Bạn đang đọc Vô Chiêu Vạn Kiếm – Chương 25: Thu Xếp Bắc Hải -đối Đầu Tiên Thiên
Quan Vân Hội cứ lặng người, ngồi yên như hóa đá.
Hoài Phương đành lên tiếng tự ý phá tan sự tĩnh lặng dù biết rằng rất cần cho Quan Vân Hội lúc này :
– Cung chủ sao không nói gì? Nếu thật sự quá lo cho sinh mạng Bạch Thúy Hà thì chần chờ gì không khẩn trương lên đường giải nguy cho nàng? Hay Cung chủ ngại Hoài Phương này không nhiệt tâm, chỉ lo cho an nguy của Cung chủ, sẽ tìm cách ngăn cản, không để cho Cung chủ hành động?
Thất sát cả năm người đều lạnh lùng nhìn Hoài Phương.
Trác Thập Cổ vì là lão Đại nên tự cho phép lên tiếng :
– Thiếu giáo chủ bổn Giáo dù gì cũng từng là bằng hữu đồng sinh cộng khổ cùng Quan Vân Hội Cung chủ, thậm chí những bốn năm chứ nào phải ít. Cô nương nếu có muốn ngăn cản, thiển nghĩ, một là cô nương không đủ tư cách, hai là Cung chủ vốn có nghĩa khí xem trọng tình bằng hữu, e ý định đó của cô nương bất thành.
Hoài Phương giận đỏ mặt :
– Hoài Phương cũng có thời gian dài sống cạnh Vân Hội, từ thuở vẫn còn bé cơ, không lẽ tiểu nữ không có quyền lo cho sự an nguy của Vân Hội có thể bảo là thanh mai trúc mã cùng tiểu nữ?
Hải Yến vội ngăn hai bên lại :
– Đủ rồi. Vân Hội làm sao tỏ bày chủ ý nếu mọi ngươi cứ huyên náo khiến chẳng ai có thể suy nghĩ hoặc toan liệu cách gì?
Quan Vân Hội vụt thở hắt ra, một dấu hiệu cho thấy là đã có một quyết định. Mọi người vì hiểu nên đẳng lặng chờ.
Nào ngờ, Quan Vân Hội lại hỏi Thất sát những điều kỳ thực đã vừa mới hỏi xong :
– Chư vị lão huynh bảo đã nhờ may nên lẻn thoát, chỉ một mình Thúy Hà vì vẫn tâm trạng ngơ ngẩn bất bình thường nên không kịp theo chân?
Trong Thất sát nếu ai cũng thở dài ngao ngán thì chỉ có Trác Thập Cổ là hiểu Quan Vân Hội muốn ám chỉ điều gì :
– Cung chủ lão đệ nghĩ đây là kế buông người nhữ địch, chỉ như thế bọn lão huynh này mới thoát và nghĩ là nhờ may?
Quan Vân Hội hất hàm về phía Hoài Phương :
– Chính Hoài Phương từng được lão Thánh Thủ cũng dùng kế tương tự, giúp nàng thoát khỏi Thánh Ma giáo, nhưng kỳ thực vẫn được đích thân lão ngấm ngầm giám sát.
Trác Thập Cỗ rúng động :
– Y bảo chính bọn lão huynh do vô tình nên trở thành người đưa đường? Và lão đã ẩn hiện quanh đây, sẽ xuất hiện bất kỳ lúc nào.
Hoài Phương có dịp xen vào :
– Nói như vậy có khác nào chư vị quá xem thường Thánh Thủ. Trái lại, lão cần gì đến nếu cũng như chư vị biết chắc thế nào Vân Hội vẫn phải nghĩ đủ cách miễn sao có thể giải nguy cho Bạch Thúy Hà gọi là giữ nghĩa khí trọn vẹn với tình bằng hữu? Lão sẽ dĩ dật đãi lao, bày sẵn mai phục và ung dung chờ Vân Hội đến nạp mạng. Rõ chưa?
Trác Thập Cổ kinh tâm và thập phần lo lắng :
– Không lẽ cứ thế bỏ mặc Thiếu giáo chủ? Đừng quên, kể cả sinh mạng Giáo chủ bổn giáo lần này cũng bị uy hiếp cùng lúc với Thúy Hà, cả hai đều là những người không thể thiếu đối với bổn giáo Thánh Ma.
Quan Vân Hội chợt đứng lên :
– Tại hạ sẽ tương kế tựu kế, đẩy lão từ tình trạng dĩ dật đãi lao sang thế bị động. Thử xem khi bị lâm vào cảnh này vì từ nào đến giờ lão chưa gặp, liệu lão có bộc lộ những sơ hở chăng? Đi.
Hoài Phương đứng bật lên :
– Đi? Đi đâu? Và những ai cùng đi?
Quan Vân Hội mỉm cười :
– Dĩ nhiên phải có tỷ. Trừ phi tỷ không thích. Nếu vậy, đệ không miễn cưỡng.
Hoài Phương bối rối :
– Công phu Cung chủ chưa vãn hồi, nếu không có Hoài Phương bên cạnh thì ai thay thế chăm sóc Cung chủ? Ta đi.
Quan Vân Hội gật đầu :
– Quả thật đệ rất cần tỷ. Nếu tỷ chấp thuận thì còn gì bằng.
Hải Yến cũng đứng lên :
– Đệ có cần Hải Yến này chăng?
Quan Vân Hội không đáp, chỉ nhìn qua Đường Hữu Sơn :
– Tại hạ có thể tin tưởng, phó giao mọi việc ở bổn cung cho Hộ pháp tạm thời bố trí?
Đường Hữu Sơn cúi nhẹ đầu :
– Xin tùy Cung chủ phân phó.
Quan Vân Hội bảo :
– Cho lệnh triệt thoái. Và khi tất cả đã quy hồi Bắc Hải, quyền chấp pháp xin giao cho nhị vị Hộ pháp Đường, Khúc, cùng đảm nhận. Kiến tạo lại toàn bộ trụ sở của bổn cung. Chỉ thiết lập một Cung chủ phủ, kỳ dư Thần Tiên nhị cung cùng Trưởng Lão viện đều đổi thành Tam đàn gọi là Nội đàn và hai Ngoại đàn gồm Thần đàn, Tiên đàn. Vạn nhất vẫn có người của bổn cung sau này tự quy hồi, nếu thuận phục thì miễn thứ những tội trạng đã qua, nếu phản kháng, có ý bất phục, nhị vị Hộ pháp xin cứ chiếu theo môn quy, tùy nghi xử lý. Và chậm nhất cũng chỉ độ một tuần trăng bổn Cung chủ hứa sẽ tự hồi cung giúp bổn cung trùng chấn lại uy phong thuở nào, Đường hộ pháp đảm đương, được chứ?
Đường Hữu Sơn tuân lệnh :
– Thuộc hạ chỉ ngại khẩu thuyết vô bằng, e khó lòng phục chúng, nhất là truyền đạt lại ý này cho Khúc Tam.
Quan Vân Hội thản nhiên bảo :
– Tại hạ cũng đã sớm nghĩ được cách. Hộ pháp mau lại đây.
Đường Hữu Sơn tiến lại gần và không hề tỏ ra ngạc nhiên khi được chính Quan Vân Hội phụ nhĩ nói vào tai họ Đường một lúc lâu.
Nghe xong, Đường Hữu Sơn cúi đầu đáp tạ :
– Tạ ân Cung chủ đã thành toàn. Thuộc hạ hứa sẽ không để Cung chủ thất vọng. Xin bảo trọng, vì thuộc hạ cần lui trước. Cáo biệt.
Chờ Đường Hữu Sơn đã lui, Quan Vân Hội lại gọi Đại Sát :
– Đệ cũng có vài điều cần phân phó, nhờ chư vị lão huynh giúp cho. Là thế này…
Quan Vân Hội lại phụ nhĩ, cũng nói vào tai Trác Thập Cổ một hồi dài.
Nghe xong, Trác Thập Cổ sửng sốt :
– Cung chủ lão đệ nói thật chứ? Được rồi, sẽ cứ như thế. Phen này Thất sát ắt lấy lại toàn bộ uy phong thuở nào. Bọn lão huynh có cần đi ngay lúc này chăng?
Quan Vân Hội gật đầu :
– Không chỉ đi ngay mà càng nhanh càng tốt. Phần đệ chỉ xin hỏi lão huynh thêm một câu.
Trác Thập Cổ hí hửng cười :
– Trác mỗ biết rồi. Cung chủ lão đệ yên tâm, bọn mỗ bây giờ đã đạt tuổi Ngũ Thập Tri Thiên Mệnh, lẽ nào vẫn cứ hồ đồ, tự hủy hoại thanh danh lẫn sinh mạng của chính mình. Còn đây là phương thức đột nhập Tổng Đàn. Mong Cung chủ lão đệ khắc ghi thật kỹ.
Cuối cùng chỉ còn lại Quan Vân Hội, Hoài Phương và Hải Yến. Họ cũng âm thầm ly khai Lũng Tuyệt Hồn.
