Đọc truyện Vợ Câm – Chương 5: Tâm thần
Trên xe Ngôn vẫn ôm Tiểu Nam thật chặt, mùi nước mắm hòa cùng mùi gà thối thật sự hôi thối đến cực điểm, đến cả tài xế cũng vài lần chịu không nổi mà khịt mũi, ấy nhưng Ngôn vẫn tỏ ra bình thường, anh vẫn ôm cô khư khư…
Tiểu Nam nhìn anh, trong mắt có muôn vàn tia khó hiểu…Cô không xinh, không giàu lại còn bị câm, thế tại sao lại khiến một người đàn ông cực phẩm này lo lắng cho cô đến vậy?
Ngôn cảm nhận được cô đang nhìn anh, anh quay mặt sang nhìn cô, cô lại cúi đầu trốn tránh.
– Em nhìn cái gì?
Tiểu Nam lắc đầu, cô cũng không quay lên nhìn anh.
Xe chạy một đoạn là đến nhà của Ngôn, lần này là căn chung cư cao cấp không phải biệt thự sân vườn lần trước.
Xe vừa dừng, Ngôn ôm cô nép sát vào người anh, một đường đi thẳng lên trên nhà.
Anh bồng cô vào trong lại trực tiếp đưa cô vào phòng tắm, anh xả vòi sen điều chỉnh nước ấm để nước sạch có thể gột rửa hết mùi nước mắm trên người cô.
Anh nhanh tay cởi phăng chiếc vet ngoài sau lại luồng tay cởi khuy gài áo con…Tiểu Nam giật mình hoảng loạn, cô dùng tay che trên che dưới, che hết những da thịt đã lộ ra trước mặt anh.
Ngôn nhìn nhìn cô, anh kéo tay cô khiến cho cả người cô mất đà mà ngã nhào vào trong lòng anh. Vòi sen xả nước xối xả vào cả hai người, Ngôn giọng trầm ấm vuốt đi những vệt trắng trắng của hột gà, anh lau đi những giọt nước chảy lên mắt cô làm cô khó chịu.
– Em yên đi, tôi không thiếu đàn bà, lúc này tôi sẽ không ” chơi ” em đâu….
Cô đỏ mặt, không dám nhìn anh, lại cúi đầu áp sát vào ngực anh không chỗ hở.
– Tiểu Nam, em yêu người đàn ông khi nãy à?
Nghe anh nhắc đến Trung, tâm tình cô đang dịu xuống lại trở nên khó chịu… Cô không yêu Trung, cái tình cảm cô giành cho Trung không phải là tình yêu.. nhưng khi nghe anh nói anh yêu cô, trong lòng cô như có cái gì vui vui đến lạ…. lại anh nói anh sắp lấy vợ thì lòng cô lại đau đau như ai đang đánh liên hồi vào bụng cô…
Cái loại tình cảm này nó lưng lửng khiến cô nhớ đến đã muốn đau lòng..
Ngôn không nghe được tiếng động nào thể hiện cho sự trả lời của cô, anh khoáy tung mái tóc cô lên để cho những chất dơ theo nước mà trôi xuống. Giọng anh khàn khàn:
– Em bỏ tâm tư đi, thằng đấy không xứng.
Đến bây giờ cô mới dám ngước mắt lên nhìn anh, trong mắt cô ngoài đau xót lại chứa nhiều tia kinh ngạc.
– Em nhìn tôi cái gì, tôi nói đến người em yêu nên em không thích à?
Bất giác cô lắc lắc đầu.
– Không đúng à? Nhưng dù là thế nào em cũng nên bỏ tên đó ra khỏi đầu đi, chi bằng nhớ đến hắn thì hãy đi theo tôi. Tôi không hứa sẽ chung thủy nhưng lăng nhăng đến mức vừa cưới em vừa làm cho cô khác to bụng thì…
Nói đến đó anh nhìn cô lại nở nụ cười yêu mị, nói tiếp:
– ….tôi không đủ khả năng!
Tiểu Nam giật bắn người vì câu nói của anh, cô đỏ mặt lại cúi đầu xuống thấp không dám nhìn anh.
