Đọc truyện Vợ Câm Đừng Bỏ Rơi Anh! – Chương 120: Gặp Lại Ân Nhân
Ninh Tiểu Sảnh nhíu mày một cái, thở dài:
“Thật ra chuyện ở nhà họ Lục thì tôi không biết.
Nhưng chuyện về sau này khi tôi bắt đầu quan sát muốn tiếp cận cô thì tôi có tìm hiểu.
Cái thai…” Ninh Tiểu Sảnh ngừng một nhịp rồi nói tiếp: “Cái thai không phải Lục Thiếu Quân muốn bỏ, là do Đỗ Tuyết Kỳ cho người ghi âm giả giọng rồi tuồn cho Vũ Đông Trúc.
Vậy nên cô hận anh ta vì chuyện đứa bé là không đúng đâu.
Thiếu Quân thật sự đã làm hết sức để bảo vệ mẹ con cô.
Nếu không vì Đường Thanh Minh nhảy ra có lẽ mọi chuyện sẽ không như thế.”
Đỗ Hiểu Linh quay nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ninh Tiểu Sảnh không nói gì cả.
Nỗi đau này dù đã qua nhưng chưa từng dịu đi trong cô.
“Về việc này tôi còn xác minh lại phía bác sĩ khoa sản, khi ấy cơ thể cô quá yếu, Lục Thiếu Quân lo ngại việc mang đứa bé có thể khiến cô mất mạng vì thế anh ta có đề cập đến.
Nhưng khi bác sĩ nói cơ thể cô có thể chịu được anh ấy đã hết lòng để ông ấy chiếu cố chăm sóc cho cô.”
Ninh Tiểu Sảnh nói đến đây thì Đỗ Hiểu Linh liền thay đổi sắc mặt.
Môi khẽ mím lại cố kìm nén sự xúc động bên trong mình.
Ninh Tiểu Sảnh không nói thêm gì nữa.
Cô để cho Đỗ Hiểu Linh tự vấn với lòng mình.
Thật ra, mọi sai lầm của Lục Thiếu Quân trước đây Đỗ Hiểu Linh cũng đã vơi đi ít nhiều.
Bởi vì khi ấy, bản thân cô cũng thấy mình hèn mọn không xứng đáng được yêu.
Việc cô tình cờ ở trên giường anh, chấp nhận ở bên cạnh anh bị người chà đạp cũng đáng bị kẻ khác nói ra nói vào, khiến anh khinh ghét.
Nhưng sau này khi có cơ hội mở lòng với anh hơn, anh trao cho cô dịu dàng, trao cho cô ấm áp mà trước đó chứ từng có thì lại bất ngờ cướp đi, giày xéo nó.
Thứ mà cô hận anh nhất chính là việc anh muốn bỏ đi đứa con trong bụng cô, đứa con được kết tinh bằng tình yêu và rung cảm của hai người.
Vì vậy, trong mắt cô, Lục Thiếu Quân quá đỗi tàn nhẫn.
Đối với anh, cô chỉ có hận.
Nhưng hôm nay, những lời Ninh Tiểu Sảnh nói lại khiến cho nỗi căm hận trong cô ở góc độ nào đó trở thành thứ đáng cười.
Đáng cười bởi cô vì hiểu lầm mà hận anh, đáng cười vì cô lại để cho chính mình đau lòng như thế vì một âm mưu của kẻ khác.
Và cho dù Đỗ Tuyết Kỳ đã sống không bằng chết cũng đã thuận lợi khiến cho lòng cô chết theo một thời gian thật dài.
“Nói như vậy… là tôi hiểu lầm anh ấy rồi sao?”
“Có thể.
Nhìn chung, chuyện của hai người chỉ hai người mới sáng tỏ được.
Trong tình cảm đôi khi đúng sai, thắng thua không quan trọng.
Tình cảm của con người không giống như cái đĩa rơi rồi sẽ vỡ, thành đồ bỏ đi.
Con người có yêu thương, có tấm lòng, có bao dung và vị tha.
