Đọc truyện Vợ Câm Đừng Bỏ Rơi Anh! – Chương 115: Cố Nhân
Ngay đêm hôm ấy, Đỗ Hiểu Linh đang ngủ thì một loạt tin nhắn khiến cô tỉnh dậy.
Đỗ Hiểu Linh cầm điện thoại lên, hàng loạt những hình ảnh nối nhau từ một số lạ.
“Đây là…? Đỗ Hiểu Linh dụi mắt nhìn về màn hình điện thoại.
“Lục Thiếu Quân và Trần Du Lan?” Đỗ Hiểu Linh vừa nhìn vừa nói.
Nhìn thời gian trên những bức ảnh được chụp, Đỗ Hiểu Linh nhận ngay ra ảnh mới vừa được chụp vào tối nay, lòng còn có chút trào phúng.
Khi mà cô còn chưa xem hết những bức ảnh hai người thì lập tức lại một tập hồ sơ được gửi qua email.
Vì hiếu kỳ Đỗ Hiểu Linh lại bấm vào đó.
“Hồ sơ nhà đất? Chủ tài sản là Trần Du Lan?” Cô khẽ hỏi.
Khóe môi nhỏ hơi mím vào.
Trong lòng cảm thấy mỉa mai thay.
Bỗng điện thoại cô reo vang.
Đỗ Hiểu Linh nheo mắt:
“Alo!”
“Hiểu Linh, có thể cùng nhau cho Tiểu Thành ra ngoài ăn một bữa cơm không?” Đầu dây bên kia tiếng Lục Thiếu Quân rụt rè đề nghị.
“Được, nhắn địa chỉ và thời gian cho tôi.” Đỗ Hiểu Linh nói rất nhanh rồi cúp máy.
Cô không muốn nói chuyện với anh thêm làm gì.
“Trước mặt nói một kiểu, sau lưng một kiểu.
Thật đúng là đàn ông.” Đỗ Hiểu Linh thất vọng ném điện thoại sang một bên rồi lại nằm xuống bên cạnh Tiểu Thành.
Lúc này cô xoay người nhìn con trai mình, lòng có chút phức tạp:
“Tiểu Thành, nếu như mẹ mạnh mẽ ngay từ đầu có lẽ em gái con bây giờ đang nằm trong nôi vui vẻ cùng chúng ta.”
Nói đến đây nước mắt của Đỗ Hiểu Linh rơi xuống gối.
Kể từ ngày sảy thai cô chưa từng nhắc đến chuyện này một lần.
Đó là nỗi đau mà đời này không dễ gì quên được không chỉ riêng Đỗ Hiểu Linh mà của bất kể người phụ nữ yêu con hơn mạng của chính mình.
Bàn tay Đỗ Hiểu Linh đưa xuống bụng mình, nơi đó phẳng lì không còn dấu vết nào của sinh linh bé nhỏ ấy, nước mắt cô rơi càng lúc càng nhiều:
“Mẹ xin lỗi.
Tất cả là tại mẹ không tốt.
Nếu chúng ta có duyên, con hãy lần nữa về bên mẹ được không?”
Đêm, những ánh đèn ngoài kia đã tắt dần, chỉ còn đèn đường là sáng.
Đỗ Hiểu Linh đưa tay kéo chiếc rèm che ra.
Thành phố không ngủ, nhiều người cũng không ngủ.
Họ còn thao thức bởi những trăn trở của chính mình.
…
Buổi sáng, Tô Tố Như tỉnh dậy, cả người có phần mỏi mệt.
Bà ta liếc nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng nói:
“Lý Khắc Tư! Bà đã chuẩn bị đồ xong chưa?”
Lý Khắc Tư vừa nghe thấy tiếng Tô Tố Như chạy vào liền nói:
“Thưa bà chủ, xong rồi ạ.
Đồ ăn sáng đã xong, mời bà chủ dùng bữa sau đó chúng ta sẽ tới viện.”
Tô Tố Như gật đầu một cái, chậm rãi sửa soạn.
Sau bữa sáng, Tô Tố Như lên xe riêng, cùng Lý Khắc Tư đi tới bệnh viện.
Rất nhanh, xe dừng lại trước cổng viện, bà ta hít một hơi thật sâu rồi bước vào bên trong đó.
Bệnh viện vào buổi sáng, nắng rọi vào những tán lá cây chiếu xuống hành lang dẫn vào viện.
Thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng cười nói giống như là của lũ trẻ.
Nhưng không phải.
Đây là viện tâm thần, một nơi điều trị đặc biệt cho những ai mắc vấn đề tâm lý.
Chỉ có những ca bệnh có phần nhẹ hơn mới được đưa ra ngoài trời tắm nắng.
Còn phía sau hành lang hun hút kia không thiếu những người đang gào thét phát bệnh chờ sự can thiệp của bác sĩ.
Tô Tố Như tâm tình phức tạp bước vào bên trong.
Vì có hẹn trước nên có bác sĩ tới đón bà ta.
“Lục phu nhân, xin mời theo tôi.”
Tô Tố Như bước theo nữ bác sĩ, hành lang vẫn đầy ánh sáng.
Bước chân của cả hai đều đều.
“Bà Đường đang ở trong phòng.
Sức khỏe đã ổn định hơn, lúc này tôi đã kiểm tra đã tỉnh táo.
Tôi sẽ ở ngay đây, nếu bệnh nhân có vấn đề gì sẽ lập tức can thiệp.
Lục phu nhân cứ yên tâm.”
Tô Tố Như gật đầu.
Bà ta nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Bên trong căn phòng bệnh, Đường Thanh Minh ngồi trên ghế hướng ra ngoài cửa sổ, mắt đăm đắm nhìn những vạt nắng đang hắt qua đây.
