Vợ Cả Nhàn Nhã

Chương 22: Y quán [ ngũ ]


Đọc truyện Vợ Cả Nhàn Nhã – Chương 22: Y quán [ ngũ ]

Biểu tình của Xuân Đào chưa có cái gì biến hóa, tiểu nha hoàn nhỏ tuổi có chút sốt ruột, âm thầm kéo kéo ống tay áo Xuân Đào, tiểu nha hoàn nhỏ tuổi kia thấy Xuân Đào không mở miệng có chút sốt ruột, lên tiếng: “Công chúa, cái này không thích hợp.”

Tam công chúa đang hưng trí bừng bừng nói chuyện cùng Đỗ Oánh Nhiên, thình lình bị tát nước lạnh, trong lòng liền không vui, thấy nha hoàn mở miệng liền nói: “Làm sao vậy, Nguyệt Doanh?”

“Thân thể của công chúa ngài.” Tiểu nha đầu kia khẽ cắn môi, biết nói như vậy sẽ làm công chúa không vui, nhưng là vẫn nói.

Đỗ Oánh Nhiên thấy miệng Tam công chúa cũng quyệt lên, vội vàng cười hoà giải nói: “Vũ đạo ta dạy cho công chúa là không có chuyện gì, nếu lo lắng, có thể ghi nhớ động tác, về đến trong cung sau khi được thái y cùng nữ y cho phép lại múa.”

Tam công chúa vui vẻ trở lại, đầu nhỏ nhanh chóng gật đầu giống như con gà con mổ gạo, trong miệng nói: “Bản thân tiểu Đỗ đại phu chính là đại phu y thuật cao minh, vũ đạo này, nàng nói có thể múa thì có thể múa. Lần trước nha đầu Đông Mai kia không có mang theo thuốc, mạng ta chỉ còn một đường, chính là tiểu Đỗ đại phu ra tay cứu.” Bộ dáng nhất phái thiên chân rực rỡ, làm cho Đỗ Oánh Nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

“Vì cái gì gọi ta là tiểu Đỗ đại phu.” Đỗ Oánh Nhiên thấy công chúa đáng yêu, liền cùng nàng đùa giỡn.

“Bởi vì ngươi nhỏ hơn ta nha.” Tam công chúa cười vỗ tay một cái: “Ta cuối cùng cũng có cái muội muội so với ta nhỏ hơn, nữ nhi ở trong cung ta là nhỏ nhất, ở ngoài cung cùng người giao hảo, ta cũng nhỏ nhất.”

Đỗ Oánh Nhiên cười lắc đầu, nói với Xuân Đào: “Xuân Đào, Nguyệt Doanh, các ngươi xem biện pháp này được không?”

Xuân Đào cùng Nguyệt Doanh nhìn nhau, Xuân Đào mở miệng nói: “Nguyệt Doanh, nếu Đỗ đại phu nói như thế, nô tỳ ghi nhớ động tác là được.” Nguyệt Doanh rốt cục cũng yên lòng.


“Nếu là khiêu vũ, còn cần đổi thân xiêm y, còn có giầy. Công chúa thỉnh cho ta đổi thân xiêm y.” Đỗ Oánh Nhiên nói.

“Ngươi nhanh đi.” Tam công chúa cười nói: “Ta ở chỗ này chờ ngươi.”

Lần trước từ Lăng Tuyền các ôm trở về không ít vải dệt, có vải dệt tốt, sư phụ làm xiêm y cũng là đi thỉnh sư phụ tốt nhất, ít nhất phải đợi mười ngày, quần áo mới có thể làm tốt, cho nên Đỗ Oánh Nhiên thay xong xiêm y là Tề Chước Hoa cho người chuẩn bị, Tam công chúa là người mau ngôn mau ngữ, nói: “Nha, thật không đẹp mắt, khó trách phụ thân ngươi muốn dẫn ngươi đi Lăng Tuyền các chọn vải dệt.”

Đỗ Oánh Nhiên mỉm cười, chớp mắt, nói: “Đây đều là biểu tỷ chuẩn bị thay ta, nàng nói ta mặc vô cùng tốt.”

