Đọc truyện Vợ Cậu Tư – Chương 25
Phong nghe tôi nói bột lưu huỳnh, anh nhìn nhìn tôi, cau mày hỏi:
– Sao em biết bột lưu huỳnh?
Tôi kéo bộ quần áo của mình đang trên tay Thu Cúc lại, vừa ngửi vừa nói:
– Lúc đi học em học hóa khá ổn đó, này trên quần áo em cũng có nữa nè.
Phong nhìn tôi lại nhìn sang Thu Cúc đang run lẩy bẩy, anh cau mày, giọng đanh thép:
– Cô định làm cái trò gì vậy, cô giỡn mặt với tôi hả?
Tôi nhanh tay đóng cửa phòng để quần áo lại, lia mắt quan sát Thu Cúc. Từ lúc bị phát hiện đến giờ ánh mắt cô ấy chưa nhìn tôi lần nào mà tất cả chỉ dồn vào nhìn Phong. Cứ như nhìn một người rất quan trọng với cô ta vậy. Thoáng tôi nghĩ… có lẽ nào… Thu Cúc thích Phong không?
Nghe Phong hỏi mà Thu Cúc vẫn im lặng, môi cô ta cắn vào nhau, hốc mắt rưng rưng ửng đỏ.
Phong cau mày rất chặt, anh giận thiệt sự, quát to:
– Trả lời tôi, là ai sai cô làm cái chuyện này? Ai?
Nghe Phong quát mà tới tôi còn giật mình, thấy tôi run người, Phong liếc mắt sang, anh nhẹ nhàng kéo tôi lại, vuốt ve sau lưng tôi trấn an.
Thu Cúc vẫn không trả lời, ánh mắt cô ta chỉ nhìn chằm chằm vào Phong. Tôi cảm thấy cứ 6 mắt nhìn nhau như thế này chắc đến sáng, tằng hắng vài tiếng, tôi nhìn về phía Thu Cúc, hỏi nhỏ:
– Thu Cúc, cô….thích cậu Tư sao?
Nghe tôi hỏi, Thu Cúc cả kinh nhìn tôi, hai mắt cô ta trố ra thật lớn. Ngay cả Phong bên cạnh cũng mắt to mắt nhỏ nhìn tôi chăm chăm. Quái, Thu Cúc biểu lộ rõ như vậy mà, có cái gì đâu mà hai con người này dọa mắt tôi ghê vậy.
Tôi nhìn Phong, cười cười nói:
– Có gì mà nhìn em, quan sát chút là biết mà. Nhưng mà Thu Cúc nè, giữa việc cô thích cậu Tư và việc cô hại tôi có liên quan gì sao, trước giờ cô đâu có vậy?
Thu Cúc mấp máy môi, mãi sau cô ta mới chịu mở miệng:
– Mợ Tư…..mợ biết tôi thích cậu từ khi nào? Sao mợ biết mà mợ không đuổi tôi, bộ mợ không ghen, mợ không sợ tôi tranh cậu với mợ sao?
Tôi có chút cảm khái về cô gái ít nói Thu Cúc này rồi đấy. Nói thì công nhận ít thiệt nhưng mà câu nào câu nấy… đánh trúng điểm cần đánh, hỏi trúng ý người nghe dễ sợ. Đánh giá sơ bộ năng lực tác chiến, tôi mạnh dạn tuyên bố Thu Cúc không phải nhân vật dạng vừa.
Tôi mím môi, nhàn nhạt trả lời:
– Tôi cũng vừa mới biết đây thôi, cô yêu ai thương ai tôi lấy quyền gì cấm cô. Mà vả lại tôi mà có biết từ trước tôi cũng sẽ không đuổi cô.
Thu Cúc cau mày, giọng cô ta nồng đậm ý tò mò:
– Tại sao? Mợ tự tin vào bản thân mình vậy hả?
Tôi lắc lắc đầu, phủi phủi bộ quần áo của mình mấy cái.
– Tôi đâu có tự tin vào tôi đâu mà tôi tin vào cậu Tư, ví như cậu Tư thích cô thì tôi chen vào tất nhiên là không được. Mà nếu cậu đã không thích cô thì cô cố chen chỉ tổ ngộp thở chứ cũng không được lợi ích gì. Còn tôi là đàn bà tất nhiên tôi phải ghen rồi nhưng ghen với những người cần ghen. Không phải nói vậy là tôi coi thường cô chỉ là tôi thấy cô không có sức uy hiếp đến cuộc hôn nhân này của tôi và chồng tôi.
Thu Cúc có chút ngơ ngác nhìn tôi, mãi lát sau tôi mới thấy cô ấy cười nhạt, ý buồn thật sự. Có lẽ cô ấy thích Phong từ lâu rồi, là thích trước cả khi tôi về đây.
– Mợ, công nhận Mợ thông minh, tôi hại mợ lần này mất công rồi. Mợ…mợ muốn xử tôi sao?
Làm sai biết bị phạt, rất tốt nhưng mà….
– Tôi không có xử cô, hồi nãy chắc cũng là lần đầu tiên cô làm phải không? Cô cho tôi biết… là ai sai cô làm vậy được không?
