Đọc truyện Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký – Chương 81: Nguy khốn!
…Crắc!!! Crắc!!!
Vụt!!!
Nương theo tiếng quát dùng để phát động ma kỹ rất là dõng dạc của Ngọc Dung, mặt đất chính giữa vị trí mà Lưu Tuân đang đứng liền đột ngột nứt vỡ ra thành từng mảnh. Ngay sau đó, dưới đống đất đá đã nứt toác ấy bỗng nhiên lóe lên một ánh sáng cực kỳ chói mắt được phát ra bởi một vòng tròn ma thuật có đồ án chằng chịt vô cùng phức tạp.
Ầm!!! Ầm!!! Ầm!!!
Cũng ngay khi ánh hào quang của vòng tròn ấy vừa mới lóe lên thì cũng là lúc mặt đất ngay dưới chân Lưu Tuân bất thình lình bạo tạc, nổ tung. Tạo thành một vụ nổ kinh hoàng làm chao đảo toàn thể khu vực xung quanh hồ nước một lần nữa.
“A!!!!!!!!!!!”
Tiếng hét đau đớn đầy thống khổ của Lưu Tuân cũng xen kẽ đâu đó bên trong tiếng nổ động trời. Cũng bởi những thao tác triển khai của Ngọc Dung quá nhanh, cho nên Lưu Tuân thậm chí cũng chẳng có lấy một cơ hội nào để mà có thể tránh thoát khỏi đòn ma kỹ vô cùng khủng bố này của cô nàng. Thế cho nên tất nhiên là gã đã phải hứng trọn tất cả uy lực từ đòn ma kỹ này của Ngọc Dung.
Dùng một loại ánh mắt lạnh buốt không chút lưu tình nào nhìn Lưu Tuân, Ngọc Dung vẫn một tay cầm chặt chiếc kim thiết quyền trượng của nàng, tay còn lại thì từ từ duỗi thẳng ra rồi khẽ ngửa lên. Trong đó, ngón cái và ngón giữa đã chuẩn bị chạm sẵn vào với nhau, tạo thành một tư thế búng tay mà cô nàng rất hay dùng để nối tiếp đòn ma kỹ của mình.
Tách!
Ầm!!! Ầm!!!!
Nhìn thấy đống vụn đá đã bị hất tung lên trời đã khá là nhiều. Ngọc Dung bèn lập tức búng mạnh tay một cái, liền ngay sau đó cả đống đất đá bị văng lên trên trời lại dữ dội trút ngược xuống đầu Lưu Tuân.
“Thật là một loại ma kỹ khủng khiếp, xem ra lần trước cô nàng này cũng bởi vì ma lực đã bị tiêu hao cho nên cũng không thể thi triển ra được toàn bộ lực lượng…Chậc! Nếu như sau này đạt tới Vương nguyên cảnh hay thậm chí là Hoàng nguyên cảnh, có trong tay loại ma kỹ kinh khủng như thế này thì chẳng phải cô nàng có thể phá tan ra rồi nâng lên cả một ngọn núi hay sao?….”
Chứng kiến sức hủy diệt còn mạnh hơn rất nhiều lần cái hồi chiến đấu với con Hắc Mao Hùng hơn hai tháng trước đó. Kim Hậu với bộ dạng quần áo tơi tả, vết thương đầy mình hiện đang vừa dựa vào Hỏa Nhi đứng nhìn không chớp mắt về hướng đòn ma kỹ khủng khiếp mà Ngọc Dung đã thi triển ra, một bên thì lại vừa tặc lưỡi lắc đầu than thở. Ở đẳng cấp giả nguyên cảnh mà Ngọc Dung đã mạnh mẽ như thế này rồi, nếu như để cho cô nàng tinh ranh này có cơ hội phát triển thực lực lên thì không biết về sau nàng sẽ còn trở nên khủng bố tới cỡ nào đây?
Mặt đất cứ như thế tiếp tục rung chuyển mãnh liệt bởi sự ảnh hưởng từ đòn ma kỹ của Ngọc Dung trong vài phút tiếp sau đó giống như là động đất vậy. Phải chờ cho tới lúc đống đất đá đã triệt để lấp vùi Lưu Tuân xuống đống ngổn ngang, Ngọc Dung bấy giờ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, tựa như gỡ bỏ được gánh nặng ở trong lòng. Nàng kiệt sức quỳ rạp đầu gối xuống thảm cỏ, hai tay thì cố vịn chặt lấy cây kim thiết quyền trượng của mình để khỏi bị ngã.