Lúc đi đã xa, Hoài Phương phân vân :
– Cung chủ đã ngấm ngầm xui bảo mấy lão Thất sát điều gì? Sao họ tỏ ra quá hí hửng?
Hải Yến tủm tỉm cười :
– Nếu ta đoán không lầm ắt Vân Hội đệ đã điềm chỉ họ công phu Âm Quỷ chưởng. Nhờ đó họ không còn ngại nữa giả như có tình cờ chạm trán Quỷ Diện Vô Dung, đúng không?
Quan Vân Hội thừa nhận :
– Hải Yến tỷ đoán không sai. Họ rất trọng chữ tín, vì thế dù bản thân đủ bản lãnh ra tay nhỡ như có lâm địch thì họ vẫn vì giữ chữ tín đành phải chịu kém, có khi chuốc họa vào thân. Đệ chỉ điểm công phu Âm Quỷ chưởng cho họ để nếu họ ngại thì điều đầu tiên là họ phải ngại chính họ, ngại lẫn nhau. Và như thế thà họ tự tuyệt tích thoái ẩn thì hơn. Nhược bằng ngược lại cả bản thân họ cũng không ngại thì họ còn ngại gì chuyện cũng dùng công phu đó lúc đối địch? Và như thế, lời minh thệ của họ thuở nào. Kể như đã một phần tự giải bỏ.
Nếu tình cờ gặp nhân vật am hiểu công phu đó, họ sẽ nhân nhượng và tránh nếu cần, đúng như lời họ thề hứa trước kia. Vạn nhất kẻ đó cứ khăng khăng làm khó họ, như muốn dùng lời thề hứa thuở nào dồn họ vào tử địa, thì bấy giờ là lúc họ có thể ra tay, không nhân nhượng nữa, cũng không ngại phạm vào chữ tín. Họ vui mừng là vì thế.
Hải Yến gật đầu tuy tán thành nhưng mặt thì chợt cau lại :
– Ta chỉ không thuận lắm khi thấy đệ tùy tiện trao truyền sở học Uyên Nguyên cho Hộ pháp Đường Hữu Sơn. Đệ không cẩn trọng, đề phòng sau này sẽ tạo thêm một Lưu Hồ Cẩm khác hay sao, nếu họ Đường chợt thay tâm đổi ý?
Hoài Phương nghi hoặc :
– Nói sao? Cung chủ cũng đã chỉ điểm công phu cho Đường Hữu Sơn? Lại còn là công phu Uyên Nguyên nữa ư? Sao vậy? Vạn nhất…
Quan Vân Hội cười thản nhiên :
– Đường Hữu Sơn vốn là nhân vật thật sự có tâm huyết đối với Bắc Hải cung. Thú thật, đệ dù chỉ điểm công phu Uyên Nguyên, vẫn vô ngại. Thứ nhất, vì họ Đường dù có sinh tâm thì đệ vẫn còn đây Ngọc Bài cung chủ, vậy thì vô ngại.
Thứ hai, vì đệ cũng muốn phó giao dần trọng trách cho họ Đường, bởi ý đệ từ thuở nào đến giờ nào có muốn bị quẩn chân mãi một chỗ, nhất là ở tận Bắc Hải cung xa xôi? Vậy thà phó giao cho họ Đường, người tâm huyết như thế quyết không tự hủy hoại Bắc Hải cung. Đệ tin, có lẽ ý tứ của phụ thân trước kia cũng thế, lúc lẳng lặng lưu lại Ngọc Bài cung chủ cho Đại nương Trang Bát Nhã. Vậy thì đệ chỉ thực hiện theo tâm nguyện của phụ thân mà thôi.
Hoài Phương có vẻ mừng :
– Cung chủ vốn sinh sống tại Trung Nguyên từ thuở mới lọt lòng hiển nhiên mọi sinh hoạt vẫn quen hơn dễ hơn nếu ưng thuận chọn Trung Nguyên làm chỗ lưu ngụ mãn đời.
Chỉ có Hải Yến là thở dài :
– Sao đệ chỉ nghĩ đến bản thân? Thế còn Hải Yến này thì sao? Đừng quên ta vốn dĩ đã quen sinh sống ở Bắc Hải cung.
Quan Vân Hội phì cười :
– Tỷ và đệ thâm tình huyết nhục, sao lại bảo đệ không nghĩ đến tỷ? Đệ có nghĩ và quyết sẽ không xa lìa tỷ nữa cho đến một ngày, đệ thật tâm cầu chúc tỷ sớm gặp một trượng phu như mong muốn.
Hải Yến vui mừng :
– Lời của đệ là thật tâm đấy chứ? Vậy nếu tỷ cứ ở thế này suốt đời, quyết làm một cô cô gìa sống bám mãi cạnh đệ thì sao? Đệ không chán chường, không hắt hủi tỷ chứ?
Quan Vân Hội gật đầu :
– Đệ làm sao hất hủi tỷ, giá thân duy nhất còn lại lúc này của đệ? Trái lại, đệ nguyện hầu hạ, cung phụng tỷ một đời.
Hải Yến nheo mắt, cười cười với Hoài Phương và cố tình châm chọc :
– Nếu là vậy, tỷ vì có trách nhiệm nên sẽ giúp đệ tìm thật nhiều tiểu thư nhan sắc mỹ miều, bảo đệ thành hôn, sinh thật nhiều tử tôn nối dõi tông đường cho Quan gia. Nếu tiểu thư nào đó muốn thì phải biết cách lấy lòng tỷ. Bằng không, tỷ loại bỏ ngay, không thương tiếc. Hoài Phương thấy Hải Yến ta nói như thế có đúng không?
Tưởng sao nào ngờ Hoài Phương tán đồng ngay lại còn bảo :
– Tỷ cứ mặc tình khó dễ. Vì theo muội cảm nhận, người có bản lãnh lại trẻ tuổi như Vân Hội trước sau gì cũng có nhiều nữ nhân mê luyến, nhưng vị tất họ thật lòng. Phần muội, nói gì thì nói muội thủy chung luôn nghe theo lời tỷ. Hoặc giả Vân Hội có hắt hủi, cảm thấy chán vì bị tỷ quấn chân, chính muội sẽ luôn ở bên cạnh bầu bạn giúp tỷ lúc nào cũng sống vui. Được chứ?
Hải Yến phá lên cười :
– Có phải đây là cách cô nương đang muốn lấy lòng danh chánh ngôn thuận cùng Vân Hội sống mãi bên cạnh ta? Như thế cũng được ta thì thuận đấy, nhưng không biết đệ đệ ta có thuận hay không? Vì thế ta khuyên cô nương câu cuối lúc nãy đừng hỏi ta, trái lại hãy hỏi chính Vân Hội thì hơn. Ha ha…
Chợt Quan Vân Hội khẽ suỵt :
– Có người!
Hải Yến ngưng cười ngay.
Chỉ có Hoài Phương là khẽ kêu :
– Chúng ta chưa lìa thỏi Lũng Tuyệt Hồn được bao xa. Hay là gia mẫu mãi lúc này mới đến để tìm chúng ta?
Có tràng cười lạnh lùng vang đến :
– Người vừa đoán phải chăng có tính danh là Hoài Phương? Vậy ắt hẳn Ngũ Kỳ Tiên Tử là mẫu thân như ngươi vừa buột miệng gọi? Thật may bổn nhân đến vẫn còn kịp. Ha ha…
Hải Yến rúng động :
– Vương Nhất Hoa?
Lại thêm loạt cười nữa vang đến :
– Sao không nhắc luôn ta Nhị Thiếu gia như Hải Yến ngươi thuở nào vẫn gọi? Hay lúc này vì ỷ trượng đã có Ngọc Bài cung chủ bên mình, ngươi hợm hĩnh không còn nhớ gì đến Vương Kim Tử ta? Phải như thế chăng? Ha ha…
Dứt loạt cười thì cũng là lúc Vương Nhất Hoa cùng thân đệ là Vương Kim Tử ung dung xuất hiện.
Quan Vân Hội nhìn tỷ đệ Vương Nhất Hoa mà lòng thầm lo ngại. Theo khẩu khí của Đại tiểu thư, lẽ ra cùng xuất hiện phải có thêm Ngũ Kỳ Tiên Tử, sao không thấy? Hay là vì còn thiếu Quỷ Diện Vô Dung nên hiện nay cả hai không thể xuất hiện?
– Lão thân đây! Ngươi đã đoán đúng khi cho rằng lão thân đến chậm vì còn phải lo cho một phạm nhân bất đắc dĩ.
Quỷ Diện Vô Dung không xuất hiện một mình, trái lại trong tay quả thật có mang theo Ngũ Kỳ Tiên Tử.
Hoài Phương toan lao đến :
– Mẫu thân. Hãy giao trả mẫu thân cho ta!