Tôi thấy Thu Cúc cúi gầm mặt, cô ấy có phần lúng túng lấm la lấm lét:
– Cái này… mợ…mợ….
Phong bây giờ mới cất cao giọng:
– Cô trả lời đi, tôi không muốn thấy cô làm người xấu.
Nghe Phong nói, Thu Cúc liền quay lên nhìn, ánh mắt vừa khó xử và dịu dàng. Tôi thầm cảm kháng, quả thiệt là sức mạnh của tình yêu. Chỉ một câu nói “không muốn thấy cô làm người xấu” thôi mà đã có thể đánh bại lý luận của tôi từ nãy đến giờ. Ghê gớm, ghê gớm.
Tôi lùi lùi một hai bước chuẩn bị xem màn cải lương kinh điển, chắc hẳn không thiếu nước mắt.
Quả thực y như rằng, Thu Cúc nước mắt lưng tròng, cô ta vừa khóc vừa nói:
– Cậu….cậu thương ai em không có dám ý kiến nhưng mà Mợ Tư có thương cậu đâu. Mợ ta không hề thương cậu, mợ ta chỉ thích tiền của cậu thôi. Cậu… cậu tin em đi.
Ôi mẹ ơi, sao Thu Cúc biết tôi mê tiền…hay nha. Nhưng thiếu rồi, tôi ngoài mê tiền còn mê cậu Tư nữa, nói vậy là thiếu tôi không chịu đâu.
Phong cau mày, mặt anh thật sự không vui một chút nào. Thu Cúc thấy tình hình chắc ổn, cô ta nói tiếp:
– Người Mợ thích là người khác…. em….em không tiện nói nhưng em thề với Cậu là Mợ không thương Cậu như Cậu thấy đâu. Tất cả chỉ là Mợ lừa Cậu thôi, em…thiệt lòng lo cho Cậu lắm. Em sống bao nhiêu năm trong cái nhà này cũng chỉ vì lo cho Cậu…
Ây, chồng tôi đẹp trai giàu có tuấn mỹ tôi biết chứ, bên ngoài nhiều cô mê ch.ết đi sống lại cũng là điều dễ hiểu thôi. Nhưng mà hôm nay tận mắt tận tai tôi nghe thấy nhìn thấy có cô gái tỏ tình với chồng tôi…cái cảm giác này vừa thú vị vừa khó chịu nhỉ.
Phong nhìn Thu Cúc, Thu Cúc cũng nhìn lại anh. Chốc lát anh lại quay sang tôi, ý cười nhàn nhạt:
– Em có mê tiền không?
Tôi gật đầu nhanh lẹ.
– Có….
Chưa nói hết câu Thu Cúc đã nhảy đỏng lên:
– Cậu thấy chưa, chính miệng Mợ nhận kìa Cậu..
Tôi xua tay, nghiêm túc nói:
– Thu Cúc tôi chưa có nói hết, chưa chi cô nhảy vô miệng tôi ngồi rồi. Tôi có mê tiền nhưng tôi mê chồng tôi nhiều hơn. Tôi cũng không biết ai rảnh rỗi đâm chọc cho cô nghe mà cô hôm nay lại làm ra loại chuyện này. Tôi không trách cô đâu cô cũng vì tình yêu thôi. Nhưng mà có điều này tôi nhắc cô nhớ, trong cái nhà này người không ưa tôi không chỉ có mình cô. Đừng ngu ngốc nghe người ta tọc mạch dăm ba câu rồi làm chuyện sai quấy để mà mang tội suốt đời.
Thu Cúc biến sắc, cô ta bắt đầu đâm chiêu. Tôi không nói thêm nữa nhường lại cho Phong.
– Cúc là chị Thắm sai cô làm vậy đúng không?
Thu Cúc cả kinh, cô ta lấp bấp:
– Cậu…. sao cậu…. biết…
Mẹ kiếp, lại là Thắm lào. Sao người ta cũng tên Thắm mà người ta được mọi người yêu thương đến nỗi viết riêng bài hát “Cô Thắm về làng” để tặng. Còn Thắm này… cái lỗ xấu nào cũng góp mặt.
Phong thở dài, anh nói tiếp:
– Người mà chị Thắm không ưa là tôi chứ không phải Lài, chẳng qua không làm gì được tôi nên mới chuyển sang Lài. Cô chắc là cô gái thông minh, cái gì đúng cái gì sai tôi nghĩ cô nên phân biệt rõ. Tôi đây lớn rồi, ai thương tôi, ai lừa tôi hay ai giấu giếm tôi cái gì không lẽ tôi không biết. Chả là Lài còn là người ngủ chung với tôi hằng đêm, cô ấy mang tâm tư gì đối với tôi tôi mà không biết thì há tôi ngu quá. Cô đừng để người ta dắt mũi làm chuyện hồ đồ. Ví như bữa nay cô trét bột lưu huỳnh lên quần áo của Lài là để làm gì cô biết không?
Tôi quan sát Thu Cúc, thấy mặt mũi cô ta xanh lè xanh lét, cô ta lắc lắc đầu nói không ra hơi.
