Vô Chiêu Vạn Kiếm

Chương 17: Quy Hồi Bắc Hải -chạm Trán Vô Dung


Bạn đang đọc Vô Chiêu Vạn Kiếm – Chương 17: Quy Hồi Bắc Hải -chạm Trán Vô Dung

Quan Vân Hội gắng gượng tự ngồi lên, hoang mang nhìn dung diện của nữ lang quả nhiên vẫn bình thản ngồi chờ những gì bản thân Quan Vân Hội đang nói và sẽ phải nói :
– Cô nương bảo đã từng quen biết tại hạ? Có lẽ cũng đúng như thế, vì tại hạ cứ ngờ ngợ cho dù không thể nhớ đã gặp cô nương ở đâu. Nhưng thoạt tiên xin cho tại hạ có lời đa tạ. Cô nương không chỉ cứu mạng mà còn chứng tỏ bản lãnh y thuật cao minh, đã chăm sóc vết thương khiến ngay lúc này tại hạ cảm thấy đỡ rất nhiều.
Nữ lang vẫn giữ mãi nụ cười bí ẩn :
– Trước hết hãy nói về lời đa tạ của thiếu hiệp. Ta chỉ có công chăm sóc thôi, còn việc cứu mạng kỳ thực là do thiếu hiệp tự cứu. Ta cũng muốn nhận luôn phần công ơn cứu mạng. Nhưng nếu giấu được thiếu hiệp lúc này thì nhiều lắm cũng không hết ngày hôm nay, khi gặp lại hai nhân vật vì luôn quan tâm nên đang tìm kiếm, trước sau gì họ cũng cho thiếu hiệp biết sự thật và thế là ta dù muốn giấu vẫn không thể giấu.
Quan Vân Hội cau mày :
– Cô nương ám chỉ Hiệp Cái và Hải Yến? Nếu họ vẫn đang tìm tại hạ, hóa ra tại hạ hôn mê cũng không lâu gì cho lắm. Đã một ngày chưa?
Nữ lang lắc đầu :
– Chỉ mới qua một đêm thôi. Đúng ra ta có thể ung dung xuất hiện và giúp thiếu hiệp chăm sóc vết thương ngay tại chỗ. Nhưng nếu làm như thế là tự giúp kẻ thù phát giác tung tích, ta đành lẻn đưa thiếu hiệp đi, vô tình tạo lo lắng vô cớ cho bằng hữu của thiếu hiệp. Chỉ mong sau này họ hiểu và đừng trách ta.
Quan Vân Hội thở ra nhè nhẹ :
– Tình thế dù không thể lộ diện nhưng cô nương vẫn vì tại hạ để ra tay hiệp nghĩa. Nếu tại hạ đoán không lầm thì ý cô nương còn muốn cùng tại hạ nghị bàn điều gì đó rất hệ trọng?
Nữ lang khen :
– Thiếu hiệp ngoài tính khí ương ngạnh bướng bỉnh như vẫn chưa thay đổi thì tâm cơ mẫn tiệp với những nhận định vừa nhanh vừa chuẩn xác lại hóa ra đã ngày càng tinh tiến hơn. Vì suy đoán vừa rồi của thiếu hiệp không sai. Và điều hệ trọng cần bàn, nói thật nha, đều liên quan đến cả hai chúng ta đấy.
Quan Vân Hội kinh nghi :
– Này, chúng ta đã gặp nhau khi nào. Và phải là biết nhau lâu lắm, cô nương mới có thể tỏ tường về tính khí của tại hạ như vậy. Cô nương không thể nhắc lại ư?
Nữ lang phì cười :
– Xin đừng nôn nóng. Vì dĩ nhiên để đề nghị bàn ta đâu thể giữ kín mãi mối quen biết quả thật kể ra đã trải qua khá dài lâu giữa hai chúng ta. Nhưng muốn thế hãy cho ta hỏi thiếu hiệp một câu. Thiếu hiệp trước lúc ngất lịm liệu có kịp nhìn thấy và vẫn nhớ diện mạo của nhân vật dùng liễu kiếm suýt hạ sát thiếu hiệp?
Quan Vân Hội vụt à lần một tiếng khá lớn :
– Hoài Phương tỷ! Đệ nhận ra rồi. Vì ngoài Hoài Phương tỷ thì còn nữ nhân nào không chỉ quen biết mà còn am hiểu tường tận tính khí của đệ nhờ đã trải qua thời gian khá dài ở bên nhau?
Nữ lang cười gượng :
– Nhưng không ngại khi cứ gọi ta là tỷ tỷ như thế mãi ư? Thôi nào, vì có thể đúng như trước kia ngươi từng nói, vị tất niên kỷ ta lớn hơn ngươi. Huống hồ bây giờ ngươi đã đường đường là một Thiếu cung chủ? Có gọi ta là tỷ tỷ vừa miễn cưỡng cho ngươi vừa thêm tủi thân cho một kẻ vô thân thế, vô lai lịch như ta.
Quan Vân Hội mỉm cười :
– Đệ trước kia vốn tính háo thắng nên mới thế. Đâu như sau này nhiều lúc nghĩ lại vừa ân hận vừa cảm thấy nghĩa phụ hẳn phải có lý do mới bảo đệ xưng hô như vậy. Đệ nguyện ý gọi tỷ là tỷ được chưa?
Nữ lang chợt nghiêm giọng :
– Thú thật, mãi sau này vì đã cân nhắc suy nghĩ nên ta quyết định không chú trọng nữa cách xưng hô. Thôi thì tùy ngươi, muốn gọi ta theo cách nào cũng được. Duy có điều, vì ngươi vừa đề cập đến Thánh Thủ, nghĩa phụ ngươi, ta đoán ngươi đã không nhìn thấy diện mạo của nhân vật suýt hạ sát ngươi?
Quan Vân Hội cau mày nhớ lại :
– Tỷ nhắc điều này, đồng thời ngay thoạt đầu có bảo chính đệ đã tự cứu thân, khiến đệ nhớ lại dường như trước khi ngất lúc ngỡ đã vong mạng, đệ có tình cờ dùng mũi kiếm lột bỏ lớp lụa che mặt của đối phương. Tiếc thật, đệ vì ngất quá sớm nên đã lỡ mất cơ hội nhận biết đối phương là ai. Vậy tỷ hẳn nhìn thấy? Tỷ ngẫu nhiên xuất hiện và ẩn thân gần đấy, quyết chắc đã trông rõ diện mạo của nhân vật đó, sau mới chạy đến tiếp ứng đệ, đúng không? Vậy nói đi, tỷ có biết nhân vật đó chăng? Là ai vậy?
Hoài Phương chợt thở ra một hơi dài phần nào thất vọng :
– Ngươi không thấy, không nhớ, cũng chẳng có chút ấn tượng nào về diện mạo của nhân vật đó, dù chỉ cần một lần thoáng qua sao? Nếu là vậy ta mạo hiểm xuất hiện với dụng ý toan cùng ngươi nghị bàn hầu đối phó kẻ thù chung xem ra khó thể tiến hành.
Quan Vân Hội kinh ngạc :
– Vì sao tỷ lại có những lời này? Kẻ thù chung ư? Lẽ nào nhân vật đó vì tình cờ nên tỷ biết đấy chính là hung thủ mưu hại song thân đệ. Y là ai, sao cũng là thù nhân của tỷ? Và tại sao thay vì cho đệ biết diện mạo của nhân vật đó như thế nào, tỷ lại có thái độ thần bí lạ?
