Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký

Chương 33: Hạ màn


Đọc truyện Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký – Chương 33: Hạ màn

Ầm! Ầm…

Đất đá dưới chân con Hắc Mao Hùng bỗng nhiên bạo tạc rồi dữ dội bắn ngược hết lên trời làm cho bụi mù xung quanh bay tứ tung. Tất nhiên con gấu đang thương này đã lãnh trọn ma kỹ của cô nàng pháp sư thi triển ra.

Ở phía trước, ông bác ria mép và những người còn lại cũng đang ra sức kết liễu con Hắc Mao Hùng thứ nhất. Tuy vậy, mọi người cũng thoáng giật mình bởi dư âm của ma kỹ kia khá điếc tai.

Một lúc sau, bụi bặm mà vụ nổ tạo thành dần dần lắng xuống, lộ ra thân ảnh ảnh của con Hắc Mao Hùng. Hiện giờ hai mắt của con gấu hiện giờ đã đỏ lòm, toàn thân nó chằng chịt đầy rẫy những vết thương đang rỉ máu, lông da nó thì bị tróc ra thành từng mảng, lộ hẳn cả tảng thịt ra ngoài, dáng vẻ trông cực kỳ thảm hại.

Kim Hậu vẫn còn đang nằm dưới đất ôm ngực, vừa nhìn thấy con gấu thì sắc mặt cũng lập tức biến đổi. Bởi vì con Hắc Mao Hùng này vừa ăn trọn đòn ma kỹ của cô nàng pháp sư mà vẫn còn sống. Vả lại, nhìn biểu hiện của nó hiện giờ thì hình như nó đã hoàn toàn bước vào trạng thái cuồng hóa.

Chỉ có điều làm hắn cảm thấy rất kỳ lạ là cô nàng pháp sư này cũng không có vẻ gì bất ngờ, ngược lại nàng vẫn cứ đứng im chỗ đó không có nhúc nhích. Hắn lại thấy cô nàng bỗng ngửa bàn tay phải trắng nõn của mình, sau đó liền búng một cái.

Tách!

Rầm! rầm! rầm!

Bỗng từ trên đầu con Hắc Mao Hùng trút xuống một đống lỉnh kỉnh đất đá như mưa, triệt để chôn vùi con gấu đáng thương này trong một đống đất lớn.

Hóa ra đống đất đá bạo liệt thành từng mảnh cũng không có văng ra tứ phía mà là đang lơ lửng trên đầu của con Hắc Mao Hùng. Sau cái búng tay của cô nàng thì tất cả đống đất đá đó lại dội hết xuống đầu con gấu. Một đòn này tất nhiên đã triệt để kết liễu con Hắc Mao Hùng này.

Hôn Mê!

Đây là ma kỹ gì? Tại sao lại có uy lực như vậy? Tại sao một pháp sư tu vi thất tinh giả nguyên cảnh lại có thể thi triển ra loại ma kỹ bậc này? Còn có ngôn ngữ kia là chú ngữ gì?

Rất nhiều thắc mắc cần lời giải đáp quanh quẩn trong đầu Kim Hậu, nhưng mà hắn cũng chỉ đành phải nén lại, có gì chút nữa hỏi Bạch lão sau cũng không muộn.

Chật vật nhấc mình đứng dậy, cũng may trước đó hắn luôn tập những bài tập nặng nhọc oái oăm của nhị lão Ezio và Bạch lão, vì vậy sức bền bỉ của hắn cũng không còn giống như những người khác. Thế nên Kim Hậu cũng chỉ cần một hồi tĩnh dưỡng là sẽ ổn cả thôi.


Phịch!

Đồng thời cô nàng pháp sư cũng không còn đứng vững được nữa. Hai tay nàng vịn vào kim thiết quyền trượng rồi dần dần quỳ xuống. Có vẻ như để thi triển ra ma kỹ này thì nàng cũng phải phát động toàn bộ ma lực thế nên thân thể của nàng hiện đã hoàn toàn kiệt sức.