Vương Nhất Hoa bật quát :
– Chớ manh động. Nếu không chỉ cần bổn nhân hạ lệnh, ngươi sẽ được thấy mẫu thân ngươi thảm tử như thế nào. Dừng lại ngay!
Hải Yến đã kịp thời giữ Hoài Phương lại :
– Lệnh đường hiện vẫn toàn mạng đủ hiểu đối phương nếu muốn hạ thủ thì không cần đợi đến lúc này. Trái lại vì có ý đợi, muội chớ quá lo, ắt hẳn họ thế nào cũng có yêu sách. Chúng ta sẽ từ từ thương lượng lo gì không cứu được lệnh đường?
Vương Kim Tử phá lên cười :
– Thương lượng? Ha ha… Sinh mạng Ngũ Kỳ Tiên Tử trong tay ta. Bọn ngươi chỉ có mỗi một thái độ là thỏa mãn bất kỳ yêu sách nào của ta. Cơ hội nào cho bọn ngươi hy vọng sẽ có thương lượng? Đừng mơ tưởng viễn vong. Ha ha…
Quan Vân Hội hắng giọng :
– Nhị Thiếu gia thật sự tự tin thế sao? Tại hạ thì nghĩ ngược lại, vì vật Nhị thiếu gia cần chỉ vỏn vẹn có một, vạn nhất tại hạ cao hứng, cô tình phá hủy thì thế nào đây? Một mạng do Nhị thiếu gia uy hiếp dù chết đi trăm lần cũng vô phương bổ cứu, đúng không? Nếu đúng phiền Nhị thiếu gia câm miệng lại cho. Vì thiển nghĩ, ắt chỉ có Đại tiểu thư là đủ tư cách cùng tại hạ thương lượng, chưa đến phần Nhị thiếu gia đâu.
Vương Kim Tử tái mặt toan phản ứng, Vương Nhất Hoa kịp phát lên tiếng hừ lạnh :
– Lùi lại đi, Kim Tử. Vì so về cơ trí lẫn tư cách, quả thật ngươi không xứng đối đầu với tiểu tử Quan Vân Hội. Để đấy cho ta.
Quan Vân Hội cũng gọi Hoài Phương cùng Hải Yến lùi lại :
– Nhị vị tỷ tỷ nếu tín nhiệm, xin phó giao tất cả cho Quan Vân Hội này. Tại hạ hứa, Ngũ Kỳ Tiên Tử sẽ hoàn toàn vô sự, hơn thế nữa sẽ bình an được giao hoàn cho chúng ta.
Nhìn Hoài Phương, Hải Yến dù miễn cưỡng hoặc không vẫn lui về, Vương Nhất Hoa hất hàm hỏi Quan Vân Hội :
– Có vẻ như Ngọc Bài cung chủ đang do ngươi thu giữ?
Quan Vân Hội cũng hất mặt tương tự :
– Nếu có thì sao? Đại tiểu thư vì muốn kiểm chứng hư thực, liệu có dám diện đối diện với Ngọc Bài cung chủ một tín vật đủ khiến Đại tiểu thư nếu vẫn còn xem là người Bắc Hải cung tất phải phủ phục tuân theo lệnh truyền?
Vương Nhất Hoa biến sắc, thần thái theo đó cũng thoáng run. Nhưng điều đó chỉ diễn ra trong thoáng mắt rồi thôi.
Vương Nhất Hoa điềm tĩnh trở lại lạnh giọng bảo :
– Ta không còn là người của Bắc Hải cung nữa. Và hiện nay đang là thủ tọa Thất Tinh, Tổng hộ pháp Thánh Ma giáo. Ngươi đừng mong dùng Ngọc Bài đe dọa ta.
Quan Vân Hội thoáng cười :
– Chung quy vẫn là thuộc hạ cho người, có đáng cho Đại tiểu thư đắc ý chăng?
Vương Nhất Hoa động nộ, chợt quát :
– Đừng cố tình khích nộ ta. Ma ma, mau giao người cho ta.
Hoài Phương kinh hãi suýt kêu do thấy mẫu thân ngay lúc đó bị Quỷ Diện Vô Dung thẳng tay ném qua cho Vương Nhất Hoa thộp giữ.
Quan Vân Hội kịp lên tiếng :
– Càng tốt. Tại hạ giữ vật, Tổng hộ pháp giữ người càng dễ tiến hành thương lượng, đổi trao. Hãy nhìn đây.
Do Quan Vân Hội kêu nên ai cũng nhìn. Và dĩ nhiên tất cả đều thấy Quan Vân Hội dùng tả thủ lấy Ngọc Bài cung chủ ra, đưa lên cao, sau đó chầm chậm chuyển giao qua hữu thủ, một cánh tay cứng đờ, chỉ nội việc cầm giữ Ngọc Bài đã khó nói gì sẽ có những động tác linh hoạt nào khác.
Vương Nhất Hoa cũng thấy nên bật phá lên cười :
– Thông tin ta nhận quả chẳng sai. Tiểu tử ngươi đã như một phế nhân vậy thì tư cách gì cùng ta thương lượng? Ha ha…
Quan Vân Hội cũng cười :
– Thật thế chăng? Sao Tổng hộ pháp không nhìn kỹ lại để xem tại hạ có thật chỉ là một phế nhân chăng? Đừng vội đắc ý kẻo thất vọng đấy. Ha ha…
Và Vương Nhất Hoa ngưng cười đổi lại thành tiếng kêu thảng thốt :
– Bạch Ngọc Quy Chân? Hừ!
Quan Vân Hội lúc đó do cố tình vận dụng chân lực dồn vào hữu thủ nên cả Ngọc Bài lẫn bàn tay hữu thủ đều phát tỏa hàn khí, lờ mờ bay lên như hơi sương, hóa thành trắng như ngọc.
Quan Vân Hội khinh khỉnh ra lệnh cho Vương Nhất Hoa :
– Nếu Tổng hộ pháp không phản đối chuyên đổi người lấy vật, chỉ cần diễn ra giữa tại hạ và Tổng hộ pháp là đủ thì sao không hạ lệnh cho lệnh đệ Kim Tử cùng Vô Dung tiền bối lùi hẳn lại phía sau? Tương tự, người của tại hạ cũng sẽ lui về, hầu cho việc công bằng trao đổi không bị bất kỳ ngoại nhân nào khuấy phá.
Vương Nhất Hoa đặt một tay lên đỉnh đầu của Ngũ Kỳ Tiên Tử :
– Ngươi ném vật qua, ta trả người về. Nào có gì phức tạp hoặc khó khăn để ngươi rườm rà vẽ chuyện. Mau ném vật qua đây. Nếu không, đừng trách ta không thể dung tình.
Quan Vân Hội vặc lại :
– Vậy nếu tại hạ đôi hỏi điều ngược lại, Tổng hộ pháp nếu khăng khăng không giao người trước, vật này lập tức bị tai hạ hủy thì sao? Hay Tổng hộ pháp vẫn nghĩ tại hạ là phế nhân một ít lực đạo cần thiết để hủy vật cũng không có? Nếu là vậy, cứ thử xem. Sau ba tiếng đếm, nếu tại hạ chưa nhận được người thì vật này.
Vương Nhất Hoa tái mặt vì giận :
– Đủ rồi. Quả thật bình sinh ta chưa thấy bất luận ai ương gàn và quá liều như ngươi. Ta đồng ý đếm đến ba, sau đó cả hai bên sẽ đồng loạt trao đổi. Được chứ?
Quan Vân Hội lắc đầu :
– Vật chỉ bị hủy, quyết không có chuuyện mang thương tích như người. Ý tại hạ muốn nói, giả như Tổng hộ pháp giữ lời và thật sự giao người, nhưng vạn nhất giữa chừng có ai đó cố ý khuấy phá, tùy tiện xông vào và gây phương hại cho Ngũ Kỳ Tiên Tử thì sao. Khi đó, người tại hạ nhận thì mang thương thế, chưa nói có thể mất mạng, còn vật thì vẫn nguyên vẹn lọt vào tay Tổng hộ pháp, vậy có công bằng chăng? Thôi xin hãy chịu khó chìu ý tại hạ, người của song phương đều phải lùi về càng xa càng tốt. Thế nào?
Vương Nhất Hoa quắc mắt nhìn Quan Vân Hội giọng lạnh như băng :
– Nếu ngươi vẫn cứ được đằng chân lấn đằng đầu mãi thế này…
Quan Vân Hội bỗng cười :
– Nhiếp Hồn đại pháp! Tổng hộ pháp như không còn hứng thú muốn được chạm tay vào Ngọc Bài cung chủ dù chỉ một lần thôi sao? Nếu là vậy xin Tổng hộ pháp chịu khó nhìn kỹ lại vật này lần cuối, trước khi nó bị tại hạ hủy. Ha ha…
Vương Nhất Hoa hoảng hốt, vội thu ánh mắt đang nhìn về :
– Được rồi, đừng vội hủy. Ta chấp thuận cho người của song phương cùng lùi. Hãy lùi lại mau, Ma Ma, Kim Tử. Lùi hẳn ba trượng.
