Vợ Cậu Tư

Chương 27


Đọc truyện Vợ Cậu Tư – Chương 27

Phong dìu tôi đi vào trong, tôi len lén nhìn anh mấy lần nhưng vẫn không dám nói với anh câu nào. Lúc lên đến phòng tôi liền ôm chầm lấy anh, cảm giác khi biết được tuổi thơ của anh không được yên ả khiến lòng tôi khó chịu vô cùng.

Phong thấy tôi cứ sụt sịt, anh cười nhàn nhạt, hỏi:

– Làm sao?

Tôi sụ mặt, buồn bã nói:

– Anh cô đơn lắm đúng không? Thôi từ giờ hết cô đơn rồi, có em đây nè, còn có cục cưng nữa nè nên là anh đừng có buồn nữa nha.

Phong kéo tôi ra, anh đưa mặt anh lại gần mặt tôi để cho hai trán chạm vào nhau. Môi anh cười nhẹ, anh nói:

– Ừ anh không cô đơn nữa, cảm ơn em.

Tôi nhìn anh gật gật đầu, kể từ nay về sau anh sẽ không cô đơn nữa, dù có bất cứ chuyện gì cũng sẽ có tôi ở sau làm hậu phương vững chắc cho anh.

………

Hú hồn hú vía con của tôi, trong bụng chưa đến 3 tháng mà xém té mấy lần. May là con tôi không sao chứ mà có sao chắc tôi đem vặt lông Thắm lào ra nấu mắm luôn rồi quá.

Tối đó Phong đưa tôi đi khám lại lần nữa cho yên tâm, lúc về cũng trễ nên tôi và anh ở lại nhà trên thị xã sáng hôm sau về sớm.

Sáng tranh thủ về sớm, xuống bếp tôi thấy bé Li đang thổi lửa nấu cơm, thấy tôi con bé cười hề hề:

– Ý Mợ Tư, sáng giờ mới gặp Mợ.

Tôi đi lại rót ly nước, nói với con bé:

– Ờ, em mới về hả, về thăm nhà vui không?

Bé Li cười khoái chí:

– Dạ vui dữ lắm Mợ, lâu lâu được về một bữa, vui bá cháy.

Tôi thấy con bé vui nên cũng vui theo, hớp một hơi nước, tôi mới hỏi:

– Ờ mà bé Li, bữa em về em không khiêng củi vô để sẵn hả, bữa Mợ Ba nấu cơm mà không có củi Mợ rày kìa.

Bé Li nghe tôi nói con bé hết hồn, gải đầu lúng túng:

– Lạ vậy cà, con nhớ chiều con ôm mấy bó củi vô trong đây nè Mợ, con sợ mai mấy Mợ nấu cơm không đủ củi nên con ôm vô trước để sẵn mà sao kỳ cục vậy.

Tôi cũng có chút giật mình, tôi hỏi:

– Ủa vậy hả, sao hôm qua nấu cơm không còn cây nào làm Mợ với Mợ Ba phải chạy ra sau khiêng củi vô xém té.

– Ch.ết, có sao không Mợ?

Thấy con bé hoảng loạn, tôi cười cười trấn an:

– Ờ không có sao hết Li, mà thôi chuyện cũng đâu có gì. Mà nè, Mợ dặn nếu ai hỏi vụ khiêng củi thì con nói con không biết nha.

– Là sao Mợ, con không hiểu.

Tôi kề sát miệng nói vào tai bé Li:

– Là vầy, thí dụ có ai hỏi con có đem củi vô không thì con nói không để ý nha, sau này Mợ còn có chuyện nhờ con nói thiệt. Mợ biết con là người của cậu Phong nên con giúp Mợ nha. Hôm qua chắc có người hại Mợ rồi, nhớ giữ kín, ai hỏi thì nói không biết không để ý. Nhất là Mợ Ba, bà và Thu Cúc.

– Thu Cúc nữa hả Mợ?

Tôi gật đầu:

– Ừ kể cả Thu Cúc.

Bé Li nhìn tôi, con nhỏ gật đầu lia lịa. Nói với bé Li vài câu nữa tôi cũng đi lên phòng, ui dạo gần đây buồn ngủ quá chừng, kiểu này sau này sinh con ra chắc con tôi là đệ nhất vô địch ngủ quá.

…….

Sau chuyện khiêng củi, tôi và Thắm lào càng ngày càng xa cách. Gặp thì nói chuyện vài câu vậy thôi chứ không thiết tha rôm rả gì nhiều. Mà vậy cũng được, tôi còn đang muốn vạch mặt chị Thắm đây chứ vui vẻ gì. Cái kiểu mà trước cười cười trong bụng ghét cay ghét đắng tôi cũng không ưa gì, chỉ là thời cơ chưa tới chưa lật bài được thôi.

Út Nhàn sáng nay cũng về, Đạt cũng theo về luôn. Choa, má chồng tôi vui vẻ ra mặt, nghe tin con dâu cưng về bà ra ngoài cửa nghênh đón thấy mà ham. Mà bà đón thì thôi đi, lại còn bắt tôi với chị Thắm cũng ra đón theo, thiệt là hết nói nổi mà.