“Phù!”
Soạt!
Để thi triển ra đòn ma kỹ này, nàng đã phải hao tốn toàn bộ số ma lực trong cơ thể. Lần đầu tiên trong đời nàng chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi và căng thẳng tới như vậy. Cũng tại bởi một ngày phải thi triển ra cùng một lúc hai loại ma kỹ mạnh mẽ cũng có chút làm cho tinh thần của Ngọc Dung bị căng như dây đàn. May mà nhờ có Hồi Khí Đan của Kim Hậu đưa cho trước đó nên nàng mới có thể hồi phục nhanh chóng và triển khai Cự Thạch Xung Thiên với toàn bộ uy lực mà nàng có thể vận dụng ra với thực lực hiện tại.
“Này, cô lấy một viên đi…”
Trong khi Ngọc Dung còn đang vô cùng mệt mỏi quỳ gối thở gấp, Kim Hậu và Hỏa Nhi cũng đã cùng tiến tới bên cạnh Ngọc Dung. Hắn liền lấy từ trong chiếc nhẫn không gian ra một lọ Hồi Lực Đan rồi mở nắp, dốc xuống cho Ngọc Dung một viên.
“Cậu đưa… cái lọ đây.” Ngọc Dung cố gắng ổn định lại hô hấp của mình đều đặn lại rồi ngập ngừng cố gắng nói.
Mặc dù không hiểu nàng muốn gì, thế nhưng Kim Hậu cũng không suy nghĩ gì nhiều mà cứ thế đưa cả cái bình cho nàng. Chỉ là khi hắn vừa đặt vào trong lòng bàn tay của Ngọc Dung cái bình đựng Hồi Khí Đan, cô nàng đột nhiên nhanh tay cất ém đi vào trong túi ở bên hông rồi thản nhiên nói:
“Cảm ơn!”
“Này, này!!! Tôi biểu cô lấy một viên chứ có bảo cô lấy cả bình đâu hả?” Kim Hậu trợn mắt, há mồm lấy làm ngạc nhiên khi thấy cô nàng có cái cái hành động tỉnh như ruồi vậy.
“Này, cậu rõ thật là nhỏ mọn. Đàn ông con trai gì mà keo kiệt với con gái đến vậy? Cậu không thể chiều chuộng ga lăng con gái một chút sao? Đồ keo kiệt bủn xỉn.” Ngọc Dung bình thản phản bác lại.
“Con lạy mẹ trẻ, đây là đan dược chứ đâu có phải là kẹo ngậm một, hai đồng kim tệ bán ngoài chợ? Nếu là cần tiền thì chẳng phải tôi đã nói chuyện của Tiểu Dương tôi hứa sẽ giúp rồi sao?” Kim Hậu vừa nói, vừa lấy tay lau mồ hôi hột đã chảy ướt đẫm trên trán.
“Vật đã trao tay, chẳng lẽ bây giờ câu lại muốn đòi lại? Cậu có còn chút liêm sỉ nào không vậy? Cậu đối xử với con gái như thế sao? Đồ tồi!” Chẳng biết lấy được ở đâu sức lực, Ngọc Dung đột nhiên nhảy cẫng lên rồi tung vào mặt Kim Hậu một đống lý lẽ. Như thể cô nàng mới là người bị ăn thiệt thòi vậy.
“Ặc! Thế quái nào… cô cũng thật đúng là cái đồ miệng lưỡi không xương! Tôi khi nào đã đánh mất liêm sỉ rồi? Đã thế lại còn trơ trẽn chụp cái mũ đồ tồi lên đầu tôi nữa… cô thật đúng là.. thật đúng là…” Chỉ là trong lúc Kim Hậu còn đang định tìm từ thích hợp thì Ngọc Dung lại một lần nữa nhảy lên cướp lời của hắn.
“Là làm sao cơ? Cậu lại còn định dùng những từ ngữ vô văn hóa để nói chuyện với con gái nữa sao? Đây không phải là tồi tệ thì là gì?”
“Ặc…” Nghe Ngọc Dung không biết xấu hổ tiếp tục chụp mũ mình không thương tiếc, Kim Hậu chỉ còn nước phải nhẫn nại, nuốt cái cục tức này vào trong bụng. Dù sao thì cũng không nên vì cái chuyện vớ vẩn mà bị cô nàng này bắt nạt. Suy cho cùng thì hắn cũng chẳng thể đấu võ mồm lại được với loại “mặt hàng” này.