Họ miễn cưỡng lùi về.
Và đến lượt Quan Vân Hội gọi Hải Yến và Hoài Phương cùng lùi :
– Hoài Phương tỷ hãy đổi vị trí cho Hải Yến tỷ, cả hai cũng nên lùi về đủ ba trượng.
Họ đổi chỗ cho nhau và Hải Yến hiểu ý Quan Vân Hội vì được diện đối diện với Vương Kim Tử ở cách trước mặt sáu trượng.
Nàng lạnh lùng gọi Kim Tử :
– Ngươi là phản đồ Bắc Hải cung, đừng mong được ta gọi là Nhị thiếu gia như trước. Tương tự, vì ngươi còn là một gã dâm tặc khả ố nhớ đấ, y đừng ngu xuẩn manh động. Bằng không chính lần này ta sẽ hủy diệt dâm tặc ngươi không có chuyện bỏ qua như lần trước đâu.
Vương Kim Tử cười sằng sặc :
– Ngươi có bản lãnh đó sao, Hải Yến? Hay rồi đây ngươi cũng phải ngoan ngoãn tự nguyện hiến thân cho ta? Ha ha…
Vương Nhất Hoa lập tức quát mắng :
– Ngươi vừa nói gì, Kim Tử? Hãy câm miệng ngay và nhớ, trước mặt ta, ngươi đừng bao giờ để lộ cho ta thấy thái độ sàm sỡ của ngươi. Rõ chưa? Hừ. Thật vô dụng.
Đến lượt Hoài Phương toan tìm cách gây khích nộ cho Quỷ Diện Vô Dung, cũng như Hải Yến vừa làm cho Vương Kim Tử bẽ mặt vì bị Vương Nhất Hoa mắng. Nhưng Quan Vân Hội đã lên tiếng, nói với Vương Nhất Hoa.
– Người của song phương cho dù đã lùi nhưng để tại hạ yên tâm hơn, xin phiền Tổng hộ pháp chịu khó giải khai huyệt đạo, hầu tại hạ rõ Ngũ Kỳ Tiên Tử có thật vẫn bình an vô sự không. Tại hạ cũng hứa, đây là đòi hỏi cuối cùng hoàn toàn hợp lẽ nếu Tổng hộ pháp thật sự muốn thương lượng để đổi người lấy vật. Nào.
Vương Nhất Hoa đành nhân nhượng :
– Chính ngươi bảo là lần cuối, đúng không? Vậy thì được, ta đâu ngại cho ngươi toại nguyện.
Được giải khai huyệt đạo, Ngũ Kỳ Tiên Tử hô hoán ngay :
– Tiên Thiên bí kíp của ta. Hừ!
Quan Vân Hội biến sắc, không chỉ vì Ngũ Kỳ Tiên Tử lại bị Vương Nhất Hoa chế trụ huyệt đạo.
Quan Vân Hội kêu thất thanh :
– Sao Tiên tử lại giữ bí kíp bên người? Còn ngươi Vương Nhất Hoa ngươi đã chiếm hữu bí kíp Tiên Thiên?
Vương Nhất Hoa bật cười ngạo mạn :
– Thế thì sao? Đừng quên một vật đổi một người, ngươi đừng mong Vương Nhất Hoa ta lại tiếp tục nhượng bộ, để ngươi gộp cả bí kíp Tiên Thiên vào lần thương lượng này. Rõ chưa? Ha ha…
Quan Vân Hội hít vào một hơi thật dài :
– Ta đường đường là một Cung chủ Bắc Hải cung, đã nói quyết giữ lời. Giờ thì sao, bổn Cung chủ sẽ tự đếm hay Tổng hộ pháp phản đồ Bắc Hải cung ngươi muốn đếm?
Vương Nhất Hoa cười lạt :
– Bất luận ngươi dùng thủ đoạn nào. Ta cũng không sợ. Đừng đem cương vị Cung chủ ra dọa ta. Đếm đi.
Quan Vân Hội nhích từ từ hữu thủ ra phía sau lưng.
Một!
Vương Nhất Hoa cau mặt, cũng áp sát thêm bàn tay vào đỉnh đầu Ngũ Kỳ Tiên Tử :
– Ngươi toan tráo vật, ném một vật gỉa cho ta. Không dễ thế đâu?
Quan Vân Hội đã đưa được hữu thủ ra phía sau lưng vẫn giữ nguyên đó, đồng thời vòng nhanh tay tả ra phía sau để lẹ làng nhận lại Ngọc Bài và đưa ra phía trước cho Vương Nhất Hoa nhìn :
– Hữu thủ ta vô dụng, cũng đã mỏi do cầm Ngọc Bài lâu. Ta dùng tay tả ném vật qua không lẽ không được?
Hai!
Vương Nhất Hoa vẫn cứ cau mặt :
– Đếm tiếp đi! Và nhớ, lần này dứt tiếng đếm ngươi phải ném vật qua ngay không được chậm trễ đấy. Đếm đi.
Quan Vân Hội nạt vang thay cho loạt đếm cuối cùng.
– Hãy bắt đầu nào. Vật đây!
Quan Vân Hội tung Ngọc Bài lên cao. Vì thế khiến Vương Nhất Hoa sợ lầm quỷ kế đành vừa xô Ngũ Kỳ Tiên Tử ngã cắm mặt xuống đất, vừa tung người theo cố chộp Ngọc Bài.
Vút…
Cùng lúc đó Hoài Phương và Hải Yến vì phát hiện có dấu hiệu ám thị của Quan Vân Hội từ hữu thủ, nên khi nghe quát bảo cả hai cũng lập tức xông lên Hoài Phương thì lao đến đón đỡ thân mẫu.
Hải Yến thì hậm hực lao thẳng vào Vương Kim Tử :
– Dâm tặc hôm nay phải chết!
Ào…
Vương Kim Tử ung dung tiến lên nghênh chiến. Riêng Quỷ Diện Vô Dung thì vẫn đứng yên do phát hiện Quan Vân Hội cũng nguyên vị nhìn Vương Nhất Hoa mặc tình chộp giữ Ngọc Bài như thể đó chỉ là giả vật và Quan Vân Hội không màng còn mất.
Vương Nhất Hoa mãi lúc này mới thấy thái độ kỳ lạ của Quan Vân Hội. Do đó cất giữ Ngọc Bài thì cứ cất, nhưng Vương Nhất Hoa chợt từ trên cao lao đâm bổ xuống ngay phương vị của Quan Vân Hội :
– Phải chăng ngươi đã tráo, chỉ trao giả vật cho ta? Ngươi thật đáng chết!
Vương Nhất Hoa theo đà giáng một kình tận lực bình sinh.
Quỷ Diện Vô Dung vẫn dõi nhìn từng cử chỉ động thái của Quan Vân Hội và chỉ thấy Quan Vân Hội vì không thể không phản ứng nên vừa bật người lao ngược lên vừa gầm vang :
– Nếu chỉ là giả vật, được lắm đã đến lúc kẻ phản nghịch như ngươi kể cả giả vật cũng không còn cơ hội để cất giữ. Xem kiếm!
Hữu thủ đang hoành ở phía sau, Quan Vân Hội vụt bung bật lên và một thanh kiếm với vỏn vẹn mỗi một chiêu kiếm thật biến ảo cùng hiển hiện, hất cuộn thẳng vào cả chưởng lẫn người của Vương Nhất Hoa đang đà lao cắm xuống.
Quỷ Diện Vô Dung bật kêu kinh hoàng :
– Vô Chiêu Vạn Kiếm?? Đại tiểu thư hãy tránh mau. Ôi… Không kịp rồi.
Cùng với tiếng Quan Vân Hội kêu, ả Vương Nhất Hoa cũng bật phát lên tiếng gào bi thảm :
– Hữu thủ của ngươi. A… A…
Vầng kiếm của Quan Vân Hội xé toang màn chưởng kình của Vương Nhất Hoa, phân khai thành hai mãng. Từ đó, thanh kiếm của Quan Vân Hội tiếp tục phân khai thân hình Vương Nhất Hoa cũng vừa vặn tự lao cắm vào.
Soạt!!
Và lúc này, hai mãng hình của Vương Nhất Hoa do đã vượt qua khoảnh khắc bị phân khai nên nhập lại, tự chấn vào nhau tạo thành tiếng chạm kình khủng khiếp.
Ầm!
Chấn kình hất Quan Vân Hội lên cao thêm, vô tình tạo cơ hội cho Quan Vân Hội bất ngờ chộp giữ được hai trong số khá nhiều vật từ bọc áo của Vương Nhất Hoa tung bắn ra do đã rách toạt theo thân hình chủ nhân vừa bị phân khai xả ra hai mảnh.
Quan Vân Hội hạ thân xuống, đắc ý cất trở lại vào người một vật là Ngọc Bài cung chủ, một vật nữa là quyển kinh thư ghi rõ hàng chữ bí kíp Tiên Thiên.