Út Nhàn rôm rả với má chồng tôi và chị Thắm, tôi lại không mặn mà gì nên cũng không nói chuyện nhiều chỉ biết ngồi yên một góc uống trà chanh mà bé Li nó pha cho. Mãi một lát sau, Út Nhàn mới quay sang tôi, cô ấy đi lại chỗ tôi rồi nói:

– Chị Tư, chị khỏe không?

Nghe Út Nhàn hỏi mà tôi giật mình, cũng vờ vui vẻ, tôi trả lời:

– Chị bình thường mà, ba má bên nhà khỏe hết hả Nhàn?

– Dạ khỏe hết chị, ba má em gửi mình ít trái cây với bánh ít, lát em đem lên cho chị mấy cái ăn hen. Bánh má với dì em gói, ăn hết sảy con bà bảy luôn.

Thấy Út Nhàn nhiệt tình tôi cũng vui vẻ nói mấy câu. Không biết sau hơn một tuần về nhà thì cô ấy đã suy nghĩ thông suốt hơn chưa nữa. Bất giác tôi nhìn sang Đạt, thấy cậu ấy đang nhìn về phía này nhưng không biết là nhìn về ai.

Thấy tôi có chút đâm chiêu, Út Nhàn ngồi xuống cạnh tôi, cô ấy nói:


– Chị Tư, chuyện hôm bữa…. em nghĩ lại thấy mình hồ đồ quá….chị Tư…chị tha lỗi cho em nha.

Tôi nhìn Út Nhàn thấy cô ấy gương mặt ửng đỏ có vẻ rất lúng túng, tôi tự dưng cảm thấy cô ấy có chút đáng thương.

– Ờ chị đâu có nghĩ gì đâu, thiệt là chị không có làm bậy nên cũng không sợ gì. Chị chỉ sợ cho em với chú Năm thôi, hai người còn trẻ quá trời mà.

Nghe nhắc đến Đạt, Út Nhàn bẽn lẽn, cô ấy liếc mắt nhìn trộm Đạt rồi đỏ mặt nói:

– Dạ, tụi em huề nhau rồi. Em thấy em bậy quá trời luôn, may là chị với anh Đạt không ai trách em hết. Nhưng mà nghĩ lại thấy không biết ai bày ra cái trò này nữa. Ác nhơn quá.

Nói rồi Út Nhàn kề tai tôi, cô ấy nói nhỏ:

– Chị Tư….em nghi chị Thắm…chị không biết chứ bữa đó chị Thắm đâu có đi chung với anh Ba Thành đâu chị.

Tôi ngạc nhiên, hỏi nhỏ:

– Thiệt vậy hả, sao em biết?

Út Nhàn thì thầm vào tai tôi:

– Hôm em về nhà má em có nghe người bà con bán thịt trên thị xã nói bữa đó thấy anh Ba Thành đi với cô nào đó chị mà chắc cú là không đi chung với chị Thắm. Bị người bà con em biết mặt anh chị Ba luôn mà, không có nhìn lầm được đâu, có luôn hình chụp nữa để lát em đưa chị coi.

Tôi gật gù, cái vụ này tôi cũng có nghĩ đến là do chị Thắm làm nhưng vì chị ta có chứng cứ ngoại phạm với anh Ba Thành nên tôi gạt qua một bên. Nếu bây giờ có người thấy rõ ràng hôm đó anh Ba đi với người khác thì…. chị Thắm lại được tăng thêm một phần nghi ngờ.

– Cha, hai em dâu nói gì mà xì xầm vậy ta, nói xấu chị phải không?

Nghe tiếng chị Thắm, tôi với Út Nhàn liền cười, giả vờ như không nói gì. Tôi nói:

– Có đâu chị Thắm, hai chị em nói chút chuyện đàn bà ấy mà.

Út Nhàn cũng phụ họa theo:

– Dạ em hỏi chị Tư chút chuyện khó nói, định hỏi chị mà thấy chị đang nói chuyện với má nên em không dám hỏi.

Chị Thắm cười đon đả:

– Ờ tưởng hai đứa nói xấu gì chị là chị cào mặt ra luôn đó.

Cào mặt??? Thắm Lào đang giỡn hay đang nói thiệt vậy trời?

Thấy tôi với Út Nhàn hết hồn, chị Thắm mới cười giả lả:

– Nói giỡn chút mà mặt hai đứa căng thẳng dữ vậy, nói giỡn chị nói giỡn mà.

Tôi cười hì hì:

– Em cũng biết chị Thắm giỡn mà chứ chị Thắm thương em út thấy mồ làm gì có chuyện cào mặt chứ.

Tôi vừa nói vừa quan sát chị Thắm, thấy mặt chị ta không biến sắc. Quả không hổ danh là người đàn bà chai lì cảm xúc đến mức nói thiệt trong nói giỡn mà mặt mày chị ta cũng tỉnh queo tỉnh quéo.