Hoài Phương đứng lên :
– Chúng nên dừng câu chuyện ở đây và chỉ tiếp tục nếu một ngày nào đó Thiếu cung chủ đủ bản lãnh nhận ra lai lịch kẻ thù. Tuy nhiên vì Thiếu cung chủ đã gọi ta là tỷ, ta có hai lời khuyên này. Thiếu cung chủ muốn lưu tâm hay không thì tùy. Thứ nhất, đừng bao giờ xem thường tâm cơ và thủ đoạn của kẻ thù. Tương tự cũng đừng tỏ ra bàng hoàng sửng sốt do nhận biết kẻ thù chẳng phải ai xa lạ. Vì nếu để xảy ra điều đó ta e, lúc nhận biết kẻ thù là ai thì có lẽ cũng là lúc Thiếu cung chủ mất mạng, giống như lần vừa rồi suýt đã xảy ra.
Quan Vân Hội giật mình :
– Tỷ cũng nhận ra thù nhân vì biết cách làm cho đệ phân tâm nên cục diện lẽ ra lợi thế thuộc về đệ thì lại xảy ra tình huống ngược lại. Và tỷ xác quyết thù nhân đệ không xa lạ gì với đệ?
Hoài Phương bảo :
– Tuy ta chưa tỏ tường lắm bản lãnh lúc này của Thiếu cung chủ nhưng qua sự việc xảy ra, ta thật sự bội phục tâm cơ của kẻ thù. Y không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào miễn là đắc thủ, đồng thời không cần hao phí chân nguyên nội lực bản thân. Ta không bảo chiêu kiếm lúc đó của Thiếu cung chủ là lợi hại, khiến kẻ thù thế nào cũng vong mạng. Trái lại ý ta muốn nói nếu lúc đó kẻ thù không có biện pháp nào làm Thiếu cung chủ do giận nên phân tâm để thủ thắng thì y vẫn có thể nhờ chân tài thực học hầu không bị Thiếu cung chủ đả bại. Hai việc này hoàn toàn khác, Thiếu cung chủ phân biệt được chứ?
Quan Vân Hội chầm chậm gật đầu :
– Tóm lại ý tỷ bảo, thù nhân ngoài tâm cơ thủ đoạn khó lường còn có thêm bản lãnh cao minh vẫn có thể thắng đệ không cách này cũng cách khác. Là nhân vật là vừa quen biết đệ vừa có bản lãnh cao minh nhường ấy.
Hoài Phương cười và lắc đầu :
– Đừng nghĩ Hoài Phương đang cố tình tỏ ra thần bí. Nhưng quả thật Hoài Phương không thể nào tiết lộ, trước khi tự Thiếu cung chủ minh bạch thù nhân là ai. Còn bây giờ là lời khuyên thứ hai.
Quan Vân Hội ngăn lại :
– Chờ đã. Vì đệ còn muốn hỏi tỷ về số phận thật sự của một người.
Hoài Phương lập tức đoán ngay ra Quan Vân Hội đang muốn hỏi đến ai :
– Vậy là Thiếu cung chủ đã được tin từ Thánh Ma giáo, biết Hoài Phương này cùng thoát với Thánh Thủ nghĩa phụ nên đã tận mắt mục kích Thánh Thủ bị chết như thế nào?
Quan Vân Hội cười gượng :
– Sau những gì tỷ vừa nói, tâm trạng đệ đầy hoang mang và hoài nghi. Nếu tỷ còn lời khuyên nào nữa tương tự ắt đệ phải tự hỏi là có nên tin hay không hoặc hễ tin thì tìn bao nhiêu phần. Hẳn tỷ hiểu đệ muốn nói gì.
Hoài Phương lại ngồi xuống, nghiêm cẩn nhìn vào mắt Quan Vân Hội :
– Chúng ta đã xa cách chí ít cũng gần bốn năm, quảng thời gian đủ dài để bất luận ai trải qua quá nhiều biến cố tất phải thay đổi. Tóm lại, ta thừa biết Thiếu cung chủ có rất nhiều nghi vấn về ta. Tuy vậy, khuyên thì ta vẫn cứ khuyên còn nghe hay không đều tùy vào nhận định của Thiếu cung chủ. Và chủ ý lời khuyên này của ta là nhằm vào Hải Yến, như không chỉ là thị tỳ mà hiện còn là bạn đồng hành trong suốt hành trình hồi cung của Thiếu cung chủ?
Quan Vân Hội ngạc nhiên :
– Tỷ biết những gì về Hải Yến để lời của tỷ như hàm ý nghi kỵ không muốn thấy cảnh đệ tin nàng?
Hoài Phương cau mặt :
– Ta chưa nói rõ đó là lời khuyên gì, cớ sao Thiếu cung chủ chưa chi đã đề quyết ta nghi kỵ Hải Yến?
Quan Vân Hội thở dài :
– Chính thái độ của tỷ khiến đệ không thể không nghĩ như thế. Há lẽ đệ đoán sai?
Hoài Phương cười lạt :
– Thiếu cung chủ tuy đoán đúng nhưng qua thái độ này, dường như Thiếu cung chủ không muốn nghe bất kỳ lời gì có liên quan đến Hải Yến, thì thôi vậy, ta tự biết thân biết phận, thà không nói tốt hơn. Cáo biệt!
Nhưng Hoài Phương vừa đứng lên, Quan Vân Hội chợt hỏi :
– Tỷ có tên là Hoài Phương, liệu có phải ở họ Giang không? Vì Chưởng môn Thiếu Lâm phải cũng từng để thất tung một cái nữ tính danh là Giang Hoài Phương và cho đến nay vẩn chưa thể phát hiện tung tích.
Hoài Phương chợt lạnh giọng :

– Ta vốn dĩ là một cô nhi, đã không rõ xuất thân lai lịch thì làm gì biết bản thân có ở họ Giang hay không. Tuy vậy thật tâm mà nói ta sẽ rất nhẹ nhõm nếu đừng có ai hoặc đề quyết ta ở họ Giang.
Quan Vân Hội kinh ngạc :
– Tỷ có vẻ không mấy thiện cảm với Giang Viễn Thanh, tại sao?
Hoài Phương không đáp, chỉ quay ngoắt lạ và chực bỏ đi :
– Chúng ta đừng đề cập đến chuyện này nữa. Hãy tự bảo trọng đấy. Cáo biệt!
Nhưng một lần nữa Quan Vân Hội ngăn lại :
– Đệ cũng có lời khuyên, là tỷ đừng để định kiến làm mờ lý trí. Trái lại hãy lưu tâm đến điều đệ vừa nói khó thể tin tỷ ngẫu nhiên lại có tính danh là Hoài Phương, trùng hợp với hậu nhân Giang gia vẫn đang được Giang Viễn Thanh vất vả truy tìm.
Hoài Phương có khựng lại để nghe Quan Vân Hội nói. Đến khi nghe xong, Hoài Phương không những vẫn bước đi mà còn phá lên cười.