Quỷ Diện Vô Dung lao đến :
– Tiểu tử muốn chết!!
Quan Vân Hội giật mình, loang nhanh hữu kiếm :
– Dừng tay! Há lẽ Tôn giá cam tâm uổng mạng chỉ vì một kẻ vừa bội tín vừa có lắm tâm cơ thủ đoạn như Vương Nhất Hoa? Xin đừng quên điều gì đã xảy ra cho công phu Âm Quỷ chưởng không còn là sở học của một mình tôn giá nữa. Hãy dừng tay lại nào!
Quỷ Diện Vô Dung dù nghe vẫn lướt đến :
– Ngươi khinh Vương đại tiểu thư dùng thủ đoạn, lão thân lại thấy ngươi nhờ thủ đoạn man trá nên bất ngờ đắc thủ. Lời của ngươi tuyệt đối không thể tin. Đỡ!
Quan Vân Hội chấp chới, muốn lùi để tránh cũng không kịp, cùng lúc đó hữu kiếm chợt buông rơi, khiến Quan Vân Hội chỉ còn biết nghiến răng bật tung tả kình.
Ầm!
Quan Vân Hội lập tức bị kích lùi, mặt tái nhợt và lảo đảo chao nghiêng.
Quỷ Diện Vô Dung kinh nghi lao đến.
– Bản lãnh nguơi thật sự kém khiến lão thân càng khó tin chỉ một kiếm ngươi đã đoạt mạng Vương đại tiểu thư. Hãy nạp mạng đây!
Ào…
Quan Vân Hội càng thêm biến sắc cố hớp vội một hơi thanh khí mong kịp ổn định chân lực. Nào ngờ vừa hé miệng, Quan Vân Hội thổ ngay một ngụm huyết.
Chính lúc đó chưởng kình của Quỷ Diện Vô Dung tung cuộn đến, khí thế thật hãi hùng.
Vạn bất đắc dĩ, Quan Vân Hội khom người tự ngã lăn vì cố thoạt thật nhanh phạm vi uy lực của chưởng kình hung hiểm.
Quỷ Diện Vô Dung càng thêm nghi hoặc :
– Đây là bản lãnh của một Cung chủ Bắc Hải cung ư? Hay lại là thủ đoạn khác của ngươi?
Kình lực giáng vào nền đất.
Ầm!
Dư kình càng hất Quan Vân Hội lăn lông lốc có muốn tự dừng lại cũng không thể.
Nhưng chợt xuất hiện một vật chắn, tình cờ chặn ngang đà lăn tròn của Quan Vân Hội.
Tuy nhiên vì đó là đôi chân của một người. Mục quang vừa nhìn thấy điều này Quan Vân Hội khiếp đảm, toan lăn lui nhưng không thể, đành gào vang :
– Hoài Phương!? Hải Yến!
Chợt chủ nhân của đôi chân nọ tự khom xuống, lấy tay đỡ Quan Vân Hội đứng lên :
– Tại sao thế, tiểu lão đệ??
Quan Vân Hội nghe gai khắp người, từ bàng hoàng chuyển sang ngỡ ngàng :
– Hiệp Cái lão ca ca??
Quỷ Diện Vô Dung lao lướt đến :
– Lão ăn mày chớ xen vào việc này. Tránh mau, nếu không thì đừng trách lão thân không thể nể mặt.
Hiệp Cái cuối cùng cũng đỡ Quan Vân Hội đứng lên :
– Tiểu lão đệ của lão ăn mày này không thể bỗng dưng thất thủ trước một nhân vật như mụ. Nói mau, mụ đã dùng thủ đoạn thế nào? Hãy nhớ là lão ca ca, mụ đừng hàm hồ bảo Trương Minh Truyền này không được can dự vào.
Vừa lúc đó Hoài Phương cũng kịp lúc chạy đến cạnh Quan Vân Hội :
– Cung chủ chẳng phải vừa mới thu hồi Ngọc Bài Hàn Phách? Hãy vận dụng ngay. Nếu cần, Hoài Phương tự có cách giúp Cung chủ đủ thời gian.
Dứt lời Hoài Phương hăm hở tiến đến đối diện với Quỷ Diện Vô Dung :
– Thừa lúc người mang thương thế chưa hồi phục, lão ma bà ngỡ nhờ đó chiếm thượng phong là quyền miệt thị, xem thường bản lãnh đích thực của Quan Vân Hội ư? Hoài Phương này tự nhận bản lãnh chỉ bằng non nửa so với Vân Hội nhưng để đối phó lão ma bà, ta nguyện thừa tiếp chí ít phải mươi chiêu. Xuất thủ đi.
Nhưng Quan Vân Hội bỗng tự đứng được một mình, lên tiếng gọi Hiệp Cái và Hoài Phương :
– Đệ ổn rồi, đa tạ lão ca ca đến kịp lúc. Hoài Phương tỷ cũng nên chăm sóc cho lệnh đường, tiện thể hãy lưu tâm đến Hải Yến tỷ hộ. Nhị vị xin lùi lại cho.
Hiệp Cái nghi hoặc vội nhìn qua và thấy Quan Vân Hội lúc này dù sắc diện vẫn xanh xao nhưng vẻ mặt rất tự tin, cộng thêm vào là hữu thủ đang khư khư cầm giữ một vật tợ lệnh bài, bằng ngọc và ánh lên màu xanh sáng lấp loáng.
Không chỉ có thế, Quan Vân Hội còn tự tiến lên, thản nhiên nói với Quỷ Diện Vô Dung :
– Trong mọi việc lần này còn nhiều ẩn tình một là tiền bối do bị Vương Nhất Hoa bưng bít nên không thể tự am hiểu, hai là bản thân tại hạ cũng khó thể giãi bày. Riêng về việc đối đầu, được lắm tiền bối vẫn muốn báo thù cho hạng người như Vương Nhất Hoa, kẻ buông lưng cho thân đệ là Vương Kim Tử mặc tình bức hại nhiều nữ nhân, một hành vi độc hạ bất nghiêm thật đáng trách, tại hạ ngay bây giờ nguyện ý xin được lĩnh giáo lại. Mời.
Quỷ Diện Vô Dung từ kinh nghi chuyển sang thán phục :
– Chẳng biết ngươi bản lãnh có khá hơn chăng nhưng chỉ nội thái độ này của ngươi cương cường và quyết không chịu khuất phục, kể cũng đáng cho lão thân xem ngươi thừa tư cách một Cung chủ. Vậy hãy cẩn trọng vì lão thân đã quyết không buông tha ngươi. Đỡ!
Miệng tuy bảo không buông tha nhưng khi xuất thủ, chiêu đầu tiên của Quỷ Diện Vô Dung vẫn thiếu vẻ quyết liệt, một thái độ có thể hiểu là chỉ muốn thăm dò thực lực của Quan Vân Hội.
Quan Vân Hội cười nhẹ :
– Tại hạ ngoài sở học Uyên Nguyên hoặc Âm Quỷ chưởng còn lĩnh hội thêm những kỳ chiêu gọi là Giáp Cốt công. Tiền bối xuất thủ thế này có khác nào tự đánh mất cơ hội báo thù cho Vương Nhất Hoa. Thật đáng tiếc. Thất lễ. Đỡ!
Vù…
Gọi là kỳ chiêu thế cho nên chiêu thức của Quan Vân Hội không chỉ bất ngờ thoạt tả thoạt hữu, rất khó đoán phương vị mà kể cả bóng nhân ảnh cũng di hình hoán vị, dịch chuyển khó lường.
Quỷ Diện Vô Dung thật sự kinh ngạc :
– Chính Ngọc Bài giúp ngươi mau khôi phục công phu? Đã thế, lão thân muốn xem ngươi liệu chi trì được mấy chiêu. Trúng!
Ào…
Quan Vân Hội đảo người biến mất.
– Hụt rồi… Tại hạ ở đây. Đỡ!
Ào…
Quỷ Diện Vô Dung thần tốc đảo theo :
– Lần này thì sao? Đỡ!
Quan Vân Hội chợt xuất hiện ngay bên trên đầu Quỷ Diện vô Dung :
– Tiền bối vẫn cứ chậm. Đỡ!
Ào…
Quỷ Diện Vô Dung lập tức phát kình cực nhanh :
– Nhờ chậm nên lần này lão thân đã bắt kịp phương vị của ngươi. Đi!
Quan Vân Hội đã đảo tả, và lòn ngay về phía sau lưng đối phương :
– Không thể nào kịp đâu. Vì cuộc chơi đã kết thúc ở đây. Trừ phi tiền bối quyết chết, không tiếc mạng.
Quỷ Diện Vô Dung khựng lại, bởi vừa có một tay của Quan Vân Hội đặt áp sát lên Linh Đài huyệt, một trọng huyệt rất tối hệ đến sinh mạng một người nằm ở phần hậu tâm, gần thắt lưng già cỗi của Quỷ Diện Vô Dung :
– Sao ngươi chưa nhả kình hạ thủ? Còn nếu dùng cách này để uy hiếp lão thân…
Quan Vân Hội lạnh giọng :
– Nhả kình hay không, thú thật tại hạ không ngại tay. Có chăng là tại hạ muốn tạo cơ hội, để tiền bối có chủ ý thế nào, tại hạ sẽ tùy theo đó có quyết định.