Vì có chị Thắm cắt ngang nên tôi với Út Nhàn mới không nói thêm nữa, lát sau cũng buồn ngủ nên tôi lên phòng trước. Gì thì gì chứ đi ngủ vẫn là quan trọng nhất, con tôi buồn ngủ nên tôi phải đi ngủ. Cục cưng trong bụng kiểu gì cũng là số 1.

Chiều hôm đó đang ngồi lúi húi hái mấy trái ớt trong vườn, tôi thấy Út Đạt đi ra, tay cậu ta cầm mấy trái xoài non vừa hái. Thấy vậy, tôi cười cười hỏi:

– Hái cho Út Nhàn hả chú Năm?

Đạt nghe tôi hỏi, cậu ta vừa ngồi xuống xả nước rửa mấy trái xoài vừa nói:

– Út Nhàn nói thèm nên tôi hái, chị ăn không tôi có hái dư cho chị 2 trái nè.

Tôi gật đầu, hôm bữa Phong đêm về mấy hủ muối tôm Tây Ninh ngon lắm, xoài này chấm muối tôm là hết sảy. Chu choa, mới nghĩ thôi đã thấy chảy nước miếng rồi hà.

– Ừ được, chú để đó cho chị 2 trái đi, lấy trái đẹp đẹp cho Út Nhàn, em ấy thích ăn xoài lắm.

Đạt gần đầu, cậu ấy cũng không nói gì thêm, tôi thấy cậu ấy rửa cho hết mủ xoài rồi mới quay sang nói với tôi.

– Tôi để trên đây cho chị nha, lát chị ăn luôn vỏ cho ngon, tôi rửa sạch lắm rồi.

Tôi đang bận tay hái mớ rau càng cua nên chỉ gật đầu trả lời lại:

– Ờ cảm ơn chú nha. Ờ mà chú với Út Nhàn ổn không?

Nghe tôi hỏi Đạt hợi khựng chân lại, quay sang nhìn tôi, cậu ấy trả lời:

– Bình thường thôi chị, thôi tôi đi vô trong, chị hái lẹ rồi đi vô đi, mùa này muỗi nhiều lắm.

Tôi mỉm cười gật đầu, Đạt nhìn nhìn tôi vài cái nữa cũng đi vô trong. Tôi hái thêm mấy cọng rau càng cua đất nữa cũng ôm rổ đi vô trong nhà, không hiểu sao thèm rau càng cua luộc lên chấm nước tương dữ thần. Đi ngang qua chỗ để 2 trái xoài tôi sẵn tiện cầm vô trong luôn. Nhìn nhìn 2 trái xoài trong rổ tôi thầm khen xoài nhà mình chắc cơm. Nhìn 2 trái xoài tròn tròn ú ú xanh mơn mởn mà khoái ghê, ăn chắc ngon với giòn dữ lắm.

Hí ha hí hửng tôi đem theo 2 trái xoài với con dao lên trên phòng, tầm này lên đổ muối ra chấm ăn thì còn gì bằng nữa chứ. Ấy vậy mà tôi không hề biết rằng, trong số 5 trái xoài Đạt hái có 2 trái là đẹp nhất là ngon nhất….2 trái ấy chính là của cậu ấy để dành lại cho tôi.

…….

Hôm sau Út Nhàn đưa cho tôi coi hình anh Ba Thành với cô gài nào đó đang ngồi trong xe. Do chụp xa cộng thêm camera không được xịn lắm nên hình bị nhòe đi. Mà được cái là dù ảnh bị mờ nhưng vẫn thấy rõ người trong ảnh là anh Ba Thành, còn người nữ thì mặt lạ hoắc.

Trả lại điện thoại cho Út Nhàn, tôi trầm ngâm một lát. Nếu nói vậy có lẽ nào chị Thắm là thủ phạm bỏ thuốc mê vào cơm rồi chính chị ta cũng là người chạy về khiêng tôi vào trong phòng Út Đạt. Nhưng mà một mình chị ta thì vác tôi bằng cách nào, thấy vậy chứ tôi cũng ngót nghét gần 56kg lận đâu có dễ khiêng dữ vậy. Chưa kể bữa đó cơm là do bé Li nó nấu, mà chị Thắm thì đi từ sáng sớm, đi trước luôn cả Út Nhàn vậy thì sao mà bỏ thuốc được. Quái thật, chuyện này còn nhiều điều chưa rõ quá.


Thấy tôi suy nghĩ hồi lâu, Út Nhàn mới khều khều tôi, hỏi:

– Chị Tư chị nghĩ ra được gì chưa, chị có nhớ được cái gì hôm đó không?

Tôi lắc đầu ngao ngán:

– Chị thiệt không nhớ được cái gì luôn, ăn cơm xong rồi ngủ, lúc tỉnh dậy thì…. đó nhớ có nhiêu đó hà.

