Bạn đang đọc Vợ Boss Là Công Chúa – Chương 24: Mua cá, cá, cá
“Ai quy định hồ bơi không thể nuôi cá?” Đây rõ ràng là một hồ nước rất đẹp, thế mà lại không nuôi cá, chỉ để bơi thôi à?
Nhớ tới trước đây cậu của cô cũng thích chèo thuyền, bơi lội. Cậu thường xuyên tới hồ nước phía sau vườn hoa chơi, nhưng không giống với các hồ khác, hồ nước ấy có cả cá và hoa cỏ, đẹp không sao kể xiết.
“…” Cô giúp việc khó xử, đúng là chẳng ai quy định cả! Nghĩ tới đây, Cảnh Y Nhân hưng phấn vỗ tay một cái: “Hay chúng ta ra ngoài mua cá đi!” Nghe vậy, cô giúp việc lập tức biến sắc: “Không được đâu cô Cảnh. Ngài Lục đã nói cô không được phép ra khỏi nhà mà!”
“Cậu không có ở đây! Cô không nói, tôi không nói, ai cũng không nói thì sẽ không ai biết cả!” Nói xong, Cảnh Y Nhân xoay người chạy mất. “…” Đầu óc cô Cảnh đúng là kỳ quái! Cho dù bọn họ không nói nhưng quản gia Ngô nhất định sẽ nói mà. Nghĩ vậy, cô giúp việc vội vã đuổi theo Cảnh Y Nhân: “Cô Cảnh! Nếu như cô muốn ra ngoài thì phải báo cho quản gia Ngô trước đã, để ông ấy chuẩn bị xe cho cô! Cô đừng làm liên lụy tới chúng tôi chứ!”
“…” Cảnh Y Nhân khựng lại, nghĩ cũng đúng, có xe thì tiện hơn nhiều. Bước chân lập tức đổi hướng, cô chạy ngay vào nhà. “Cô Cảnh, cô chạy chậm một chút! Vết thương ở chân cô vẫn chưa khỏi mà!” Cô giúp việc hô to khiến cảnh Y Nhân chợt nhớ ra điều gì, đột ngột dừng bước, khép hai chân lại. “…” Chết tiệt! Lại thẩm máu ra ngoài rồi! Cũng may có đồ dính vào mông, chỉ mong sẽ không bị chảy ra ngoài. Cảnh Y Nhân vội rảo bước đi vào phòng, thấy quản gia Ngô tóc vàng mắt xanh đang đứng trước ghế sô pha, tay dán một thứ gì đó trông giống ngọc như ý lên mặt để nói chuyện. Cảnh Y Nhân đi tới trước mặt ông, mở miệng nói: “Quản gia Ngô, bản cũng muốn đi ra ngoài. Mau chuẩn bị xe đi!”
“…” Quản gia Ngô đang cầm điện thoại báo cáo cho Lục Minh mọi hành động của Cảnh Y Nhân ở nhà. Đột nhiên Cảnh Y Nhân lại tới ra lệnh cho ông, quản gia Ngô chỉ thản nhiên nhìn cô một cái.
Bên kia điện thoại, Lục Minh cũng nghe thấy tiếng của Cảnh Y Nhân, anh thản nhiên ra lệnh: “Chuẩn bị xe cho cô ta ra ngoài, cho người đi theo! Không được cho cô ta xuống xe!“.
“Vâng ạ.” Quản gia Ngô cung kính trả lời rồi ngắt điện thoại, xoay về phía Cảnh Y Nhân và nói: “Cô Cảnh, tôi sẽ đi sắp xếp tài xế cho cô.” Người giúp việc vốn được giao nhiệm vụ bám sát Cảnh Y Nhân cũng sẽ ra ngoài cùng cô, nhiệm vụ của cô ta là đáp ứng mọi yêu cầu của cô và phải xuống xe để đi làm thay cô, Cảnh Y Nhân nói muốn mua cá, tài xế liền lái xe tới khu chợ sầm uất nhất. Cảnh Y Nhân ngồi trong xe, ngắm nhìn các tòa nhà cao tầng trên đường đi, trong lòng thầm khen ngợi, hoàng cung của họ vẫn chưa có kiến trúc nào hùng vĩ đến thế đâu! Cô hận không thể xuýt xoa hô “woa woa” thật to, nhưng bề ngoài thì vẫn giữ sắc mặt vẫn xoi mói, kiêu ngạo, lạnh lùng, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi tới nơi, tài xế dừng xe lại, cảnh Y Nhân nhìn thấy nhiều người đeo túi đen ngang hông, chân đi giày đen cao giâm qua giâm lại trên nền đất ẩm ướt.
Trên mặt đất có một loạt chậu to đổ đầy nước, bên trong có rất nhiều loại cá to béo. “…” Cảnh Y Nhân không biết nói gì, chỉ biết nhìn tài xế mà hỏi: “Đây là nơi nào thể?”
“Thưa cô Cảnh, đây là chợ, nơi để mua bán thức ăn ạ.”
“…” Cảnh Y Nhân thực sự chỉ muốn giết người! Cô tức giận gào thét: “Bản cũng muốn mua cá Koi! Dùng để ngắm! Chứ không phải để ăn!”
“…” Tài xế thấy mình thật oan ức, anh ta nhủ thầm, sao lại thét mắng anh ta chứ, tại cô Cảnh không nói rõ mà!
Ai mà chẳng nghĩ tới chợ khi muốn mua cá chứ! Tài xế quay đầu xe lại, nhưng còn chưa kịp lái xe đi thì chợt nghe thấy một tiếng hô hoán vang lên bên ngoài. “Cướp! Bớ người ta cướp! Nó là cướp kìa! Mau bắt lấy nó…! Nó cướp mất giỏ thức ăn của tôi, ví tiền của tôi còn trong đó…!”