Bạn đang đọc Vô Chiêu Vạn Kiếm – Chương 13: Thảm Trạng Thất Sát-du Hồn Lũng Tuyệt
Đó là một nơi có địa hình thoạt nhìn thoáng qua thì tuy rất bình thường, chỉ là một vùng có nhiều cây hoang cỏ dại mọc một cách tự nhiên, chỗ thoáng đãng vì thưa cây cỏ hoặc nơi ám u do cỏ cây mọc dầy, chen lấn vào nhau nhưng không rõ vì sao chính địa hình này lại gợi cho Quan Vân Hội nhiều cảm giác nôn nao bất an.
Có lẽ vì thế Quan Vân Hội không chỉ đã dừng lại rồi bước đi những hai lần mà còn thêm nhiều lần nữa cũng đã chú mục nhìn thật kỹ qua từng cội cây ngọn cỏ. Và cuối cùng Quan Vân Hội cũng vỡ lẽ. Đã có một nấm đất đắp vội ở giữa một lùm cỏ cây hoang dại mọc dầy mà lẽ ra Quan Vân Hội không thể phát hiện nếu không nhìn thật kỹ và nhờ nhìn đi nhìn lại mới nhận ra lớp cỏ phủ trên mặt đất đa phần đều bị héo rũ, vì chưa úa vàng nên chưa thể lộ rõ giữa lùm cỏ cây. Quan Vân Hội thở phào nhẹ nhõm vì nhờ đó đã xóa tan cảm giác bất an. Nhưng vừa toan bỏ đi một lần nữa Quan Vân Hội phải dừng lại.
Đã có thêm một chỗ nữa với lớp cỏ phủ ở trên mang dấu hiệu héo rũ. Quan Vân Hội hết sức nghi hoặc.
Vậy là có những hai, không phải chỉ một nấm đất được đắp vội. Nhưng bên dưới nấm đất là gì? Ai đắp? Và tại sao hầu như hai nấm đất này được đắp cùng một lúc? Vì chỉ có như thế, lớp cỏ ở cả hai nơi mới có cùng biểu hiện héo rũ như nhau.
Dưới nấm đất là thây người chôn vội hay chỉ là vật bất kỳ nào khác được người đào đắp cố tình che giấu, chôn chó khuất?
Nhưng dẫu sao, nghi vấn sẽ chỉ là nghi vấn nếu Quan Vân Hội quyết không có ý khai quật để dò xét minh bạch. Mà khai quật ắt phải hao phí thời gian. Đó là điều Quan Vân Hội không hề muốn xảy ra chỉ vì do thời gian bây giờ đối với Quan Vân Hội đã trở nên cấp bách.
Quan Vân Hội đành chép miệng cho qua và quả quyết bước đi.
Chợt :
– Là.. Là tiểu tử… Ngươi… Đấy ư?
Tiếng rên tuy không thật rõ nhưng Quan Vân Hội vì vẫn nghe nên giật mình khựng lại.
Và sau một lúc đứng yên để ngưng thần nghe ngóng nhưng không có thêm tiếng rên nào tiếp tục vang lên, Quan Vân Hội chợt cất giọng trầm trầm phát thoại :
– Trác Thập Cổ?! Tại hạ nghe không lầm chứ? Là Trác Thập Cổ tôn giá đúng chăng?
Đáp lại :
– Ngươi… Tại sao… Vẫn chưa… Mất mạng vì chất độc…
Quan Vân Hội sửng sờ, sau đó thì vở lẻ, tự phá lên cười :
– Tôn giá muốn ám chỉ Tam Nhật Trụy Hồn Độc? Và hôm nay đã là ngày thứ năm kể từ sau lần cả tại hạ lẫn chư vị đều chịu chung số phận, bị phóng hạ chất độc Tam Nhật Trụy Hồn? Vậy là chư vị đã không tìm thấy Giáo chủ để mong nhận giải dược? Quả là Hoàng thiên hữu nhãn khiến Tôn giá phải tự nhận lấy kết cục này. Và kể cả Giáo chủ của chư vị cũng thế. Với tình thế Giáo chủ của chư vị đã bị Thất Đại Phái bắt giam và chờ ngày xét xử, chư vị hiển nhiên đâu thể tìm thấy Giáo chủ để nhận giải dược. Ha ha…
Và trong lúc nói nói cười cười, Quan Vân Hội rất khoan tâm tự tiến lại gần chỗ đã hai lần vang lên tiếng rên của Trác Thập Cổ.
Cuối cùng, điều Quan Vân Hội nhìn thấy là nằm sẵn dưới năm hố đất nông choèn choẹt chẳng phải ai khác ngoài năm nhân vật mà nếu đủ bảy họ sẽ là Thất Sát Thiên Sơn từng tạo nhiều ác danh trên giang hồ.
Có hai trong số đó đã nhắm nghiền những đôi mắt đã từng giúp họ nhìn và nhịp hô hấp của hai nhân vật này hầu như cũng không còn tồn tại.
Khác với ba nhân vật còn lại, có cả Trác Thập Cổ, mắt thì mở lờ đờ, nhịp thở thì mong manh tợ tơ, không cần đoán cũng biết là sắp ngừng lại hoàn toàn.
Quan Vân Hội nhìn điểm qua diện mạo của cả năm nhân vật hoặc đã chết hoặc đang nằm chờ chết ở dưới năm hố đất chỉ được đào rất nông.
– Sao không thấy Tư Không Bình? Hoặc giả một trong hai nấm đất đã đằng kia đã là nơi táng thân của Tư Không Bình? Chư vị đã đủ lực để an táng dù là sơ sài cho hai huynh đệ, riêng phần bản thân thì chẳng thể trông mong vào ai để nhờ đắp hộ, tạm gọi là kín đáo?