Út Nhàn gật gù:

– Lúc em về tới nhà thì gặp anh Tư ngoài cổng, em đi lên phòng không thấy anh Đạt xong mới xuống dưới phòng khách tìm thì thấy chị với Đạt… Lúc đó con bé Li với anh Tư cũng chạy vô, có má Vũ là đang ngủ thôi. Tới chiều chị Thắm mới cùng anh Ba đi về. Em nói thiệt em chỉ nghi ngờ chị Thắm làm, chỉ có chị ta là vừa ghét em mà cũng không ưa gì chị. Mục đích chị ta làm vậy là để ly gián chị em mình đó. Này, có chuyện này giờ em mới dám chắc nói cho chị nghe. Thiệt tình cái chuyện anh Đạt từng thích chị là do chị Thắm nói với em chứ em làm sao biết được. Chị Thắm nói em mới để ý tới chứ con người em cục mịch đâu có nghĩ gì đâu.

Tôi nhìn Út Nhàn, cảm thấy càng ngày chị Thắm càng có khả năng lớn nhất. Nhưng mà bây giờ không bằng không chứng thì nói cũng có được cái gì đâu chứ.

– Ờ ra là vậy. Nhưng mà bây giờ có biết đi chăng nữa thì cũng không có bằng chứng làm sao kêu chị Thắm ra đối chất được. Với lại chị nghĩ không thể nào chị Thắm tự làm được, nhất định là có đồng minh.

Út Nhàn ngạc nhiên:

– Đồng minh sao? Có khi nào là….bé Li không?

Tôi lắc đầu:

– Không đâu, ai chứ bé Li chị nghĩ không phải. Con nhỏ hiền khô lại thù khờ nữa, hôm bữa em không thấy nó run quá trời hả?

– Nếu vậy thì la là ai…là ai ta? Trời ơi chị Tư, em tức quá, nhất định em phải tìm cho ra hung thủ để trả lại sự trong sạch cho chị với anh Đạt. Tức ơi là tức mà.

Út Nhàn coi bộ giận thiệt sự, tôi thấy cô ấy mặt mày đỏ rần lên vì tức. Nghĩ cũng đúng, Thắm lào chơi chiêu này coi như một mũi tên mà trúng 2,3 con nhạn rồi. Vừa ly gián tôi với Phong, vừa ly gián Đạt với Út Nhàn cũng vừa ly gián tình cảm của 4 người tụi tôi. Chiêu này quả là cao tay.

Nói thêm chút nữa là đến giờ cơm, tôi với Út Nhàn mới đi xuống bếp. Lúc đi nhanh qua bàn trang điểm của tôi, Út Nhàn nhìn nhìn mấy bận, cô ấy hỏi:

– Chị Tư cũng thèm xoài ha?

Tôi gật đầu:

– Ờ hôm qua chú Đạt hái cho em chị xin mấy trái, công nhận xoài non nhà mình ăn kiểu gì cũng ngon nhức nách.

Út Nhàn cười cười, cô ấy không nhìn nữa, liền ôm tay tôi, nói nhỏ:

– Dạ mà chị Tư biết đâu chị có bầu thì sao, tháng này có kinh chưa? Em trễ mấy ngày rồi đang lo quá chừng luôn nè chị.

Nghe Út Nhàn hỏi mà tôi giật mình trong lòng, cười cười nói nói:

– Ờ chị không biết nữa, thấy cũng kỳ kỳ trong người nhưng mà bình thường kinh nguyệt của chị không có đều đâu nên không dám mừng vội. Mà em không biết chứ chị ham ăn chua lắm, hồi còn con gái ha toàn mua xoài mua cóc ăn không đó.

– Vậy giống em, công nhận chị em mình hợp nhau. Em cũng chúa ăn xoài chua đồ, ăn nhai nghe đã ghê.

Tôi cười theo, thiệt tình thì tôi với Út Nhàn với chị Thắm cũng coi là hợp tính hòa thuận. Nhớ lúc mới về đây mặc dù chị Thắm cũng chơi tôi mấy vố nhưng nhìn chung cũng thương nhau, sau này xảy ra nhiều chuyện không hay rồi Út Nhàn về làm dâu tôi với chị Thắm cũng không thân thiết. Thiệt sự tôi với Phong cũng không muốn tranh cái gia tài này làm gì, với tôi sống hạnh phúc khá giả là được. Nhưng mà….haizzz chị Thắm không hề nghĩ như vậy nên thành ra mới sinh ra nhiều chuyện không hay. Biết làm sao được đây….

Tôi với Út Nhàn quyết định sẽ điều tra thêm rồi mới công bố ra bên ngoài cho ba má biết. Đối với chị Thắm thì tôi cũng không có gì để mà thương chị ta nữa hết, đặc biệt là chuyện chị ta bỏ xạ hương hại Út Nhàn mất con. Rồi luôn cả chuyện sai Thu Cúc rắc bột lưu huỳnh lên quần áo của tôi, chưa kể là chuyện khiêng củi xém té cũng một tay chị ta mà ra cả. Chị Thắm hại tôi hàng hà vô số việc nhưng những việc nhỏ lẻ tẻ tôi không chấp, chỉ chấp những việc nguy hiểm thật sự thôi. Nhưng mà suy tính lại hết thì tôi lại thấy hình như là chị Thắm biết tôi có bầu nên mới ra sức hại tôi, cái vụ mà đi chợ mua toàn đồ mát để nấu tôi cũng nghi là chị Thắm sai Thu Cúc đi làm. Ây da, nếu như vậy thì căng thẳng rồi đây. Ai chứ chị Thắm tôi không thể nào biết rõ được là chị ta muốn gì.