Quỷ Diện Vô Dung hừ lạnh :
– Thế nào là cơ hội? Phải chăng ngươi chỉ muốn lão thân bỏ qua cái chết bất minh của Vương Nhất Hoa? Điều đó quyết không bao giờ có. Ngươi đành thất vọng thôi. Nào nhả kình đi thay vì cứ đưa hàn khí từ từ thâm nhập vào người lão thân.
Quan Vân Hội vẫn quyết liệt giữ thế uy hiếp.
– Vương Nhất Hoa có thật chết bất minh chăng một khi chính tiền bối đã tận mặt mục kích tại hạ nhờ tuyệt học Vô Chiêu Vạn Kiếm thượng thừa, do Thanh Thành Lão Phu Tử lưu lại để đoạt mạng ả. Huống hồ ả còn có thủ đoạn, dùng sở học của tiền bối cố ý chỉ điểm cho nhị vị Trưởng lão bổn cung, khiến họ lúc vào Trung Nguyên, vì sở học này nên tự biến thành đối tượng cho một cừu nhân nào đó của tiền bối trước kia hạ sát họ. Ả như thế có đáng dung thứ chăng?
Quỷ Diện Vô Dung chấn động :
– Họ chết như thế nào để ngươi đề quyết đấy là do cừu nhân của lão thân hạ thủ họ?
Quan Vân Hội đáp :
– Họ chết chẳng toàn thây. Lúc sống thì kẻ mất một tay người mất một chân. Khi mất mạng thì thủ cấp cũng bị cướp. Một cung cách hạ sát quá tàn độc dã man đúng thế chăng?
Quỷ Diện Vô Dung chấn động thêm một lượt nữa.
– Tư Mã Minh? Là Tư Mã Minh đúng không. Nhưng họ Tư Mã làm gì đủ bản lãnh phục thù, nhất là tự tay sát hại họ, đều là Trưởng lão có thân thủ vượt trội so với rất nhiều nhân vật ở Bắc Hải cung.
Hiệp Cái bật kêu :
– Sao lại là Tư Mã Minh? Thù hận gì khiến Tư Mã Minh phục thù, phải có hành vi dã man tàn độc đến thế?
Hoài Phương cau mặt :
– Tư Mã Minh là ai? Một tính danh nghe thật xa lạ, nếu không bảo hoàn toàn vô danh tiểu tốt.
Quỷ Diện Vô Dung cười lạt :
– Y không vô danh như ngươi vừa bảo chút nào. Vì ít người biết tính danh thật của Diệu Thủ Thánh Y chính là Tư Mã Minh.
Quan Vân Hội hoàn toàn bị bất ngờ :
– Vậy cừu nhân của tiền bối chính là Diệu Thủ Thánh Y. Cừu thù như thế nào?
Quỷ Diện Vô Dung vụt thoát người, nhãy ra xa, đoạn quay lại và cười :
– Ngươi sao lại sơ tâm? Giờ thì lấy gì uy hiếp lão thân? Ha ha…
Quan Vân Hội cũng cười, đồng thời thản nhiên thu hữu thủ về, trong tay hữu vẫn là Ngọc Bài cung chủ :
– Tại hạ thừa nhận đã để sơ tâm. Nhưng làm gì có chuyện đã uy hiếp tiền bối? Không tin, tiền bối thử hỏi với bất luận ai đang ở quanh đây xem? Vì trái lại chính tại hạ vừa hoàn thành xong một điều quả thật rất tốt đẹp cho tiền bối thì có. Ha ha… Thật là mỹ mãn, thật là diệu kỳ đối với dung diện thật lúc này của tiền bối. Ha Ha…
Hoài Phương lúc này cũng bất chợt kêu :
– Hóa ra Cung chủ vừa dùng công năng diệu dụng của Hàn Phách Ngọc Bài cung chủ giúp lão ma bà khôi phục dung diện?
Quỷ Diện Vô Dung ngỡ ngàng đưa tay lên mặt, một phản ứng rất tự nhiên, để tự sờ nắn khắp dung diện :
– Ngươi nói thật chăng? Hiệp Cái lão ăn mày. Lão bảo xem có thật đã xảy ra đổi thay trên dung diện ta chăng? Mà thôi, lão là lão ca ca của tiểu tử, lời của lão đừng mong ta tin.
Và thật nhanh, Quỷ Diện Vô Dung lạng người lao vút vào giữa trận giao phong vẫn đang tiếp diễn, với Hải Yến sắp chiếm lợi thế trước Vương Kim Tử.
Quan Vân Hội đâm lo, lập tức hô hoán :
– Hải Yến tỷ cẩn trọng.
Hải Yến giật mình ngó lại. Vừa nhác thấy có người lao ào đến, Hải Yến kinh hãi kêu :
– Lão nương là ai? Đường đột xuất hiện thế này là ý gì?
Quỷ Diện Vô Dung khựng lại ngay trước mặt Hải Yến.
– Lão nương? Ngươi không nhận biết lão thân? Sao vậy? Thế lão thân không còn là Quỷ Diện Vô Dung nữa ư? Thật thế chăng?
Hải Yến thối lùi lại ngay :
– Quỷ Diện Vô Dung? Nếu vậy sao bỗng dưng diện mạo chợt thay đổi? Hay là… Muốn chết!
Hải Yến đột ngột lao chồm đến Quỷ Diện Vô Dung.
Quỷ Diện Vô Dung thất sắc, toan xuất thủ.
Bất chợt có tiếng Quan Vân Hội, Hiệp Cái và Hoài Phương cơ hồ hô hoán gầm quát cùng một lúc :
– Tiền bối cẩn trọng ở phía sau!
– Tiểu tử khả ố, toan ám toán sát nhân ư?
– Vương Kim Tử ngươi sao lại…
Quỷ Diện Vô Dung tuổi đã cao, kinh lịch có thừa, ứng biến cũng nhanh, vì chợt hiểu nên quay phắt lại. Và Quả nhiên ai ai cũng mục kích chính Vương Kim Tử đang lặng lẽ xuất thủ quật vào Quỷ Diện Vô Dung.
Nhưng do bị phát hiện, Vương Kim Tử vừa lùi vừa bật cười đắc ý :
– Mụ được người ta thi ân, tránh sao được mụ sẽ vì ân mới trở mặt với chủ cũ. Ta thà ngừa trước vẫn hơn. Ha… Ha…
Một đạo phi quang từ tả thủ của Vương Kim Tử cũng theo đó lao vút ra chạm ngay và lực đạo của Quỷ Diện Vô Dung vừa xuất thủ ứng phó.
Bụp!
Quỷ Diện Vô Dung lập tức khựng lại nét mặt kinh hoàng, cam đứng yên nhìn Vương Kim Tử đã thần tốc xô tiếp một đạo chưởng kình.
Hiệp Cái, Quan Vân Hội cùng hối hả lao đến. Nhưng dù Hiệp Cái nhanh hơn vẫn không sao kịp so với hành vi độc ác của Vương Kim Tử.
Chính lúc này, dù chậm nhưng Quan Vân Hội vẫn dốc toàn lực tung một đạo kiếm quang, phủ chụp khắp phạm vi, trong đó bao gồm cả Quỷ Diện Vô Dung,Hải Yến và hiển nhiên có luôn Vương Kim Tử.
Đạo kiếm quang hiển hiện ngay lập tức làm Vương kim Tử chấn động, khiến đạo chưởng kình đang quật vào Quỷ Diện Vô Dung không thể không có một sát na khựng lại.
Hải Yến cũng bàng hoàng, không ngờ kể cả bản thân cũng bị đạo kiếm quang của Quan Vân Hội chụp vào đe dọa. Vừa kịp lúc bỗng có tiếng Hoài Phương gọi Hải Yến :
– Hải Yến tỷ đừng bỏ lỡ cơ hội cứu người. Nhanh!
Nhờ đó Hải Yến tĩnh ngộ và lập tức nhớ lại ai là người đang chủ sử điều động đạo kiếm quang. Vì thế, do biết Quan Vân Hội không lý nào hồ đồ bất phân quen lạ, Hải Yến liền có phản ứng nhanh nhạy là đẩy Quỷ DiệnVô Dung ngã qua một bên, riêng Hải Yến thì tự ngã người xuống qua bên còn lại.
Giữa phạm vi uy lực của đạo kiếm quang lúc này chỉ còn lại một mình Vương Kim Tử. Nhưng y cũng nhanh tốc nhãy lùi, tiện tay phát xạ vào đạo kiếm quang một tia Hóa Nguyên Quang chỉ lực :
– Cho ngươi chết! Ha Ha…
Hóa Nguyên Quang chỉ lực lập tức chạm vào đạo kiếm quang.