– Dạ…em…không…không…biết…
Phong nghiêm giọng:
– Người ta đưa cô cái gì cô không biết thì mơ mốt người ta đưa cô ma túy cô cũng lấy luôn hả, hay sao?
– Cậu…. em…
Tôi lúc này mới lên tiếng:
– Bột lưu huỳnh tiếp xúc nhiều gây ảnh hưởng hệ thần kinh rồi hô hấp nữa, gần lửa có khi còn gây ngộ độc đến ch.ết. Mà không phải hại một mình tôi đâu mà còn hại luôn cậu Tư nữa kìa. Chứ chị Thắm đưa cho cô rồi chị ta nói cái giống chi?
Thu Cúc bấy giờ mới biết công dụng của bột lưu huỳnh, cô ta mặt vừa xanh vừa sợ, khóc lóc:
– Mợ tôi xin lỗi Mợ…Mợ Ba đưa tôi rồi nói trét vô quần áo của Mợ, Mợ chỉ biết dị ứng ngứa ngáy thôi chứ tôi đâu có biết… Cậu… cái này em không biết…. thiệt là em không biết….
Tôi nhìn Thu Cúc từ nãy giờ rất kỹ, cảm xúc rất chân thật nhưng mà… vẫn có cái gì quái quái.
Phong đi lại gần cô ta, anh đút hai tay vào túi quần ngủ, dáng cao hơn Thu Cúc đến gần 2 cái đầu. Giọng anh ồm ồm, nói:
– Chuyện này tôi không truy cứu cũng không tố cô cho ba mẹ tôi biết nhưng mà nếu cô còn để tôi bắt gặp một lần nữa cô hại vợ tôi, tôi nhất định đem cô còng tay cho công an bắt đi. Cô cũng nhớ kỹ cái này, nếu cô muốn tốt cho tôi thì nên yên phận, tôi với Mợ Tư sống rất tốt, cô ấy cũng không có cái gì giấu giếm hay lừa gì tôi hết. Cô đừng để người ta xỏ mũi dắt đi, cuối cùng chỉ là con thí chốt trong ván cờ của họ. Cô hiểu chưa?
Thu Cúc khóc rất đáng thương, cô ta gật gật đầu, hai tay ôm lấy ngực. Cái biểu cảm khống khổ này đúng thực là thất tình dài tập.
Phong đưa tay, anh nắm lấy tay tôi, giọng điệu không vui nói với Thu Cúc:
– Ở nhà này cô là người làm thì nên làm đúng bổn phận người làm thôi, mấy chuyện hại qua hại lại tốt nhất cô đừng xen vào. Người trong nhà người ta còn hại được thì nói chi là cô, xài xong rồi vứt xó. Cô có hại được Lài thì tôi cũng không yêu cô, mà nếu cô không hại cô ấy thì tôi cũng không bao giờ yêu cô. Có việc này tôi muốn nhờ cô xem như là chuộc lỗi, cô có hứa với tôi không?
Thu Cúc lau nước mắt trên mặt, giọng cô ta khàn khàn:
– Cậu Tư nói đi, cái gì em cũng nghe.
Phong gật đầu:
– Ừ, cô nói lại với chị Thắm là cô đã làm xong việc được giao rồi. Cứ giả bộ như cô là người của chị Thắm, chị ta mà có kêu cô làm gì thì cô tìm tôi báo lại cho tôi một tiếng có được không?
Thu Cúc không đắn đo, cô ta gật đầu tắp lự:
– Dạ được Cậu, em hiểu rồi.
Phong nhìn Thu Cúc thêm mấy lần nữa rồi kéo tay tôi ra ngoài, khi đi ngang qua Thu Cúc anh bồi thêm một câu:
– Cô là cô gái tốt nhưng tôi không hợp với cô.
Nói rồi anh kéo tôi đi để lại Thu Cúc đứng một mình trong phòng chứa quần áo. Câu nói kia của Phong không nặng nhưng là dứt tình, Thu Cúc xem ra đời này hết hy vọng.
Lên đến phòng, tôi quên luôn cảm giác đói khi nãy, ngồi xuống giường tôi thoáng thở dài, ủ rũ nói:
– Haizzz riết rồi em lo quá tới Thu Cúc còn bị mua chuộc, không biết anh đi rồi ai bảo vệ được mẹ con em đây. Haizzz.
Phong ngồi xuống cạnh tôi, anh chế một ít nước nóng ấm ra ly, bỏ 3 muỗng bột sữa vào rồi khuấy lên. Anh vừa khuấy vừa đi đến chỗ tôi, anh nói:
– Mẹ con em sẽ không sao đâu, yên tâm đi.
Tôi gật gù:
– Biết là vậy mà nhưng ở nhà này em giờ không biết tin tưởng ai?
Phong thổi thổi mấy hơi vào ly sữa ấm, anh cười nhạt:
– Bé Li.
– Ờ bé Li thì nói gì nữa…. ủa mà bé Li…sao anh biết chắc vậy?
– Con bé là anh đưa về, không theo anh chẳng lẽ theo chị Thắm?