Tối hôm đó đợi Phong về, tôi kể hết mọi chuyện cho Phong nghe sau đó mới hỏi anh:

– Anh….theo anh thì thế nào, chị Thắm có đúng là thủ phạm không?

Phong gật đầu:

– Ừ anh cũng có nghĩ đến chị Thắm nhưng không chắc. Nếu bây giờ Út Nhàn đã nói như vậy rồi thì mình chỉ cần điều tra thêm một chút nữa là được. Chắc chắn có người giúp cho chị ta cũng đồng thời là người bỏ thuốc mê vào thức ăn của mọi người.

– Em cũng nghĩ vậy nhưng lại không biết là ai nữa.

Phong cau mày, tôi thấy anh hình như rất tập trung. Mãi một lát sau môi anh tư dưng cong lên, anh cười nói:

– Được rồi, cho anh vài ngày, anh sẽ cho em kết quả.

Tôi nhìn anh….oa…phong độ quá đi thôi…gì mà “cho anh vài ngày anh sẽ cho em kết quả” nghe thích gì đâu luôn á trời ơi.

Thấy tôi nhìn anh chầm chầm, anh đi đến xoa xoa bụng tôi, hỏi nhỏ:

– Nhìn anh cái gì, có gì lạ sao?

Tôi lắc lắc đầu:

– Không có gì lạ, em thấy anh đẹp trai quá đi mất.

Phong bật cười ha hả khoái chí, anh tự dưng cúi xuống thấp hôn lên bụng tôi rồi nói:

– Cục cưng con nghe chưa, mẹ con đang khen ba kìa. Lêu lêu bé cưng không được mẹ khen nhé.

Tôi:!!!!!!!

Bé con trong bụng:!!!!!!!!


Ôi cái thằng cha này sao mà tự phụ giữ vậy không biết nữa hà. Tôi khen có một câu rất chi là bình thường luôn mà làm như cái gì ghê lắm vậy ấy. Tội nghiệp bé con trong bụng, chưa ra đời đã bị ba mình “lêu lêu”. Thiệt là bất hạnh mà.

Anh vừa hôn vừa hít hà vừa áp tai vào nghe đủ kiểu, một hơi chán chê xong anh mới ôm tôi thủ thỉ.

– Một tháng nữa ổn định, anh sẽ nói cho mọi người biết em có bầu. Tình hình hiện tại không được an toàn cho lắm, bên chú Đức cũng chưa tìm ra cách giải thuật trấn yểm. Nếu bây giờ mà lộ ra chuyện em mang thai thì nhất định bà ta sẽ không tha cho em và con đâu.

Tôi nghe mà thoáng rùng mình, thiệt sự nếu mà kể ra ai ác nhất chắc chỉ có thể là má chồng tôi thôi. Nhưng mà bà ác thầm kín, ác trong hiền lành chứ chưa bao giờ lộ ra bên ngoài. Như vú Huệ chẳng hạn, con người vú đanh đá chanh chua thì dễ đoán chứ người mà hiền hiền im im thì tổ tiên tôi sống dậy cũng không đoán được. Rõ khổ, có bầu mà cũng phải giấu vì an nguy của con. Công nhận tiền tài và lòng ích kỷ thiệt đáng sợ.

Tôi ôm lấy Phong nói vài câu cho anh yên tâm để mà lo việc:

– Dạ em biết rồi, anh yên tâm đi, em sẽ cẩn thận không để ai hại con mình đâu. Anh mau mau tìm ra sự thật cho mẹ mình được an nghỉ nha anh.

Phong gật đầu, ánh mắt anh kiên định:

– Ừ anh đang cố gắng. Thiệt sự từ lúc biết em có bầu anh đi đâu cũng muốn đem em theo nhưng mà nghĩ lại thì làm vậy không được nên chỉ có thể cố gắng hết sức mà âm thầm bảo vệ em. Nhưng vài bữa nữa sẽ có người thay anh để ý đến em. Lúc đó em có thể yên tâm rồi.

Tôi ngạc nhiên trong lòng, nghĩ thầm không biết là ai nên tò mò, hỏi:

– Ai vậy, cho em biết được không?

Phong cười cười:

– Không, tới đó rồi biết. Còn bây giờ đi ngủ đi, em có bầu ngủ sớm tốt cho con.

Tôi hậm hực trong lòng, có cái gì mà giấu giấu giếm giếm ra vẻ bí ẩn chứ. Tôi không thèm biết, không thèm hỏi nữa đâu.

Thấy tôi mặt phụng phịu, Phong nhéo nhẹ lên má tôi, anh cười hề hề:

– Vài bữa nữa cô ấy về rồi khi đó tha hồ biết, còn giờ anh không nói đâu.