– Ta và Thiếu cung chủ thật giống nhau, đều có những lời khuyên mà người được khuyên không bao giờ muốn nghe. Nhưng nói thì vẫn phải nói và Thiếu cung chủ cũng đã nói xong, đúng không? Vậy nên chăng ta và Thiếu cung chủ mỗi người tùy vào nhận định của bản thân mà hành sự, đồng thời chỉ nên xem lời khuyên được nghe như là hảo ý dành cho nhau sau thời gian dài xa cách nay mới có cơ hội gặp lại? Hãy cứ như thế nha. Cáo biệt. Ha ha…
Quan Vân Hội vẫn ngồi, mệt nhọc nhìn theo mãi bóng dáng của Hoài Phương. Nàng vì đã thành nhân, không còn là một tiểu cô nương bé bỏng như bấy lâu nay Quan Vân Hội vẫn khắc ghi hình bóng trong tâm khảm, nên nhìn nàng quả là xinh đẹp như hoa sắp qua độ hàm tiếu chuẩn bị cho kỳ mãn khai hoa sắc tỏa hương.
Chợt có tiếng hắng giọng, chủ ý là đánh động cho Quan Vân Hội biết có người vừa đến và là bằng hữu chứ không phải địch nhân :
– Nha đầu đó nếu có tên đúng là Hoài Phương và cũng là một cô nhi đang háo hức mong chờ có ngày minh bạch thân thế lai lịch thì cớ sao ả tỏ ra quá lạnh nhạt, không chỉ lưu tâm khi nghe tiểu lão đệ bảo ả có thể là cốt nhục của Giang gia?
Tiếng hắng giọng quả có tác dụng, khiến Quan Vân Hội dù giật mình nhưng vẫn không đến nỗi hoảng kinh.
Và khi quay lại, Quan Vân Hội không chỉ nhìn thấy mỗi một mình Hiệp Cái, mà cạnh lão còn có cả Hải Yến :
– Nhị vị vẫn vô sự? Vậy là tốt rồi. Và có lẽ nhị vị đã qua một phen vất vả kiếm tìm, lo lắng vì không biết tại hạ mệnh hệ ra sao? Chính Hoài Phương đã cứu tại hạ đưa đến đây để chữa trị vết kiếm thương khá sâu.
Hải Yến cười gượng, giọng hờn mát :
– Bao nỗi lo lắng cùng những vất vả kiếm tìm, rốt cuộc chỉ được Thiếu cung chủ nói một câu hễ vô sự là tốt. Điều này cho thấy Thiếu cung chủ đã bị lời nói của Hoài Phương cô nương, nhan sắc và bản lãnh vị tất đã hơn ai, làm cho dao động. Nếu Thiếu cung chủ cảm thấy nghi ngờ, được rồi tiểu tỳ dù không muốn vẫn đành chia tay Thiếu cung chủ. Tạm biệt!
Quan Vân Hội kinh nghi vội kêu :
– Hóa ra nhị về đến đủ lâu để nghe không ít những gì tỷ đệ tại hạ đàm đạo? Vậy thì Hải Yến này, hẳn ngươi cũng nghe ta đã đáp như thế nào để ngăn chặn ngay những lời lẽ đa nghi của Hoài Phương tỷ? Thôi nào, Hải Yến. Há lẽ bấy nhiêu đó vẫn chưa làm ngươi hài lòng. Vì quả thật chuyến hồi cung lần này cho dù một mình ta thừa năng lực thực hiện tiến hành nhưng tin ngươi ta vẫn tin. Được chưa?
Hiệp Cái nhăn mày nhíu mặt :
– Ả là ai? Quen biết thế nào để ả dù có công cứu người nhưng lại tỏ ra bí hiểm, như cố ý không để ta cùng Hải Yến hội ngộ. Và vì sao ngươi thân tình là tỷ tỷ.
Quan Vân Hội mỉm cười :
– Thuở nhỏ, chỉ một mình đệ là được Thánh Thủ nghĩa phụ cưu mang nuôi dưỡng. Cách đây năm năm do ngẩu nhiên tìm thấy Hoài Phương tỷ cũng chung cảnh ngộ là bị Thánh Ma giáo truy sát, nghĩa phụ nhân từ độ lượng tiếp nhận và cưu mang luôn. Nhưng chỉ một năm sau sự biến đã xảy đến, khiến đệ một thân một mình bị Vương Nhất Hoa thân tỷ của Vương Kim Tử đưa về Bắc Hải cung xa cách nghĩa phụ và Hoài Phương tỷ từ ấy.
Nói đến đây Quan Vân Hội nhìn Hải Yến bằng ánh mắt cảm kích.
– Đó là thời điểm ta và Hải Yến ngươi tình cờ biết nhau, bị giam chung ở Thiết Lao ngươi ắt vẫn còn nhớ?
Hải Yến cười gượng :
– Thiếu cung chủ thật biết cách làm tiểu tỳ hài lòng. Và quả thật, kể từ thời khắc đó, tiểu tỳ luôn nhớ mãi Thiếu cung chủ dù còn nhỏ nhưng lại trải qua quá nhiều những thảm biến liên tiếp. Đồng thời cũng làm tiểu tỳ áy náy mỗi khi nhớ đến hành vi vì chưa đủ tin vào bản lãnh của Thiết Cung chủ nên bỏ qua cơ hội hạ thủ Vương Kim Tử, khiến Thiếu cung chủ một phen thất vọng. Và đã vậy Hải Yến này lấy lại lời đã nói, nguyện một lòng một dạ trung thành cùng Thiếu cung chủ quay về Bắc Hải cung.
Quan Vân Hội đắc ý đứng lên :
– Phải như thế chứ. Nào, bây giờ thì đến chuyện Thanh Thành Song tuyệt lão, họ đã sao rồi?
Hiệp Cái chép miệng lắc đầu :
– Bắc Hải cung có thủ pháp Hóa Nguyên Quang chỉ pháp khá lợi hại. Lão ca ca này nếu không nhờ Hải Yến chỉ điểm cách đối phó, khiến thủ pháp đó tạm mất đi tác dụng, có lẽ bao thanh danh của Hiệp Cái ta đã một phen đổ sông đổ biển chỉ vì bại dưới tay Thanh Thanh Song Tuyệt, kỳ thực bản lãnh không thể so với ta. Nhưng dù vậy cũng chính nhờ thủ pháp này, hừ, chúng đã thoát trước lúc bị ta cùng Hải Yến cho nếm mùi lợi hại.
Hải Yến phì cười :
– Còn một nguyên do nữa khiến Song tuyệt lão Thanh Thành mau bại tẩu. Đó là lúc họ phát hiện hảo bằng hữu che kín diện mạo của họ đột nhiên bỏ chạy, cho dù đang chiếm lợi thế và làm cho Thiếu cung chủ ngã ngất với vết thương trầm trọng. Thiếu cung chủ đã bằng cách nào xoay chuyển cục diện, đang bại hóa thắng, vô tình khiến Thanh Thành song tuyệt hoang mang đến hoảng loạn?
Quan Vân Hội không che giấu sự thật :
– Nhân vật đó đã bất ngờ bị ta dùng kiếm hất bay lớp khăn che mặt. Có lẽ vì không muốn bại lộ chân tướng quá sớm nên lão không thể không bất đồ bỏ đi. Và kỳ thực tất cả đều nhờ may. Nếu không ắt hẳn ta khó toàn mạng.
Hiệp Cái nghi ngờ :
– Sợ bại lộ chân tướng ắt là với tiểu lão đệ. Vì khi đó chính tiểu lão đệ đang cùng y giao phong. Há lẽ diện mạo y không xa lạ gì với tiểu lão đệ? Là ai thế? Tiếc thật, ta cũng chẳng có cơ hội nhìn thấy y.