Ui chao đến giờ tôi mới biết bé Li là người của Phong đó, hèn chi con bé tốt với tôi đến như vậy. Mà tiếc quá, con bé còn nhỏ lại đơn thuần. Tôi thiệt tình không muốn lôi kéo con bé vào mấy chuyện hại qua hại lại này.
Thấy tôi lại sụ mặt, Phong đưa ly sữa đến trước mặt tôi, anh nói:
– Uống cho ấm bụng đi, sáng chút nữa anh đưa lên thị xã ăn sáng.
Thấy ly sữa bầu tôi cau mày:
– Thôi em không uống đâu, em không thích sữa.
Phong nắm tay tôi, anh ép:
– Uống chút đi chứ em muốn để bụng đói vậy mà ngủ luôn hả. Ngoan đi, muốn mua gì mai anh mua cho.
Tôi nũng nịu:
– Thôi em sợ sữa lắm, con mình không thích uống sữa đâu.
– Bậy bạ, hồi chiều con nói với anh là “Ba ơi con thèm sữa, ba nói mẹ cho con uống sữa đi” đó. Bộ em định để con đói con thèm vậy hả?
Trời ơi, tên xạo sự. Con mới chút hí biết gì mà nói chứ, tên điên này.
– Anh điên, là anh nói chứ con nào?
Phong coi bộ mất bình tĩnh, anh đặt ly sữa xuống, ôm lấy tôi, anh gằn từng tiếng:
– Giờ em uống không, nếu không thì…
Tôi vênh mặt:
– Không thì sao anh định làm gì?
Phong buông tôi ra, anh cầm tay tôi đặt trên “cậu nhỏ” của anh, giọng anh ranh ma đểu giả:
– Nếu không uống sữa thì “làm” chút đi…anh đang rảnh không buồn ngủ lắm.
Ơ….không được… cái thằng cha biến thái này. Mỗi lần “làm” bằng tay đều lâu đến mức cái tay tôi muốn tê liệt luôn rồi. Không…tôi không làm.
Tôi giật phắt tay lại, tự mình cầm ly sữa nốc một hơi hết sạch. Sau đó không kịp lau miệng mà leo lên giường lui sát vào trong trùm mền kín mít đi ngủ. Mẹ kiếp, thức một hồi nữa thì đem cái tay tôi đi chôn luôn đi.
Phong khẽ cười, anh đi rửa ly sữa sau đó cũng leo lên giường ôm lấy tôi, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.
……..
Sáng sớm hôm sau tôi dậy muộn, lúc xuống tới thì thức ăn sáng đã xong xuôi. Chị Thắm thấy tôi ngáp ngắn ngáp dài, chị cười khinh khỉnh, nói:
– Lài khỏe hẳn chưa em, sao dạo này dậy trễ giữ vậy?
Tôi cười cười:
– Còn đau chị Thắm ơi, bác sĩ dặn nghỉ ngơi 3 tháng lận, mới hơn tháng mà khỏe gì chị Thắm?
Thắm lào nhìn tôi, chị cười đon đả:
– Vậy hen, vậy em nghỉ ngơi cho thiệt khỏe không ba rày chị với má ch.ết. Mấy việc này không cần lo, chị với Út Nhàn lo được.
Út Nhàn đang xếp rau lên dĩa, cô ấy cũng nói:
– Dạ phải đó chị Tư, nghỉ khỏe đi cái gì chứ xương cốt bậy bạ là không có được đâu. Hồi má em té chút xíu ỷ y sau này đau lưng miết thôi.
Tôi gật gù:
– Ờ đau ngay eo nè Nhàn, cái bà thầy đánh cái chi mà ác quá trời.
Nghe tôi nhắc đến bà thầy, Út Nhàn bẽn lẽn ngại ngại còn chị Thắm thì bình chân như vại. Tôi đoán mãi không ra được ai chủ mưu. Còn nữa bà thầy dởm từ bữa được bảo lãnh xong cũng mất dạng, Phong cho người đi tìm mãi mà không ra. Mẹ ơi, công nhận ai bày chiêu này cũng cao tay thiệt.
Ăn sáng xong Phong đưa tôi lên thị xã mua mớ đồ trong, trước thì mặc size nhỏ giờ có bầu cơ thể cũng giãn nở hơn trước nên tôi muốn mua size to hơn một chút mặc cho thoải mái.
Cái việc điều tra vụ sữa tắm cũng có kết quả, đích xác là chị Thắm bỏ tiền kêu bà chủ tạp hóa thêm xạ hương nguyên chất vào. Mỗi lần vậy chị Thắm cho bà chủ 500.000 đồng. Mà công nhận chị Thắm chịu chi thiệt, xạ hương đâu có rẻ, bột lưu huỳnh cũng khó mua, mà kiểu gì chị ta mua cũng được. Tôi thầm nghĩ, chắc hồi đó chị muốn làm nhà hóa học hay là dược sĩ gì đó mà ba má lại bắt đi lấy chồng nên chị rảnh rỗi chị lấy mấy nguyên tố hóa học rồi thuốc dân gian ra tìm hiểu đặng hại người cho thỏa niềm đam mê. Chứ mẹ ơi đâu mà ra con người vừa ác vừa mưu hèn kế bẩn dữ vậy, tầm này thì hại người vì đam mê chứ danh vọng con mẹ gì nữa. Khiếp hồn.
