Vợ Câm Đừng Bỏ Rơi Anh!

Chương 95: Nhà Đầu Tư Giấu Mặt


Đọc truyện Vợ Câm Đừng Bỏ Rơi Anh! – Chương 95: Nhà Đầu Tư Giấu Mặt


Ngày hôm sau Đỗ thị lại họp cổ đông.

Nhưng cổ đông chỉ còn mấy người xuất hiện, người mới mua cổ phần thì cũng không thấy đâu.

Đỗ Sơn Hải có vẻ mệt mỏi.

Đỗ Hiểu Linh thì còn tới Lăng thị bàn hợp đồng xoay chuyển tình thế.
“Đỗ Sơn Hải.

Ông làm gì thế hả?” Vương Tú Cầm tức tối nói.

Lúc này bà ta chưa bán cổ phần đi cũng đã là điểm kì lạ rồi.

Nhưng bà ta ở đây lên tiếng chửi bới cũng thật đau đầu.
“Reng!” Tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo vang.

Đỗ Sơn Hải liếc mắt nhìn.

Ánh mắt lập tức sáng rõ.
“Mọi người chờ chút.”
Đỗ Sơn Hải cầm điện thoại đi sang phòng bên nghe cho đỡ ồn ào.

Ông ta vừa bắt máy, đầu dây bên kia là tiếng phụ nữ:
“Chào chủ tịch Đỗ, không biết chủ tịch Đỗ có hứng thú hợp tác với tôi không?”
Đỗ Sơn Hải vừa nghe thấy lời mời hợp tác thì kích động không thôi.

Khuôn mặt ông ta bừng lên sức sống, y như nắng hạn gặp mưa rào vậy.
Trao đổi hồi lâu, Đỗ Sơn Hải trở về, vui vẻ thông báo với các cổ đông:
“Các vị! Hiện tại tình hình vốn sẽ được bù lấp nhanh chóng trong hôm nay, cổ phiếu rất nhanh sẽ khởi sắc trở lại.

Các vị cứ trở về chờ tin tốt của Đỗ Sơn Hải này.”

Vương Tú Cầm vừa nghe thấy thế lập tức lên tiếng:
“Chủ tịch Đỗ, ông nói đơn giản như vậy mà chúng tôi có thể tin được hay sao? Chúng ta đều là người làm ăn, không phải trẻ con mà chỉ nghe ông nói yên tâm thì sẽ yên tâm được.

Bây giờ tôi đã bày tỏ rõ quan điểm rồi, chúng tôi sẽ không bù tiền ra, nếu như cổ phiếu không có khởi sắc, chúng tôi sẽ rút vốn đầu tư, bán cổ phần.

Vậy thôi.”
Vương Tú Cầm hùng hùng hổ hổ, khí thế rất lớn, chung quy là chỉ biết ăn lợi chứ không dám gánh họa cùng với tập đoàn.
Đỗ Sơn Hải cười lạnh nói:
“Nếu như Vương phu nhân muốn bán cổ phần lúc này tôi rất sẵn lòng mua lại.

Chỉ sợ đến lát nữa nhận tin tài chính xong bà sẽ hối hận.”
Ánh mắt của Đỗ Sơn Hải vô cùng tự tin pha lẫn thách thức.

Vương Tú Cầm lập tức mím môi lại, bà ta nhìn quanh, ai nấy cũng đang mải tập trung đến khí thế của Đỗ Sơn Hải mà im lặng.

Vương Tú Cầm liền nín bặt, hạ giọng xuống không dám khua môi múa mép nữa:
“Được, nếu chủ tịch Đỗ đã nói như vậy thì chúng tôi sẽ chờ tin tốt từ ngài.

Dẫu sao đây cũng là sản nghiệp nhà họ Đỗ chiếm chủ yếu, tôi tin ngài cũng không muốn nó có vấn đề gì.”
Đỗ Sơn Hải đàn áp được đối phương thì khoái chí cười hà hà.