Cô ấy về….là con gái sao??? Chu choa, tò mò tò mò quá đi mất.

……..

” Sáng sớm, tôi lấy cái ghế ra gần ao sen ngồi hóng mát. Khi nãy bé Li vừa làm cho tôi ly sữa ấm uống cho ấm bụng. Hớp một hơi sữa, tôi nhìn về phía ao sen đang mùa hoa sen nở rộ. Công nhận sen nở đẹp thiệt, trên một tầng lá sen xanh mướt thấp thoáng vài bông sen có cái đang nở cũng có cái nở rộ rồi. Nhìn nhìn thấy cái có búp sen hạt cũng to, tôi mới định chồm người xuống hái nhưng khi đứng dậy tôi lại quên mất mình đang có bầu đã to, bụng bầu chắc mẩm cũng gần 8 tháng.

Từ sau một giọng nói mềm mại vang lên:

– Huyền, ra đây hóng mát hả con?

Tôi nhìn nhìn về phía người phụ nữ không nhìn rõ mặt kia, vui cười trả lời:

– Dạ ao sen nở đẹp quá má ha.

Người phụ nữ gật đầu, tôi không nhìn rõ mặt nhưng chỉ thấy được môi bà cười lên rất đẹp. Dưới cái nắng buổi sáng hình bóng bà mặc bộ áo dài màu tím trông thướt tha thùy mị vô cùng. Bà đi đến gần tôi, xoa xoa cái bụng tròn tròn, bà hiền lành hỏi:

– Chắc 8 tháng rồi con hả, siêu âm chưa, là trai hay gái?

Tôi buộc miệng:

– Dạ chưa biết nữa má, bụng còn nhỏ mà bác sĩ chưa có thấy.

Quái, rõ ràng bụng tôi đã 8 tháng cớ sao tôi lại nói như vậy nhỉ?

Bà cười hiền:

– Ừ bụng nhọn nè, con trai đó con.

Tôi vui mừng reo lên:

– Dạ con trai hả má?

– Ừ con trai.

Tôi vui trong lòng, thầm nghĩ kèo này thì chị Thắm với má chồng tôi chỉ có nước khóc tiếng Ả Rập mà thôi. Bầu con trai thì chia đủ gia tài rồi còn gì…haha..haha…

Đứng dậy tôi định báo cho Phong tin mừng thì thấy má chồng tôi đang từ trong nhà đi lại. Thấy tôi bà cười vui vẻ đưa cho tôi miếng bánh bò thơm phức. Tự dưng tôi cũng thèm nên nhận lấy, má chồng tôi rôm rả:

– Bánh bò mới mua trong lò ra đó, ăn đi con, ngon lắm. Ăn đi con.

Tôi không nghĩ không rằng bỏ miếng bánh bò vô trong miệng nhai ngon lành. Công nhận thơm với ngon ghê, vị ngọt vị béo đủ cả.

– Huyền đừng ăn con ơi…. đừng ăn….

Ơ đừng ăn sao??? Tôi quay lại thấy người đàn bà mặc áo dài tím đang đau đớn la hét cản tôi đừng ăn. Tôi thấy mặt bà lo lắng lắm, dù không nhìn rõ mặt nhưng nét nhăn nhó ở trán cùng khẩu hình miệng cho thấy rõ bà đang lo lắng tột cùng. Tôi đưa mắt nhìn bà lại nghe phía sau có tiếng má chồng tôi vang dội:

– Ăn đi Lài, bánh ngon lắm, ăn đi Lài, ăn điiii….Hahahahahahaha…….

Kèm theo đó là tiếng cười gian ác vang lên. Tôi nhìn má chồng mình thấy bà ta đang dùng ánh mắt căm thù nhìn tôi, cổ họng tôi tự dưng khô khóc… dưới bụng truyền đến cơn đau kịch liệt… đau đến mức tôi muốn ch.ết đi ngay tức thì.

Cái bánh bò trên tay tôi rơi tọt xuống đất, nó lăn lăn tròn đến chân má chồng tôi. Tôi thấy bà ta cười lớn, giơ châm dậm lấy cái bánh nhỏ thơm ngon tôi vừa ăn. Vừa dậm thật mạnh vừa nghiền nát nó ra. Giọng bà ta hung ác đanh thép:

– Tao dậm mẹ con mày như dậm cái bánh này nè. Mày nhìn đi nhìn cho rõ đi. Haha..haha…Dám qua mặt tao, dám có bầu con trai, dám cướp tài sản cũng tao. Mày không có cửa đâu Lài, không có cửa đâu Phong.

Tôi ôm lấy bụng quằn quại đau đớn trên đất, trong đầu tôi chỉ còn duy nhất một cảm giác là đau…đau đến mức muốn ch.ết đi tại chỗ. Bụng tôi….con tôi….Phong ơi… cứu em đi….