Quan Vân Hội chỉ biết lắc đầu nhún vai :
– Hoài Phương tỷ khi nãy cũng từng đề quyết với đệ như thế. Chỉ tiếc, đệ dù suy nghĩ thế mấy vẫn không sao đoán đây là nhân vật nào. Nhưng dù sao dựa theo lập luận của lão ca ca, lần sau đệ sẽ chú tâm hơn. Quyết không để đối phương có cơ hội hoặc dùng thủ đoạn khiến đệ khinh suất phân tâm hoặc bằng cách này hay cách khác làm đệ bàng hoàng và bất phòng. Riêng về lai lịch của Hoài Phương tỷ, có lẽ lão ca ca nên quay về tìm cách bảo vệ sinh mạng và nhất là đưa tin đến cho Giang chưởng môn biết. Đệ cũng sẽ đến đấy ngay khi từ Bắc Hải cung trở lại.
Hiệp Cái ái ngại :
– Với thương thế lúc này, tiểu lão đệ muốn làm gì cũng cần hết sức cẩn trọng. Nhất là Bắc Hải cung, không phải bất luận ai còn có thân thiện.
Quan Vân Hội cười trấn an :
– Cạnh đệ vẫn còn Hải Yến. Nếu đến như một trong Thanh Thành Song tuyệt lão vẫn không thể gây khó khăn thì bản lãnh của Hải Yến thật sự quá đủ cho đệ cậy nhờ. Có chăng là lão ca ca nên tự lo liệu. Bởi Thất đại phái, nhất là Bang chủ Cái bang dường như không thích lão ca ca can dự quá nhiều vào việc của họ.
Hiệp Cái bỉu môi ngạo mạn :
– Thất đại phái lúc này long xà lẫn lộn cũng như Huyền Vân, một đệ tử Võ Đang phái độ nào đã bị tiểu lão đệ vạch mặt. Ta thừa biết có không ít trong số họ đã bị Thánh Ma giáo hoặc Bắc Hải cung mê hoặc sai khiến. Vì thế họ sẽ rất mãn nguyện nếu nhìn thấy Hiệp Cái này chẳng còn. Tuy vậy với những thay đổi về bang quy của Cái bang độ vài mươi năm trở lại đây, ta vì là Truyền Pháp trưởng lão nên quyền hạn đôi khi lấn át cả Bang chủ. Ta đâu ngại dễ bị Thất đại phái uy hiếp. Vì nếu cần, một lệnh của ta sẽ quy tụ đến cả ngàn bang đồ bổn bang. Đấy chính là thế lực buộc Thất đại phái phải nghĩ đến trước khi tính chuyện cùng Hiệp Cái này đối đầu.
Quan Vân Hội chợt động tâm :
– Nghe nhắc đệ mới nhớ. Sao lạ vậy, lão ca ca? Cớ sao cương vị Bang chủ quý bang hoặc được phó giao cho ai hoặc đột ngột bị thu hồi đều tùy vào quyết định của mỗi một mình lão ca ca? Dường như đây là điều khá mới mẻ, ở những bang phái khác không hề có?
Hiệp Cái thở dài :
– Nói về nguyên do thì thà nói thẳng như thế này cho dễ hiểu. Đó là bổn bang sợ quyền lực nếu chỉ do mỗi một người nắm giữ. Vạn nhất nhân vật đó bị địch nhân hoặc uy hiếp hoặc quyến dụ, chợt trở mặt và thao túng toàn bộ bang đồ thì sao? Chính vì lẽ đó, ta dù chỉ là Trưởng lão nhưng lại được toàn thể Trưởng lão Hội tín nhiệm phó giao tín vật Trưởng lão, nên sẽ tùy thời tùy lúc. Hễ thấy Bang chủ đương nhiệm có dấu hiệu sắp gây phương hại đến bổn bang, đi ngược đạo lý võ lâm, thì với quyền hạn sẵn có, ta dễ dàng truất phế để chọn một Bang chủ khác thay thế.
Hải Yến cười cười :
– Vậy nếu chính tiền bối có những hành vi gây phương hại cho quý bang thì sao? Ai sẽ xử trí và thu hồi được, một khi chỉ có tiền bối vì nắm giữ tín vật Trưởng lão nên kể như có quyền hạn cao nhất?
Hiệp Cái lắc đầu quầy quậy :
– Không đời nào có chuyện đó. Vì theo bang quy, chỉ có Trưởng lão mới được chọn vào cương vị này. Thêm nữa, muốn được chọn làm Truyền Pháp trưởng lão, vị Trưởng lão đó phải có niên kỷ ngoại thất tuần. Và phàm đã vào niên kỷ này hầu hết ai ai cũng muốn giữ sao cho toàn vẹn thanh danh cho đến tận lúc cuối đời, không dễ gì thay tâm đổi tính như ở những nhân vật có niên kỷ ít hơn, huyết khí hãy còn phương cương, thường vấp phải những lầm lỗi do bốc đồng xốc nổi. Giả như vẫn có hiện trạng đó xảy ra thì Trưởng lão Hội lấy quyền quyết định tối thượng sẽ thanh lý môn hộ, thu hồi tín vật Trưởng lão và phó giao cho một Trưởng lão khác xứng đáng hơn.
Quan Vân Hội gật đầu thán phục :
– Vạn nhất tín vật Trưởng lão có rơi vào tay kẻ khác thì nhân vật đó vì không phải Trưởng lão của quý bang nên có muốn thao túng Cái bang cũng không được. Đúng không?
Hiệp Cái bật cười :
– Truyền Pháp trưởng lão là bối phận luôn đi kèm với người đảm nhiệm cương vị đó. Giả như ta có bất cẩn để thất lạc tín vật thì ta vẫn cứ là Truyền Pháp trưởng lão, chỉ mất đi mỗi một quyền hạn cũng là trách nhiệm được phó giao, là giám sát và cảnh tỉnh một khi phát hiện Bang chủ có những sai lầm. Riêng nhân vật nào vì tình cờ có tín vật trong tay, lại toan gây phương hại đến Cái bang thì tín vật đó cũng chính là tử lệnh cho kẻ ấy. Bởi ngay khi ta để mất tín vật, hiển nhiên toàn thể bang đồ đều nhận được tin cấp báo để cùng nhau truy tìm hầu thu hồi cho kỳ được tín vật.
Quan Vân Hội vỡ lẽ :

– Vậy lần trước, lúc lão ca ca giao tín vật đó cho đệ, bang đồ quý bang cũng được hay tin? Vì thế họ mới tuân lệnh và thay đệ đưa tin đến lão ca ca?
Hiệp Cái thừa nhận :
– Điều đó là hiển nhiên. Và cũng may ta đã không nhìn lầm ngươi. Vì chính tiểu lão đệ đã sẵn sàng giao hoàn, lúc nhận ra đây là thời điểm ta cần có lại tín vật đó, khiến Bang chủ mất cơ hội uy hiếp ngược lại ta.
Quan Vân Hội bảo :
– Bang chủ quý Bang nếu hiểu cho đúng thì cũng do lão ca ca quyết định chọn. Vậy theo diễn tiến câu chuyện đã xảy ra có thể đoán đấy là do Bang chủ bất bình vì dù là Bang chủ vẫn dưới quyền một người, vị tất đã do Bang chủ quý bang bị Bắc Hải cung hoặc Thánh Ma giáo mua chuộc thu phục. Có thể như thế chăng?