Trác Thập Cổ thều thào :
– Ngươi.. Chú tâm quá nhiều… Với lão Nhị. Tại sao? Ắt… Phải có nguyên do?
Quan Vân Hội bước thêm đến và lập tức ngồi vội xuống cạnh lão :
– Tại hạ vẫn đang tìm Diệu Thủ Thánh Y, Tôn giá không quên chứ?
Trác Thập Cổ héo hắt cười, có lẽ vì sắp chết nên không tài nào thể hiện nổi cái cười châm chọc cho phù hợp với lời đang thốt rõ ràng là mang ẩn ý châm chọc mai mỉa :
– Lão Hiệp Cái… Vẫn chưa thu ngươi… Làm truyền nhân? nhưng với bản lãnh ngươi lúc này… Cần gì mong chỉ là truyền nhân… Của Hiệp Cái…
Sực nhớ Trác Thập Cổ vẫn lầm nghĩ nhân vật từng được bản thân thuật tả chính là lão Hiệp Cái. Kể cả lão Hiệp Cái cũng đã biểu lộ nửa tin nửa ngờ về nhân vật này.
Quan Vân Hội chỉ cười cười không đáp, trái lại chợt gặng hỏi Trác Thập Cổ :
– Tôn giá từng bảo sẽ truy tìm tung tích và khi đó hé lộ Diệu Thủ Thánh Y đang lâm hiện trạng bôn đào. Nói mau, tôn giá đã tìm được chưa? Hoặc giả muốn tìm Diệu Thủ Thánh Y thì manh mối thế nào, hử?
Trác Thập Cổ có cách dò hỏi riêng của lão, cho dù lão đang trong tình trạng sắp chết.
– Ngươi… Đã nhờ Giáp Cốt Tự kinh thư… Tự… Luyện thành nhiều ma chiêu quái lạ đâu cần gì… Tìm Thánh Thủ chỉ để hỏi… Về nguyên nhân nội lực ngươi…tự phát sinh?
Quan Vân Hội chấn động :
– Ai cho tôn giá biết những kỳ chiêu của tại hạ xuất phát từ Giáp Cốt Tự kinh thư?
Trác Thập Cổ không dễ gì buông bỏ mạch suy nghiệm đang có trong tâm trí lão :
– Ngươi.. Quá chú tâm.. Đến Tư Không Bình… Trong khi Tư Không Bình chính là nhân vật… Bốn năm trước từng phát hiện… Cạnh Thánh Thủ còn có cả di tử của Quan Vân Du. Bắc Hải nhất Kiếm.. Ngươi xưng danh.. Là Vân Quan Hội… Vậy nếu đảo lại.. Thì là Quan Vân Hội… Vì thế ngươi mới tìm…tìm Diệu Thủ Thánh Y..
Quan Vân Hội giật mình nhìn quanh và sau đó yên tâm vì thấy ở bên cạnh chỉ là Thất Sát Thiên Sơn, một số đã chết và một số vẫn sống cho dù ngoắc ngoải, kỳ dư không hề có bất kỳ dấu hiệu nào khả nghi :
– Không sai. Vậy khi biết rồi tôn giá còn chờ gì nữa không nói cho hạ biết về tung tích của Diệu Thủ Thánh Y?
Trác Thập Cổ chợt thở hắt ra :
– Tại sao… Ta lại giúp ngươi… Toại nguyện? Nào có.. Lợi gì cho ta…
Quan Vân Hội nén giận :
– Vậy hãy thỏa thuận với nhau. Chỉ cần Tôn giá đáp ứng, tại hạ hứa sẽ tự tay lập cho chư vị đủ cả bảy nấm mồ, thật kín đáo. Thế nào?
Trác Thập Cổ lại nhếch mép cười :
– Chết là hết… Có tử vô địa táng…hoặc chết chẳng toàn thây… Kết quả cũng chỉ là một lần chết… Nào có gì thay đổi. Đúng không?
Quan Vân Hội giận lắm, nhưng cố kìm chế. Và sau một lúc khá lâu nhìn Trác Thập Cổ, từ mắt của Quan Vân Hội chợt để bật loé ra những tia nhìn tinh quái :
– Tại hạ còn hứa sẽ giúp lão mãi mãi bảo vệ an toàn cho Bạch Thúy Hà. Được chứ?
Trác Thập Cổ chợt nhướng cao đôi mắt vẫn cứ lờ đờ vì sinh mạng khó thể chi trì lâu hơn :
– Nha đầu đó… Trước sau đã bị.. Ta suýt giết mấy lần… Mãi lần cuối.. Ta mới có cơ hội kết liễu. Vì sao ta tại…cần ngươi bảo vệ… Bảo vệ một kẻ đã chết…?
Quan Vân Hội đành cố che giấu tâm trạng thất vọng và hoang mang :
– Tôn giá không thể che giấu tại hạ mãi được. Vì tại hạ nếu đoán không lầm chẳng phải lúc được tin tại hạ cùng Bạch Thúy Hà đều tự gieo mình xuống mặt nước quanh Thiên Hồ Thủy Trại, chính Tôn giá đã để lộ nét mặt bàng hoàng sao? Nhưng vì sao lại bàng hoàng? Vì không muốn thấy tại hạ chết ư? Tuyệt đối không phải, vì dường như Tôn giá chỉ rất thích nếu thấy tại hạ chết. Vậy thì còn mỗi một cách giải thích, đó là tôn giá chỉ bàng hoàng vì không hề nghĩ Bạch Thúy Hà lại gặp một kết cục như vậy. Đúng không?