Trên đường đi Phong có nghe điện thoại, nghe xong anh quay sang tôi, nói:
– Hôm bà thầy đánh em là Thu Cúc mở cửa cho bà ta vào.
Tôi cũng không ngạc nhiên gì mấy, bị mấy bữa trước tôi có dò hỏi chú Thọ chăm sóc cây cảnh, ông ấy nói bữa đó thấy bà thầy đứng sớ rớ trước cổng xin cơm, chú Thọ thấy tội nhưng không cho vào. Lát sau Thu Cúc đi ra, một hai cô ta nói giúp người đang khổ nên cho vào mới thành ra cớ sự tôi bị sút cho dập ngực. Nghĩ lại giận ghê gớm.
– Ờ em biết rồi, vậy vụ bà thầy cũng lại là chị Thắm. Haizz tưởng tên nào lạ hóa ra cái tên quen thuộc.
Phong cười cười:
– Em riết rồi bị nhiễm mấy cái âm mưu này rồi ha, biết được người bày mưu mà mặt tỉnh queo vậy cà?
Tôi phì cười, vuốt vuốt cái bụng:
– Chứ em cũng đoán được là chị Thắm rồi nên thành ra nghe anh nói mới không bất ngờ chứ không chắc nãy giờ em nhảy xe.
Phong vỗ vỗ đầu tôi mấy cái, anh nói:
– Ừ ừ thôi vậy ngồi im đi cô nương, cô nhảy xe tôi lại nhảy theo cô bây giờ.
Tôi nhìn anh, thoáng chốc bật cười, thiệt sự ở cạnh bên anh mỗi phút mỗi giây đều cảm thấy thật sự thoải mái.
………
Sau vụ bắt gặp Thu Cúc lén la len lén lút hôm đó, cô ấy dường như đã đối xử với tôi lại bình thường. Mấy món ăn cơm cũng không còn toàn đồ mát nữa, riêng cái vụ nấu ăn hôm đó Thu Cúc cũng nói chỉ là ngẫu nhiên nấu như vậy chứ cũng không có ý đồ gì. Mà cô ấy đã nói vậy tôi cũng ừ cho qua, tôi hiện tại đang giấu việc có bầu nên tốt nhất không hỏi nhiều để cô ta nghi ngờ sẽ không tốt. Thiệt lòng tôi cũng không tin tưởng Thu Cúc sẽ quay đầu là bờ, gì chứ con người ta hay mù quáng vì tình yêu lắm.
Anh Hai Phương dạo này cũng không thường qua chơi, còn chị Hai thì hai ba bữa cũng có ghé. Tôi thoáng nghĩ thầm, chẳng nhẽ do dạo này anh Ba về sớm nên chị Thắm xếp lịch gặp nhau lại hay sao ấy. Lúc trước kiểu gì một tuần mà chị Hai không qua chơi ngủ lại, còn hổm rày cơ hồ không có luôn. Mà tôi quan sát được thấy anh Ba Thành dạo gần đây hay về sớm, có hôm còn đưa chị Thắm về nhà mẹ, tình cảm coi bộ có tiến triển hơn trước rồi.
Mọi chuyện trong nhà vẫn vậy, sức khỏe ba chồng tôi tốt lên, riêng má chồng tôi lại thấy bà không khỏe lắm. Còn vú Huệ thì chưa về cũng không nghe tung tích gì hết.
…….
Chiều chiều, Phong trên phòng làm việc còn tôi thì xuống sân đi dạo cho tiêu thực. Dạo gần đây ăn uống rất được nhưng hay bị đầy bụng khó tiêu, bác sĩ nói nên thường xuyên đi lại đặng sau này cũng dễ sanh.
Tôi đang đi tới đi lui thì thấy Đạt đi đến, cậu ấy trên tay cầm cái hộp nhỏ, vừa đi về phía tôi vừa cười, hỏi:
– Chị Tư đi dạo hả?
Tôi gật đầu:
– Ừ chú, xuống đây cho mát chứ trong nhà nóng quá. Mà ở trên phòng anh Phong cũng đang làm việc nên tôi đi xuống đây đi dạo cho mát ấy mà.
Đạt cười cười, cậu ấy đưa cho tôi cái hộp nhỏ, nói thầm:
– Kẹo sâm em mua cho chị, loại này của Hàn Quốc tốt lắm. Buồn buồn chị ăn cho đỡ nhạt miệng, mấy bà bầu hay thèm ăn lung tung mà.
Ui tôi cả kinh, liền đi sát lại Đạt, hỏi gấp:
– Sao chú biết tôi có bầu… chú có nói cho ai nghe không?
Đạt cười ha hả:
– Trời tôi biết mà, chuyện này tôi giữ kín lắm kể cả Út Nhàn tôi cũng không có nói cho cô ấy biết đâu.
