan Vân Hội lại cười nhưng lần này tươi tỉnh hơn :
– Vì đó là nhân vật đã được tiên phụ lúc sinh thời chọn làm người cất giữ tín vật hộ tại hạ.
Lão thoáng cau mặt :
– Vậy là tín vật đó vẫn ở tại Bắc Hải cung này? Theo cách Thiếu cung chủ vừa phần nào ám chỉ. Dám hỏi, đó là nhân vật nào?
Quan Vân Hội lấy tay chỉ vào lão :
– Không phải chính là Thủ tịch Trưởng lão sao?
Lão giật mình :
– Bổn tọa. Thiếu cung chủ không lầm ai đó với bổn tọa chứ?
Quan Vân Hội rất thú vị với phản ứng rất hợp tình hợp lý của nhân vật đối diện :
– Tiểu bối quả quyết không lầm. Trừ phi ở quý cung quả thật còn có nhân vật khác hoặc tên Thủ hoặc mang họ Thủ và cũng là người có uy lực tương tự lão trượng.
Lão hắng giọng :
– Nguyên ủy, lời lệnh tôn di ngôn, căn dặn Thiếu cung chủ là thế nào?
Quan Vân Hội giải thích :
– Người được căn dặn dĩ nhiên không phải tiểu bối, vì lúc đó tiểu bối chỉ mới được hạ sinh. Nhưng tiểu bối lại rất tin dưỡng phụ. Và theo Thánh Thủ dưỡng phụ thuật kể thì tiên phụ căn dặn, bảo tiểu bối khi hồi cung phải tìm cho bằng được một nhân vật gọi là Thủ.
Lão ngẩn người :
– Ở bổn cung không có ai hoặc ở họ Thủ hoặc mang tên Thủ. Nhưng nếu lệnh tôn đã căn dặn đúng như thế, và nhất là Diệu Thủ Thánh Y thuật lại đúng theo từng lời lệnh tôn căn dặn, thì chỉ có thể hiểu chữ Thủ ở đây ắt ám chỉ mỗi một mình bổn tọa bấy lâu nay vẫn đảm nhận cương vị Thủ tịch Trưởng lão.
Quan Vân Hội mỉm cười, vui hơn :
– Điều đó chứng tỏ tiểu bối đã đoán đúng. Chính lão trượng là nhân vật được tiên phụ chọn khi giao phó cất giữ tín vật. Vậy xin lão trượng đừng khách khí nữa, hãy mau dùng tín vật để tiến hành những gì lão trượng cho rằng cần thiết phải thực hiện.
Lão lại hắng giọng :
– Những gì Thiếu cung chủ vừa nói đều là sự thật ư?
Quan Vân Hội chợt có cảm giác lo ngại :
– Toàn bộ quyết không nửa lời nói dối, như lão trượng có ý nghi ngờ? Vì sao?
Lão cười lạt :
– Vì nếu bổn tọa có cất giữ tín vật thì nội tình bổn cung đâu đến nỗi kéo dài mãi tình trạng vô thiên vô pháp, hỗn thượng hỗn hạ như thế này?
Quan Vân Hội bật kêu :
– Không lý nào nhân vật gọi là Thủ lại không phải lão trượng? Hoặc giả lão trượng quả thật có cất giữ tín vật nhưng vì không muốn giúp tiểu bối báo phục phụ thù nên cố tình phủ nhận. Đúng như thế chăng?
Lão gằn giọng :
– Việc gì bổn tọa phải phủ nhận? Có chăng là Quan Vân Hội ngươi đang cố tình hý lộng bổn tọa thì đúng hơn. Nào, nói mau đi, nhân vật nào ở đây đã được phụ thân ngươi giao phó cất giữ tín vật?
Quan Vân Hội giận dữ đứng lên :
– Lão trượng sớm trở mặt nhanh đến thế sao? Đâu rồi những chữ Thiếu cung chủ, lão trượng vẫn dành để gọi tại hạ? Còn nữa, chỉ vì muốn trở mặt nhanh như thế, lão dù cất giữ tín vật nhưng vẫn khăng khăng không thừa nhận thật sao?