“Haìz…”
Lắc đầu, thở dài ngán ngẩm. Kim Hậu lại một lần nữa lấy từ trong nhẫn không gian ra một cái bình Hồi Khí đan khác, sau đó hắn liền đổ ra một viên rồi ném vào trong miệng.
“Cho tôi một viên đi.” Ngọc Dung thấy vậy bèn mặt dày chìa tay ra xin thuốc.
“Cô…”
“Lêu lêu!!!”
Ngọc Dung vừa làm bộ mặt quỷ, vừa thè lưỡi ra để trêu tức Kim Hậu đang đứng thộn mặt nhìn nàng.
Để không phải dây dưa tới lằng nhằng gì thêm với cô nàng tinh ranh này, Kim Hậu lại một lần nữa đành phải nhẫn nhịn nghiến răng lại mà đổ thêm ra một viên Hồi Lực đan cho Ngọc Dung. Rồi sau đó hắn bèn nhanh tay đóng nắp, cất lọ thuốc vào trong chiếc nhẫn không gian để đề phòng phát sinh thêm “tổn thất”, một bên thì lại chuyển chủ đề câu chuyện:
“Không biết sau khi hứng trọn đòn ma kỹ kia của cô, Lưu Tuân không biết đã chết hay là vẫn còn sống nhỉ?”
Cơ mà khi Kim Hậu nói tới đây, thần sắc trên khuôn mặt thanh tú của Ngọc Dung chẳng hiểu vì sao bỗng tái nhợt hẳn đi trông rất vô cùng không tốt. Nhìn thấy biểu hiện của nàng bỗng đột ngột xuống dốc, Kim Hậu bèn lập tức không nói, không rằng bất chợt chộp lấy cổ tay của Ngọc Dung rồi bắt đầu đưa vào tinh thần lực dò xét, tiếp đó thì ân cần hỏi nàng:
“Cô bị thương ở đâu, hay là cảm thấy không khỏe ở chỗ nào? Nếu như có bị làm sao thì hãy nói ngay cho tôi biết.”
Được Kim Hậu bỗng dưng quan tâm hỏi han, hơn nữa hắn lại còn “động chân, động tay” bắt mạch xem tình trạng thân thể. Ngọc Dung hiện giờ cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng, xen lẫn vào đó là cảm xúc cực kỳ ngượng ngùng. Đến nỗi mà cả hai gò má của nàng đỏ ửng hết cả lên, đồng thời lồng ngực thì lại đập thình thịch như là trống trận vậy. Sự tinh quái mà để cho Kim Hậu phải giơ tay chào thua của nàng chẳng biết mới đó mà đã chạy đi đâu mất, làm hại cô nàng bị ngập trong sự bối rối vì không biết phải trả lời, cư xử lại như thế nào cho phải.
Ngoài mặt thì biểu hiện là vậy, thế mà còn ở tận sâu trong đáy lòng, Ngọc Dung lại cảm thấy rất ấm áp và hài lòng khi được Kim Hậu quan tâm tới như vậy. Thậm chí nàng còn cảm thấy có chút không nỡ nếu như ngay bây giờ hắn bỏ tay nàng ra.
“Này, cô không sao chứ? Hay… có phải đây là lần đầu tiên cô… cố ý giết người đúng không?”
Sau khi ngẫm nghĩ một lát, Kim Hậu liền nhanh chóng bắt được mấu chốt vấn đề, không như ai đó kia đang đứng suy nghĩ miên man, lạc mất chủ đề chính từ bao giờ.
Tất nhiên trong cái tình trạng như thế này, Ngọc Dung làm sao mà có thể trả lời được? Thế nhưng nàng cũng chỉ gật nhẹ cái đầu, biểu thị Kim Hậu đã nói đúng.
“Haìz….” – Kim Hậu thở nhẹ ra một hơi – “ Cô cũng đừng suy nghĩ nhiều như thế. Dù sao thì quy tắc của thế giới mà chúng ta đang sống là mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé. Nếu như hôm nay cô không kết liễu tên ác ôn kia, có lẽ tôi đã chết dưới tay hắn từ lâu rồi. Đó là còn chưa kể tên này nếu trốn thoát thì sẽ còn có thể gây họa cho gia đình nhà bác Lục và mọi người trong Khai Sơn dong binh đoàn nữa. Nếu như kẻ thù muốn làm hại cô, làm hại người thân của cô, vậy thì cô cũng chẳng có lý do gì phải nương tay và thương tiếc cho chúng cả. Vì vậy hãy mạnh mẽ lên, hãy vững tin với những quyết định của mình. Được không?”