Nhưng đúng lúc này lại có biến cố xảy ra, con Hắc Mao Hùng bên phía ông bác ria mép xoăn đang cố gắng vùng vẫy dẫy chết, chỉ thấy nó thọc hai móng vuốt của mình xuống đất. Sau đó dùng sức hất tung đất đá dưới chân về phía đoàn người.

Trong số đó, một tảng đá khá lớn thẳng hướng cô nàng pháp sư bay tới, mà nàng hiện giờ toàn thân đã thoát lực. Thế nên nàng cũng chỉ có thể ngước nhìn tảng đá oái oăm sắp bay về phía mình.

“Ngọc Dung! Mau tránh ra!” Ông bác ria mép chứng kiến một màn như vậy thì cũng đau xót hét lớn, nhưng ông ta cũng không thể giúp gì được bởi nếu ông rời khỏi vị trí thì sẽ không có ai kiềm chế con gấu. Đến lúc đó thì hậu quả thật khó lường.

Vút!

“Cẩn thận!”

Bỗng có một bóng người nhanh như chớp lao tới ôm trọn lấy thân thể nàng, sau đó lao mình tránh thoát khỏi tảng đá đang sắp bay tới.

RẦM!

Cũng may Kim Hậu ngay gần đó kịp thời lao mình ra cứu lấy cô nàng pháp sư, hắn hiện giờ tuy bị thương nhưng vẫn cố vắt kiệt nốt sức lực còn lại để cứu lấy cô nàng.

Hắn dùng sức ôm chắt lấy cô nàng ngã lăn vài vòng, sau khi xác định mọi thứ đã ổn thỏa. Kim Hậu mới quay sang nhìn sang chỗ cô nàng pháp sư vừa đứng thì đã thấy một tảng đá khá lớn đã yên vị tại chỗ.

Kim Hậu khẽ rùng mình, hít một ngụm khí lạnh. Nếu chỉ cần hắn chậm hơn vài giây thôi thì có lẽ hoặc là cô nàng pháp sư đã bị đè bẹp dí, hoặc là cả hai người cùng đều bị đè bẹp.

Cách đó không xa, hắn thấy ông bác ria mép đã vận dụng cơ hội lúc con Hắc Mao Hùng lộ ra sơ hở, liền dùng tấm khiên to lớn của ông ta lao vào con gấu đè nó nằm ngửa xuống. Các thành viên trong đoàn dong binh không quản cung thủ hay chiến sĩ còn lại cũng tận dụng cơ hội này lao vào chém giết con gấu.


“Phù!, cũng may mà mọi chuyện đều ổn cả.” Kim Hậu như trút được tảng đá trong lòng thở ra một hơi.

Đột nhiên ngay tại thời điểm ấy, bỗng nhiên từ tay phải của hắn truyền đến một cảm giác rất mềm mại. Sự mềm mại này làm Kim Hậu cảm thấy cực kỳ dễ chịu, tới nỗi bàn tay của hắn cũng không tự chủ được mà “nắm nắm” thứ này thêm vài cái. Trong khoảnh khắc kỳ diệu này, Kim Hậu cứ ngỡ mình đang được lạc vào xứ sở thần tiên…

(Khục! Thiện tai, thiện tai…)

“Hừ! Mi còn đè lên thân thể của ta cho tới bao giờ nữa hả? Sờ ngực của ta sướng đến vậy sao?” Một tiếng hừ lạnh và đi kèm là một giọng nói lạnh lùng bỗng truyền vào lỗ tai Kim Hậu, kéo hắn từ thiên giới trở về hiện thực.

Lúc này mới hoàn hồn tỉnh lại, Kim Hậu đã thấy cả người hắn đang đè phía trên cô nàng pháp sư, tay phải của hắn thì đang nắm chặt lên… ngực của cô nàng, tư thế lúc này của hai người cực kỳ mập mờ.