Phía sau người phụ nữ mặc áo dài tím đang đau đớn ngồi phịch xuống đất, bà ta khóc than kêu gào:

– Huyền ơi… cố lên con…cố lên con…

Thần trí tôi hỗn loạn không nhìn rõ đâu là đâu nữa. Ngay giây phút tôi muốn ngất đi thì tôi lại thấy mình đang cầm cái bánh đi lại gần ao sen. Người phụ nữ mặc áo dài tím đang đứng trên mấy lá sen, tôi nhìn bà ta nhìn thật kỹ… Tôi thấy hốc mắt bà ta từ từ ửng đỏ…hai con mắt… á…hai con mắt tự dưng rơi ra ngoài chỉ còn lại 2 cái lỗ đen ngòm đầy máu. Tôi hoảng sợ lùi về phía sau, lại thấy phía sau bà ta một bóng nữ mặc váy đỏ hiện lên…Trời ơi… gương mặt kia…gương mặt kia bị dập nát đầy máu me…

Sợ quá tôi run rẩy, run rẩy…. chân muốn chạy miệng muốn la lên nhưng là không có cách nào di chuyển được.

Hai người phụ nữ một áo dài tím không có mắt, không có tay…một váy đỏ mặt mày bầm dập máu me be bét đang di chuyển từ từ lại mặt đất. Tôi đứng cách mép hồ không xa nên có thể nhìn rõ mồn một từng chi tiết. Trong sợ hãi… tôi thấy người mặc váy đỏ tự dưng cười lớn… máu me trên mặt bầy nhầy nhểu ton ton…bà ta nhìn thẳng về phía trước gào thét:

– Trả mạng cho tao…trả mạng cho tao…


Người phụ nữ mặc áo dài tím cũng cất lên âm thanh ma mị:

– Trả mắt lại cho tôi….trả lại cho tôi…..

Người phụ nữ mặc váy đỏ tự dưng gào lên trong điên loạn, bà ta cơ hồ muốn lao về phía trước, giọng điệu hung dữ ghê sợ:

– Tại sao gi.ết tao…tại sao….tao đã làm gì sai….tại sao….tao gi.ết mày… tao sẽ gi.ết ch.ết tụi mày….

Mặc dù bà ta tức giận hung ác là vậy nhưng không cách nào di chuyển được lên trên bờ. Mà phía sau lưng tôi lại có tiếng người khóc khan:

– Tôi không muốn gi.ết cô….tôi không muốn gi.ết cô….là cô làm ác… là cô làm ác….

Vú Huệ… là tiếng của bà ta….là tiếng của bà ta…

Tôi thấy vú Huệ run rẩy quỳ lạy lên xuống, kế bên là má chồng tôi mặt không một biểu cảm. Giọng má chồng tôi lảnh lót hung ác:

– Tụi mày cứ ở đó đi, không có ai cứu được tụi mày đâu haha trừ khi lấy máu được của ông Hai Đồ…còn không thì đừng mơ tưởng tới… haha…

Thoáng chốc tôi cảm thấy rùng mình muốn bỏ chạy thật xa vì quá sợ. Nhưng khi vừa đi được một bước thì bị vú Huệ và má chồng tôi phát hiện. Hai người bọn họ cả kinh sợ hãi khi phát hiện ra tôi, trong giây phút đó tôi lao đầu bỏ chạy..chạy thật xa thật xa…phía sau vú Huệ đuổi theo tôi không ngơi nghỉ…tôi lại quá mệt mỏi khi vừa ôm bụng bầu vừa chạy thụt mạng. Trong đầu tôi chỉ còn suy nghĩ đến Phong…

– Anh ơi…..cứu em…cứu em…

Bụp, bàn tay vú Huệ chạm được đến tôi, cũng là lúc cả người tôi nhào về phía trước….

– Á…á….á…. “

Giật mình tỉnh dậy, cổ họng khô khốc… nước mắt chảy dài trên má…tôi vội vội vàng vàng trong cơn mộng mị thoát ra mà cảm thấy hoảng loạn vô cùng. Một tay xoa lấy bụng, một tay ôm bụng, tôi sợ quá mà khóc toáng lên:

– Con ơi… may quá… con ơi… huhu…huhu….

Phong ở bên nghe động tĩnh, anh choàng ngồi dậy. Thấy tôi vừa khóc vừa ôm bụng, anh cả kinh ôm lấy tôi, hỏi gấp:

– Sao vậy, em có chuyện gì sao, hả? Hay là em đau ở đâu, nói cho anh biết đi…nói đi em…

Tôi ôm lấy anh, cái cảm giác ghê rợn vẫn còn lởn vởn ở trong đầu. Bao nhiêu nổi sợ hãi, nổi bất an đều theo cái ôm mà giảm đi bớt. Sợ quá, tôi thiệt sự sợ quá. Chưa bao giờ nghĩ một ngày tôi lại mơ một giấc mơ ghê tởm đến như vậy…

– Anh ơi…. em mơ thấy mẹ… mơ thấy mẹ về cứu em…nhưng mà không được… là em ngu…em ăn bánh là em ngu….