Tôi nghe mà thở phào, tôi hỏi:
– Là ai nói cho chú biết?
– Anh Tư chứ ai với lại nếu anh ấy không nói thì tôi cũng biết.
– Sao chú biết được, bộ chú có bầu rồi hả?
Út Đạt lại cười lớn, cậu ấy nói:
– Chị nghĩ sao vậy, Út Nhàn cũng từng có bầu mà.
Tôi gật gù, Đạt nói cũng đúng, chắc cậu ta tinh ý nên nhìn ra được quá.
Nói với Út Đạt vài ba câu nữa, tôi cũng đi lên phòng, mở hộp kẹo sâm ra, tôi lột vỏ bỏ một viên vào miệng. Công nhận vừa miệng, ăn rất ngon.
…….
Sáng hôm nay cả nhà đi vắng nhiều, ba chồng tôi thì đưa má chồng tôi đi khám bệnh, anh chị Ba đi đâu đó không biết. Thu Cúc về nhà mẹ, Út Nhàn lên thị xã uống nước với bạn, ngay cả Phong cũng đi gặp đối tác làm ăn. Trong nhà còn có tôi, bé Li, má Vũ với Đạt, trông cũng buồn dữ lắm.
Ăn cơm xong, tôi tự dưng thấy buồn ngủ diếp mắt buồn ngủ đến nỗi không kịp lên phòng, tôi nằm luôn dưới võng ngủ lúc nào không biết.
Đang ngủ say tôi tự dưng nghe có tiếng người hét lên cùng với ai đó hình như đang sốc tôi dậy. Mệt mỏi mở mắt.. đây là đâu đây..phòng này sao thấy quen quen vậy…
– Lài… tỉnh cho anh, tỉnh dậy cho anh.
Là Phong…..là tiếng của Phong. Tôi giật mình mở mắt thật to. Trước mặt tôi là Út Nhàn mặt mày đỏ rần, Đạt nữa thân trên ở trần, bên cạnh Đạt là bé Li đang run lẩy bẩy. Còn Phong thì đang ôm tôi…ơ khoan…sao lạnh quá vậy nè..
Nhìn xuống người mình…. mẹ ơi… tôi không mặc áo… áo tôi đâu…áo của tôi đâu rồi.
Sợ đến xanh mặt, tôi hoảng loạn ôm lấy Phong:
– Anh….em sao vậy… áo em đâu…áo của em đâu?
Phong giao tôi cho bé Li, anh cởi áo sơ mi anh đang mặc khoác lên trên người tôi. Tôi nhanh tay gài sơ mấy cái nút áo lại, bàng hoàng suy nghĩ đến tình huống hiện tại.
Tiếng của Út Nhàn đau khổ:
– Đạt… anh làm cái trò gì vậy? Anh với chị dâu anh…hai người làm cái gì? Hả???
Út Nhàn hét lên khiến tôi giật mình… thôi lần này chuyện lớn rồi… mẹ nó… là ai làm… ai lại đưa tôi vào tròng nữa vậy?
Tôi tìm Phong thấy anh đang nhìn tôi, lòng tôi cơ hồ cũng run rẩy, môi tôi mấp máy:
– Anh….em…không có… không…
Phong kéo tôi lại, anh ôm lấy tôi, gương mặt vẫn lạnh lẽo nhưng ý nhìn lại nhu mì, anh khẽ nói:
– Không cần phải giải thích, anh tin em.
Tôi gật đầu, môi mím lại, tôi thầm cảm ơn ông trời đã ban anh đến cho tôi. Nếu như hôm nay anh hiểu lầm tôi thì tôi cũng không cách nào mà xin anh tha thứ được. Trai gái ăn mặc không chỉn chu nằm cùng trên một giường thì giải thích làm sao được nữa chứ.
Tôi núp vào người anh, thở phào nhẹ nhõm.
Phía kia, Đạt đang ra sức giải thích với Út Nhàn:
– Em…anh thiệt sự không có, em phải tin anh chứ?
Út Nhàn vừa khóc vừa ôm ngực nói:
– Tin anh hả, hai người ôm nhau ngủ chung trên một giường rồi bắt tôi tin anh? Nếu đổi lại là anh anh có tin tôi không? Đạt… tại sao vậy hả, đây là chị dâu anh mà???
Đạt nắm lấy tay Út Nhàn nhưng lại bị cô ấy gạt phắt đi, cậu ta giải thích:
– Anh…anh không biết phải nói sao cho em hiểu nhưng mà anh thề…anh thề giữa anh và chị Tư không hề có chuyện gì hết. Đêm qua anh ngủ ở đây thì bây giờ ăn cơm xong anh cũng vô đây ngủ, còn……
– Còn…còn cái gì? Anh coi tôi là con ngu phải không? Haha tôi hiểu rồi, bây giờ tôi hiểu ra rồi. Thư Huyền…. Thư Huyền…. chị Tư tên Thư Huyền…. người anh thầm thương trộm nhớ mỗi đêm cũng tên là Thư Huyền. Haha…haha…
Đạt gắt lên:
– Sao em đã hứa với anh là suốt đời này không nói mà bây giờ em lại như vậy, hả?