Ngôn dùng bông tắm thoa một ít tinh dầu xà phòng, sau đó lại giúp cô thoa lên da…anh nhẹ nhàng như đang chăm sóc sủng vật..bàn tay thon dài thô ráp khẽ chạm vào từng tất da thịt của cô khiến toàn thân cô căng cứng.
Tiểu Nam khó chịu, cô cố vùng ra lại bị anh nắm giữ, giọng anh khàn đục:
– Em yên đi, em còn cựa quậy tôi “chơi ” em ngay bây giờ.
Cô đứng yên, không dám nhúc nhích, hai mắt lại đi theo từng tất tay anh di chuyển… Để chỗ nhạy cảm kia anh lại nhìn cô, cười gian manh:
– Em cởi hay tôi cởi?
Tiểu Nam mặt đỏ hơn mặt trời ban trưa, cô không dám làm bừa, bây giờ bản thân cô đang rơi vào tay giặc chỉ có thể nghe theo lời anh nói, nếu không cô sẽ sống không toàn thay…
Cô nhấc một chân lại kéo chiếc quần thể thao xuống bên trong ẩn hiện chiếc quần con hình con thỏ rất đáng yêu.
Ngôn nhìn cô chầm chầm, lát sau lại bật cười ha hả:
– Này Tiểu Nam, em yêu động vật thế à?
Tiểu Nam khúm núm, cô chéo chân bên trái rồi lại chéo chân bên phải, tay thì lại che lên trước ngực. Trong chật vật mà đáng yêu vô cùng.
Ngôn cười hì hì, lộ ra chiếc răng khểnh bên trái sáng lấp lánh:
– Không chọc em nữa, em tắm đi.
Nói rồi anh quay người đi ra, để lại cô ngây ngốc trong phòng tắm.
Tiểu Nam xoa xoa ngực, thật may nếu anh cứ khăng khăng đòi tắm cho cô chắc cô sẽ chết vì xấu hổ mất.
Lại bỗng dưng giật mình, cô không hiểu vì sao bản thân lại nghe lời anh đến vậy? Hay là vì cô vừa trải qua biến cố nên tinh thần mong manh dễ bị điều khiển???
Gật gù tự trấn an mình, cô tin là thế!
Ầy, đến sau này khi không trải qua biến cố gì cô vẫn ngây ngốc nghe lời Ngôn không khác gì ngày hôm nay….Đó là sự tin tưởng, tin tưởng tuyệt đối!
Ngày hôm đó sau khi tắm rửa cật lực hơn 1 tiếng đồng hồ trong phòng tắm, mùi hôi trên người cô mới mất đi hoàn toàn mà sau khi cô tắm ra Ngôn lại thoa tinh dầu hoắc hương lên người cô, cái mùi thơm mà cô rất thích.
Tối Tiểu Nam ngủ lại nhà của Ngôn, còn Ngôn thì đêm đó đi đến gần sáng mới về.
Đêm qua cô nằm suy nghĩ rất nhiều về việc của Trung, có đau lòng có mất mác nhưng cô không khóc vì thực sự tình cảm của cô giành cho Trung đơn giản chỉ là tình thân nhưng bản thân cô lại không phân biệt được.
Cô trước giờ chưa được yêu và cũng chưa từng thích một ai đó nên khi Trung đến, quan tâm và chăm sóc thì mức tình cảm bạn bè giành cho Trung cao hơn một chút. Cô vẫn biết bản thân mình không yêu Trung nhưng khi Trung rời xa cô cô có chút mất mác mà mãi sau này cô mới biết đó không phải là loại mất mác khi chia ly tình yêu, vì vốn dĩ chia ly thật sự của tình yêu sẽ đau đến ngây dại, rất đau….
Nhưng nghĩ thật kỹ cô cũng không nên bám mãi lấy Trung, anh có hạnh phúc cô nên vui mừng chúc phúc cho anh. Còn việc anh nói anh yêu cô, hay xem là lời nói trong lúc say xỉn đi, nó không có giá trị…
Còn về Ngôn, anh nói ở bên anh đi, dù anh không chung thủy nhưng chí ích anh sẽ đối xử với cô thật tốt….Cô đang suy nghĩ về vấn đề này..
