Bạn đang đọc Vợ Béo Nghịch Tập Cố Thiếu Nhận Quả Báo – Chương 71
“Tác phẩm của anh rất tuyệt.
Trước đâu tôi cũng đã từng nhìn thấy tác phẩm của anh ở nước ngoài, anh có rất nhiều ý tưởng.” Hạ Thanh Trì thành thật nói.
“Có vẻ như chúng ta giống nhau rồi.
Tôi cũng đánh giá cao những tác phẩm của cô.
Những tác phẩm của tôi thiếu một chút tình cảm, tôi cũng đã tìm thấy chúng trong tác phẩm của bạn.”
Hạ Thanh Trì mỉm cười: “Nhân tiện, tại sao anh không gia nhập bộ phận thiết kế của Cô Thị mà lại chọn mở công ty riêng?”
Nghe câu hỏi này, biểu hiện của Cố Đình Thuấn đột ngột thay đổi, anh ta đã không nói gì một lúc lâu.
“Xin lỗi, tôi không nên hỏi câu này.” Hạ Thanh Trì cũng nhận ra sự thay đổi của Cố Đình Thuấn nên vội vàng nói.
Cố Đình Thuấn xua tay: “Không sao đâu, tôi cũng vừa mới nhớ ra một vài kỷ niệm không quá tốt.”
“Tôi ở nhà họ Cố…” Ngay khi Hạ Thanh Trì cảm thấy ngượng ngùng và không biết phải nói gì, Cố Đình Thuấn đột nhiên lên tiếng: “Không có địa vị gì cả, cũng không tỏa sáng như anh trai tôi, vì vậy gia nhập công ty không phải là lựa chọn tốt nhất của tôi.”
Khuôn mặt của Cố Đình Thuấn có hơi cô đơn Hạ Thanh Trì cũng đã sống trong nhà họ Cố ba năm, chuyện Cố Đình Thuấn nói cô có thể hiểu được, những đứa trẻ ở trong gia tộc lớn nhưng không được coi trọng sẽ sống rất khó khăn.
“Có lẽ tôi muốn chứng minh điều…” Cố Đình Thuấn ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Thanh Trì: “Tôi muốn chứng minh cho bà nội và mọi người trong nhà họ Cố thấy tôi cũng ưu tú như Cố Đình Xuyên.”
Nói đến đây, Cố Đình Thuấn nhún vai: “Nhưng biết bao nhiêu năm qua, tôi dừng như chỉ chứng minh được rằng tôi quả thực không bằng anh trai mình.”
“Không.” Hạ Thanh Trì ngay lập tức nói: “Anh rất có tài năng.
Về mặt thiết kế anh còn giỏi hơn Cố Đình Xuyên rất nhiều.
Tôi xem trọng anh!”
Cố Đình Thuấn cũng tươi cười: “Cảm ơn sự động viên của cô.
Tôi sẽ không dễ dàng nhận thua đâu.
Cho dù bây giờ tôi không giỏi bằng anh trai Cố Đình Xuyên, nhưng một ngày nào đó tôi cũng sẽ sánh ngang với Cố Đình Xuyên.”
Hạ Thanh Trì gật đầu như một sự khích lệ.
Đôi mắt cô chú ý đến những bức ảnh trên giá sách, đó là những bức ảnh của nhà họ Cố, bao gồm bà cụ Cố, Cố Đình Xuyên và Cố Đình Kha.
Cố Đình Kha là con thứ ba của nhà họ Cố, trước đây Hạ Thanh Trì cũng đã từng gặp anh ta rồi.
Nhưng trong bức ảnh này, Cố Đình Xuyên và Cố Đình Kha đều đứng bao quanh bà cụ Cố, chỉ có Cố Đình Thuấn là đứng thẳng phía sau, trông có vẻ lạc lõng.
Lúc này, Cố Đình Thuấn cũng nhận ra ánh mắt của Hạ Thanh Trì, anh ta nhẹ nhàng thở dài: “Tôi sẽ không trách người khác, là do tôi không đủ tốt, không đủ nổi bật.” Nói rồi, Cố Đình Thuấn cúi đầu.