Hy vọng cô hạnh phúc, Tiểu Thành cũng hạnh phúc.
Đối với những người bạn bên cạnh như tôi cũng vui lây.” Ninh Tiểu Sảnh nói một hồi dài.
Đỗ Hiểu Linh khá bất ngờ.
Ninh Tiểu Sảnh vốn là một người khô khan trong mắt cô, thật không ngờ cũng có lúc nói những lời thấu tình đạt lý lại giống như đã có rất nhiều kinh nghiệm yêu đương rồi vậy.
Đỗ Hiểu Linh quay nhìn Ninh Tiểu Sảnh, bất chợt nhớ lại một chuyện liền hỏi:
“Khai thật với tôi đi, có phải cô có gì với Lục Tư Phàm hay không?”
Ninh Tiểu Sảnh bị nói đến lập tức đỏ mặt.
Cả hai vành tai cũng như mận chín cả.
Đỗ Hiểu Linh cười cười:
“Vậy là có gì rồi hả? Cô cũng được đấy chứ.”
“Được cái gì mà được?” Ninh Tiểu Sảnh cười cười nói.
Đỗ Hiểu Linh ngả người ra sau ghế, mơ hồ nhớ lại Lục Tư Phàm đã từng nói với cô rất nhiều chuyện.
“Gần đây, tâm lý ổn định hơn tôi bắt đầu nhớ ra rất nhiều chuyện hồi nhỏ, Lục Tư Phàm quả thật là một người đàn ông đáng để gửi gắm đó.
Tính tình anh ta điềm đạm, sâu sắc.
Nếu như không vì ân oán của Đường Thanh Minh có lẽ tôi đã rất cảm kích anh ta.
Và dù nói thế nào thì người đầu tiên kéo tôi ra khỏi bóng tối đó cũng là Lục Tư Phàm.
Tôi rất biết ơn.
Hôm nay nghe cô nói mấy lời này thì hiểu cô bị nhiễm kiểu triết lý từ ai rồi.”
Ninh Tiểu Sảnh cũng thư thái nhìn ra bầu trời ngoài kia, cô đưa tay ra hứng lấy vạt nắng xuyên qua khe cửa:
“Chuyện tình cảm không thể cứ một bên có tình là bên kia sẽ đáp lại được.
Tôi còn đang chật vật theo đuổi.
Người ta còn cành cao lắm.”
“Haha.
Hẳn là cành cao.” Đỗ Hiểu Linh cười vui vẻ.
Rất nhanh, xe dừng lại ở một biệt thự rất lớn, kiến trúc cực kỳ đồ sộ được thiết kế theo phong cách Gothic.
Những cổng vòm đón nắng tinh xảo, những bức bích họa tái hiện lại rất nhiều kiệt tác hội họa thời kỳ phục hưng.
Đỗ Hiểu Linh không khỏi trầm trồ.
Dù cô là người làm thiết kế, là trưởng phòng sáng tạo của Esther, một trong những tập đoàn hàng đầu thế giới nhưng khi nhìn công trình này vẫn không khỏi kinh diễm.
“Ôi trời.
Đây là lâu đài hả?” Ninh Tiểu Sảnh cũng chung một suy nghĩ với Đỗ Hiểu Linh khi bước ra khỏi xe.
Rất nhanh, từ trong nhà bước ra một vị quản gia âu phục chỉnh tề đón Đỗ Hiểu Linh và Ninh Tiểu Sảnh.
“Xin chào cô Đỗ, cô Ninh, chủ nhân đang chờ cô ở trong nhà ạ.”
Tiếng nói của người đàn ông rõ ràng là người cùng ở Giang Thành, Đỗ Hiểu Linh lấy làm hiếu kỳ mà hỏi:
“Ông cũng là người Giang Thành hay sao?”
Người đàn ông mỉm cười:
“Đúng vậy ạ.
Bên nước S có rất nhiều người từ Hoa Bắc Hạ sang, phần lớn là từ Giang Thành tới.”