Đến mãi gần sáng cô mới an yên mà chợp mắt, được một lúc lâu cô lại cảm thấy ngứa ngáy nhột nhột. Giật mình tỉnh giấc khi thấy Ngôn đang ôm cô vào lòng, cả người anh mùi rượu thoang thoảng phả ra.
Cảm nhận được cô đang vùng dậy, Ngôn ôm lấy cô thật chặt, anh trầm giọng:
– Em yên để tôi ngủ một lát, mấy hôm rồi tôi chưa được ngủ.
Tiểu Nam định không đồng ý nhưng khi nghe giọng trầm trầm mệt mỏi của anh cô lại siêu lòng. Thôi thì không sao, dù sao cũng là ôm thôi mà, khi trưa anh tắm giúp cô cũng chẳng vấn đề gì thì sao lại sợ chứ.
Cứ thế trên chiếc giường rộng lớn, một người đàn ông đẹp như trong tranh đang ôm chặt lấy một cô gái nhỏ, cả hai cùng nhắm mắt đi vào giấc ngủ an lành.
Đến trưa hôm sau Tiểu Nam mới tỉnh dậy, cô nhìn xung quanh không thấy Ngôn đâu, chắc hẳn anh đã dậy từ sớm.
Đứng dậy vệ sinh một chút, cô đi xuống dưới thăm quan xung quanh.
Vừa đi xuống cô đã nghe tiếng của phụ nữ vang lên, đang định quay lên đi trở về phòng liền nghe tiếng Ngôn gọi.
– Em đi đâu vậy, xuống đây đi.
Cô nghe tiếng Ngôn đành đi nhẹ nhẹ từ từ đến chỗ anh, suốt quãng đường đi tầm 2m luôn có ánh mắt lửa đạn của phụ nữ nhìn cô..
Cô ngước mắt nhìn cô ta, cô ta lại trừng mắt dữ tợn với cô, ấy thế mà cô cũng chẳng sợ, vẫn nhìn cô ta chằm chằm, không hù dọa cũng không sợ hãi.
– Anh Ngôn, anh xem cô ta trừng mắt nhìn em kìa.
Ngôn nhìn nhìn Tiểu Nam:
– Em trừng cô ấy thì có.
Cô gái kia giận dỗi, lại quay sang Tiểu Nam, hỏi hỏi:
– Cô tên gì, là ai?
Tiểu Nam nhìn cô ta, cô cũng muốn trả lời lắm nhưng thật sự là lực bất tòng tâm.
Giọng Ngôn ồ ồ:
– Cô ấy tên Tiểu Nam là vợ anh.
Cô gái đối diện mở to hai mắt miệng thì há hốc vì kinh ngạc.
– Anh Ngôn, anh nói gì vậy?
Nói rồi cô ta lại quay sang Tiểu Nam, trừng mắt:
– Cô kia, cô muốn bao nhiêu tiền thì buông tha cho anh Ngôn? Nói đi, tôi đưa.
Tiểu Nam thoáng ủ rũ, cô lại nghĩ hóa ra đây cũng là một thiên kim tiểu thư nhiều tiền lắm của…
Ngôn buông tờ báo pháp luật xuống, anh đứng dậy nắm lấy tay Tiểu Nam kéo cô đi theo anh. Lại quay sang nói với cô gái đang hùng hổ giận dữ:
– Kim, em về đi sau này đừng đến làm phiền anh nữa, anh có vợ rồi.
Kim giận dỗi, sụt sùi:
– Anh Ngôn, ba nói với em anh sẽ lấy em mà, anh coi cô ta vô lễ đến mức em hỏi cũng không thèm trả lời. Đàn bà con gái mà vô duyên thế anh lấy làm gì hả??
Ngôn nhìn Kim, mắt anh nheo lại:
– Người vô duyên là em đó, đi về đi, sau này anh cấm em đến đây. À còn nữa cô ấy nói không được chứ không phải là không muốn nói.