Út Nhàn điên tiết:
– Sắp bị cắm sừng dài rồi tôi còn giấu cho cô ta làm gì? Hai người qua mặt tôi qua mặt anh Tư để lén lút với nhau làm chuyện loạn luân này… giỏi rồi… giỏi rồi….
Nói rồi Út Nhàn hướng về phía tôi và Phong, cô ấy hét lên:
– Anh Tư anh còn bênh cô ta làm gì, cô ta không phải Hai Lài, cô ta tên Thư Huyền. Chính cô ta là người yêu của em trai anh đó.
Tôi run rẩy, cả người như dựa vào Phong, cảm giác sợ hãi bao trùm. Bị đánh tôi không sợ, bị hại tôi không sợ, cái tôi sợ nhất là bị phát hiện ra tôi không phải là Hai Lài….
Tôi nhìn Phong, nhìn anh thật kỹ… tôi sợ chỉ một chút nữa thôi mọi thứ sẽ tan vỡ. Anh…ghét tôi…anh hận tôi…anh ghê tởm tôi…anh không còn tin tôi nữa…
Hốc mắt ửng đỏ, tôi cố ngăn cho nước mắt không tuôn rơi, tôi khẽ bập bẹ nói:
– Em….anh….ơi… em…
Trong một giây phút Phong khẽ buông bàn tay đang ôm eo tôi ra, ánh mắt anh lạnh lùng đáng sợ… tôi nghĩ thôi xong rồi…. xong hết rồi… kết thúc rồi…
Út Nhàn tiếp tục điên loạn:
– Haha…loạn luân…mấy người định qua mặt bọn tôi đến nơi bao giờ. Đạt…. anh nhìn đi, nhìn những việc anh làm đi. Tôi và anh Tư sẽ không bỏ qua cho mấy người đâu…bọn tôi sẽ….
Ngay giây phút tưởng chừng đổ vỡ tất cả thì bàn tay Phong lại khẽ kéo tôi lại sát gần anh hơn, giọng anh trầm trầm nhưng nghiêm nghị:
– Tôi tin vợ tôi, tôi tin em trai tôi.
Vỡ òa, mội thứ như vỡ òa thật sự…nước mắt không tự chủ được mà rơi ngổn ngang trên mặt… tôi sợ quá, từ hồi cha sinh mẹ đẻ ra đến giờ tôi chưa bao giờ trãi qua nhiều cung bậc cảm xúc đến như vầy. Vui có, sợ có, lo âu có, đau lòng có, bất lực cũng có…. Ông Trời ơi, kiếp trước con có giải cứu dải ngân hà không mà kiếp này Ông ban cho con người đàn ông tốt đẹp đến như thế. Anh không giận tôi, không nghi ngờ tôi, không một câu trách cứ. Anh cứ như thế, cứ đứng bên cạnh tôi, ôm lấy tôi, lau nước mắt cho tôi, vì tôi mà gạt bỏ đi những sự thật được coi là trần trụi nhất. Chưa có ai, chưa có bất cứ người đàn ông nào chấp nhận được cảnh vợ mình không mặc áo nằm cùng một giường với người đàn ông khác chưa kể người đàn ông đó còn là em ruột của anh. Nếu đổi lại là tôi chắc tôi đã điên loạn từ lâu rồi, điên loạn mà mắng anh mà đánh anh từ lâu rồi…..
Út Nhàn gương mặt không tin nhìn về phía này, cô ấy lấp bấp hỏi:
– Tin…..chuyện như vầy mà anh tin sao anh Tư? Cô ta không mặc áo nằm ôm Đạt như vậy mà anh tin cô ta à anh Tư? Anh có bị điên không hay anh bị cô ta bỏ bùa kinh anh rồi?
Phong nghe Út Nhàn nói, anh giận dữ, tay anh quơ cái bình trưng trong phòng đập nát xuống đất. Anh gằn giọng, nói:
– Cô giận tôi có thể hiểu nhưng cô còn xúc phạm đến tôi và vợ tôi tôi sẽ không tha cho cô đâu. Tình cảm giống như cái bình hoa này, đập nát đi rồi thì dù có lấy vàng lấy kim cương mà nung ra để trát cho cái bình trở lại nguyên vẹn cũng không bao giờ được. Cái thứ cô thấy chỉ là bề nổi, hai người này nếu có ngoại tình thì nhất định không ngu đến mức ban ngày ban mặc mà đi ăn nằm với nhau. Cũng không thiếu iot đến nổi ngủ cùng nhau sau đó lại quên mà ngủ như ch.ết kêu hoài không dậy. Cô có thể ghen nhưng cô ghen bằng lí trí chứ đừng ghen mù quáng.
Từng câu từng chữ Phong nói như thảm sâu vào vào trong tim tôi. Tất cả mọi người không tin tôi nhưng anh vẫn tin tôi. Tình cảm anh giành cho tôi là cao quý là nhiều đến cỡ nào chắc tôi có bắc thang lên mà đo cũng không đủ mất.