– Chớ… Chớ nói nhảm… Ta…
Quan Vân Hội nối tiếp luôn theo mạch nghĩ đang tuôn đến :
– Còn điểm này nữa, Tôn giá chỉ vì muốn minh bạch nên dù có nghi cũng chỉ dám ẩn nấp quanh quẩn để hy vọng nhìn thấy tại hạ và Bạch Thúy Hà vẫn còn sống, thay vì dong thuyền đi thẳng vào Thiên Hồ Thủy Trại dù dễ dò xét hư thực hơn nhưng lại lộ liễu hơn, sẽ khiến ái đồ nghi ngờ. Và cuối cùng lúc chỉ vì thấy mỗi một mình tại hạ trôi theo dòng nhô lên, Tôn giá lại để lộ kinh hải một cách không cần thiết khi biết Bạch Thúy Hà cũng theo cách mạo hiểm như tại hạ để vượt thoát Thủy Trại Thiên Hồ. Há là điều đó chưa đủ để chứng minh rằng tôn giá có thật nhiều tâm tư và chỉ dành riêng cho một mình Bạch Thúy Hà thôi sao?
– Ta… Ta…Như đã nói, cũng nằm chờ chết như Trác Thập Cổ và cùng có những đôi mắt lờ đờ vì sắp chết như nhau, hiện hãy còn hai nhân vật chung tình trạng.
Và lúc này một trong hai nhân vật đó chợt thều thào khẽ gọi :
– Lão… Đại!
Và chỉ bấy nhiêu đó thôi là đủ cho Trác Thập Cổ lẽ ra cứ tiếp tục khăng khăng phủ nhận mọi nghi vấn được Quan Vân Hội nêu ra dồn dập thì lúc này vụt thở dài :
– Nhưng lấy gì… Để bọn ta tin ngươi sẽ giữ chữ tín… Và mãi mãi bảo vệ an toàn cho Bạch Thúy Hà…
Quan Vân Hội bỗng nghe khắp người nổi gai :
– Hóa ra… Tại hạ chỉ đoán bừa nhưng lại đúng? Vậy thì lần vừa rồi tôn giá dù đã tìm thấy nhưng lại giấu, không cho Giáo chủ quý giáo biết Bạch Thúy Hà đã rơi vào tay Tôn giá?
– Ngươi Làm sao biết ta đã tìm được Bạch Thúy Hà. Một khi đó là lúc ngươi cứ lo cuống cuồng bõ chạy?
Quan Vân Hội liền nghĩ ngay đến một vật đã tìm thấy trong tay Độc Tý Thiên Hồ và sau đó lại đưa cho Bạch Thúy Hà cất giữ.
– Trong người của Bạch Thúy Hà vốn có giữ một vật. Tại hạ tuy bõ chạy nhưng sau đó vì lo cho nàng nên có quay lại tìm và chỉ tìm thấy vật, thay cho người, dĩ nhiên đã bị Tôn giá mang đi.
– Vậy còn lời quả quyết bảo ta cố ý giấu điều đó với Giáo chủ. Ngươi nghĩ nhân vật từng cùng ta… Đi đến Thiên Hồ Thủy Trại.. Là Giáo chủ bổn giáo ư…?
Quan Vân Hội cười lạt :
– Há lẽ không phải?
– Ngươi lầm… Mà thôi… Nội tình bổn giáo không quan hệ gì đến ngươi. Tóm lại.. Ta chỉ muốn.. Bằng cách nào có thể tin… Vào lời hứa của ngươi…
Quan Vân Hội giật mình, phản bác ngay :
– Tôn giá dám quả quyết tại hạ lầm? Không thể nào. Trái lại chính Tôn giá lầm thì có. Vì Tôn giá há lẽ không biết Bạch Thúy Hà có lai lịch ra sao? Và phụ thân nàng là Giang Viễn Thanh, Chưởng môn phái Thiếu Lâm lại còn là Giáo chủ Thánh Ma giáo, nay do bại lộ chân tướng nên đã bị những đại phái bắt giữ đấy sao?
Lại thêm một nhân vật nữa trong Thiên Sơn thất sát, cũng nằm chờ chết như Trác Thập Cổ chợt cất giọng thều thào gắt :
– Hoang… Đường. Giang Viễn Thanh.. Tư cách gì làm.. Giáo chủ của bọn ta.
Trác Thập Cổ bỗng ngoác miệng hớp lấy hớp để như thể đang sắp chết đến nơi nhưng vẫn bằng mọi giá cố chi trì sinh mạng :
– Ngươi đừng tự cho là thông tuệ vì càng đoán càng sai.. Tuy vậy, ta cũng miễn cưỡng tiết lộ một điều. Chỉ vì không thể bội tín.. Bọn ta chết không tiếc mạng… Miễn sao giữ tròn lời đã hứa và phải bảo vệ… Bạch Thúy Hà đến cùng.. Ngươi nếu là quân tử… Hãy hứa và hãy giữ lời. Giống như bọn ta hứa.
Quan Vân Hội thất kinh :
– Hứa rồi thì sao? Vì với tình trạng này liệu Tôn giá còn đủ lực để theo thỏa thuận. Nói cho tại hạ biết tung tích của Diệu Thủ Thánh Y?
Trác Thập Cổ vẫn há miệng toàng hoạc. Hớp từng làn thanh khí một cách khó khăn :
– Hứa… Hứa đi… Ta rất cần…nghe một lời hứa của ngươi.
Quan Vân Hội kinh hoảng. Và vì không còn biết cách nào khác hơn để có thể lưu mạng cho Trác Thập Cổ nên đành nghĩ bừa, làm bừa, cầu may là chủ yếu, chứ hy vọng thì chẳng có bao nhiêu.