Lại quay sang nói với Tiểu Nam:
– Đi, tôi đưa đi em một chút.
Nói rồi anh kéo Tiểu Nam đi, để lại cô gái tên Kim đứng đấy mở to mắt.
Đến khi anh đi khuất dạng, Kim mới hoàn hồn, cô lẩm bẩm:
– Không nói được à, không nói được…
Lát sau lại nở nụ cười xinh đẹp:
– Bị câm thì lo gì!
Nói rồi, cô lấy điện thoại gọi cho đám chị em tụ họp đi ăn chơi mua sắm. Thật sự chẳng quan tâm đến một người con gái tên Tiểu Nam…
Ngôn đưa Tiểu Nam đi xuống chung cư, lại nhìn thấy Tần đang trêu ghẹo một cô gái xinh đẹp đang chạy bộ. Nhìn thấy cô và anh, Tần cười rạng rỡ:
– Chào đại ca, chào chị Nam.
Tiểu Nam gật gật đầu chào lại anh.
Ngôn nhìn hành động của cô, anh khịt khịt mũi:
– Em không cần chào tên này, ở đây ngoài anh ra em lớn nhất.
Tần cũng phụ họa:
– Phải đó chị Nam, chỉ cần chị thật lòng với anh Ngôn thì em luôn luôn xem chị là chị.
Ngôn nghe Tần nói, anh liếc mắt qua nhìn anh ta, trong mắt có ý không vui nhưng cũng không nói câu nào mà trực tiếp chui vào trong xe.
Mà Tần ở đây lại quan sát biểu cảm của Tiểu Nam, nhìn thấy cô rất thật tâm anh mới yên tâm mà nói:
– Chị Nam vào xe đi.
Tiểu Nam thật lòng hiểu những lời Tần nói, ý anh ta rất rõ ràng là muốn cô luôn trung thành với Ngôn. Chỉ cần cô một lòng đi theo Ngôn, anh ta sẽ đối xử tốt với cô. Quả là một đàn em trung thành nhưng sự thật thì cô chưa trả lời Ngôn rằng cô có đồng ý đi theo anh không, vẫn chưa trả lời…
Ngồi vào xe, Ngôn không nói với cô câu nào, mãi khi xe dừng trước cổng một bệnh viện rất lớn, anh mới nhàn nhạt nói với cô:
– Em xuống đi, vào kiểm tra một chút.
Tiểu Nam ngó nghiêng xung quanh, cô kéo kéo tay áo anh. Ấy thế mà Ngôn như hiểu được, anh trả lời:
– Hôm qua em bị đánh, tôi đưa em đi kiểm tra một chút.
Tiểu Nam lắc đầu, cô có ý không muốn đi.
– Tôi không nuôi người có bệnh, tôi thích người khỏe mạnh.
Hết nói, Tiểu Nam đành đi theo anh, ai biểu anh cứu cô một mạng làm gì!
Đây là bệnh viện tư quốc tế, người đi khám rất ít, lúc Ngôn đi vào liền có vài người mặc áo blouse trắng ra đón.
Tiểu Nam nhìn thấy anh bắt tay từng người, lại cười nói chỉ chỉ vào cô, mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng cô cũng rất lịch sự gật đầu chào lại.
Sau màn chào hỏi Ngôn đi cùng các vị kia, Tiểu Nam lại được Tần huých tay, đưa cô đi theo sau đám người bọn họ.
Sau khi kiểm tra một loạt từ trên xuống dưới, bác sĩ kết luận cô chỉ bị thương ngoài da, có vài chỗ da bị trày do bị móng tay cào cấu mà thành. Duy nhất có một vết u khá nhỏ sau đầu, nhưng hình như không sao, có lẽ chỉ là vết u bình thường không gây hại gì nhiều.
Nghe bác sĩ dặn dò xong xuôi cô lại được Tần đưa qua một căn phòng khá to và khang trang, có thể nói là khang trang nhất trong những phòng khi nãy cô vừa vào khám.