Đỗ Hiểu Linh khẽ gật đầu.
Ở đây lại có thể gặp được người cùng quê cũng rất ấm áp.
Cô bước theo người đàn ông vào bên trong, khung cảnh vô cùng choáng ngợp khiến cô không khỏi trầm trồ.
Bước vào đại sảnh lớn, toàn bộ sàn nhà đều được lát đá cao cấp, chiếc mái vòm vừa cao khiến cho bên trong cành giống một tòa lâu đài hơn khi nhìn từ ngoài vào.
Ngang qua hành lang lát đá cẩm thạch người đàn ông đưa Đỗ Hiểu Linh và Ninh Tiểu Sảnh vào một căn phòng khá rộng.
Nơi đó có rất nhiều tranh.
Bức tranh nào cũng rất sinh động có hồn và đầy hoài niệm.
Nó tái hiện toàn bộ cuộc sống tại Giang Thành hai mươi năm về trước.
Điều này khiến Đỗ Hiểu Linh cảm thấy vô cùng thích thú.
“Chủ nhân của các vị chắc cũng là người Giang Thành, tranh đều mang tâm sự nhớ cố hương.” Đỗ Hiểu Linh không nhịn được mà nói.
Người đàn ông mỉm cười:
“Cô Đỗ thật tinh ý.
Đây đều là tranh do chủ nhân của tôi vẽ lại theo trí nhớ.”
“Mời hai vị ngồi, chủ nhân của tôi sẽ tới ngay.” Người đàn ông nhanh nhẹn nói.
Rất nhanh, một phụ nữ mang lên hai tách trà nóng cho Hiểu Linh và Tiểu Sảnh.
“Chủ nhân nói hai vị cứ dùng trà, khoảng nửa tiếng nữa ông ấy sẽ về tới.” Người đàn ông căn dặn.
Đỗ Hiểu Linh nhẹ nhàng đưa trà lên miệng, hương thơm thanh nhã khiến cô vui thích:
“Là Bích La Xuân, hương trà này đúng là lá được hái vào tiết Cốc Vũ, hương rất nhã.” Đỗ Hiểu Linh không nhịn được mà nói.
Ninh Tiểu Sảnh bật cười:
“Bệnh nghề đó à? Cô mới học về trà chưa tới một năm, bác Lăng đúng là có một học trò xuất sắc đó.
Còn tôi, trà chỉ khác nước lọc với rượu thôi chứ đều như nhau cả.”
Ninh Tiểu Sảnh vừa nói vừa đưa trà lên miệng mà uống.
Đỗ Hiểu Linh cũng nhấp một ngụm rồi nói:
“Tư Phàm rất hiểu trà, muốn có tiếng nói chung cô cũng tìm hiểu một chút.”
Ninh Tiểu Sảnh hai mắt sáng lên nhưng rồi rất nhanh tiu nghỉu:
“Bỏ đi, miệng tôi không nhạy vị.
Sau này có thành đôi, tôi cho anh ấy cân hết phần ưu nhã, còn tôi làm nóc nhà là được.”
Đỗ Hiểu Linh cười nhìn cô bạn.
Ninh Tiểu Sảnh xuất thân gia đình quân đội, tính cách mạnh mẽ hơn người thường, chất mạnh mẽ, cao quý của con nhà lính không lệch đi đâu được.
Đúng nửa tiếng sau, cánh cửa phòng bật mở.
Cả Đỗ Hiểu Linh và Ninh Tiểu Sảnh đều đứng lên hướng về phía đó.
Từ sau cánh cửa, một người đàn ông ngồi trên xe lăn, đôi mắt đeo kính đen, mặc tố sa y chầm chậm đi đến.
Đỗ Hiểu Linh không tin vào mắt mình, cả người bất giác bàng hoàng đến không thở nổi, từ hốc mắt nước mắt đột nhiên trào ra, sống mũi cay cay:
“Chú Đức! Là chú.
Đúng là chú rồi!”.