Phong nghe tôi nói, anh khẽ run lên. Tôi biết anh nghe tôi lấp bấp nói không đầu không đuôi anh cũng hoảng lắm nhưng thay vì hỏi tôi anh lại ôm lấy tôi. Vừa ôm thật chặt vừa vỗ vào lưng tôi, vừa trấn an:

– Được rồi không sao rồi, bây giờ ổn hết rồi. Có anh ở đây, có anh bảo vệ cho em rồi. Không sao nữa… không sao nữa đâu.

Tôi thút thít gật gật đầu. Được anh ôm vỗ về một lát nữa tôi mới im hẳn không khóc. Nhìn anh, tôi thấy anh cũng đang nhìn tôi với ánh mắt đầy lo lắng. Cố hít một hơi, tôi lấy lại tinh thần, kể từ đầu đến đuôi giấc mơ kinh hoàng kia cho anh nghe một lần nữa. Vừa kể tôi vừa khóc đến mấy bận mới xong câu chuyện. Phong cũng tập trung nghe không xót chữ nào. Kể xong không phân tích gì được tôi lại sợ quá khóc lên, khóc xong được Phong ôm ấp nỉ non an ủi các kiểu lại lăn ra ngủ. Mãi đến sáng hôm sau mới lú mặt dậy nổi.

Sáng ra hai mắt tôi như mắt gấu panda lại còn sưng húp, Út Nhàn vừa thấy tôi cô ấy liền giật mình:

– Trời đất, chị bị sao mà mắt chị kỳ cục vậy chị Tư?

Tôi nghe Út Nhàn hỏi chỉ biết cười cười trả lời:

– Có gì đâu, tối qua chị ngủ không được nên coi phim, phim tội quá chị khóc quá chừng.

Út Nhàn thở hắt ra:

– Hú hồn tưởng anh chị gây nhau chứ.

Tôi cười hề hề:

– Có đâu.

Qua loa mấy câu, tôi với Út Nhàn dọn đồ ăn sáng lên bàn. Trong bữa ăn, ba chồng tôi cứ liếc mắt nhìn tôi riết. Chắc nhịn không được nữa, ông mới khàn giọng lên tiếng:

– Thằng Phong cái gì từ từ nói chứ không có được đánh vợ nha. Nhà này cái gì cái chứ không có chuyện đàn ông vũ phu.

Tôi nghe ba chồng tôi nói mà tôi xém cười banh miệng…. haha…

Quay qua nhìn Phong thấy mặt anh đen thui, tôi mới vờ nói:

– Dạ không có gì đâu ba.

Ba chồng tôi nghiêm giọng:

– Tao thấy hai con mắt bây là tao bực, thằng Phong tao không muốn nói nhiều nha. Mày coi sao đặng thì làm, làm ẩu tả đi tao đuổi mày đi à.

Tôi mím môi nhịn cười, quay sang thấy Phong mặt mày đen thui thùi lùi, anh cau có:

– Ba, vợ chồng con bình thường mà. Lài coi phim rồi khóc sưng mắt chứ con có làm gì đâu.

Ba chồng tôi lườm nguýt anh mấy cái, ông quay sang hỏi tôi:

– Thiệt vậy không Lài?

Thấy Phong bị oan thấy thương quá nên tôi không muốn giỡn dai. Liền cười cười trả lời:

– Dạ thiệt, chứ mà anh Phong đánh con chắc giờ gà bay chó sủa um lên hết rồi á ba.

Nghe tôi trả lời, ba chồng tôi mới yên tâm được chút, ông tằng hắng:

– Ừ nếu không phải vậy thì tốt. Chứ tụi bây có chuyện gì thì lạng quạng tao đánh què dò. Tao với má bây hay má nhỏ bây chưa bao giờ tao đánh hai bà cái bạt tai nào. Nào phải thì phải không phải thì không phải, vợ chồng đã cưới nhau về thì phải hòa thuận thương yêu nhau. Rõ chưa?

Tôi gật đầu, vòng vòng bàn ăn anh chị Ba, vợ chồng Út Đạt cũng gật đầu đồng ý. Gì thì gì chứ ba chồng tôi bênh con dâu lắm, coi bộ ông sống cũng công bằng cũng được lắm đó đa.

Ăn cơm xong, tôi với Phong lên phòng, vừa định bóc trứng gà lăn mắt cho tôi bớt sưng thì Phong có điện thoại. Là của chú Đức gọi. Hồi sáng Phong có nói với chú Đức về việc hồi tối qua tôi nằm mơ thấy vậy vậy… bây giờ thì chú Đức gọi lại, không biết là có tìm ra manh mối gì được không nữa đây.

Phong nghe điện thoại một hồi lâu, lát sau anh tắt điện thoại sau đó quay sang tôi, anh nghiêm túc nói:

– Chú Đức nói đã xác định được ông Hai Đồ là thầy pháp, xem ra là người thiệt. Thuật trấn yểm có thể giải rồi em.

Ơ thiệt sao…hóa ra đó không phải ác mộng… không phải là ác mộng….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.