Nếu Hạ Thanh Trì không phải là vì cô cử động bất tiện, cô rất muốn vỗ vai Cố Đình Thuấn và động viên anh ta một chút.
“Nhưng anh vẫn để bức ảnh này ở đó.” Hạ Thanh Trì đau lòng lên tiếng.
“Cho dù có như thế nào đi chăng nữa, chúng tôi cũng đều là người một nhà.” Cố Đình Thuấn nhìn bức ảnh từ xa, trong mắt anh ất có điều gì đó khiến Hạ Thanh Trì không thể hiểu được.
Từ nhỏ, Hạ Thanh Trì cũng là đứa trẻ không được yêu thương trong gia đình, nghĩ đến những nỗi buồn của bản thân, khi đối mặt với Cố Đình Thuấn cô không khỏi cảm thấy có chút đồng cảm.
Tuy nhiên, Cố Đình Xuyên vẫn lớn lên thành một người ấm áp và tốt bụng, không giống như Cố Đình Xuyên, Hạ Thanh Trì nghĩ, bây giờ xem ra như Cố Đình Xuyên thực sự trông giống như một đứa trẻ bị gia đình Bảo Bối chiều đến hư, độc đoán và ích kỷ.
“Cố Đình Thuấn, anh rất tốt, tin tôi đi, anh không kém hơn Cố Đình Xuyên đâu.” Hạ Thanh Trì nhìn vào mắt Cố Đình Thuấn, từ trong thâm tâm chân thành nói.
“Cảm ơn cậu đã nói với tôi những điều này, Janey, chưa từng có ai nói với tôi những điều này.
Có vẻ như việc tớ tôi vô tình cứu cô là do ông trời cho cô đến an ủi tôi.” Cố Đình Thuấn mỉm cười nói.
Năm năm trước, Hạ Thanh Trì chỉ cảm thấy dường như xung quanh Cố Đình Thuấn có từ trường gì đó, không nên đến gần, nhưng bây giờ sau khi ở bên cạnh, cô mới nhận ra rằng từ trường xung quanh Cố Đình Thuấn trên thực tế chỉ là vỏ bọc bảo vệ của anh ta mà thôi.
Một đêm đi ngang qua bụi cây, nghe có động tĩnh liền đi vào kiểm tra, vì sợ rằng có người xảy ra tai nạn, không biết người đó có phải là người xấu không?
Hạ Thanh Trì nghĩ rằng nó không phải.
Lần này gặp lại Cố Đình Thuấn, cảm giác hòa hợp với anh ta đã mang đến cho Hạ Thanh Trì một sự khác biệt lớn, khiến Hạ Thanh Trì càng hiểu sâu sắc hơn nội tâm của Cố Đình Thuấn.
Thực ra vẻ ngoài Cố Đình Thuấn trông khá lãnh đạm, nhưng nội tâm lại có một ngọn lửa.
“Cố Đình Thuấn, rất vui được gặp anh.” Hạ Thanh Trì cảm thấy rằng trải qua chuyện ban nãy cô và Cố Đình Thuấn đã trở thành những người bạn thực sự.
Cố Đình Thuấn sững sờ một lúc, rồi lập tức cười: “Janey, rất vui được làm bạn của anh.”
Cả hai cùng cười, lúc đó Hạ Thanh Trì không để ý đến sự kỳ lạ của Cố Đình Thuấn, chỉ một mực nghĩ rằng Cố Đình Thuấn là người luôn bị bắt nạt, thậm chí còn cộng thêm cảm xúc về tuổi thơ bất hạnh của mình.
Tuy nhiên, Hạ Thanh Trì chỉ nhìn thấy những gì Cố Đình Thuấn muốn để cô nhìn thấy, đây chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm, còn bóng đen toàn bộ đều đã bị ẩn giấu phía dưới, ẩn giấu ở nơi nước sâu Hạ Thanh Trì không nhìn thấy.