Một lần nữa, Kim Hậu lại làm rất tốt công việc thấu hiểu lòng người của hắn. Sau khi nghe Kim Hậu an ủi, Ngọc Dung cũng đã cảm thấy nhẹ nhõm bớt đi rất nhiều.
“Tôi hiểu rồi… bây giờ thì cậu có thể… bỏ tay tôi ra có được không?”
“ Ặc! Ấy chết, tôi đã thất lễ rồi. Xin lỗi nhé.” Kim Hậu giật mình, vội vàng thả tay Ngọc Dung ra rồi rối rít xin lỗi.
Không thể không nói, cũng bởi vì cánh tay của Ngọc Dung quá nhỏ nhắn, mịn màng. Cho nên Kim Hậu theo phản xạ mới mải mê cầm tay nàng quên không có thả ra.
“Tôi đi kiểm tra xem Lưu Tuân thế nào đã nhé. Cô cứ ngồi đó nghỉ ngơi đi.” Vừa nói xong, Kim Hậu bèn vội vàng lủi đi mất khỏi “hiện trường” để cho bớt ngượng.
Nhìn theo bóng lưng của Kim Hậu, Ngọc Dung khẽ mỉm cười lẩm bẩm nói:
“Thật đúng là tên đầu gỗ. Ngốc nghếch nó vừa thôi chứ…”
______________
Từng bước tiếp cận tới đống đất đá ngổn ngang đã chôn vùi Lưu Tuân, Kim Hậu một tay cầm chặt lấy Hắc Long kiếm, tay kia thì lại dang ra để chực sờ vào đống đổ nát.
“Chẳng lẽ hắn chết thật rồi sao?” Kim Hậu cau mày, kinh nghi thầm nghĩ.
Thời gian tính từ lúc đòn vũ kỹ chôn vùi Lưu Tuân tới giờ cũng đã trôi qua khoảng tầm năm, mười phút gì đó. Thế mà không có một sự động tĩnh nào xảy ra cả. Điều này cũng khiến cho Kim Hậu cảm thấy rất nghi ngờ, nếu như chẳng may Lưu Tuân vẫn còn sống nhưng gã đang nhẫn nại chờ cho hắn và Ngọc Dung rời đi rồi chạy thoát thì sao? Thế nên Kim Hậu mới quyết tâm muốn kiểm tra cũng là vì muốn kiểm chứng tận mắt thì hắn mới có thể an lòng.
Pặc!
Thế nhưng đúng lúc Kim Hậu vừa mới buông lỏng cảnh giác xuống, một cánh tay nhuốm đầy máu bất thình lình nhô ra khỏi đống đất đá, mạnh mẽ tóm lấy cổ của hắn rồi nắm lấy.
“ Hự!….”
Sự việc xảy ra quá nhanh khiến cho Kim Hậu cũng chẳng thể nào phản ứng kịp. Trong lúc vẫn còn có cơ hội, hắn bèn vung mạnh Hắc Long kiếm về hướng cánh tay đầy máu kia, hòng chặt đứt nó để có thể giải thoát cho mình.
Pặc!
Thế nhưng Kim Hậu đã nhanh thì Lưu Tuân còn nhanh hơn. Gã nhanh chóng vùng dậy, nhảy ra khỏi đống đất đá, dùng cánh tay còn lại chộp lấy cổ tay của Kim Hậu rồi bẻ mạnh xuống.
Rắc!
“Argh!!!!!”
Bị Lưu Tuân bẻ sái cả cánh tay, Kim Hậu lập tức đánh rơi Hắc Long kiếm xuống mặt đất, đồng thời hắn cũng nín nhịn đau đớn cắn chặt hàm răng để không hết lên thành tiếng.
“Hậu! Cậu không sao chứ?”
“Không… không được lại gần!!!!”
Ngọc Dung đang ngồi nghỉ ngơi ở phía sau tất nhiên cũng rất kinh hãi trước sự tập kích bất ngờ của Lưu Tuân, hơn nữa lại còn thấy Kim Hậu bị gã bóp cổ, bẻ tay. Nàng còn định vội vã xông lên để muốn giúp hắn thì đã bị hắn cố sức lớn tiếng gào lên ngăn lại.
” )(@#*$()*)@$!!!! Bọn ranh con (*@&$() má! Tao đã nghĩ lại rồi. Tất cả những gì chúng mày đã gây ra cho tao ngày hôm nay, tao sẽ bắt cả đời chúng mày phải sống trong đau khổ, nhục nhã để mà bù lại !!!”