Vợ Béo Nghịch Tập Cố Thiếu Nhận Quả Báo

Chương 88


Bạn đang đọc Vợ Béo Nghịch Tập Cố Thiếu Nhận Quả Báo – Chương 88


Hạ Lăng An không ngờ bà cụ Cố lại khiến cô ta mất mặt như vậy, trong lòng cô ta thầm mắng: Bà lão già rồi còn không chết!
Nhưng ngoài mặt, Hạ Lăng An vẫn tỏ vẻ cung kính nhún nhường: “Bà nội, còn không phải là vì mấy ngày rồi cháu chưa gặp Đình Xuyên, nên đến đây để thăm sao.

Cháu không nói trước với bà là cháu không đúng, sau này cháu sẽ chú ý, nhất định sẽ nói với bà kịp lúc.


Bà cụ Cố không hề cảm kích, bà ấy hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi, nhìn Hạ Bảo Bối và Cố Thần đang đùa giỡn.

Cố Đình Xuyên và Hạ Thanh Trì cũng ăn ý quay mặt đi, không quan tâm đến Hạ Lăng An nữa.

Nhưng Hạ Lăng An lại có bản lĩnh coi nhẹ ánh nhìn của tất cả mọi người, bởi vì hôm nay cô ta đến đây là có chuyện quan trọng muốn tuyên bố, đảm bảo bà cụ Cố nghe xong sẽ lập tức thay đổi thái độ với cô ta.

“Ôi, đúng thật là không tệ, vừa đúng lúc đứa nhỏ cần đến.

” Hạ Lăng An khen ngợi: “Đây là do ai chuẩn bị vậy?”
Bà cụ Cố không nói gì, Cố Đình Xuyên cũng không nói gì, Hạ Thanh Trì lại càng không có ý định mở miệng, huống chi chủ nhà đã không nói, một người khách như Hạ Thanh Trì cô thì có gì hay để trả lời chứ.

Phòng khách dần dần lạnh đi, thím Trương nhìn thấy cảnh tượng này, không thể khiến Hạ Lăng An quá mất mặt, bà ấy chỉ đành đáp: “Đây là do bà cụ Cố tình mua cho Hạ Bảo Bối và cậu chủ Cố Thần đó.


“Bà nội, bà đúng là có khả năng dự đoán trước.

” Hạ Lăng An nói một cách khoa trương: “Cái này cứ để Thần Thần dùng trước, đợi đứa nhỏ trong bụng cháu lớn rồi, thì để anh Thần Thần của nó dẫn nó đi chơi chung.

Vốn dĩ bà cụ Cố không hề để tâm đến lời nói của Hạ Lăng An, nhưng hai chữ đứa nhỏ đã thành công thu hút cái nhìn của bà cụ Cố.

“Cái gì? Đứa nhỏ gì cơ?” Bà cụ Cố quay người qua hỏi Hạ Lăng An, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bụng của cô ta.

Người cũng chú ý đến còn có Cố Đình Xuyên và Hạ Thanh Trì.

“Đúng vậy.

” Hạ Lăng An khoe khoang mà sờ bụng mình: “Cháu đã mang thai con của Đình Xuyên, đã được một tháng rồi.


Cố Đình Xuyên nghĩ nghĩ, một tháng? Đó không phải là đêm mà anh đón Hạ Lăng An đến nhà họ Cố qua đêm đó sao? Nhưng mà, sáng ngày hôm sau rõ ràng anh đã bảo thím Trương đi trông chừng Hạ Lăng An uống thuốc ngừa thai rồi mà, sao lại mang thai được chứ?
Chẳng lẽ… Ánh mắt thăm dò của Cố Đình Xuyên nhìn về phía thím Trương.

Lúc này thím Trương cũng ý thức được vấn đề về thời gian, hôm đó bà ấy rõ ràng đã nhìn thấy Hạ Lăng An uống thuốc rồi, sao có thể vậy được? Bà ấy chạm vào ánh mắt của Cố Đình Xuyên.

“Cậu chủ, lúc đó tôi đã nhìn cô Hạ uống thuốc, là chính mắt tôi nhìn thấy.

” Thím Trương vội vàng nói.

Cố Đình Xuyên suy nghĩ một lúc, thím Trương đã làm việc ở nhà họ Cố rất nhiều năm rồi, bà sẽ không bị Hạ Lăng An mua chuộc, vì vậy Cố Đình Xuyên bằng lòng tin tưởng lời thím Trương nói.

“Đình Xuyên, hôm đó em đúng là đã nghe lời anh mà uống thuốc rồi.

” Hạ Lăng An giả vờ đáng thương trước sau như một: “Sao em có thể không nghe lời anh được, nhưng em không ngờ đứa nhỏ này lại muốn đến với thế giới này như vậy.


Nói xong, Hạ Lăng An cúi đầu giả vờ lau nước mắt: “Lúc em đến bệnh viện kiểm tra, đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói thuốc tránh thai khẩn cấp sẽ có rủi ro, em nghĩ nhất định là vì cục cưng muốn đến bên cạnh chúng ta quá rồi.


Cố Đình Xuyên nãy giờ vẫn không nói gì, chuyện của năm năm trước giống y như hiện tại, chẳng lẽ lại là do Hạ Lăng An giở trò?
“Theo như cô nói, lúc cô mang thai đã uống thuốc, vậy đứa nhỏ này có vấn đề, không thể giữ lại.

” Bà cụ Cố nãy giờ không nói gì đột nhiên mở miệng, khiến mọi người có mặt đều kinh ngạc.