“Khục! Xin lỗi, tôi chỉ … chỉ là tai nạn mà thôi, đúng vậy! Chỉ là tai nạn mà thôi…” Kim Hậu đỏ mặt ngượng ngùng, ăn nói lộn xộn.

Cũng vì trong lúc lăn lộn nên chiếc mũ trùm của nàng cũng đã xõa xuống, cho nên đập vào mắt Kim Hậu lúc này là một cô gái khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Tuy rằng sắc đẹp của cô nàng không tới mức khuynh quốc khuynh thành hay điên đảo chúng sinh, nhưng cũng là thuộc dạng xinh đẹp hiếm có vạn dặm khó tìm.

Mắt phải nàng nhìn lấp lánh cứ như một viên đá thạch anh tím, đi kèm theo đó là lông mi vừa đậm lại vừa thon dài làm tăng lên sự quyến rũ từ ánh mắt của cô nàng.

Nàng có mái tóc ngắn màu hồng phấn cực kỳ độc đáo, kiểu tóc của nàng trông cũng cực kỳ bắt mắt. Tóc mái nàng của khá dài, rẽ sang một cách khéo léo che khuất đi chiếc mặt nạ nàng đang đeo bên trái. Còn bên phải nàng thì lại là tóc mai dài tới quá vai trông cũng cực kỳ dễ thương.

Đó là còn chưa kể tới cặp môi nhỏ nhắn đỏ hồng của nàng làm cho người ta hận không thể ngay lập tức lao vào hôn một cái thật sâu. Đúng là một cô gái cực kỳ có duyên.

Tiếc rằng Kim Hậu cũng chỉ có thể nhìn được một nửa bên phải gương mặt của nàng vì phía bên trái không hiểu sao lại đeo một cái mặt nạ che mất đi một phần gương mặt. Tuy nhiên, chỉ với những chi tiết ấy cũng đủ khẳng định cô nàng này cũng là một cực phẩm mỹ nhân.

“Nhìn đủ chưa?! Còn không mau bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của mi ra khỏi ngực ta!” Cô nàng pháp sư cũng đã không thể kiên nhẫn thêm được nữa bèn tức giận gắt lên một tiếng, trên gương mặt thanh tú của nàng dần hiện lên một tầng mây đỏ ửng cực kỳ mê người.


Kim Hậu bấy giờ mới giật mình nhanh chóng định đứng người lên, nhưng bất chợt từ lồng ngực hắn truyền đến một cơn đau dữ dội. Dường như lúc hắn cứu cô nàng pháp sư thì vận động quá mạnh, thế nên đã ảnh hưởng tới vết thương.

Đầu óc quay cuồng thoàn thân mệt mỏi, Kim Hậu cũng chẳng còn sức lực gì nữa, hắn chậm rãi nhắm mắt lại ngã vật vào lồng ngực của cô nàng rồi bất tỉnh nhân sự.

___________________

“Đây là đâu?”

Kim Hậu hiện giờ đang đứng trong một không gian tràn ngập ánh sáng chói lóa, điều này làm hắn cảm thấy rất kỳ lạ.

Bỗng trước mặt hắn hiện ra hai bóng người một nam, một nữ nhìn không rõ mặt đang chăm chú nhìn về phía hắn. Mặc dù không thể thấy rõ được gương mặt của hai người này nhưng Kim Hậu vẫn có thể cảm giác được họ đang mỉm cười với mình.

“Nếu con muốn đi tìm câu trả lời cho thắc mắc của mình thì phải có lực lượng….” Bóng đen người phụ nữ bất chợt lên tiếng.

“Hãy trở thành người đàn ông vĩ đại hơn ta đấy… Và quan trọng con phải sống một cuộc sống thật vui vẻ…” Bóng đen người đàn ông bên cạnh cũng liền tiếp lời.

Nói xong cả hai người đều quay lưng hướng về phía ánh sáng cuối đường không gian bước đi.

“Cha! Mẹ!”