Bụp!
Thế nhưng Quan Vân Hội vẫn theo đà từ bên trên quật bở đạo kiếm quang chụp xuống, khiến Vương Kim Tử kinh hoàng bật gào vang :
– Ngươi nhờ Ngọc Bài, không bị thất tán công phu?! A… Ta nhận ra quá muộn? A… A…
Đạo kiếm quang cuộn xuống, bó gọn lấy thân hình Vương Kim Tử.
Soạt!
Thân thể Vương Kim Tử bị xả đôi ngã mỗi mảnh mỗi bên.
Riêng Quan Vân Hội lúc rơi xuống cũng nặng nề gieo vào đất.
Huỵch.
Hoài Phương nhào đến :
– Cung chủ?
Hải Yến cũng chạy tuôn đến :
– Đệ vẫn bị thất tán võ công, Ngọc Bài không thể giúp gì cho đệ?
Nhờ hai nàng đỡ lên, Quan Vân Hội năng nề thở phì phò :
– Tà công Tây Vực quả lợi hại. Ngọc Bài vô phương hóa giải. Nhưng hạ sát được y kỳ thực chỉ là nhờ đệ đang lao từ trên lao xuống. Giả như y đủ khôn ngoan và tỉnh táo nhận biết, ắt hẳn kẻ mất mạng chính là đệ. Nguy thật.
Bỗng có nhiều loạt cười phát lên vang dội :
– Nếu ngươi thật sự lo ngại công phu Hóa Nguyên Quang, hãy ngoan ngoãn giao Ngọc Bài cho bổn tọa hầu tránh hậu quả bi thảm không chỉ đến với mỗi mình ngươi. Ha… Ha…
– Cũng giao trả di học Thanh Thành cho bọn lão phu trước khi quá muộn. Ha Ha…
Có nhiều nhân vật chợt xuất hiện bao quanh. Và có một người trong đó khiến Hiệp Cái vừa nhìn thấy nhận ra đã giật mình.
Quan Vân Hội giật mình nhìn quanh. Những nhân vật mới đến không kể Lưu Hồ Cẩm, Thủ tịch Trưởng lão Bắc Hải cung, Thanh Thành Thiên Địa song tuyệt lão, một nhân vật Cái bang, chính là Bang chủ Cái bang, cùng độ mười nhân vật đệ tử các phái, thì còn có nhiều nhân vật mà thoạt nhìn Quan Vân Hội chỉ ngờ ngợ chưa dám chắc, nhưng ngay sau đó liền biết họ là ai qua tiếng Hoài Phương kêu kinh hoàng :
– Huyết Ma Tả Hữu Hộ Thánh! Thất Tinh Hộ pháp Thánh Ma giáo!
Tả Hộ Thánh của Thánh Ma giáo là một phụ nhân, mụ cười cười nhìn vỏn vẹn sáu nhân vật kể cả Quan Vân Hội vì quá ít nên lọt chỗm vào giữa vòng vây gồm đến mười mấy hai mươi nhân vật phe mụ mới xuất hiện :
– Dám sát hại Tổng hộ pháp bổn giáo, sinh mạng sáu người bọn ngươi ở đây có thể tạm bỏ qua nếu ưng thuận dâng nạp vỏn vẹn chỉ ba vật.
Lưu Hồ Cẩm câng câng đắc ý :
– Vật thứ nhất chính là Ngọc Bài cung chủ.
Hoài Phương bỗng đưa thân mẫu, Ngũ Kỳ Tiên Tử đến cho đứng tựa hẳn và người Quan Vân Hội.
Thanh Thành Thiên Địa song tuyệt lão vì đã đến lượt nêu chủ ý nên cũng hòa giọng :
– Vật thứ hai, ngươi cũng đã rõ, chính là di học của bổn phái Thanh Thành, do Thanh Thành Lão Phu Tử lưu lại đã bị ngươi chiếm hữu.
Quỷ Diện Vô Dung làm như vô tình, chuyển dần đến phía sau, đứng tựa lưng vào Quan Vân Hội.
Tả Hộ Thánh tiếp giọng :
– Vật thứ ba là Tiên Thiên bí kíp, dường như lúc này đang ở trong người ngươi. Đúng không? Ha ha…
Quan Vân Hội lấy quyển bí kíp ra, ung dung lật giở từng trang một vừa liếc mắt nhìn vào đó vừa ỡm ờ hỏi lại Tả Hộ Thánh :
– Tôn giá muốn ám chỉ vật này? Nhưng tôn giá không thể biết một cách minh bạch tại hạ đang cất giữ quyển bí kíp nếu như không xuất hiện gần đây đủ lâu, đúng không? Vậy thì sao tôn giá không sớm hiện thân, thậm chí để ứng cứu kịp lúc cho Vương Nhất Hoa cũng không thực hiện? Trừ phi do Tôn giá không muốn. Trái lại chỉ muốn tại hạ thay Tôn giá loại bỏ Vương Nhất Hoa hộ, chứng tỏ Tôn giá đâu thích gì một Tổng hộ pháp trên quyền, trên cả bối phận là Vương Nhất Hoa? Sao vậy, Tả Hộ Thánh?
Bang chủ Cái bang chợt cất giọng gay gắt :
– Tiểu tử người đừng giả vờ huyên thuyên, cố ý kéo dài thời gian. Cho ngươi biết, bọn ta ở đây hầu như ai ai cũng am hiểu Tà Công Hóa Nguyên Quang chỉ lực cũng chung một xuất xứ với Huyết Ma Công của Tả Hữu Hộ Thánh vốn dĩ là người Tây Vực. Nếu ngươi bất tuân, cố tình không giao tất cả những vật vừa nêu, tất cả bọn ngươi đều phải chết một cách thảm khốc, một khi bị bọn ta cùng đồng loạt vận dụng công phu Hóa Nguyên Quang.
Quan Vân Hội đã giở đến những trang cuối cùng của bí kíp :
– Giao vật thì dễ rồi, huống hồ tại hạ còn rõ vật nào sẽ phải phó giao cho người nào trong chư vị. Duy có điều, vì bí kíp chỉ có một, số người còn lại trong chư vị đang muốn chiếm hữu bí kíp thì nhiều, nói xem tai hạ sẽ giao bí kíp cho ai. Cho Bang chủ, hay cho Tả hoặc Hữu Hộ Thánh?
Bang chủ Cái bang càng gay gắt hơn :
– Nếu ngươi toan dùng kế ly gián bọn ta thì lầm rồi. Hãy cứ giao bí kíp cho Tả Hộ Thánh là đủ. Nào, mau ném bí kíp qua đây.
Hiệp Cái động tâm và phẫn nộ :
– Ngươi cũng có xuất thân từ Tây Vực?
Bang chủ Cái bang cười lạt :
– Hiển nhiên phải như thế. Và hầu hết ở đây đều là người của Tây Vực, có nhiệm vụ lẻn tiềm nhập mọi môn bang phái Trung Nguyên, chủ ý tìm và thu hồi Tiên Thiên bí kíp, một vật đã do Giáo chủ tiền nhiệm trước kia của bổn giáo tình cờ phát hiện và chiếm hữu, nhưng chưa kịp đưa về Tây Vực đã đột ngột tuyệt tích ở Trung Nguyên. Ắt lão muốn
biết bổn giáo có danh xưng thế nào và Giáo chủ tiền nhiệm trước kia của bổn giáo là ai. Hãy nghe đây, trăm năm trước bổn giáo có danh xưng là Ngũ Kỳ giáo, gần đây đổi thành Tiên Thiên giáo. Và Giáo chủ tiền nhiệm từng thất tung chính là Đảo chủ Ngũ Thạch Kỳ đảo.
Ngũ Kỳ Tiên Tử bật kêu :
– Chớ nói nhảm, Đảo chủ Thạch Kỳ đảo vốn dĩ là một cao nhân Trung Nguyên. Bọn ngươi muốn chiếm đoạt Tiên Thiên bí kíp thì cứ thẳng thắn thừa nhận, đừng bịa một chuyện không có bao giờ.
Tâ Hộ Thánh phá lên cười :
– Tôn giá ắt là Ngũ Kỳ Tiên Tử? Liệu có phải đắc thủ sở học Ngũ Kỳ, cạnh đó còn có quyển Giáp Cốt Tự kinh thư? Và có biết xuất xứ của quyển Giáp Cốt Tự là từ Tây Vực chăng? Chưa hết Đảo chủ chỉ là cách giả danh để Giáo chủ bổn Giáo Ngũ Kỳ tiện bề xâm nhập Trung Nguyên. Nhưng dù vậy mọi bố trí trên Ngũ Thạch Kỳ đảo đều là biểu trưng cho Ngũ Kỳ như muốn ám chỉ nhất nhất mọi cử động của Đảo chủ đều hướng về Tây Vực về Ngũ Kỳ bổn giáo. Đồng thời Tôn giá thử nhớ lại xem liệu khi đắc thủ cả hai quyển kinh thư cùng lúc, có di tự nào của Đảo chủ quả quyết người có xuất xứ từ Trung Nguyên chăng? Hoàn toàn không có, đúng không? Ha ha…
Thanh Thành Địa Tuyệt Lão tỏ ra nôn nóng :
– Chuyện đó hà tất quá dông dài. Hãy mau sớm kết liễu giúp bọn lão phu thu hồi di học Thanh Thành. Nhanh lên!