Hiệp Cái có một thoáng sững sờ nhìn Quan Vân Hội :
– Tiểu lão đệ do ngại ta nếu quá nghiêm khắc với Bang chủ đương nhiệm thì lầm kế kẻ tiểu nhân, kể như tự làm hao tổn nguyên khí bổn Bang?
Quan Vân Hội thở dài :
– Đệ chỉ thuận miệng đoán bừa như thế thôi. Vì thiết nghĩ Thánh Ma giáo dù thần thông quảng đại đến đâu cũng khó lòng thu phục một nhân vật có bối phận cao như thế ở quý bang. Bằng không, thế đối đầu giữa võ lâm chính phái cùng Thánh Ma giáo đâu thể kéo dài mãi như thế này, mà thật ra đã có thể kết liễu nếu họ thật sự đủ bản lãnh thu phục những nhân vật như thế.
Hiệp Cái nhẹ gật đầu :
– Ta sẽ cân nhắc và suy xét theo cách nhận định này của tiểu lão đệ. Vì cũng có thể như thế lắm.
Hải Yến chợt chép miệng :
– Quyền hạn nếu chỉ do một người chi phối hiển nhiên sẽ bất lợi một khi người đó biến tánh đổi tâm. Nhưng nếu phân khai và do nhiều người cùng một lúc đảm nhiệm thì cũng có những khó khăn không thể tránh. Đó là trường hợp của Bắc Hải cung bấy lâu nay.
Quan Vân Hội mỉm cười :
– Hiện trạng của Bắc Hải cung lúc này sẽ không tồn tại nữa nếu có Cung chủ đứng ra đảm đương trọng trách. Và đó là điều Quan Vân Hội ta đang quyết tâm tiến hành.
Hải Yến lắc đầu :
– Có hay không có Cung chủ thì cũng vậy thôi. Há lẽ Thiếu cung chủ không lấy làm lạ là tại sao đã gọi là Bắc Hải cung lại bao gồm thêm những cung khác như Đại Thần cung, Nhị Tiên cung còn thêm nữa là Trưởng Lão viện, nhưng phe nhóm có quyền hạn gần như ngang nhau?
Quan Vân Hội sực tỉnh :
– Phải rồi, vì sao thế?
Hải Yến thở dài và chợt nhoẻn cười :
– Tiểu tỳ cũng xin mạo muội chọn một cách giải thích thật dễ hiểu như vừa rồi Hiệp Cái tiền bối đã thực hiện. Là thế này, Thiếu cung chủ ắt sẽ hiểu ngay nếu biết rằng vì có thời gian phân hóa nên Bắc Hải cung bị chia thành ba tiểu phái. Đại Thần, Nhị Tiên và Bắc Hải.
Mãi đến khi lệnh tôn với cương vị Cung chủ Bắc Hải cung đột ngột có may mắn tìm thấy Uyên Nguyên bí kíp để nhờ bản lãnh thâm hậu thu phục và nhất thống tất cả lại làm một. Nhưng sau đó, do nhân từ cũng có mà do thiếu tính quyết đoán cũng có, lệnh tôn thay vì bãi bỏ những danh xưng Đại Thần cung, Nhị Tiên cung thì vẫn cứ thế duy trì. Và để có thể giám sát từng hành vi động tĩnh của mỗi người, lệnh tôn lập thêm Trưởng Lão viện với thành phần gồm những nhân vật được tất cả tín nhiệm.
Tiếp theo, do phát giác hiện trạng cát cứ phân vùng lại bắt đầu ngấm ngầm tái diễn, lẽ ra lệnh tôn nên phá bỏ tất cả thì lại đi lập thêm Tứ Vệ cung Hộ pháp, đều là những trợ thủ do đích thân lệnh tôn chọn.
Bốn nhân vật này được toàn quyền thay mặt lệnh tôn Cung chủ, mỗi người giám sát một nơi. Đại hộ pháp Nghiêm Bà Bà thì giám sát Đại Thần cung, Nhị hộ pháp Đường Hữu Sơn đảm trách Nhị Tiên cung, Tam Hộ pháp Khúc Hồng Nguyên thay mặt Cung chủ điều động Trưởng Lão viện, Tứ hộ pháp Thạch Phong Vũ chấp chưởng Cung chủ phủ. Nhưng họ dù có là trợ thủ của Cung chủ thì lần lần từng người cũng bị Đại Thần, Nhị Tiên, Trưởng Lão viện mê hoặc khuất phục, khiến bổn Cung Bắc Hải phân hóa vẫn hoàn phân hóa.
Quan Vân Hội động tâm :
– Có phải chính vì thế, gia phụ thất vọng nên từ khước cương vị, tự ý bỏ đi, khiến Bắc Hải cung đã rối càng thêm rối!
Hải Yến chớp nhẹ hai mắt :
– Cũng có thể như thế. Vì tiểu tỳ khi đó ắt hẳn chỉ mới được sinh ra nên khó thể biết đích xác nguyên ủy là thế nào?
Quan Vân Hội từ từ thở hắt ra :
– Nếu là vậy ta càng thêm quyết tâm trở thành Cung chủ Bắc Hải cung để trùng chấn uy phong nhất là đưa Bắc Hải cung đi theo chính đạo. Hải Yến, ngươi giúp ta chứ?
Hải Yến gật nhẹ đầu :
– Với thân phận một a hoàn, tiểu tỳ hứa mãi tận trung vì Thiếu cung chủ.
Quan Vân Hội phá lên cười :
– Tốt lắm. Vậy chúng ta đi. Hẹn gặp lại nhau, lão ca ca. Cáo biệt. Ha ha…
Quan Vân Hội khẻ kéo tay Hải Yến, ra hiệu cho dừng lại :
– Đây là nơi trước kia, lúc ta được Vương Nhất Hoa đưa về đã gặp mai phục và đều là người của Trưởng Lão viện sai khiến. Ngươi bảo Lưu Hồ Cẩm Thủ tịch Trưởng Lão viện vẫn ở Bắc Hải cung hay đã tiến nhập Trung Nguyên?
Hải Yến tỏ ra đắc lực khó ngờ :
– Lưu Hồ Cẩm tuy đã thật sự đi vào Trung Nguyên, liên minh cùng Thánh Ma giáo, nhưng ở lại cũng vẫn còn Tam Vệ Cung Hộ pháp là Đại, Tam và Tứ. Đó là chưa kể mụ Quỷ Diện Vô Dung một ác ma đã nguyện một lòng trung thành cùng Đại Thần cung. Họ đều là những trở ngại mà Thiếu cung chủ không thể xem thường, Đối đầu họ không bằng tìm cách lánh mặt. Để tiểu tỳ đưa Thiếu cung chủ nhập cung theo một lối khác thật sự kín đáo hơn.
Quan Vân Hội dĩ nhiên đi theo chân Hải Yến và đi đến một nơi mà Quan Vân Hội không ngờ bản thân lại có cơ hội quay trở lại lần thứ hai.
Quan Vân Hội khẽ bảo :
– Trũng núi này là nơi trước kia để tránh mai phục, Vương Nhất Hoa cũng đưa ta đến đây và giam hãm bằng trận Đào Ba Cửu Hải Triều Phong Trận. Ngươi đưa ta đến đây, ngộ nhỡ gặp người của Đại Thần cung phục sẵn thì sao?