Tần đưa cô vào trong, cô đã nhìn thấy Ngôn đang ngồi vắt chéo chân đợi sẵn. Nhìn thấy cô vào, anh chỉ tay ý bảo cô ngồi xuống ghế đối diện với một vị bác sĩ đã lớn tuổi.
– Bác Đông, cô ấy đến.
Vị bác sĩ tên Đông ngẩn đầu lên nhìn cô, trong mắt thoáng qua vài tia kinh ngạc nhưng rất nhanh sau đó ông lại biến đổi bình thường. Mà lần biến đổi cảm xúc này Tiểu Nam không nhìn ra nhưng một người lăn lộn bao nhiêu năm như Ngôn làm sao lại không nhìn được.
Anh đăm chiêu, trong đầu đã có suy nghĩ của mình…
Vị bác sĩ ấy không hề biết những gì Ngôn đang suy nghĩ, ông vẫn vui vẻ nói với Tiểu Nam:
– Con ngồi xuống đi.
Tiểu Nam gật đầu, cô lại nhìn qua Ngôn.
Thấy cô nhìn, anh mỉm cười:
– Ông ấy là giám đốc bệnh viện kiêm trưởng khoa ngoại, ông ấy sẽ kiểm tra sơ cho em một chút về khả năng nói của mình.
Tiểu Nam ngây ngốc, cô không hiểu được vì sao anh lại lại muốn kiểm tra chẳng phải cô bị câm bẩm sinh sao?
Vị bác sĩ già lên tiếng:
– Con không cần lo, bác kiểm tra nhanh thôi.
Ngôn đi đến chỗ cô, xoa xoa đầu cô, anh mềm giọng:
– Tôi ở đây, không có việc gì.
Nói rồi anh đứng sau lưng cô nhìn xem bác sĩ Đông kiểm tra cho cô.
Thật sự trong suốt quá trình kiểm tra, một tiếng nhỏ cô cũng không thể nói được……
Gần 30 phút kiểm tra rất nhiều, vị bác sĩ gật gật đầu, nói với cô:
– Ok rồi, con ra ngoài vệ sinh lại miệng đi, bên ngoài sẽ có y tá đưa dụng cụ vệ sinh cho con.
Tiểu Nam có chút ủ rũ, cô thừa biết cô không nói được, mà cô cũng chẳng mong khi khám xong sẽ chữa được bệnh cho cô nhưng khi thấy sau gần 30 phút cố gắng mở miệng thật to để cố phát ra chữ mà vẫn vô ích, cô không khỏi đau lòng cho bản thân mình…
Đợi đến khi Tiểu Nam đi rồi, Ngôn mới nheo mắt ngồi xuống ghế, anh hỏi trước:
– Có gì không đúng à bác?
Bác sĩ Đông gật gật đầu, ông có chút căng thẳng:
– Đúng, bác nghĩ con bé nói được, nó không bị câm bẩm sinh.
Ngôn nheo mi tâm:
– Ý bác là…..
Bác sĩ Đông lại nói:
– Con đưa con bé đến bệnh viện của em gái bác, em bác sẽ giải thích sau cho con.
Ngôn nhìn tờ danh thiếp bác Đông đưa, mi tâm anh lại nheo chặt thêm vài phần. Trên tấm danh thiếp ghi dòng chữ:
” Âu Bảo Điệp – viện trưởng bệnh viện thần kinh trung ương “.
Mãi đến khi lên xe đi về mà Ngôn vẫn cảm thấy rất khó hiểu…Hai chữ thần kinh đập vào mắt anh khiến cả người anh có chút khó chịu, nếu đúng như lời bác Đông nói khi nãy thì rõ ràng Tiểu Nam không hề bị câm nhưng vì sao cô không nói được và vì sao lại liên quan đến bệnh lý tâm lý???
Nhìn sang Tiểu Nam đang dựa người vào kính xe, gương mặt xinh xắn nhưng lại ủ rũ, anh thoáng nãy sinh một tia thương cảm mà trước nay chưa từng xảy ra với bất kỳ một người phụ nữ nào. Ngay cả khi nhận ra tim mình một vài giây loạn nhịp, anh lại giật mình hoảng hồn.
Anh chưa bao giờ như thế….