“Ánh mắt của biểu tỷ ngươi không tốt.” Tam công chúa không chút do dự nói, nhìn kỹ xiêm y của Đỗ Oánh Nhiên, Đỗ Oánh Nhiên cũng thuận thế xoay một vòng, để cho Tam công chúa đánh giá: “Chất vải tuy rằng tốt, nhưng là màu sắc này ngươi chống đỡ không được, lựa chọn rất không xong.”

Đỗ Oánh Nhiên nghe vậy bất giác có chút mỉm cười, Tam công chúa rung đùi đắc ý, nói những lời nói có vẻ người lớn như vậy, thập phần buồn cười. Môi nàng hơi nâng, phải biết rằng trong trí nhớ thân thể này Tề Chước Hoa mơ mơ hồ hồ nói qua mình có một khăn tay giao là quý nhân, nhưng tình huống cụ thể lại không có nhiều lời. Trong sách, Tam công chúa vốn là nàng an bài cho Đỗ Oánh Nhiên, quý nhân như vậy, Tề Chước Hoa làm sao sẽ buông tha, phỏng chừng là sợ mình lại đáp thượng công chúa, vốn không có nhiều lời ở trước mặt mình. Cho nên Đỗ Oánh Nhiên kết luận, Tề Chước Hoa tất nhiên là cùng Tam công chúa giao hảo, hiện tại nghe Tam công chúa không tự giác chửi bới ánh mắt của Tề Chước Hoa, Đỗ Oánh Nhiên liền cảm thấy buồn cười.

“Ngươi cười cái gì.” Tam công chúa có chút tò mò nhìn Đỗ Oánh Nhiên cười khẽ, trên mặt cũng không để ý lộ ra tươi cười, Đỗ Oánh Nhiên tươi cười thập phần có sức cuốn hút, làm cho người ta cảm thấy ấm áp trong lòng, nhịn không được cong cũng cong môi.

“Ta a, ta cười vị biểu tỷ kia của ta bị công chúa hiểu lầm đâu.” Đỗ Oánh Nhiên ra vẻ nghiêm túc nói: “Tất cả vũ phục nàng nhất bộ, ta nhất bộ, đáng tiếc ta mặc khó coi, như là tiểu hài tử mặc y phục của người lớn.” Nói xong lời cuối cùng thì cười.


Công chúa cũng cười vỗ vỗ tay: “Lễ vật nàng đưa cho ngươi không tốt, cho dù làm khăn tay giao hảo, cũng không cần thiết vũ phục giống nhau như đúc, ngươi áp không được nhan sắc như vậy, ngươi phải là dùng màu sắc hoạt bát, ánh mắt của biểu tỷ kai của ngươi không tốt, tặng lễ cho ngươi cũng không để bụng……” Công chúa lắc đầu, vội vàng nói: “Không nói nàng, ngươi mau nói cho ta biết, ta có thể múa vũ đạo gì?”

Đỗ Oánh Nhiên cũng bỏ qua đề tài này, nói với công chúa: “Nếu là khiêu vũ, đầu tiên cần hoạt động các đốt ngón tay trên người, vừa ấm thân mình lại vừa khiêu vũ.” Nói xong nhất nhất giảng giải động tác làm nóng người. Ước chừng thời gian nửa khắc chung, Tam công chúa không ngừng gật đầu, còn dặn dò Xuân Đào bên người nói: “Xuân Đào, trí nhớ ngươi tốt, đều nhớ kỹ, trở về ta muốn luyện.”

Xuân Đào tự nhiên gật đầu nói vâng.

Đỗ Oánh Nhiên mỉm cười, nói: “Công chúa xem kỹ.” Đỗ Oánh Nhiên múa động tác, đều là động tác làm giãn thân mình, không ít động tác thậm chí là từ yoga biến đổi mà dùng đến, động tác như vậy, làm cho mặt Tam công chúa lập tức liền xụ xuống, lẩm bẩm nói: “Này thì tính là vũ đạo gì.” Trên mặt không nhịn được có vẻ thất vọng.

Biểu tình của Tam công chúa Đỗ Oánh Nhiên không chút nào ngoài ý muốn, cười cười nói: “Bên người công chúa có thể có người biết đánh đàn, ‘như mộng điều’?” ‘Như mộng điều’ là làn điệu thư giản, kỳ thật có vài vũ đạo kinh tâm động phách cũng không phải ở chỗ vũ kĩ cao minh, mà ở chỗ vũ cùng khúc giao hòa, ở chỗ biểu đạt tình cảm.

