Đọc truyện Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký – Chương 100: Thế lực tại Đế Đô
Lúc này, Kim Hậu đang đứng cười gượng trước mặt Ngọc Dung. Còn cô nàng Ngọc Dung lại đứng khoanh tay nhìn hắn, ánh mắt lâu lâu còn liếc sang Kiều Ảnh. May mắn thay, Kiều Ảnh đã thay đồ, trên người cô nàng đang mặc một bộ nữ phục đơn giản.
“Cậu nói cậu đi đâu??” – Ngọc Dung liền hỏi.
“Tôi.. đi kiếm ít thức ăn…” – Kim Hậu cười gượng gãi đầu.
“Ừm.. Thức ăn của cậu đây à??” – Ngọc Dung hếch cằm về phía Kiều Ảnh kia, giọng cô nàng có chút gì đó khác biệt.
“Thật ra là… cô nàng này cũng muốn tới Đế Đô. Thấy tiện đường nên mời cô nàng đi chung.” – Kim Hậu cười gượng, tìm một cái lý do đơn giản nhưng lại vô cùng khó tin.
“Ừm… Chứ không phải nổi máu dâm tặc lên khi thấy con gái nhà người ta xinh đẹp quá à??” – Ngọc Dung liền mỉa mai.
“Đâu…. đâu có..” – Kim Hậu cúi đầu xuống. Hắn cũng cảm thấy có chút chột dạ.
“Hừ…Đáng ghét.” – Ngọc Dung chậc lưỡi.
“Thôi nào… Đừng giận nữa nhá. Tôi làm đồ ăn ngay đây.” – Kim Hậu cười gượng, tay hắn lúc này cầm lấy bốn con gà rừng.
Ngọc Dung không nói gì nữa. Ông bác Tề Tương ở gần đó nhìn Kim Hậu với ánh mắt cười như không cười. Còn Kim Hậu khẽ đưa ánh mắt nhìn Kiều Ảnh, sau đó thở dài nhẹ nhõm. Dù sao cũng giữ được cái bí mật của cô nàng Kiều Ảnh rồi.
“Haiz… Lỡ tay cứu người, không được cái gì lại thêm cái danh háo sắc, dâm tặc. Mà mẹ trẻ này cũng có vừa đâu. Hóa Nguyên Cảnh đấy, lơ mơ với mẹ trẻ này thì chết chắc.” – Kim Hậu thầm than.
Sau đấy, Kim Hậu liền bắt tay vào bếp. Đầu tiên hắn bắt một nồi nước. Trong lúc chờ nước sôi, Kim Hậu lại lấy nào là tỏi ra giã nhuyễn, sả thì xay từng mảnh nhỏ, ớt thì thái nhỏ. Tiếp theo hắn liền lấy một cái chén nhỏ, đổ một ít nước mắm, đường, ngũ vị hương ra. Rồi bỏ tỏi, sả, ớt vào chén đó.
Một lúc sau, cảm giác được nước có vẻ sắp sôi, Kim Hậu nhanh chóng quăng từng con gà vào ngâm trong 5, 10 phút rồi lấy ra cạo sạch lông. Xong 4 con gà, Kim Hậu lại rưới từng muỗng gia vị lên 4 con. Vì để thấm gia vị cho nhanh, Kim Hậu dùng cả đấu khí ép chặt lên 4 con gà, để từng sợi đấu khí đem gia vị thấm nhanh vào da thịt con gà.
Làm xong xuôi, hắn liền dùng giấy bạc gói bốn con gà lại, rồi ném vào trong đống lửa. May mắn là hắn mua sắm đầy đủ mấy thứ “không liên quan” gì mấy đến tu luyện cho nên mới có bữa ăn ngon vầy. Không thì chỉ có nước ăn thịt khô mãi thì ngán tận cổ rồi.
Nướng được khoảng nửa tiếng, Kim Hậu liền lôi ra đem cho từng người thưởng thức. Ngọc Dung thì không lạ mấy, cô nàng cũng từng thấy Kim Hậu nấu ăn nên không có gì ngạc nhiên. Ông bác Tề Tương thì giống như là có chút ngạc nhiên thôi, giống như là được kể rồi mà giờ mới chứng kiến vậy. Chỉ có Kiều Ảnh là ngạc nhiên nhất. Bởi cô nàng không ngờ là có một người con trai biết nấu ăn.
Và điều làm cô nàng bực tức hơn nữa là cái tên này lại nấu ăn ngon hơn cả con gái nữa chứ. Mọi cảm xúc tức giận của cô nàng đều trút vào con gà nướng thơm ngon kia. Mà tức giận chẳng được bao lâu thì cảm giác thỏa mãn, hạnh phúc khi ăn ngon ập tới, làm Kiều Ảnh cũng muốn lâng lâng, cười mãn nguyện.
“Đây là món gì thế??” – Ngọc Dung liền hỏi, cô nàng là người xử con gà nhanh nhất trong cả bọn, trên khóe môi vẫn còn vương vấn vài vết mỡ.
“Gà nướng.” – Kim Hậu cười nói. – “Thật ra tôi muốn làm món gà nướng khác cơ. À mà thôi, ăn đi đừng nói nữa.”
Sau khi xong bữa, bọn họ nhanh chóng lên đường. Tối ngày thứ hai, bọn họ đã tới cửa thành Đế Đô. Sau khi qua một số thủ tục, bọn họ cũng đã nhập được thành.
Nhìn Đế Đô sang trọng trước mắt, Kim Hậu cũng có một chút choáng ngợp. Nói thế nào đi chăng nữa thì Kim Hậu cũng là một tên cực kỳ không thích náo nhiệt, chốn đông người.
“Cậu không ổn sao??” – Ngọc Dung là người đầu tiên phát hiện, liền lên tiếng hỏi.