Đó là Quan Vân Hội chợt nghĩ và nhớ đến tính năng kháng độc của Nội Đan Thiềm Thừ Vô Độc Châu hiện vẫn ngấm sẵn trong người. Quan Vân Hội tự dùng móng tay, rạch vào cổ tay. Máu tuôn chảy thành giọt. Và Quan Vân Hội cho máu chảy nhiễu vào cửa miệng đang há rộng của Trác Thập Cổ.
Sau lại thấy tình trạng của Trác Thập Cổ có thể gọi là khả quan, Quan Vân Hội chợt nhớ còn hai nhân vật nữa vì cũng là Thất Sát Thiên Sơn như nhau nên biết đâu họ cũng am hiểu tất thảy mọi chuyện giống nhau. Nhất là về tung tích của Diệu Thủ Thánh Y. Nên Quan Vân Hội cũng quay sang cho nhiễu máu vào miệng họ, với hy vọng là làm thế để mong có được một người còn sống hơn là để họ chết cả thì kể như tin tức của Diệu Thủ Thánh Y hết mong tìm.
Có năm nhân vật nằm sẵn dưới lòng năm hố đất nông choèn choẹt. Quan Vân Hội cho máu huyết bản thân rơi nhiễu vào miệng cả năm, dù đã biết rõ trong đó có đến hai ắt hẳn đã chết.
Cuối cùng, khi thời gian chờ trôi cứ trôi và tình cảnh của Trác Thập Cổ vẫn không có dấu hiệu thay đổi, nếu không muốn nói là đã trở nên tồi tệ hơn do sắc diện cứ dần dần xám ngoét. Quan Vân Hội hoàn toàn tuyệt vọng, đứng lên và thực hiện phần việc cuối cùng dù không muốn thực hiện.
Khi đã đắp xong cho họ năm nắm mộ, đắp theo cách riêng do Quan Vân Hội tự suy nghĩ và đã nghĩ ra.
Quan Vân Hội phiền muộn bỏ đi, với mọi hi vong về tung tích của Diệu Thủ Thánh Y kể như chẳng còn, giống như mọi hy vọng về kỳ tích sẽ xuất hiện đối với năm nhân vật Thất Sát cũng đã không còn trong tâm tưởng của Quan Vân Hội.
* * * * *
Lũng Tuyệt Hồn!!!
Điều mà Quan Vân Hội không dám ngờ vẫn xảy đến. Và nhân vật che kín chân diện, Mông diện nhân quả nhiên đã chờ sẵn lúc Quan Vân Hội đặt chân đến Lũng Tuyệt Hồn.
– Ngươi đã không thất ước, vẫn đến dù hôm này đã là ngày thứ tám vượt quá hạn kỳ ta từng hẹn chỉ bảy ngày. Nhưng dẫu sao, ta nghĩ không lầm chứ, ngươi đến để nguyện ý làm trợ thủ tâm phúc và trung thành của ta?
Quan Vân Hội thở ra một hơi dài, sau cùng thì đáp nhẹ :
– Tại hạ lẽ ra đã không đến muộn nếu đừng vì nhầm lẫn và đã thực hiện giúp Tôn giá một việc kỳ thực chẳng nên giúp. Tôn giá ắt hẳn đang đắc ý?
Ánh mắt của Mông diện nhân chợt bộc lộ một vẻ mặt ngơ ngác thật chẳng đáng tin :
– Ngươi chưa hứa lời nguyện ý trở thành trợ thủ của ta. Vậy thì điều gì ngươi đã thực hiện giúp ta. Sao ta không hay biết?
Quan Vân Hội cười cay đắng :
– Tôn giá nhìn đây, tai hạ đâu còn là trẻ lên ba nữa? Vậy đừng nói gạt, cũng đừng xem tại hạ chỉ như trẻ lên ba để tiếp tục lừa thêm lần thứ hai. Nhưng dù sao, chuyện bị dối gạt cũng phần nào do lỗi của tại hạ. Tôn giá không muốn nhắc đến cũng tốt. Chi bằng hãy trở lại chính đề, là nguyên nhân đích thực khiến tại hạ không thể không đến Lũng Tuyệt Hồn một chuyến.
Mông diện nhân gật đầu :
– Ngươi muốn nói dù đã đến Lũng Tuyệt Hồn nhưng việc nguyện ý trở thành trợ thủ của ta hãy còn là điều đang làm ngươi bất phục?
Quan Vân Hội cũng gật đầu :
– Nếu tôn giá cũng thừa nhận lần trước tại hạ bại chỉ vì không ngờ ở tôn giá có thêm chiêu thứ tư, đã vượt quá ba chiêu theo hạn định thì đúng vậy, tại hạ bất phục.
Mông diện nhân bật cười :
– Sao không nói rõ hơn, ngươi vẫn sẽ luôn bất phục cho dù bại theo cách nào hoặc bại thêm nhiều lần nữa? Vì tính khí của ngươi vốn vậy, luôn ương ngạnh cố chấp, nhất là không tôn trọng chữ tín. Ta nói thế đúng không? Ha ha…
Quan Vân Hội động nộ :
– Câm ngay. Tại hạ sẽ dùng chữ tín nếu Tôn giá đừng bao giờ luôn dùng thủ đoạn, biến tại hạ thành công cụ ngu xuẩn hành động theo ý Tôn giá. Và nhất là Tôn giá dù đắc ý, do bất chiến tự nhiên thành nhưng vẫn chỉ dám ngấm ngầm cười trong lòng thay vì đủ đởm lược thừa nhận đấy là thủ đoạn nham hiểm của Tôn giá. Hạng người như thế, tại hạ dù chết quyết không bao giờ phục.
Ánh mắt của Mông diện nhân chớp :
– Ta đã dùng thủ đoạn như thế nào?