Kim Hậu liền vừa cố gắng chạy theo thân ảnh hai bóng người vừa tuyệt vọng kêu gào. Nhưng bỗng từ đâu có một lực lượng vô hình nào đó níu chân kéo hắn lại, làm cho Kim Hậu chỉ còn biết trơ mắt nhìn hai người dần biến mất khỏi tầm mắt.

A~!, hộc hộc…

Bất chợt hoảng hốt bật người tỉnh dậy, Kim Hậu đánh giá hoàn cảnh xung quanh một hồi mới nhận ra hắn hiện tại đang ở bên trong một cái lều vải, lúc ấy mới thở dài ra một hơi nhẹ nhõm.

“Thì ra là mơ…”

Mồ hôi trên người Kim Hậu hiện vã ra như tắm, đồng thời vết thương trên người hắn cũng đã được cẩn thận băng bó lại. Có lẽ hắn đã được người trong đoàn chăm sóc.

“Tỉnh rồi sao?” Giọng nói quen thuộc của Bạch lão lại vang lên trong đầu Kim Hậu.


“Sư phụ! Con đã bất tỉnh lâu chưa?”

“Khoảng chừng bốn tiếng rồi, hiện giờ trời cũng đã tối.” Bạch lão thản nhiên đáp.

“Phù! Trận chiến thật kích thích…”Nhớ lại những gì vừa xảy ra lúc trước, Kim Hậu nhịn không được mà cảm thán một tiếng. Dù sao lần đầu phải đối mặt với con ma thú hơn mình tận ba tinh thì cũng làm hắn phải thổn thức không thôi.

“Ma thú rừng rậm này thật đúng là một nơi lý tưởng cho ngươi rèn luyện, cho nên hãy cứ chuẩn bị tinh thần sau này phải đối mặt với nguy hiểm tiếp đi.” Bạch lão khẽ cười nói với Kim Hậu.

“Haìz, Sư phụ, người ít ra cũng phải để cho con tinh thần hội phục một ít chứ. Cơ mà, sư phụ, tại sao lúc trước con thấy cô gái pháp sư niệm chú bằng loại ngôn ngữ kỳ lạ. Tại sao lại như vậy?” Kim Hậu sực nhớ tới điều mà làm hắn khó hiểu nhất.

“Thì đó là Viễn cổ chú ngữ mà, có gì lạ lắm sao?”

“Sư phụ, người đừng có đùa con nữa đi, tất nhiên là lạ thì con mới hỏi chứ?” Kim Hậu cười khổ nói, hắn tất nhiên là chưa bao giờ nghe thấy loại ngôn ngữ kỳ lạ này.

“Thế ngươi trong thư viện của lão kỵ sĩ kia không có đọc qua à?”Bạch lão kinh ngạc hỏi.

“Con chưa từng thấy loại sách nào có ngôn ngữ khác cả…” – Bỗng Kim Hậu mới sực nhớ lại một chi tiết – “À phải rồi, trên cái quyển trục ma kỹ “Không gian trọng lực thuật” của người đúng là có ghi qua một dòng chữ như vậy.”

“Được rồi, vậy coi như ta sơ xuất. Cho ngươi học ma thuật mà không biết Viễn cỗ chú ngữ thì thật đúng là đi tất mà không đi giày, đốn củi ba năm thiêu một giờ, phí công vô ích.” Bạch lão thở dài chán nản nói.

“Gần một năm qua người còn chưa hề nhắc đến vấn đề này mà.”

“Thì ngươi có hỏi vi sư đâu.”

Ta Ngất!

Thầy đã không dạy cơ bản thì chớ, lại còn chờ trò phải đi hỏi sao? Đây là cái đạo lý quái quỷ gì?

Hiện giờ sự xúc động trong lòng Kim Hậu cũng đã tăng lên tới đỉnh điểm. Tùy thời một câu nói lười biếng tiếp theo của Bạch lão có thể làm hắn hộc máu tiếp tục ngất đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.