“Ta có thể.” Mắt Tam công chúa sáng lên: “Để ta thay ngươi đánh đàn, ngươi khiêu vũ sao?”

“Làm phiền công chúa đánh đàn cho ta, ta múa cho công chúa xem.” Đỗ Oánh Nhiên cười nói, động tác vừa rồi làm cho hai má của nàng đỏ lên, cơ hồ muốn bấm ra nước. Diên Vĩ tiến vào phòng ôm cầm, Đỗ Oánh Nhiên nói với Kiếm Lan: “Đi lấy một cái dù giấy dầu đến.”


Tam công chúa cũng muốn nhìn xem Đỗ Oánh Nhiên có thể múa ra vũ đạo bộ dáng thế nào, đợi Diên Vĩ ôm cầm đặt trên bàn đá, liền khảy một khúc ‘như mộng điều’.

Mũi chân Đỗ Oánh Nhiên nhẹ nhàng, dùng tới thủ pháp bale, nhưng không có đem mũi chân hoàn toàn đứng lên, miễn cưỡng đứng, đưa lưng về phía Tam công chúa, chỉ lộ ra bóng dáng màu thiên thanh, theo vũ khúc tiến hành, lại vỗ về một chút cây dù đang khép lại bên tay, giống như tình nhân ôn nhu, ‘như mộng điều’ vốn là khúc tình nhân yêu thích, Tam công chúa chưa bao giờ nghĩ tới Đỗ Oánh Nhiên có thể có kỹ thuật múa có thể nói là đơn sơ nhưng có thể kể ra niềm thương nhớ tình nhân. Xưa nay thấy qua những người khác trong Vũ Nhạc viện múa ‘như mộng điều’, thật không ngờ lại vẫn có thể có phương pháp vũ đạo như vậy. Nàng có thể nói là nhìn vũ đạo của Đỗ Oánh Nhiên không chuyển mắt, tưởng tượng lúc này người đang khiêu vũ trong viện chính là chính mình. Lúc này gió nổi lên mũi chân Đỗ Oánh Nhiên điểm gió đem tay áo tài phất qua, kỹ thuật  múa thong thả cũng không kịch liệt hoàn toàn bắt được mắt Tam công chúa, Tam công chúa đánh đàn sai lầm một âm, vội vàng cong ngón tay đem âm bỏ qua, lúc phá âm Đỗ Oánh Nhiên đột nhiên lại bung dù giấy dầu ra, hai tay ôm ngực bay nhanh chuyển một vòng tròn, như tỳ bà bắn ngược dừng động tác của mình.

Đỗ Oánh Nhiên chỉ múa một đoạn ngắn, sau đó ngừng động tác, cười tiến lên nói: “Ta chỉ nghĩ ra một chút như vậy, một mình ta phát huy vũ đạo hữu hạn, nếu là hai người phối hợp, hoặc là nhiều người phối hợp, lại có phong cách vũ đạo mới.”

Ánh mắt Tam công chúa có thể nói là đang lòe lòe tỏa sáng, cầm tay Đỗ Oánh Nhiên: “Dạy ta.” Tiếp theo cảm thấy mình có chút luống cuống, ngượng ngùng cười cười, nói: “Thân thể ta không tốt, trông mong nhìn người khác khiêu vũ, trong lòng luôn hâm mộ cực kỳ. Ta, ta nhận thức một tỷ tỷ trong Vũ Nhạc viện, khiêu vũ rất khá, phong thái trong kỹ thuật nhảy phong thái, cháy mắt của ta. Vũ đạo kia thật đẹp.” Tam công chúa thì thào nói: “Nhưng là ta múa không được, ta có bệnh tim, vũ đạo kịch liệt như vậy, ta múa không ra.” Thời điểm nói lời này, mang theo chút giọng mũi, giống như có ủy khuất không thể nói ra.