Quan Vân Hội chẳng hề ngại ngùng khi lên tiếng thú nhận bản thân đã bị ngươi lừa gạt một cách quá dễ dàng.
– Thoạt tiên Tôn giá không phủ nhận bản thân có liên quan Thánh Ma giáo?
Mông diện nhân gật đầu ngay :
– Chẳng phải đây là điều ta đã một lần thổ lộ rồi sao? Trác Thập Cổ gọi ta là tiên sinh, chỉ vì ta có quan hệ không hề thấp kém đối với Thánh Ma giáo.
Quan Vân Hội cười nhẹ :
– Sắp đặt kế mưu, bảo Huyết Ma Hữu Hộ Thánh cho ngươi lên đầu gió để phóng hạ Tam Nhật Trụy Hồn Độc chính là tôn giá?
Mông diện nhân xua tay :
– Chỉ là kế mọn và kết quả là không gây phương hại gì cho ngươi. Đừng nhắc đến làm gì.
Quan Vân Hội nhướng cao một bên mắt :
– Nghĩa là chủ ý của Tôn giá vẫn chỉ muốn đoạt mạng tại hạ cùng Hiệp Cái tiền bối?
Mông diện nhân gật gù :
– Thoạt tiên, đúng là ta có ý đó. Nhưng về sau nghĩ lại, thấy tiếc cho ngươi có thể trở nên bậc kỳ tài hiếm có nếu được một Minh chủ tận tình đào luyện, ta chợt nảy ý, tại sao không thử bỏ công giúp đào luyện ngươi? Vì lẽ đó ta đành thay đổi ý định.
Quan Vân Hội cười mai mỉa :
– Xin chịu khó nhắc nhở lại cho tại hạ tường, đâu là lúc Tôn giá quyết thay đổi ý định. Không những không lấy mạng tại hạ mà còn tự hứa sẽ tận tình luyện, như Tôn giá vừa thổ lộ, biến tại hạ thành bậc kỳ tài hiếm có?
Mông diện nhân nhíu tít đôi mày :
– Nhắc lại điều đó để làm gì? Có thật sự quan trọng lắm chăng?
Quan Vân Hội gật đầu và gằn giọng :
– Rất quan trọng là khác. Vì qua đó tại hạ sẽ minh bạch hơn về Tôn giá. Để khi cần, biết đâu chính tại hạ sẽ nguyện ý trở thành trợ thủ đúng như điều mong muốn lúc này của Tôn giá?
Mông diện nhân vẫn cứ nhíu mày, ắt là vì đang cố nhớ :
– Ta thay đổi chủ ý vào lúc nào ư? A nhớ rồi, chẳng phần là lúc quyết định tạo cho ngươi cơ hội cùng ta tỷ đấu để ngươi dù bại thì sau đó vẫn phải tâm phục khẩu phục sao?
Mông diện nhân nói xong vụt chớp nhẹ đôi mắt vài lượt vì thấy Quan Vân Hội vừa lắc đầu vừa bảo :
– Theo tại hạ đoán, thì trước cả lúc Tôn giá vừa nhắc. Và vì chỉ là sự suy đoán nên Tôn giá cần chăng nếu tại hạ nguyện ý giải thích nguyên nhân để có những suy đoán như thế?
Mông diện nhân đáp nhẹ :
– Ngươi nói thử xem. Và sẽ tốt hơn nếu ngươi cứ thẳng thắn nói rõ chủ ý của ngươi lần này thuận hay không thuận trở thành trợ thủ của ta? Và nếu thuận thì giả như cần phải có yêu sách thì đâu là đề xuất của ngươi? Thà như thế nhanh hơn so với việc ngươi cứ dông dài nhắc mãi chuyện đã qua.
Quan Vân Hội chợt gục gặc đầu :
– Nói cũng phải. Chuyện đã qua thì cứ cho qua, hà tất nhắc lại cũng chẳng thay đổi được gì. Và nếu vậy, tại hạ xin nêu một đề xuất. Hãy tỷ đấu một lần nữa cũng tam chiêu. Nếu tại hạ vẫn bại, xin tùy ý Tôn giá định đoạt.
Mông diện nhân lại chớp mắt :
– Quân tử nhất ngôn chứ?
Quan Vân Hội cười lạt :
– Nhất ngôn cửu đỉnh.
Mông diện nhân thở ra nhè nhẹ :
– Ngươi rất tự tin. Lại định tỷ đấu nội lực ư?
Quan Vân Hội lắc đầu :
– Huyết Ma Công của Tôn giá chỉ chuyên phá nội gia chân lực, tại hạ hiện như kinh cung chi điểu, đã nếm mùi lợi hại một lần, đâu dại gì tự mua họa vào thân lần thứ hai? Lần này xin được lĩnh giáo ở tôn giá đủ về ba phương diện võ học, cầm nã thủ, chưởng và kiếm, mỗi công phu một chiêu.
Mông diện nhân bật cười :
– Ngươi vừa luyện thêm kiếm pháp? Nhanh và hơi lạ đấy. Nhưng không sao, để ngươi tâm phục khẩu phục, ta đương nhiên đáp ứng. Định lúc nào thì bắt đầu?
Quan Vân Hội trầm giọng :
– Ngay bây giờ. Và đầu tiên là một chiêu Giáng Ma Tuyệt Hộ Thủ. Đỡ!
Quan Vân Hội liền xuất thủ khiến Mông diện nhân mặc dù phải đón đỡ giao chiêu nhưng vẫn phá lên cười.