Đạt cũng phụ họa theo:
– Nhàn, anh không biết vì sao lại xảy ra cớ sự này nhưng anh thề với em, anh và Thư Huyền chưa có bất kỳ một cái gì đi trái với luân thường đạo lý. Còn về việc ngày hôm nay ngay cả anh cũng không hiểu vì sao….em nên nhìn mọi thứ khách quan hơn đừng khiến bản thân mình rơi vào bế tắc. Nếu anh có ý đồ xấu anh thì đã không chọn nhà mình mà làm chuyện đồi bại…. hơn nữa… hơn nữa…chị Tư đang…
Đạt chưa nói hết lời Phong đã cắt ngang:
– Chị Tư em đang đến tháng, có muốn ngủ với nhau cũng không được.
Đạt nhìn Phong, tôi thấy trong mắt cậu ta có ý khó hiểu nhưng rất nhanh sau đó cũng thu lại vẻ bình thường. Còn riêng tôi, tâm trạng tôi đang rất bàng hoàng, mọi thứ đến quá nhanh khiến tôi gần như á khẩu. Nếu bây giờ có ai bắt cây quạt đại quạt thẳng vào tôi chắc tôi sẽ bay lên luôn quá, tôi đang lân lân lắm rồi.
Gác lại cảm xúc trong lòng, tôi cũng lên tiếng thanh minh:
– Chuyện này có âm mưu, ăn cơm xong tôi thấy buồn ngủ liền ngủ luôn trên võng. Sau đó mở mắt đã thấy ở đây cùng với…Đạt. Nếu tôi có gian tình tô nhất định sẽ lựa bụi chuối gốc cây mà chui vào chứ không ngu mà chui vào phòng nghỉ cho khách lúc nào cũng có người qua lại mà làm chuyện bậy bạ đâu. Út Nhàn, cô thông minh cô suy nghĩ một chút đi.
Phong siết eo tôi cái thiệt mạnh, tôi quay lên nhìn anh, anh cau mày híp mắt dọa tôi. Sợ quá tôi rụt cổ nép sát vào người anh không dăm nhúc nhích nữa.
Phong nhàn nhạt hỏi bé Li bên cạnh:
– Li, con ăn cơm xong có buồn ngủ không?
Bé Li đứng thu lu một góc nãy giờ, giờ nghe hỏi đến mới lên tiếng:
– Dạ có, con ngủ như ch.ết ngay ghế dưới bếp. Cậu về cậu không kêu con dậy hỏi Mợ đâu chắc giờ con cũng còn ngủ quá.
Phong gật đầu:
– Út Nhàn…. tự cô suy đoán đi. Tôi nghĩ chắc dì Vũ cũng ngủ say chưa tỉnh đâu, cô không tin có thể qua kiểm chứng.
Út Nhàn nghe Phong nói liền lững thững đi một nước, lát sau cô ấy quay lại với vẻ mặt lúng túng không giấu đi đâu được.
Tôi thoáng chốc thở dài nhẹ nhõm thầm cảm ơn Trời Phật độ cho mẹ con tôi, chứ không xém chút nữa là cả mẹ cả con cùng bị sút văng ra ngoài rồi.
Phong ôm lấy tôi, giọng anh trầm ổn:
– Chuyện hôm nay coi như giải quyết xong, kể từ nay về sau tôi không muốn nghe ai nhắc đến chuyện này nữa. Còn về cô Út Nhàn, cô nên bình tâm mà suy nghĩ lại đi. Tôi tin tưởng Út Đạt sẽ không phải loại người trắc nết như vậy. Còn về ai đứng sau chuyện này… tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng rành mạch. Hại vợ tôi đừng mong sống tốt.
Nói rồi anh dìu tôi đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Út Nhàn cô ấy nhìn tôi, buồn vui lẫn lộn, định nói nhưng rồi lại thôi:
– Chị….em…
Tôi cười nhạt, vỗ vai cô ấy:
– Tôi xin lỗi vì làm cô sợ một phen nhưng tin tôi, tôi không làm gì xằng bậy cả.
Út Nhàn không nói gì cô ấy chỉ gật đầu mím môi. Tôi mỉm cười theo chân Phong đi lên phòng.
Suốt dọc đường đi Phong im lặng không nói câu nào còn tôi thì mím môi suy nghĩ không biết nên giải thích với anh ra sao đây. Chuyện bị gài coi như giải quyết xong nhưng mà còn chuyện tôi không phải là Hai Lài…. nói, tôi hôm nay nhất định sẽ nói. Sống hay ch.ết gì cũng một lần chứ thập thò lấp ló giấu giếm vầy riết tôi mệt mỏi quá rồi.
Lên đến phòng, tôi buông anh ra, kéo anh lại để anh đứng song song với tôi. Hít một hơi tôi quyết định nói hết tất cả:
– Anh, em không phải là Hai Lài. Ba mẹ em vì thiếu nợ nên đem em đi gán trừ nợ gả về đây. Em không phải tên Lài, em tên là Thư Huyền, là người vợ giả danh của anh….
Tôi…nói ra hết rồi….nói hết rồi!!!