Lập tức có tiếng của Vương Nhất Hoa cười đắc ý :
– Hóa ra ngươi chính là tiểu tử Quan Vân Hội độ nào. Chỉ suýt nữa ta đã không nhận ra, do ngươi đã cao lớn khác xưa, nếu không nhờ nghe ngươi tự miệng nhắc lại chuyện đã xảy ra cũng ngay tại đây bốn năm về trước. Ha ha…
Hải Yến tái mặt, vội nhìn quanh :
– Sao ả có thể từ Trung Nguyên quay về Bắc Hải cung trước chúng ta?
Quan Vân Hội cũng nhìn quanh :
– Thất đại phái đã cầm chân chúng ta những hai ngày và một đêm. Ta hiểu rồi, chính “kẻ khả nghi” ở Thánh Ma giáo đã cố ý gây ra mọi sự. Chủ yếu là muốn ta nếu có về đến Bắc Hải cung thì cũng chỉ là giúp họ chiếm đoạt Uyên Nguyên bí kíp, vật duy nhất họ quan tâm, hơn cả tính mạng của chính Quan Vân Hội ta.
Vương Nhất Hoa, Đại tiểu thư của Đại Thần cung bỗng từ chỗ khuất ung dung xuất hiện :
– Ngươi đoán biết đã quá muộn. Vì nếu muốn hạ thủ ngươi, bọn ta đâu thiếu cơ hội ra tay. Vậy hãy nên ngoan ngoãn cung xưng cho ta biết nhân vật nào ở đây đã từng được phụ thân ngươi phó giao cho cất giữ tín vật Cung chủ. Ta hứa sẽ tha mạng cho ngươi. Đồng thời cũng ban thêm Hải Yến, ả sẽ suốt đời cung phụng hầu hạ ngươi trong thân phận một nô tỳ hay thê nhi tùy ngươi chọn. Ha ha…
Quan Vân Hội chợt hô hoán, đề tỉnh Hải Yến ngay lập tức :
– Đừng nhìn vào mắt ả!
Hải Yến chính khi đó cũng lên tiếng :
– Ả đang vận dụng tà thuật Nhiếp Hồn Đại Pháp. Thiếu cung chủ cũng đã biết ư?
Vương Nhất Hoa cười vang :
– Khá lắm. Nhưng bọn ngươi có đề phòng cũng vô ích. Hãy nhìn lại phía sau thì rõ. Ha ha…

Quan Vân Hội toan nhìn, chợt nghe Hải Yến thét vang :
– Thiếu cung chủ đừng nhìn. Vì đây chỉ là kế để ả thêm cơ hội thiết lập trận đồ Đào Ba Cửu Hải Phong Quỷ Trận. Thà chúng ta tiên hạ thủ vi cường còn hơn. Mau đánh!
Và Hải Yến một mình xông lướt đến tấn công Vương Nhất Hoa :
– Ngươi đừng mong dùng quỷ kế. Ta thừa biết rõ ngươi sẽ giở những thủ đoạn gì. Hãy đỡ!
Vương Nhất Hoa nổi giận :
– Mấy năm qua ai đó đã cưu mang và đào luyện võ công cho ngươi thế, Hải Yến? Đào luyện để rồi ngươi sinh nhị tâm, phản bội ta thế sao? Ngươi thật đáng chết. Đỡ!
Ầm! Ầm!
Thân thủ của Vương Nhất Hoa thật lợi hại, vừa bức lùi xong Hải Yến là thần tốc lao chồm đến tiếp cận Quan Vân Hội :
– Nghe bảo tiểu tử ngươi mấy năm qua cũng được mấy độ kỳ duyên nên bản lãnh vẫn có chỗ đắc ý. Vậy thử xem, liệu ngươi với thương tích thế kia thì chi trì với ta được bao nhiêu. Đỡ!
Ào…
Quan Vân Hội cười nhẹ :
– Nếu Đại tiểu thư muốn, tại hạ nỡ nào chối từ. Và chỉ sợ Đại tiểu thư sớm vỡ mộng thôi. Xem chiêu!
Vù…
Dù ở đầu vai vẫn còn băng bó và Quan Vân Hội chỉ xuất thủ bằng một tay hữu nhưng chính cùng cách của của Quan Vân Hội làm Nhất Hoa ngỡ ngàng nhảy lùi về sau :
– Dường như đây là công phu tà môn gần đây ta có nghe nhiều nhân vật đề cập và cho biết rất lợi hại. Có phải công phu Uyên Nguyên chăng?
Quan Vân Hội cứ xông lướt đến, thu ngắn khoảng cách Vương Nhất Hoa vừa cố y nhảy lùi :
– Đại tiểu thư cứ tiếp chiêu khắc rõ. Đừng vờ vĩnh hỏi dò, chủ ý là chờ có thêm viện thủ. Hãy mau đỡ chiêu!
Ào…
Lúc đó Hải Yến cũng xông vào tiếp trợ cho Quan Vân Hội :
– Người của Đại Thần cung lẽ nào không được ả sắp đặt bố trí sẵn. Thiếu cung chủ nói như thế là đoán đúng ý đồ của ả. Chúng ta nên tốc chiến tốc thắng là hay hơn hết. Hãy để tiểu tỳ tiếp tay. Đỡ!
Vù…
Vương Nhất Hoa đột nhiên xuất lực đón đỡ chưởng kình của cả hai :
– Hai ngươi một kẻ bị thương chưa bình phục, một kẻ là do ta chỉ điểm công phu. Muốn tốc chiến tốc thắng hay muốn sớm tiến vào quỷ môn quan? Đỡ!
Nhưng đột nhiên Quan Vân Hội biến mất, chỉ còn một mình Hải Yến phải đón nhận một kích ứng phó của Vương Nhất Hoa.
Bùng!!
Vừa lúc đó có một giọng khàn khẩn trương gọi Vương Nhất Hoa :
– Thiếu chủ nhân mau đề phòng phía sau. Đừng vì muốn xử trị tiểu liễu đầu Hải Yến mà sinh mạng bản thân bị uy hiếp ngược lại.
Vương Nhất Hoa thoắt đảo người thật nhanh :
– Vô Dung ma ma sao đến chậm thế? Nhưng dẫu sao, có đến cũng tốt, phiền Ma ma đứng bên ngoài lược trận. Không lẽ tiểu tử có bản lãnh cao minh hơn tiểu nữ sao? Ha ha…
Nhờ kịp đảo người nên Vương Nhất Hoa may thoát khỏi kỳ chiêu do Quan Vân Hội vận dụng. Và Quan Vân Hội xuất hiện trở lại cạnh Hải Yến :
– Ngươi không sao chứ? Hãy đứng bên ngoài chờ ta. Và nếu có biến, hừ, ta chỉ cần ngươi lên tiếng nhắc nhở la đủ. Nhớ đấy!
Hải Yến bối rối lùi về :
– Tiểu tỳ vẫn vô sự. Có lẽ lúc này ả vì sợ Thiếu cung chủ bất ngờ tập kích nên đã nhanh chóng thu hồi khá nhiều chân lực. Thiếu cung chủ quyết liệt cùng ả phân định thắng phụ thế sao? Đừng quên Quỷ Diện Vô Dung chính là nhân vật vừa xuất hiện đấy.
Nhưng Quan Vân Hội đã ngạo nghễ xông lại gần Vương Nhất Hoa.