– Ngươi vẫn còn nghĩ ta là Giang Viễn Thanh hay sao? Nếu là vậy, ta đâu thể ung dung hiện hữu ở đây? Vì chẳng phải chính là nhờ ngươi giúp nên hiện nay Giang Viễn Thanh không chỉ bị bắt giữ sinh cầm mà kể cả cương vị Chưởng môn cũng thay ngôi đổi chủ, đã do Võ Thanh tăng đảm trách đó sao? Ha ha…
Quan Vân Hội chợt cười nhẹ :
– Đó chính là một lời thú nhận tại hạ vẫn chờ tự miệng tôn giá thốt ra. và tôn giá vì không phải là Giang Viễn Thanh nên hiển nhiên yếu quyết tối quan trọng nhất của công phu Giáng Ma nhất định không thể biết. Đây là điều duy nhất khiến Tôn giá phải tất bại ở chiêu này. Hãy chú mục nhìn cho thật kỹ. Tại hạ dù chỉ trong một chiêu vẫn có thể biến hóa theo đủ các thức của công phu Giáng Ma. Xem đây!
Ào…
Quan Vân Hội biên chiêu thật là biến hóa khá nhanh khá thuần thục khiến Mông diện nhân không thể không sững sờ và bối rối.
– Còn yếu quyết nào nữa của công phu Giáng Ma? Ôi chao, hóa ra ngươi định cùng ta đồng quy ư tận thật sao? Dừng tay ngay. Đỡ!
Đúng như độ nào, Quan Vân Hội đã có một dịp cùng Giang Viễn Thanh giao đấu. và ở lần đó, vì Quan Vân Hội chưa hề biết về yếu quyết của công phu Giáng Ma nên dù cũng dùng công phu Giáng Ma như Quan Vân Hội nhưng thủy chung Giang Viễn Thanh luôn chiếm tiên cơ, cứ luôn đặt Quan Vân Hội vào tình thế cho dù ngỡ vẫn có thể đắc thủ nhưng trước đó một ít thế nào cũng bị Giang Viễn Thanh đắc thủ vì nhờ chạm đích sớm hơn. Đó là hiện cảnh lúc này đang xảy ra cho Mông diện nhân. Và thoạt nhìn ai lại chẳng bảo Quan Vân Hội đang vận dụng đấu pháp mạo hiểm, chấp nhận mất mạng vì một kích của đối phương. nhưng bù lại nhờ Quan Vân Hội đã liệu tính là sẽ nhanh tay chiêu hơn nên ắt phải chạm đích trước. Khi đó người bị bại là Mông diện nhân thì làm gì còn cơ hội tiếp tục phát kích để lấy mạng Quan Vân Hội? Chính vì thế, để tránh tình trạng bất lợi này, Mông diện nhân tuy miệng kêu Quan Vân Hội dừng tay nhưng bản thân vẫn hối hả phát kình thà cùng Quan Vân Hội chạm chiêu ngay hơn là để quá muộn, có trở tay cũng không kịp.
Bùng!
Quan Vân Hội bị chấn lùi, dù thế vẫn mãn nguyện khi thấy đối phương cũng bị lùi không kém.
– Vậy là chiêu thứ nhất bình thủ. Tại hạ sẽ xuất thủ chiêu thứ hai, là chưởng trước hay cứ để đến lượt tôn giá được quyền chủ công như tại hạ đã thực hiện ở chiêu vừa rồi?
Mông diện nhân quắc mắt ngạo nghễ :
– Ta đang muốn được ngươi tâm phục khẩu phục, nếu xuất thủ trước cho dù thắng cũng đâu thể thu phục một kẻ quá ư ương ngạnh như ngươi? Cứ xuất thủ. Hoặc nếu cần, ta sẵn sàng chờ đến lúc ngươi tự ổn định xong chân nguyên.
Quan Vân Hội bật cười :
– Vậy thì không cần vì dù có muốn, tại hạ cũng đâu có tâm pháp nội công để điều nguyên. Hãy mau đỡ chiêu thứ hai. Ha ha…
Ào…
Mông diện nhân càng thêm quắc mắt, nhìn chú mục vào cung cách phát chiêu của Quan Vân Hội.
– Lại là công phu ngươi tự lĩnh hội từ Giáp Cốt Tự kinh thư? Vậy nếu ta vận dụng Huyết Ma Công để đối phó thì liệu kết quả sẽ như thế nào đây? Ngươi bại chắc. Đỡ!
Vù…
Lập tức xuất hiện ngay một màn kình chiêu mang màu đỏ ối, đổ ụp và bao phủ trọn vẹn thân hình Quan Vân Hội.
Nhưng thân hình Quan Vân Hội chợt biến mất :
– Kỳ chiêu Giáp Cốt Công của tại hạ nếu để Tôn giá đoán định ra phương vị phát chiêu thì còn gì lợi hại? Trúng!!
Thanh âm của Quan Vân Hội vì xuất phát từ phía sau nên Mông diện nhân lập tức thu ngoặc chưởng Huyết Ma, cũng cho đổ ập về phía sau. Nào ngờ kình lực của Quan Vân Hội lại từ tả diện quật vào người Mông diện nhân.
Ầm!!
Mông diện nhân khẽ chao đảo, giận dữ nhìn Quan Vân Hội cũng vừa mới xuất hiện nguyên hình.
– Khá lắm. Chiêu thứ hai ta cam thất thủ.. Quả là điều khó ngờ vì không thể nghĩ ngươi tuy lĩnh hội bừa nhưng Giáp Cốt Công vẫn có chỗ lợi hại. Xuất kiếm đi. Chính chiêu thứ ba nầy ta sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục.
Choang!!
Mông diện nhân đã rút từ trong người ra một thanh liễu kiếm dù mềm oặt nhưng vẫn lấp loáng phản chiếu ánh dương quang, khiến Quan Vân Hội chỉ biết đứng yên và buột miệng khen :
– Hảo báu kiếm. Chỉ tiếc, tại hạ vì không có sẵn kiếm, hay là đợi tại hạ nhặt một nhánh cây dùng thay kiếm?