“Cuối cùng bà cũng đến.” Tiếng Đường Thanh Minh chậm rãi.
Bà ta không quay lại nhìn cố nhân, cũng là nhìn kẻ thù của cả một đời.
“Bà biết tôi sẽ đến ư?” Tô Tố Như chậm rãi nói, mắt nhìn theo bóng lưng người phụ nữ mà bà ta từng vô cùng căm hận.
Đường Thanh Minh bật cười:
“Ngày xưa, mỗi lần ghé thăm nhà, bà đều đi một mình, nhưng không có khách sáo như lúc này.” Tiếng Đường Thanh Minh chua xót kèm trào phúng nói.
Tô Tố Như thở dài, ngồi xuống một cái ghế ở gần đó, chậm rãi nói:
“Khi ấy Tư Phàm cũng sẽ chạy biến đi, mà con trai tôi thì âm thầm chờ ngoài cây dương liễu, còn người đàn ông đó sẽ tức giận đập đồ, bà sẽ nép sau lưng ông ấy, bộ dáng yếu đuối khiến tôi thật chán ghét.”
Đường Thanh Minh chỉnh lại cái chăn đắp ngang thân mình trên ghế rồi lại cười.
“Bà hận tôi vì ông ấy yêu tôi? Còn tôi hận bà vì đã ép ông ấy ở bên cạnh mình.
Chúng ta đều vì một người đàn ông không đủ bản lĩnh mà tổn thương nhau, tổn thương những đứa trẻ.”
Tô Tố Như nghe đến đây nhẹ nhàng rời ghế, bà ta tiến lại phía Đường Thanh Minh, cúi người thật thấp nói:
“Tôi xin lỗi.
Tôi thật sự xin lỗi.
Tôi sợ cái cảm giác bị vứt bỏ, những đêm đau ốm mòn mỏi chờ người mình yêu thương không trở về.
Tôi rất sợ.
Tôi biết tôi sai rồi, tôi không nên kéo những đứa trẻ vô tội vào cuộc chiến của chúng ta.
Nhưng phàm là một người phụ nữ yêu chồng mình, sao có thể rộng lượng nhìn người ta ở bên phụ nữ khác?”
“Chúng ta hòa nhau.
Bà cũng không thể sinh thêm con vì sự ghẻ lạnh của ông ấy.
Đó xem như là tôi đã trừng phạt bà.
Tôi buông rồi, cũng mệt mỏi rồi.
Nhưng tha thứ cho bà thì không bao giờ.
Chúng ta vẫn cứ nên hận nhau, ôm nỗi hận đó xuống mồ đi.”
Đường Thanh Minh nói, thanh âm chậm rãi nhưng rất kiên định.
Đến nói ghét, nói hận mà cũng có thể bình tĩnh như thế.
Cái khí chất nho nhã này của Đường Thanh Minh chính là thứ mà Tô Tố Như rất ghét, nó là nguyên nhân khiến cho chồng bà luôn lấy ra để so sánh giữa hai người phụ nữ.
“Tôi hiểu bà sẽ không tha thứ.
Tôi cũng chỉ muốn nói với bà một lời xin lỗi cho tất cả.”
“Tôi không còn sống được bao lâu nữa.
Bác sĩ nói tôi có một khối u ác tính trong não, rất nhanh thôi tôi sẽ về với ông ấy.
Bà sẽ không có ý kiến gì chứ?”
Đường Thanh Minh vẫn điềm đạm, lời nói nhẹ tựa lông hồng mà trong lòng Tô Tố Như kinh động.
Rất nhanh, Tô Tố Như cảm thấy đây không phải lúc thích hợp để thăm hỏi về bệnh tình, bởi vì hai người ghét bỏ, thù hận nhau cả đời, nói một lời quan tâm sau khi chém giết nhau vừa nực cười lại vừa thừa thãi.
“Tôi sẽ không ý kiến gì.” Tô Tố Như khẳng định.
Bà ta nhìn Đường Thanh Minh trầm tư bên cửa sổ, lúc này bà ta mới thật nhận ra người phụ nữ này đã yêu sâu sắc đến thế nào.
Còn tình yêu của Tô Tố Như không có được thì chính là cố chiếm hữu, không có được thì mưu hại và tổn thương người rồi cũng là tổn thương mình.
“Rất tốt.
Tôi mệt rồi.
Bà hãy về đi, ân oán của chúng ta đời này xem như xong.
Không còn ai nợ ai nữa.
À, trên bàn có một lá thư, nhờ bà chuyển cho Đỗ Hiểu Linh giúp tôi.”
Nói xong câu này, Đường Thanh Minh nhắm mắt ngưng thần, để những tia sáng mặt trời rọi vào mặt mình mà cảm nhận sự chói chang mà nó mang lại.
Tô Tố Như liếc mắt nhìn trên bàn, quả nhiên thấy một phong thư, bà ta nhẹ nhàng tiến lại cầm lấy rồi để vào túi của mình.
Xong xuôi thì quay nhìn Đường Thanh Minh một lần nữa mà nói:
“Tôi mong bà bình an.”
“Bà cũng thế.” Đường Thanh Minh khẽ nói, mắt vẫn không hề mở ra, từ đầu đến cuối không nhìn đối phương.
Tô Tố Như rời khỏi phòng, bước ra dãy hành lang bệnh viện trở về, lòng vơi đi rất nhiều gánh nặng.
Trong này Đường Thanh Minh cũng từ từ mở mắt, bà ta đứng lên sát cạnh cửa sổ, nhìn bóng dáng Tô Tố Như rời đi, miệng lẩm bẩm:
“Đời này tôi hận bà, nhưng tôi cũng nể sợ bà.”.