– Nếu ta không đủ bản lãnh đả bại từng cao thủ một ở Bắc Hải cung thì sao khiến họ ngưỡng phục nhìn nhận ta là Cung chủ? Đại tiểu thư hãy cẩn trọng đấy. Đỡ!
Ào…
Vương Nhất Hoa bĩu môi cười khinh khỉnh :
– Ngươi vẫn mơ mộng trở thành Cung chủ của ta à? Trừ phi ngươi thật sự có bản lãnh đó. Chứ thế này thì, hừ, đỡ này!
Bùng!
Quan Vân Hội bị chấn lực làm cho lắc lư thân hình. Đó là lúc Vương Nhất Hoa đắc ý lao chồm đến :
– Nạp mạng!
Vù…
Nhưng Quan Vân Hội đã biến mất.
Vút…
Có tiếng Quỷ Diện Vô Dung chỉ điểm cho ả Vương Nhất Hoa :
– Bên trên. Mà không. Tiểu tử lại chuyển qua phía tả. Ôi… Lại ngoặt về phía hậu rồi. A… Hảo thủ pháp!
Quan Vân Hội vụt gằn giọng :
– Đắc tội!
Vù…
Vương Nhất Hoa vì bị Quỷ Diện Vô Dung chỉ điểm loạn xạ nên bối rối. Và đến khi nghe Quan Vân Hội đanh giọng gầm quát thì dù phát hiện phương hướng xuất hiện lực đạo là ở phía chính diện, ả cũng không sao kịp đỡ chiêu.
Bùng!
Ả bị hất lùi.
Hự!
Quan Vân Hội ung dung cười lạt :
– Nữa thôi? Nên nhớ, chiêu vừa rồi tại hạ còn nhân nhượng, nếu miễn cưỡng thêm lần nữa, tại hạ khó thể nhân nhượng tiếp.
Vương Nhất Hoa thịnh nộ bật lao đến :
– Ngươi chỉ đắc thủ nhờ công phu tà môn. Hay gì đấy mà tự phụ. Đỡ!
Quan Vân Hội lập tức đảo người, di hình hoán vị chuyển qua phương vị khác.
Vút!
Quỷ Diện Vô Dung chợt quát :
– Khinh thân pháp Ngũ Kỳ? Dừng tay. Ngươi là hậu nhân của Ngũ Kỳ Tiên Tử hay nhờ kỳ duyên nên tiếp nhận di học của Ngũ Thạch Kỳ đảo?
Quan Vân Hội quay lại và lần đầu nhìn thấy để biết đâu là diện mạo tột cùng xấu xa của một nhân vật được mệnh danh là Quỷ Diện Vô Dung do quá xấu nên kể như không còn gì để xem là dung diện. Tôn giá sao lại không nhận ra khinh thân pháp của Ngũ Kỳ Tiên Tử?
Vương Nhất Hoa chợt nhân cơ hội, lén ra tay hạ thủ Quan Vân Hội.
– Ngươi muốn chết?
Hải Yến ở bên ngoài lên tiếng chậm hơn :
– Thiếu cung chủ?
Quan Vân Hội lại đảo người biến mất và chỉ hiện thân khi đã vòng đến phía sau Vương Nhất Hoa.

– Đại tiểu thư không ngại cả thủ đoạn ám toán ư?
Vương Nhất Hoa tái mặt, vội bật tung người lao thật nhanh về phía trước, hy vọng đủ thoát một kích của Quan Vân Hội đang đổ ập vào từ phía sau :
– Công phu của ngươi tà môn đến thế sao?
Quan Vân Hội thu chiêu, tủm tỉm cười :
– Nếu biết sợ, sao Đại tiểu thư không nói một lời thuận phục. Tại hạ sẽ buông tha cho?
Quỷ Diện Vô Dung vụt động thân lao ngược chiều với Vương Nhất Hoa để xuất hiện, đối diện với Quan Vân Hội :
– Lão thân tuy không có cơ hội lĩnh giáo tuyệt học của Ngũ Kỳ Tiên Tử, nhưng với Đảo chủ Ngũ Thạch Kỳ đảo lại có đôi chút ân oán. Ngươi dám chạm chiêu cùng lão thân?
Quan Vân Hội nghiêm mặt :
– Chính tại hạ cũng đang mong có cơ hội này. Hầu dò hỏi xem Tôn giá vì ý gì lại chọn Bắc Hải cung làm nơi náu thân. Đã vậy còn ngấm ngầm chỉ điểm công phu Âm Quỷ chưởng cho những nhân vật thật sự chẳng có liên quan gì đến Đại Thần cung, có thể hiểu vì có đại ân nên được Tôn giá thuận lời tiếp trợ cho cung Đại Thần.
Quỷ Diện Vô Dung sững sờ :
– Âm Quỷ chưởng chỉ được lão thân truyền thụ cho tỷ đệ Vương Nhất Hoa mà thôi. Cớ sao ngươi lại có ý ám chỉ vẫn còn nhân vật khác cũng được lão thân chỉ điểm công phu?
Quan Vân Hội cười lạnh :
– Tôn giá dù muốn phủ nhận cũng không được. Hãy xem đây thì rõ. Đỡ!
Ào…
Thoạt nhận ra công phu Quan Vân Hội đang vận dụng là thế nào, Quỷ Diện Vô Dung sững sờ kinh ngạc tột độ :
– Âm Quỷ chưởng! Dừng tay mau. Và hãy cho lão thân biết nhờ đâu ngươi am hiểu công phu này?
Nhưng vì Quan Vân Hội không những không chịu dừng, trái lại còn tăng nhanh đà tiến công bằng cách áp vào thật sát nên Vô Dung Quỷ Diện không thể không xuất thủ ứng phó. Và Quỷ Diện Vô Dung cũng vỗ ra một chưởng Quỷ Âm, dù muộn nhưng vì là sở học nên danh của bản thân khiến uy lực cũng lợi hại không kém gì Quan Vân Hội là người xuất thủ trước.
Bùng!
Quan Vân Hội tái mặt vì bị chấn lùi :
– Tôn giá thật không hổ danh là nhân vật từng gây chấn động giang hồ ngoài hai mươi năm về trước. Đến như Thất Sát, dù mãi tận lúc này chỉ cần nhìn thấy công phu Âm Quỷ chưởng vẫn còn tỏ lộ nhiều khiếp đảm.
Quỷ Diện Vô Dung cũng thán phục và khen Quan Vân Hội :
– Hảo tiểu tử. Ngươi niên kỷ này, có được nội lực đó, quả là điều làm cho lão thân cũng khó ngờ. Hãy nói đi, kẻ nào đã tùy tiện, trao truyền sở học của lão thân cho ngươi? Là Vương Nhất Hoa hay Vương Kim Tử?
Vương Nhất Hoa rất nhanh miệng, chợt lên tiếng xen vào :
– Ma ma quên rồi sao. Đã lâu rồi ở bổn cung từng có hai Trưởng lão vì lẻn nhìn tiểu nữ lúc đang luyện công phu Âm Quỷ chưởng và phát giác nên hoảng sợ đã bỏ trốn khỏi Bắc Hải cung. Nếu tiểu nữ đoán không lầm, ắt tiểu tử đắc thủ công phu đó chính là do Nhị Trưởng lão bội phản truyền thụ.
Quỷ Diện Vô Dung vỡ lẽ hất hàm hỏi Quan Vân Hội :
– Đúng như thế chăng tiểu tử?