Mông Diện nhân liền hừ lạt nhưng lại có phản ứng khiến Quan Vân Hội không thể ngờ. Đó là Mông diện nhân nhanh nhạy thu cất thanh liễu kiếm vào người, đồng thời còn dùng tả thủ xuất phát ra hai tia chỉ kình, cho bắn xạ vào một tàng cây cao có đến năm sáu trượng.
Víu! Víu!
Từ tàng cây liền có hai nhánh cây còn đủ lá rơi xuống.
Mông diện nhân lại vẫy nhẹ tả thủ, phát ra một luồng hấp lực nhu hòa, đủ để làm cho hai nhánh cây thay vì rơi thẳng xuống đất thì lại là là bay vào tay tả vừa đưa ra vẫn cũng của Mông Diện nhân.
Và khi đã chộp giữ hai nhánh cây, Mông diện nhân dùng hữu thủ vuốt nhẹ qua và dọc theo thân của hai nhánh cây.
Lá từ hai nhánh cây chợt lả tả rơi xuống, chỉ còn lưu lạ trên tay Mông diện nhân hai nhánh cây trơ trọi vừa to vừa có độ dài bằng nhau.
Mông diện nhân ném qua cho Vân Hội một :
– Ta không muốn chiếm tiện nghi về bất kỳ phương diện nào đối với ngươi. Hãy đón lấy.
Quan Vân Hội kinh tâm, dù đã đón lấy nhánh cây nhưng vẫn sững sờ nhìn đối phương.
– Lá cây đang xanh chợt héo úa khi rơi xuống, đây là công phu gì, khiến cả nhánh cây lúc này vẫn còn nóng ấm?
Mông diện nhân cười ngạo nghễ :
– Ngươi chỉ là hạng ếch nằm đáy giếng, kiến văn ấu trĩ và thô thiển. Nếu không nhờ may vì gặp kỳ tích, liệu niên kỹ như ngươi có được bản lãnh như bây giờ sao? Và liệu ngươi còn có gì xuất chúng để được ta chấm, chọn và mắt? Hãy thi triển chiêu kiếm nào đó đắc ý của ngươi. Và chờ khi ngươi đã là người của ta, lo gì ta sẽ không tỏ bày cho ngươi tận tường từng nghi vấn ắt hẳn ở ngươi đang có rất nhiều? Ha ha…
Vì đã quyết dùng cây thay kiếm, Quan Vân Hội liền trầm giọng nâng cao lên dần dần :
– Tại hạ sẽ thêm bội phục nếu tôn giá qua thủ thức này đoán biết ngay đây là chiêu kiếm gì?
Mông diện nhân cứ khinh khỉnh nhìn, nhưng rồi ánh mắt bỗng càng lúc càng thay đổi, nhất là lúc Mông diện nhân phát hiện Quan Vân Hội đã hoàn tất thủ thức khởi kiếm và đang chực chờ phát chiêu.
– Vô Chiêu Vạn Kiếm! Ngươi đã phát hiện di học của Thanh Nhàn Lão Phu Tử ba trăm năm về trước. Và đó là nguyên do khiến ngươi không chỉ tăng thêm một tầng nội lực mà còn vì Nội Đan Thiềm Thừ Vô Độc Châu nên ngươi không ngại độc?
Quan Vân Hội rúng động :
– Kiến văn của Tôn giá quá uyên bác đến khó ngờ. Vậy kiếm pháp này…
Mông diện nhân đã cười phá lên :
– Hãy còn đệ tam chiêu, xuất thủ đi. Và ngươi sẽ biết thế nào là cảm giác của ngươi dù không muốn vẫn phải tâm phục khẩu phục. Hãy phát kiếm chiêu của ngươi đi. Ha ha…
Quan Vân Hội đành phát chiêu, một điều lẽ ra chẳng bao giờ tiến hành một khi quyết tâm không còn đủ và nhất là chưa đánh đã mang sẵn tâm trạng thất bại, khiến chiêu đánh ra phần nào miễn cưởng. Đỡ kiếm!
Mông diện nhân chú mục nhìn kỹ vào cung cách phát chiêu của Quan Vân Hội và chỉ xuất thủ vào lúc tối hậu.
– Bảo là vô chiêu nhưng ngươi có biết kiếm chiêu của ngươi không chỉ hữu chiêu là còn phần nào có những biến hóa tương tự Giáp Cốt Công được ngươi gọi là kỳ chiêu chăng? Đã thế này. Ha ha… Ngươi không thể không bại. Đỡ!
Vù…
Quan Vân Hội chợt có cảm nhận đang lạnh khắp người, sắc diện cũng đổi thay và lập tức biến chiêu đổi thức, phẫn nộ quát vang :
– Giỏi lắm! Lão lại dùng thủ đoạn lấy miệng lưỡi làm ta dao động, kỳ thực lão chưa đủ kiến văn hoặc bản lãnh để nhận định đúng về chiêu kiếm của ta. Đáng hận thay ta lại một lần nữa bị lão dùng thủ đoạn suýt nữa không nhận ra. Hạng người như lão đừng mơ tưởng chuyện thu phục ta. đỡ!
Ào…
Nhưng Mông diện nhân vẫn cười càng lúc càng trở nên ngạo nghễ đắc ý :
– Tiếc thay ngươi đã không nhận ra sớm hơn. Mà đừng quên, binh bất yếm trá, khiến người tự để mất tiên cơ, nhất là kiếm pháp của ngươi, Ha ha… Nếu lúc nãy quả thật vô chiêu làm ta ngỡ phải thúc thủ, thì lúc này lại là hữu chiêu, nào khó gì để ta không thể đối phó. Trúng!