Hữu Hộ Thánh là một lão nhân cao gầy chỉ lần này là đầu tiên Quan Vân Hội nhìn thấy. Lão cao gầy vốn đứng cạnh Địa Tuyệt Lão, chợt cất giọng trầm trầm, phàn nàn lão Địa Tuyệt :
– Địa Tuyệt Lão hà tất hối thúc. Chúng ta chẳng đã thỏa thuận rồi sao? Nếu muốn đoạt lại di học của phái Thanh Thành, lão và lão Thiên còn phải ưng thuận giúp bổn giáo Tiên Thiên xưng bá Trung Nguyên. Lão nôn nóng thế này. Phải chăng toan đánh bài tẩu, nuốt lời đã hứa với bổn giáo.
Quan Vân Hội biến sắc :
– Xưng bá Trung Nguyên? Nhị lão Thanh Thành dù biết rõ dã tâm của Tiên Thiên giáo vẫn đáp ứng ưng thuận được ư?
Thanh Thành nhị Lão Thiên Địa Song Tuyệt bối rối không thể mở miệng hồi đáp dù chỉ nửa lời.
Nhưng bỗng có thanh âm một nữ nhân từ xa xa vọng đến lên tiếng đỡ lời cho nhị lão :
– Họ không thể không ưng thuận một khi từ rất lâu họ đã chấp thuận tiếp nhận công phu Hóa Nguyên Quang chỉ lực của bổn giáo, được Quan Vân Hội huynh cho là Tà công.
Một thanh âm quá quen, khiến Quan Vân Hội đưa mắt tìm chủ nhân của giọng nói.
Nàng đến.
Hiệp Cái ngỡ ngàng :
– Tiểu nha đầu Lam Kỷ Hoa. Ngươi đang là đệ tử phái Không Động sao đột nhiên trở thành người Thiên Giáo Tây Vực?
Tả Hộ Thánh thịnh nộ, quát Hiệp Cái :
– Không được vô lễ đối với Giáo chủ bổn giáo. Lão ăn mày đã chán sống rồi sao?
Quan Vân Hội bàng hoàng nhìn Lam Kỷ Hoa :
– Lam cô nương là Giáo chủ của họ? Một bối phận cao cả như thế, sao trước đây cô nương vẫn cam tâm, suýt để Phong Hoàng, Hạ Bảo hoặc Huyền Vân Võ Đang phái bức nhục? Điều này liệu tại hạ phải hiệu như thế nào đây?
Lam Kỷ Hoa từ từ tiến lại gần, nhưng cố tình dừng chân ở phía ngoài vòng vây vẫn vây hãm nhóm người Quan Vân Hội, chỉ có sáu nhân vật.
– Tiểu nữ chỉ vừa biết rõ lai lịch lẫn thân phận chưa lâu và hoàn toàn bất ngờ khi biết bản thân chính là hậu duệ đệ Tam đại duy nhất của Đảo chủ Ngũ Thạch Kỳ đảo Lam Nạp Khả. Ắt huynh cũng vừa nghe tính danh của gia tổ hoàn toàn mang âm sắc Tây Vực. Cũng dễ hiểu thôi vì nội tổ vốn dĩ là người Tây Vực, là Giáo chủ Ngũ Kỳ giáo. Còn về những kẻ trước kia hoặc gần đây bức hại tiểu nữ, huynh yên tâm, nhờ có nhiều giáo đồ bổn giáo tiếp trợ, tiểu nữ cũng vừa trừng trị họ xong. Họ đáng nhận mọi hậu quả tương xứng với những gì họ làm.
126
127
Nó đến đây chợt Lam Kỷ Hoa thở dài và nhẹ :
– Thật không ngờ bí kíp Tiên Thiên đang ở trong tay huynh. Tiểu nữ nếu muốn nhận lại, phải như thế nào đây?
Hiệp Cái hừ lạt :
– Tiên Tiên công phu vốn là võ học thượng thừa của Đạo gia mà ai ai cũng biết, quyết không thể có xuất xứ ở Tây Vực. Nha đầu ngươi, à không Giáo chủ… Sao có thể mở miệng, đòi nhận lại một vật không thuộc sở hữu Tây Vực. Thật hoang đường.
Hữu Hộ Thánh bật quát :
– Nghĩa là lão ăn mày quyết không giao trả?
Quan Vân Hội chợt xua tay, kịp ngăn cản thái độ chực phát tác của Hiệp Cái :
– Lão ca ca liệu có cho phép đệ tác chủ mọi việc lần này?
Hiệp Cái hậm hực :
– Vẫn có câu Quốc gia hưng vong thất phu hữu trách. Và hiểu theo giới giang hồ chúng ta thì, gì thì gì, tiểu lão đệ không được đi ngược lại đạo lý, xem nhẹ vận mệnh của đại cục toàn bộ võ lâm Trung Nguyên. Ta chỉ nhắc nhở như thế, hãy liệu đó mà xử sự. Hừ!
Quan Vân Hội đưa mắt nhìn Lam Kỷ Hoa :
– Tại hạ chỉ muốn hỏi một câu, vì sao Đảo chủ Ngũ Thạch Kỳ đảo vẫn luôn nhớ bản thân là người Tây Vực, sao không sớm quay về quý giáo ngay khi đắc thủ bí kíp Tiên Thiên, lưu lại Trung Nguyên làm gì để sau đó tự thất tung, và dù thất tung vẫn lưu lại hạ nhân, đến đời Giáo chủ đã là đời thứ ba? Hãy giải đáp xem.
Lam Kỷ Hoa thoáng sững sờ, sau đó đột nhiên nhoẻn cười, nói với Tả Hữu Hộ Thánh :
– Nhị Hộ Giáo nghĩ sao nào? Quan Vân Hội huynh không chỉ bất ngờ đang cất giữ bí kíp Tiên Thiên mà còn quá mẫn tiệp, hỏi đúng một câu như tiểu nữ từng hỏi nhị vị. Phen này nhị vị kể như đuối lý thật rồi.
Tả Hộ Thánh với thân phận đích thực là Hộ Giáo Tiên Thiên giáo chợt hơ hải :
– Ý Giáo chủ, bổn giáo nên bỏ qua ý định thu lại bí kíp Tiên Thiên? Vậy thì còn gì danh xưng lúc này của bổn giáo nữa…
Lam Kỷ Hoa tiến thêm vào, đứng hẳn bên trong vòng vây :
– Tiểu nữ do nhận biết lai lịch khá muộn nhờ đó hiểu quá rõ thế nào là tham vọng của người võ lâm qua thời gian dài làm đệ tử phái Không Động. Vì thêm nên các phái luôn bất hòa cứ mỗi lúc mỗi gây hấn, tạo thành những hiềm khích không đáng có, lại còn có thể dẫn đến những trường huyết chiến đẫm máu khiến bao nhiêu người mất mạng. Do vậy tiểu nữ vẫn bảo lưu đề xuất đã nêu. Nếu nhị vị Hộ Giáo tán thành một là hãy để tiểu nữ phát lệnh triệt thoái, hai là chỉ còn lại tiểu nữ và nhị vị bắt đầu tiến hành những việc đã định. Thế nào?
Bang chủ Cái bang hoang mang lo lắng :
– Không thể được. Bổn Giáo quyết không thể để mất Tiên Thiên bí kíp.
Lam Kỷ Hoa lạnh giọng :
– Tiểu nữ chỉ đề xuất chủ ý mà thôi. Do đó, bất luận ai nếu vẫn muốn sở hữu bí kíp Tiên Thiên thì cứ tiến hành. Nhưng nhớ, đừng lôi cả bổn giáo vào cuộc. Tiểu nữ dù sao cũng có ý định, quyết không tự gây hấn với các võ phái Trung Nguyên. Trừ phi họ tiến nhập Tây Vực, cố tình đối đầu với bổn giáo ngay tại Tây Vực. Tiểu nữ nói như thế đã đủ rõ chưa?
Tả Hữu Hộ pháp lùi ra :
– Bọn thuộc hạ đã rõ. Xin tùy định đoạt của Giáo chủ.
Lam Kỷ Hoa gật đầu hài lòng, sau đó chợt đề xuất với Quan Vân Hội :
– Nhưng tiểu nữ có một tin này mong được cùng huynh thương lượng trao đổi.
Vừa nói, Lam Kỷ Hoa vừa tiến dần về phía Quan Vân Hội.
Nhưng lúc đi ngang qua cạnh chỗ Bang chủ Cái bang, Lam Kỷ Hoa chợt biến sắc đứng khựng lại…