“Không sao. Chúng ta tìm một nơi ở tạm đi.” – Kim Hậu liền nói sau vài hơi hít thở để lấy lại tinh thần.
Ba người Kim Hậu liền đi kiếm một nơi để nghỉ ngơi. Sau khi dằn co mãi, cuối cùng, Kim Hậu cũng phải chịu thua Ngọc Dung, đành phải ở kép với cô nàng tiếp. Bởi vì đơn giản là tiền của Ngọc Dung cũng gần hết rồi, chính sách đang eo hẹp. Mà Kiều Ảnh thì mới quen biết, không thể mặt dày xin mượn tiền được.
Sau khi ba người về phòng, tầm 5 phút sau, Kiều Ảnh bước qua phòng của Kim Hậu thì thấy hai người họ đang ngồi nhìn nhau, ánh mắt nghiêm túc.
“Bây giờ chúng ta cần thông tin nhiều nhất có thể về Đế Đô.” – Kim Hậu liền nói vấn đề mấu chốt. – “Có được thông tin, chúng ta có thể tránh những mối họa không cần thiết.”
“Nhưng mà biết tìm thông tin ở đâu??” – Ngọc Dung nhăn mày nói, cô nàng cũng là người mới tới Đế Đô, tuy nghe một chút về nơi này nhưng cũng hoàn toàn là mù tịt mà thôi.
“Để tôi nói cho nhé.” – Kiều Ảnh liền lên tiếng, bước vào trong, ngồi xuống một cái ghế. – “Đế Đô có ngũ đại gia tộc, gồm Lăng gia, Vũ gia, Hồng gia, Vân gia và Hoàng thất. Ngoài ngũ đại gia tộc, có ba thế lực khác gồm Kiếm Tông, Dược Sư Công Hội và Kim Ngân Thương Hội.”
“Ồ. Đúng là long xà hỗn tạp.” – Kim Hậu liền thở dài nói. Ngũ đại gia tộc, ba thế lực lớn trong một nơi, tình huống này rất nguy hiểm nếu vô tình chọc giận ai đó. Chưa kể nếu như chọc giận một đệ tử nào đó của Ngũ đại gia tộc, mà người đó lại nằm trong Kiếm Tông hoặc Dược Sư Công Hội thì lại càng chết.
“Kiếm Tông là thế lực ngoại bang, vào nơi này để kiến tạo một môn phái. Sau nhiều năm trùng tu, chiêu nạp môn sinh, thế lực đã ngang với Hoàng thất. Và được Hoàng thất phong là Hộ quốc môn. Chỉ khi quốc gia gặp nạn, Kiếm Tông mới thực sự ra tay, còn không thì họ chẳng buồn đếm xỉa.” – Kiều Ảnh lại tiếp tục nói.
“Vậy sao?? Vậy thì cũng đỡ phiền phức một chút.” – Ngọc Dung liền nói, ánh mắt hiện lên chút tinh nghịch.
“Không đâu. Vẫn phiền đấy. Nếu như chọc đệ tử Kiếm Tông, chúng ta vẫn có thể tiêu. Vì vậy, ngàn lần không nên đắc tội bất kì ai.” – Kim Hậu nhìn Ngọc Dung, ánh mắt tràn đầy nghiêm khắc. – “Cô nói tiếp đi.” – Kim Hậu nhìn sang Kiều Ảnh.
“Dược Sư Công Hội là một tổ chức cho Luyện dược sư. Đơn giản vậy là đủ hiểu rồi. Người đứng đầu Dược Sư Công Hội nơi này tên là Cuồng Si. Đúng với tên, hắn là một kẻ si mê luyện dược đến điên cuồng, mới 40 tuổi đã là Ngũ phẩm Luyện dược sư, cấp bậc Vương Nguyên Cảnh. Bên dưới là 4 người Tứ Phẩm, 7 người Tam Phẩm. Dược Sư Công Hội là thế lực trung lập, không bao che cho ai và cũng không lệ thuộc ai. Dù sao đó cũng là tính cách của đám Luyện dược sư.” – Kiều Ảnh lại tiếp tục đưa ra các thông tin.
“Ngũ phẩm?? Vương Nguyên Cảnh?? Không ngờ nơi này lại có một người như thế.” – Kim Hậu liền hít vào một hơi để cảm giác chấn động của hắn tiêu hao bớt.
Mặc dù hắn có một sư phụ tuyệt đỉnh công phu, nhưng suy cho cùng hắn cũng không rõ sư phụ của mình mạnh mẽ đến mức nào. Thế nhưng Ngũ phẩm Luyện dược sư và Vương Nguyên Cảnh, Kim Hậu lại dễ dàng tưởng tượng nó như thế nào so với thực lực thật sự của Bạch lão.
“Kim Ngân Thương Hội là một thế lực kinh doanh buôn bán. Hàng hóa từ họ chất lượng vô cùng tốt. Có điều thế lực đằng sau Kim Ngân Thương Hội cho đến giờ vẫn chưa ai biết tới, nhưng cũng không có kẻ nào dám hoài nghi. Bởi vì từng có một thế lực có Hoàng Nguyên Cảnh muốn cướp bóc Kim Ngân Thương Hội, kết quả thế lực kia hoàn toàn bị tiêu diệt.” – Kiều Ảnh nói ra, hơi thở của cô nàng cũng có chút gấp gáp – “Chỉ bởi một người.”
“Chỉ một người???” – Kim Hậu cùng Ngọc Dung cùng thốt lên.
“Ừ.. Chỉ một người.” – Kiều Ảnh nói xong liền đứng dậy đi về phòng.
Trước khi bước ra khỏi phòng, ánh mắt cô nàng thấy gì đó rồi khẽ gật đầu xuống.