Lão cũng động nộ, đưa một tay cách không chộp vào Quan Vân Hội :
– Ngươi chưa nếm mùi nhục hình ắt vẫn còn ương bướng, cố tình tìm cách hý lộng bổn tọa. Hãy lại đây nào!
Với khoảng cách ngoài một tầm với và ở về hai bên của bộ tràng kỷ bằng loại thạch ngọc trong suốt, cái chộp cách không của lão hóa ra lại có uy lực lợi hại ngoài ý nghĩ của Quan Vân Hội. Vì một lực đạo nhu hòa chợt xuất hiện, cuốn hút Quan Vân Hội và thần tốc lôi kéo Quan Vân Hội đến tận tay Thủ tịch Trưởng lão tuy hờ hững vươn ra nhưng lại dễ dàng đắc thủ.
Lão chộp giữ và lôi Quan Vân Hội lại thật gần, cố ý để mặt của song phương kề sát vào nhau :
– Ai đang cất giữ tín vật?
Quan Vân Hội bị lão giữ chặt cứng không thể nào vùng thoát, vì thế cứ căm phẫn nhìn ngay vào mắt lão :
– Chính lão cất giữ! Sao lão không thừa nhận? Thà như thế để rồi lão mặc tình sát hại ta và tha hồ dùng tín vật để thỏa mãn tham vọng của lão.
Lão phá lên cười sằng sặc :
– Sát hại ngươi, đó là điều trước sau gì bổn tọa cũng phải thực hiện. Nhưng trước tiên nếu chưa đắc thủ tín vật vào tay bổn tọa dĩ nhiên chưa để ngươi chết quá dễ. Và đối với tín vật. Ha ha… Ngươi nghĩ thủ đoạn của ngươi có thể lừa được bổn tọa sao? Nào. Hãy giải thích xem, vì sao nhân vật được giao phó cất giữ tín vật, theo tin tức bổn tọa thu thập thì đó là người được gọi là Vỹ? Còn lúc này ngươi lại bảo gọi là Thủ. Cách gọi nào mới là đúng đây? Ha ha.
Quan Vân Hội bàng hoàng, đến nỗi cứ ngây người nhìn lão :
– Việc muốn sát hại ta, là lão nói thật ư?
Lão cười to hơn :
– Ngươi sợ rồi sao? Nhưng bổn tọa nhất định sẽ cân nhắc xét suy và tùy vào thành ý của ngươi ắt bổn tọa sẽ thay đổi ý định. Thế nào, ngươi đã chịu nói cho bổn tọa biết tính danh của nhân vật đang cất giữ tín vật chưa? Hãy sớm quyết định và tự chọn lựa phần định đoạt số phần của chính ngươi. Ha. Ha.
Và lão thô bạo ném Quan Vân Hội quay trở lại phía bên tràng kỷ đã ngồi, đồng thời đắc ý chờ thái độ thể nào cũng thần phức của Quan Vân Hội.
Nhưng không như lão mong đợi, Quan Vân Hội vừa thoát tay lão liền đứng bật lên và xoay người tìm lối bỏ chạy ngay.
Cánh cửa bí ẩn ở chỗ có bàn xoay cũng may là vẫn còn mở, Quan Vân Hội lập tức lao vọt qua, lọt vào gian tịnh phòng.
Chợt có một lực đạo từ phía sau ập đến kích trúng vào hậu tâm Quan Vân Hội, kèm theo là tiếng gầm đầy giận dữ của lão nhân đứng đầu Trưởng Lão viện :
– Nhẹ không ưa, ngươi lại tự ý tìm nặng. Thật xuẩn động khi ngươi cố tình thử thách lòng nhẫn nại của bổn tọa. Mau nằm xuống!
Bùng!
Bóng đêm đen nặng nề lập tức phủ trùm toàn bộ nhận thức, khiến Quan Vân Hội mê man.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.