“Bà nội, bà đừng như vậy.

” Hạ Lăng An đột nhiên khóc nức lên: “Đây là chắt ruột của bà mà, bà không thể không cần nó, đứa nhỏ này liều mạng để đến với thế giới này như vậy, bà đừng như thế.


“Sinh nó ra?” Bà cụ Cố hỏi ngược lại: “Đến lúc đó nếu cô sinh ra một đứa nhỏ dị tật bẩm sinh, cô thì có thể dựa vào đứa nhỏ mà thuận lợi gả vào nhà chúng tôi, nhưng đứa nhỏ này sẽ phải chịu đau khổ cả đời, cô đành lòng sao?”
Trên mặt Hạ Lăng An loé lên tia hung dữ, dù cho đứa nhỏ này có nguyên vẹn hay không, cô ta cũng phải sinh nó ra.

Giống như lời bà cụ Cố nói, đứa nhỏ này chính là viên đá lót đường để cô ta bước vào nhà họ Cố, cô ta chẳng thèm quan tâm liệu nó có khoẻ mạnh hay không.


Huống chi, Hạ Lăng An biết rõ đứa nhỏ này sẽ không có vấn đề gì đâu, bởi vì cô ta vốn dĩ không hề uống thuốc, hơn nữa trước khi mang thai, cô ta đã đặc biệt chuẩn bị rất lâu rồi.

“Bà nội, cho dù thế nào, cháu cũng phải sinh đứa nhỏ này ra, đây là con của cháu và Đình Xuyên, là kết tinh tình yêu của chúng cháu.

” Hạ Lăng An khóc lóc nói.

Hạ Thanh Trì không nói gì ngồi một bên xem kịch, nhưng trong lòng lại có chút không vui.

Mặc dù cô vẫn luôn biết rằng Cố Đình Xuyên và Hạ Lăng An chưa từng xa nhau, nhưng bây giờ hai người họ đã có con rồi, Hạ Thanh Trì vẫn cảm thấy rất khó chịu.

“Hạ Lăng An.

” Cuối cùng Cố Đình Xuyên nói: “Tôi không thể tin cô, không thể tin rốt cuộc đứa nhỏ này có thật sự tồn tại hay không.


Hạ Lăng An mau chóng lấy túi xách của mình qua, lấy kết quả khám thai của bệnh viện ra đưa cho Cố Đình Xuyên: “Đình Xuyên, em đã đến bệnh viện kiểm tra rồi, đây là kết quả của bệnh viện, anh xem đi.


Nhưng Cố Đình Xuyên không hề nhận lấy tờ phiếu kết quả, mà lắc đầu: “Năm năm trước cô cũng nói như vậy, nhưng kết quả thì sao?”
Năm năm trước, Hạ Thanh Trì bỗng chốc ngẩng đầu lên nhìn Cố Đình Xuyên và Hạ Lăng An, vì vậy năm năm trước sau khi cô rời đi, rốt cuộc hai người họ đã xảy ra chuyện gì?
“Không, Đình Xuyên, em sẽ không lừa gạt anh nữa, em thật sự không gạt anh đâu, anh tin em đi.

” Hạ Lăng An khóc lóc nức nở, vô cùng đáng thương.

Nhưng Cố Đình Xuyên vẫn lắc đầu: “Lăng An, tôi sẽ không tin cô nữa.


“Vậy…” Hạ Lăng An đột nhiên ngừng khóc, ngẩng đầu lên lau khô nước mắt: “Anh không tin em, anh có thể để bác sĩ đến kiểm tra, bây giờ có thể kiểm tra ngay.


Cố Đình Xuyên suy nghĩ một lúc, nói với thím Trương: “Gọi điện thoại bảo bác sĩ lập tức qua đây một chuyến.

Thím Trương gật đầu, vội vàng rời đi.

“Cô ngồi lên sofa đi.

” Bà cụ Cố thấy Hạ Lăng An nãy giờ cứ ngồi dưới đất thì nhắc nhở, bà ấy không phải đau lòng người phụ nữ này, mà là đau lòng cho chắt của mình.

Sắc mặt Hạ Lăng An lộ vẻ vui mừng, cô ta lau khô nước mắt, ngồi xuống bên cạnh Cố Đình Xuyên.

Tiếng động vừa rồi cũng thu hút sự chú ý của Hạ Bảo Bối và Cố Thần, hai đứa nhỏ lặng lẽ đi đến bên cạnh người lớn, Hạ Bảo Bối yên lặng dựa vào bên cạnh Hạ Thanh Trì.

“Tổng giám đốc Cố, bà nội, thời gian không còn sớm nữa, tôi muốn đưa con về trước.

” Hạ Thanh Trì nhìn thấy tình huống giằng co thế này, mình là người ngoài, ở đây đúng là không thích hợp, nên chủ động nói.

“Đúng đó, đây là chuyện của nhà họ Cố, có người ngoài ở đây đúng là không thích hợp.

” Hạ Lăng An giành nói trước.

“Cháu ngồi xuống.

” Nhưng bà cụ Cố lại đè Hạ Thanh Trì lại: “Cháu là cháu gái của bà, không phải là người ngoài, cháu ở đây cũng có thể cho chút ý kiến.


Bà cụ Cố đã sống lâu như vậy rồi, sao lại không nhìn ra vừa rồi Hạ Thanh Trì tỏ ra không thích đứa nhỏ của Hạ Lăng An chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.