Quan Vân Hội không hề nao núng, trái lại chợt xạ mắt nhìn Vương Nhất Hoa :
– Đại tiểu thư có tin chăng nếu bảo công phu Âm Quỷ chưởng chỉ cần lén nhìn ngó qua đôi lần là thấu đáo đến tường tận cả kinh văn khẩu quyết? Và tại hạ không cần phủ nhận đây là công phu do chính nhị vị Trưởng lão vừa đề cập đã truyền thụ cho tại hạ. Vậy đổi lại sao Đại tiểu thư cũng không thừa nhận những gì đã cố ý gây ra cho nhị vị Trưởng lão khiến cả hai sau này chết chẳng toàn thây?
Vương Nhất Hoa chợt cười đắc ý :
– Họ đã chết rồi sao? Có như thế cũng đáng. Ai bảo họ dám lẻn trộm học công phu của ta, sau còn sợ tội đã lén lút thoát ly Bắc Hải cung. Quả là hoàng thiên hữu nhãn. Ha ha…
Nhưng đang cười Vương Nhất Hoa bỗng bị Quỷ Diện Vô Dung gắt hỏi cắt ngang :
– Lời tiểu tử vừa nói không hoàn toàn vô lý, ắt Đại tiểu thư còn nhớ đã phải mất bao nhiêu thời gian mới nhập tâm hết toàn bộ kinh văn khẩu quyết công phu Âm Quỷ chưởng của lão thân?
Vương Nhất Hoa đang cười nghe thế đành đổi qua sa sầm nét mặt ngay :
– Ma ma sao lại tin lời y và hỏi như thể đề quyết chính tiểu nữ đã giấu Ma ma chỉ điểm Âm Quỷ chưởng cho ngoại nhân? Ma ma đứng về phe nào vậy?
Quỷ Diện Vô Dung bối rối :
– Lão thân không hề đề quyết bất kỳ điều gì. Đại tiểu thư đừng nghi ngờ, cho lão thân cố tình căn vặn hầu phủ nhận công ân cứu mạng của lệnh đường năm xưa ở Tuyết Sơn. Nhưng dù sao Đại tiểu thư cũng hiểu cho, quả thật bất luận ai dù lẻn trộm học vẫn không thể trông mong có cách hiểu thật thấu đáo như lời tiểu tử vừa nói. Cứ như Đại tiểu thư chẳng hạn, phải gần ba ngày được lão thân tận tình chỉ điểm và giảng giải, Đại tiểu thư thậm chí mười phần chỉ hiểu được bảy tám, kẻ học trộm làm sao đạt được?
Vương Nhất Hoa đưa tay chỉ Quan Vân Hội :
– Điều đó Ma ma nên hỏi tiểu tử thì hơn. Và để y thật lòng cung xưng, không gì dễ bằng Ma ma cứ hạ thủ chế ngự trước, rồi sau sẽ mặc tình cật vấn.
Quan Vân Hội bật cười, đồng thời động thân lao đến tận chỗ Vương Nhất Hoa :
– Muốn dụng kế Tá Đao Sát Nhân để che giấu thủ đoạn bỉ ổi, Đại tiểu thư quả đã mưu hại nhị vị Trưởng lão cách đây năm năm ư? Không dễ thế đâu một khi Quan Vân Hội này đã lập thệ, vì nhị vị Trưởng lão quyết dò tìm thật minh bạch ai là kẻ chủ sử mưu hại khiến họ bị thảm tử. Có lẽ Đại tiểu thư không ngờ kẻ chủ mưu có ngày bị bại lộ, đúng không? Ha ha… Đỡ!
Vù…
Vương Nhất Hoa phẫn nộ nhưng chưa kịp phản ứng thì bóng nhân ảnh của Quan Vân Hội chợt biến mất.
Vụt!
Vương Nhất Hoa gặp nguy một lần cũng vì đấu pháp này nên bây giờ thất kinh, chỉ lo hối hả nhảy tránh thật xa, đồng thời miệng thì kêu vang :
– Ma ma…
Quỷ Diện Vô Dung lướt đến kịp lúc :
– Tiểu tử chớ vội đắc ý với những chiêu thức kỳ quái của ngươi. Mau đỡ!
Ào…
Quan Vân Hội đành buông bỏ Vương Nhất Hoa, quay qua đối phó Quỷ Diện Vô Dung :
– Tôn giá đối phó được chăng mà bảo tại hạ đừng vội đắc ý? Tiếp chiêu!
Bùng!
Quỷ Diện Vô Dung lắc lư toàn thân :
– Hảo chiêu thức. Nhưng chỉ tiếc vẫn không đủ biến hóa so với Đảo chủ Ngũ Thạch Kỳ đảo độ nào. Đỡ!
Ào…
Quan Vân Hội lại vân dụng kỳ chiêu Giáp Cốt Công, lĩnh hội từ Giáp Cốt Tự kinh thư :
– Vị tất đúng như tôn giá phán đoán. Đệ tam chiêu đây. Đỡ!
Ào…
Từ đó Quan Vân Hội và Quỷ Diện Vô Dung diễn khai thành trận thư hùng.
Và nếu Quỷ Diện Vô Dung nhờ nội lực thâm hậu cùng với sở học thành danh là Âm Quỷ chưởng quyết gây khốn đốn cho Quan Vân Hội thì ngược lại Quan Vân Hội dù chỉ có thể cử động mỗi một tay hữu nhưng chính nhờ hai mươi tám hình thù kỳ quái của hai mươi tám chữ Giáp Cốt Tự nên có cả thảy hai mươi tám kỳ chiêu để làm cho Quỷ Diện Vô Dung dù đã tận lực nhưng vẫn không thể đắc thủ.
Song phương cứ thế giao đấu, kéo dài cho đến tận lúc ánh chiều tà buông dài.
Đột ngột, Quan Vân Hội nghe tiếng Hải Yến thảng thốt kêu :
– Nguy rồi, Thiếu cung chủ hãy thoát mau. Sao ả đã lén lập trận từ lúc nào tiểu tỳ không hề hay biết? Thiếu cung chủ hãy lùi xa mau.
Vương Nhất Hoa chợt cười dài :
– Ma ma đã có thể chế ngự tiểu tử được rồi. Vì thế trận cũng vừa được tiểu nữ lập xong. Ngươi phen này đừng mong thoát. Ha ha…
Cùng lúc đó, Quan Vân Hội dù đang cùng Quỷ Diện Vô Dung giao đấu vẫn phát hiện khung cảnh xung quanh vụt tối sầm, kèm theo là nhiều loạt tiếng rú rít của cuồng phong, như thể bản thân Quan Vân Hội vừa vô tình lạc bước vào giữa vùng phong ba bão tố rào… rào…
Mọi thanh âm khác lạ nếu chính lúc đó hãy còn thì đối với Quan Vân Hội tất cả đều bị tiếng cuồng phong dập dồn che khuất. Điều này khiến Quan Vân Hội nhớ lại cảnh ngộ đã gặp cách nay độ bốn năm cũng ngay tại địa điểm này và cũng do thế trận tạo nhiều tiếng cuồng phong hỗn độn này. Và ở lần đó Quan Vân Hội đã ngã ngất, cuối cùng lọt vào tay Lưu Hồ Cẩm Thủ tịch Trưởng Lão viện Bắc Hải cung. Nhưng lần này thì khác…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.