Soạt!
Đó là tiếng y phục của Quan Vân Hội chợt bị nhánh cây của đối phương rạch rách một đường dài, mà nếu Quan Vân Hội không kịp đảo người lách. Ngang đúng mức thị chỗ bị trúng kiếm chính là tâm thất chứ không riêng gì y phục.
Quan Vân Hội động nộ, hoành ngang nhánh cây thích thật mạnh vào đối phương từ phía bên tả :
– Sao lão đổi ý chỉ muốn lấy mạng thay vì giữ nguyên chủ tâm ban đầu là thu phục ta? Đã vậy, ta không cần khách sáo. Đỡ!
Mông diện nhân chợt xoay ngang người và nhẹ nhàng vừa gạt đỡ vừa để cho hai nhánh cây chạm vào nhau :
– Trong ước đấu Tam chiêu, không kể một hòa, bại một và thắng một, hiển nhiên không thể không cần thêm chiêu thứ tư để phân định người thắng kẻ bại. Ngươi nên chú tâm vào điều đó hơn là nói những lời vô ích. Trúng này!
Cạch!
Hai nhánh cây chạm nhau, nhánh của Quan Vân Hội gảy ngang. Như vốn dĩ chỉ là nhánh cây mục. Còn Mông diện nhân, vì đó chỉ là chiêu đỡ gạt nên vũ khí của Quan Vân Hội không còn, nhánh cây của lão cứ theo đà tiếp tục chọc thẳng vào người Quan Vân Hội.
Ào…
Quan Vân Hội thất kinh, vội ném đoạn cây dù bị gảy nhưng vẫn còn một phần nắm trong tay vào giữa mặt Mông diện nhân.
Mông diện nhân vụt nheo mắt cười, ung dung dùng tả thủ đẩy bật đoạn cây ra và động tác này vì quá dễ dàng nên không hề làm hữu kiếm của Mông diện nhân ngưng trệ hoặc chậm lại.
Nhánh cây cứ xé gió đâm vút vào Quan Vân Hội.
Víu…
Nhưng vì lúc ném bỏ đoạn cây, Quan Vân Hội đã có sẵn chủ ý nên bây giờ Quan Vân Hội chỉ cần giẫm mạnh hai chân để bật uốn về phía sau là toàn thân vụt nhấc bổng nên, thoát chiêu kiếm của Mông diện nhân trong gang tấc.
Ào…
Mông diện nhân bật cười, nhánh cây trên tay cũng được dùng như ngọn lao, ném thẳng vào Quan Vân Hội hiện lúc này hãy còn đang lơ lửng giữa không trung.
– Chiêu thứ tư ngươi bại, chiêu thứ năm vừa rồi người cũng bại. Cớ sao vẫn chưa nghe ngươi có lời nào nhận bại? Phải chăng ngươi vì ương bướng nên thà chết quyết không cam bại? Đã vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi. Chết này! Ha ha…
Vù…
Tràng cười của đối phương làm Quan Vân Hội giật mình và vô tình nhìn lại. Để khi thấy được điều gì sắp xảy ra thì nhánh cây cũng vừa vặn chạm vào phần y phục bên ngoài của Quan Vân Hội, cũng ngay tại tâm thất.
Quan Vân Hội khiếp đảm vội trầm người xuống thật nhanh bằng cách vận dụng Thiên Cân Trụy, đồng thời còn dùng hữu thủ gạt nhanh từ hữu qua tả, quyết đẩy bật nhánh cây trước khi để nhánh cây đó xuyên thủng vào người.
Nhưng mọi phản ứng của Quan Vân Hội đều quá muộn, bất quá chỉ đủ để lẫn tránh cái chết đã quá rõ, riêng nhánh cây thì cứ xuyên thủng qua người Quan Vân Hội, vẫn may là chỉ cắm phập vào đầu vai bên tả mà thôi.
Cơn đau buốt người chợt đến làm Quan Vân Hội dù đã an toàn hạ thân nhưng vẫn sớm quên đi những gì cần thiết phải hành động tiếp theo.
Và đó là cơ hội cho Mông diện nhân vừa bật lao đến nhanh như gió cuốn vừa phát ra tiếng gầm lạnh lùng độc ác :
– Nghịch ngã giả vong, ngươi đã bất phục, ta còn lưu mạng ngươi làm gì. Mau nạp mạng đi!
Nhìn lực đạo cuộn ập đến như cả một ngọn núi chực đè nghiến toàn thân, Quan Vân Hội vừa sợ vừa giận đến phát cuồng, đành dốc toàn lực tung ra một hữu kình cực mạnh.
Ầm!!
Quan Vân Hội bị chấn lùi với nửa thân người ở bên tả cơ hồ đau đến mất hết cả cảm giác, đồng thời ở đầu vai nơi hãy còn có nhánh cây cắm vào, máu huyết cứ theo đó tuôn xối xả, nhuộm ướt đẩm y phục.
Mông diện nhân lại lao đến với đôi mắt cứ rừng rực những tia nhãn đầy sát khí.
– Hãy chấp nhận số phận dành cho người. Chết!
Bùng…
Như chiếc lá cỏn con vô tình gặp phải cơn lốc xoáy hung hãn, Quan Vân Hội bị cuốn bay đi.
Mông diện nhân vừa nhìn vừa ném theo một tràng cười độc ác :
– Lũng Tuyệt Hồn! Ha ha… ngươi không biết đây sẽ là nơi ngươi sẽ phải du hồn hay sao? Ha ha…
Mông diện nhân lại lao mất hút, trả lại cho nơi thâm sơn cùng cốc này sự tĩnh lặng vĩnh hằng vốn có của nó.