Ông ta là người nhà họ Đỗ thật nhưng luôn chỉ là một kẻ vô danh trong dòng tộc khi có Đỗ Kính Nghiệp chắn trước, sau này là Vạn Như Ngọc kìm kẹp, không ngóc đầu lên nổi.

Bây giờ, biến cố đến, cũng là thời cơ cho ông ta cầm cân nảy mực.

Vừa đánh một trận đã cho thấy khí thế, ông ta cực kỳ hưởng thụ.

Trong phòng, Đỗ Sơn Hải ngồi tựa trên ghế, ông ta đang cực kỳ hưởng thụ chiến tích của mình.
“Đúng là ông trời giúp ta.

Thời của Đỗ Sơn Hải này đã tới rồi.”
Từ phía sau, thư ký Cao Viễn Thịnh mang đến cho Đỗ Sơn Hải một tách trà rồi nói:

“Chủ tịch Đỗ, nhà đầu tư đó có tin tưởng được không? Cao Viễn Thịnh xem ra khá lo ngại.
Đỗ Sơn Hải cười nhàn nhạt:
“Yên tâm đi.

Tôi đã xác minh rồi.

Đây là một dòng họ lớn, cũng là gia tộc thương nghiệp, chúng ta không cần lo lắng.”
Cao Viễn Thịnh không biết nói gì nữa cả.

Sự tự tin của Đỗ Sơn Hải khiến anh ta lo ngại.

Trên đời này không có cái gì ngẫu nhiên đến mà lại không có mục đích cả.
“Cậu ra ngoài đi.

Tôi nghỉ ngơi một chút.” Đỗ Sơn Hải vẫy tay cho Cao Viễn Thịnh rời đi.

Anh ta nhanh chóng đi ra đóng cửa lại.
Sau cuộc họp cổ đông diễn ra suôn sẻ, đến phiên giao dịch chiều hôm ấy quả nhiên cổ phiếu cũng đã khởi sắc nhờ nguồn vốn dồi dào được rót về.

Tin tức lan tràn trên mặt báo và bản tin tài chính.

Điều này khiến Đỗ Hiểu Linh cũng rất ngạc nhiên.
“Trương Duy Khiêm, anh giúp tôi tìm hiểu xem Đỗ Sơn Hải tìm nguồn đầu tư ở đâu? Ai là người đứng sau mua cổ phần của Đỗ thị?”
Trương Duy Khiêm gật đầu, khẽ nói:
“Tôi sẽ đi điều tra.

Thời gian này thật sự vất vả cho cô rồi.

Dù sao, tôi chỉ là người ngoài cuộc, nhưng trước đây tôi và Kiều Thi Nhã đã từng khuyên cô, Lục thị là một ngọn núi sừng sững khó đổ.


Cô có thể dựa vào đó.”
Đỗ Hiểu Linh liếc mắt nhìn Trương Duy Khiêm, cô lạnh lùng nói:
“Tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc.

Nhưng đây không phải là một quyết định dễ dàng.

Nếu không phải là phương án cuối cùng thì dựa vào người chi bằng dựa vào mình.”
Mặc dù lời nói của Đỗ Hiểu Linh rất lạnh nhưng lại cực kỳ nghiêm túc mà suy nghĩ.

Trương Duy Khiêm không nói gì thêm về vấn đề này.

Vì một lời Đỗ Hiểu Linh đã tỏ rõ quan điểm.

Cô nói xong thì hỏi:
“Có tin gì về Kiều Thi Nhã chưa?”
“Đêm của hai ngày trước khi Vạn Như Ngọc rời đi, Hà Tư Sinh có đi tàu ra Hoàng Hà Hải và trở về luôn trong đêm.

Vậy nên tôi đã cho người ra Hoàng Hà Hải, bám theo chút thông tin này mà tìm cô ấy.”
Trương Duy Khiêm nói với giọng có chút nghẹn ngào.
Đỗ Hiểu Linh cũng không nhịn được mà thở dài:
“Chắc chắn Kiều Thi Nhã đã phát giác ra cái gì nên mới bị vậy.