“Cũng không còn sớm nữa, tối nay chúng ta ăn gì đây?” Cố Đình Thuấn hỏi.
Hạ Thanh Trì suy nghĩ một chút: “Tôi sao cũng được, tôi nghe theo lời chủ.”
Cố Đình Thuấn đứng dậy đi ra ngoài: “Cô có thể ở đây đọc sách một lát nữa, tôi sẽ ra ngoài bộc lộ tài năng cho cô xem.”
Hạ Thanh Trì cũng không khách sáo nữa: “Được, vậy tôi trông chờ vào tài nghệ của anh.”
“Không thành vấn đề, sách ở đây cô có thể tùy tiện đọc.” Cố Đình Thuấn nói xong liền rời khỏi phòng làm việc.
Lúc này Hạ Thanh Trì đã không còn đề phòng Cố Đình Thuấn như trước nữa, hành động cũng tùy tiện hơn rất nhiều, cô xoay xe lăn, đi đến một giá sách, rút một cuốn sách mà cô có hứng thú ra đọc.
Sau khi lấy cuốn sách đó ra, một tờ giấy cũng rơi xuống, Hạ Thanh Trì vội vàng nhặt lên, đó là một tờ giấy cũ, trên đó đã có vài vết lốm đốm.
Hạ Thanh Trì lật lại và nhìn thấy dòng chữ viết tay trên tờ giấy, có vẻ là một cuốn nhật ký:
1994/11/1.
Trời trong.
Hôm nay mình giúp các bạn cùng lớp ở trường mẫu giáo thắt dây giày, mình được cô giáo biểu dương, cô giáo còn thưởng cho mình một bông hoa màu đỏ, mình vui quá, mình thật sự rất muốn mang về nhà cho bà nội và cha mẹ thấy.
Tuy nhiên, trên đường về nhà, mình đã gặp Cố Đình Xuyên.
Cố Đình Xuyên thấy mình có bông hoa nhỏ màu đỏ, nên anh ta đã giành lấy nó ngay lập tức, còn đe dọa mình không được nói ra.
Sau khi trở về nhà, Cố Đình Xuyên đã lấy ra một bông hoa nhỏ màu đỏ đó ra, cả gia đình đều rất vui mừng và khen ngợi anh ta.
Mình thực sự rất buồn, tại sao anh trai mình lại như vậy mình? Tại sao mọi người trong gia đình chỉ thích anh trai mà lại không thích mình?
Hạ Thanh Trì biết rằng cô không nên xem trộm nhật ký của người khác, nhưng cô còn chưa kịp phản ứng lại thì cô đã đọc toàn bộ cuốn nhật ký.
Rõ ràng, đây là nhật ký hồi nhỏ của Cố Đình Thuấn, trên đó có rất nhiều chữ mà khi còn nhỏ Cố Đình Thuấn không biết viết nó, thậm chí anh ta còn viết nó bằng bính âm.
Hạ Thanh Trì đã luôn biết tính cách độc đoán của Cố Đình Xuyên, nhưng cô không ngờ rằng từ khi còn nhỏ Cố Đình Xuyên đã bắt nạt Cố Đình Thuấn rồi.
Người ta đều nói tính cách hồi ba tuổi có thể chiếm tám mươi phần trăm tính cách sau này, theo Hạ Thanh Trì thấy, hành động này giải thích mọi thứ Cố Đình Xuyên đã làm với mình.
Hạ Thanh Trì không khỏi nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên cô gặp Cố Đình Xuyên, đó là khi Cố Đình Xuyên chỉ cần một góc nghiêng đã chinh phục được cô.
Vào ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, Cố Đình Xuyên đang ngồi trong sân đọc sách, ánh nắng trong suốt, chiếu vào khuôn mặt anh, sạch sẽ và tỏa sáng, trông tinh khiết đến thế.
Bây giờ xem ra chính là biết người, biết mặt nhưng không biết bụng dạ..