Đỗ Oánh Nhiên vỗ vỗ lưng Tam công chúa, Tam công chúa rầu rĩ chôn trong lòng Đỗ Oánh Nhiên một lúc, mới nói: “Rõ ràng ngươi nhỏ hơn ta, ngươi vẫn còn chưa có cập kê.”

Đỗ Oánh Nhiên bật cười, nếu là để ý tuổi, nàng nhưng là lớn hơn so với công chúa, dù sao công chúa sinh trong cung, là đích nữ duy nhất của Hoàng hậu, có thể nói là ngàn vạn sủng ái cho một thân, hơn nữa thân mình thể yếu, từ nhỏ liền nuông chiều.

“Cho ngươi chế giễu.” Tam công chúa từ trong lòng Đỗ Oánh Nhiên đi ra, ngửa đầu, trong hốc mắt còn mang theo nước mắt ướt nhẹp, chóp mũi cũng hồng hồng, chọc người thương tiếc: “Đỗ tiểu muội tử, ngươi muốn dạy ta khiêu vũ.”

“Công chúa tốt của ta.” Đỗ Oánh Nhiên cười vỗ vỗ lưng của nàng: “Ta ngay từ đầu đã nói là dạy ngươi. Những động tác vừa rồi, nếu Xuân Đào không có nhớ kỹ, ta lại múa một lần, được đến cho phép, ngươi sẽ có thể khiêu vũ.”

“Thật tốt quá.” Tam công chúa nín khóc mỉm cười, từ trong lòng Đỗ Oánh Nhiên chui đi ra, nói với Xuân Đào: “Ngươi có nhớ kỹ không?”

Xuân Đào đứng lên hành lễ, lần trước nghe Đỗ Oánh Nhiên nói chuyện, liền biết nàng thập phần có điều lệ, sẽ không làm chuyện không nắm chắc, hiện tại thấy được vũ đạo của Đỗ Oánh Nhiên, cơ hồ có thể khẳng định, động tác như vậy công chúa có thể làm, nói: “Nô tỳ đã nhớ kỹ.”


“Vậy là tốt rồi.” Tam công chúa lôi kéo Đỗ Oánh Nhiên ngồi xuống, nói: “Ngươi múa rất khá, ta cũng thường xuyên đi Vũ Nhạc viện, vì cái gì chưa bao giờ gặp qua ngươi. Tuy rằng động tác rất đơn giản, nhưng là ta nghe sư phụ trong Vũ Nhạc viện nói qua, trọng yếu nhất là vũ đạo cùng khúc nhạc phải cùng nhau, còn có dùng tình vào cảnh. Vừa rồi thời điểm có gió, động tác kia của ngươi đẹp quá. Tại sao ngươi không đi Vũ Nhạc viện?”

Đỗ Oánh Nhiên nghĩ tới Tề Chước Hoa, châm chọc cười: “Ta lúc trước không ra khiếu, như thế nào khiêu vũ đều múa không tốt, ai biết có một ngày thông suốt, liền múa tốt lắm.”

Tam công chúa cái hiểu cái không gật gật đầu: “Nguyên lai là như vậy. Nếu hiện tại ngươi đi Vũ Nhạc viện, tất nhiên có thể.”

Đỗ Oánh Nhiên cười cười nói: “Không cần, ta lập tức liền sẽ cập kê.” Các viện thu nữ tử tiến học, là bảy tám tuổi, cô nương nhiều tuổi nhất nghe nói là nhị tám năm hoa cũng liền đi ra.

“Khi nào?” Mắt Tam công chúa sáng lên: “Đỗ tiểu muội tử, ta cũng muốn tham gia.”

“Công chúa tham dự lễ cập kê của ta, là vinh hạnh của ta.” Đỗ Oánh Nhiên cười nói: “Đầu tháng sau chính là.”

Tam công chúa cười nói: “Ta sẽ đến, ngươi còn không có cập kê, ta lớn tuổi hơn ngươi, ngươi không cần kêu ta công chúa, kêu ta…… Kêu ta nhị tỷ tỷ là được.”

“Còn có một cái tỷ tỷ là ai?” Đỗ Oánh Nhiên đã đoán rằng cái gọi là đại tỷ tỷ đó là Tề Chước Hoa.

Tam công chúa không chút nghĩ ngợi mở miệng nói: “Là……”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.