Lúc đó bà ta nghĩ còn gỡ gạc được, nhưng vì kẻ đứng sau kia không chống đỡ cho nữa, sợ tội bị phanh phui nên bà ta mới chọn cách chạy trước.

Mà không chạy thì cục diện chính trị đang rối ren thế này có khi còn bị trừ khử để tránh lôi ra đường dây bẩn.

Đáng tiếc là bà ta chạy rồi thì chúng ta mới chỉ có bằng chứng biển thủ công quỹ, còn rất nhiều án khác như giết người, hối lộ, rút ruột công trình, cạnh tranh bẩn thì không có được bằng chứng.

Với cái tội kia bà ta cũng chỉ bị xử mười năm là cùng.

Đánh trận này quả nhiên còn tốn cơm.”
Trương Duy Khiêm nhìn Đỗ Hiểu Linh, quả nhiên trong thời gian ngắn cô đã có nhiều thay đổi.

Nhưng đối thủ cũng toàn người có sỏi nên vẫn cần rất nỗ lực.

Có điều khi thấy cô như thế này, Trương Duy Khiêm cũng yên tâm hơn khi hậu thuẫn.

“Vậy tôi đi làm việc, cô nghỉ đi.” Trương Duy Khiêm nói rồi nhanh chóng ra ngoài.
Còn lại Đỗ Hiểu Linh trong phòng làm việc, mấy hôm nay vì cô bận, lại vì chuyện ba nằm viện, Tiểu Thành tạm thời được đón về cho Lục Thiếu Quân chăm sóc, cô muốn gọi cho con để nói chuyện.
“Mẹ ơi!” Bất chợt tiếng gọi từ cửa truyền tới.
Đỗ Hiểu Linh nhìn ra, Tiểu Thành nhỏ nhắn với gương mặt hồng hào chạy đến ôm lấy cổ mẹ.
“Con nhớ mẹ quá! Hôm nay ba cho con vào thăm ông ngoại đó.” Tiểu Thành khoe mẹ.
Lục Thiếu Quân đi từ bên ngoài vào, anh xách theo một giỏ đồ.

Khuôn mặt vô cùng hạnh phúc.
“Nào, Tiểu Thành, buông tay mẹ ra con, con làm thế mẹ không thở được đâu.”
Tiểu Thành có chút mất hứng.

Nhưng mà vẫn buông mẹ ra.

Đỗ Hiểu Linh nhìn Lục Thiếu Quân cũng không thêm thiện cảm được sau lời nói ấy.

Cô nhớ bản thân vẫn nợ Lục Thiếu Quân một câu trả lời.
“Anh đến nghe câu trả lời đó à?’
Đỗ Hiểu Linh trực tiếp hỏi.

Lục Thiếu Quân nhìn cô một lát chưa kịp nói gì thì lại có tiếng gõ cửa.
“Để con mở cho mẹ.” Tiểu Thành háo hức chạy ra.
Vừa ra đến cửa, Tiểu Thành đã reo lên:
“A! Bác sĩ Lăng!”
Vừa nghe thấy tên Lăng Tuấn Dương, mặt của Lục Thiếu Quân ngay lập tức nhăn lại thành một bộ dạng khó coi, đầu lại nhói lên mấy cái.
“Nửa đêm, cậu tới đây làm gì?” Lục Thiếu Quân hậm hực hỏi.
Lăng Tuấn Dương chẳng thèm đáp lời, anh trực tiếp đi đến chỗ Đỗ Hiểu Linh đưa cho cô một túi đồ.
“Mua cho em nè.

Mấy hôm nay thấy em mất ngủ, dùng thử đi.”
Lục Thiếu Quân liếc mắt nhìn, trên tay Đỗ Hiểu Linh là một túi mỹ phẩm.

Anh lập tức nhào đến, giật cái túi mỹ phẩm trên tay Đỗ Hiểu Linh ra, ấm ức:
“Mời bác sĩ Lăng mang về tặng cho người khác.

Đồ của mẹ Tiểu Thành, ba của Tiểu Thành mua cho là được rồi, không phiền người khác.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.